Quyển 5: Kịch giả tình thật Chương 16: Sự sắc bén của Truy ảnh (3) Nghĩ lại cũng không có khả năng, ở đây vũ khí có trên ngàn loại, tin chắc rằng thứ quý giá hơn Truy Ảnh có không ít đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước chắc sẽ không làm như vậy đây. Nhưng theo sự miêu tả của Hoàng Phủ Ngạn Thương, Truy Ảnh là một loại vũ khí thượng thừa, ít nhất là loại phi đao mà Hoàng Phủ Ngạn Tước thích nhất, nếu đã vậyTruy Ảnh nhất định sẽ được hắn cất ở một nơi rất đặc biệt, hoặc là sẽ rất thận trọng cất ở một chỗ bí mật đi. Ừ! Liên Kiều gật đầu, theo sự suy đoán này, vậy cây dao Truy Ảnh nhất định không có cất chung với mấy cây phi đao này. Mang theo lòng quyết tâm vô hạn, Liên Kiều lau mồ hôi trên trán lần nữa. Kim đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng, qua mấy lần tìm tới tìm lui, Liên Kiều đã sắp tuyệt vọng rồi, cô không có phát hiện ra dấu hiệu nào của Truy Ảnh. ‘Haizzz…’ Cô tựa người vào tường, cắn cắn môi, sau đó hạ quyết tâm chạy vào bên trong. Ánh đèn sáng rực từ trên cao chiếu xuống từng món đồ … Đang lúc cô quẹo qua một góc, mắt chợt sáng lên! Sở dĩ là như vậy bởi vì dưới tác dụng của ánh đèn, chỉ thấy cách cô một quãng không xa có một ngăn chứa đồ xem ra là làm bằng thủy tinh, dưới ánh đèn sáng rực đồ vật chứa trong đó phát ra một luồng ánh sáng hết sức chói mắt, đó chính là một cây phi đao đang phát ra ngũ sắc lóng lánh. Trời ơi! Liên Kiều giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới ngây người tại chỗ, nhất thời cũng quên phải bước lên, mà cứ trừng mắt nhìn món đồ trước mắt. Cái này … Truy Ảnh! Cây phi đao này nhất định là Truy Ảnh! Qua rất lâu cô mới phản ứng lại, lớn tiếng hoan hô sau đó vội vàng chạy đến trước ngăn chứa đồ đó, nhìn cây phi đao qua vách ngăn bằng thủy tinh. Độ cao của ngăn chứa đồ rõ ràng là được thiết kế riêng phù hợp với chiều cao của Hoàng Phủ Ngạn Tước cho nên đối với Liên Kiều mà nói thì hơi có chút khó khăn bởi vậy cô chỉ có thể nghểnh đầu lên nhìn “Truy Ảnh” trong truyền thuyết! Món đồ này thật quá đẹp! Liên Kiều không kìm được thầm khen một tiếng, chỉ thấy chất liệu của cây phi đao này không giống những cây phi đao ở trên kia, bề ngoài sắc bén mà tỏa ra một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình, không sai, là khí lạnh! Cho dù là ngăn cách bởi vách ngăn thủy tinh, cô cũng không khó cảm nhận được sức mạnh đặc biệt của cây đao. Cô không biết nó được tạo thành bằng chất liệu gì nhưng tin rằng cây phi đao này nhất định là rất sắc bén, không gì là không xuyên qua được giống như lời Hoàng Phủ Ngạn Thương đã miêu tả. Chỗ thu hút ánh mắt nhất là viên châu báu cực lớn đang phát ra luồng ánh sáng chói mắt được khảm trên chuôi đao, viên bảo thạch này màu xanh sẫm như nước biển xuyên qua vách ngăn thủy tinh cộng thêm ánh đèn không ngừng phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, chiếu ngược lại trên tường một mảng màu xanh đậm. ‘Truy Ảnh … mày thật đẹp!’ Bàn tay nhỏ của Liên Kiều áp trên vách ngăn thủy tinh như đang sờ sờ vào Truy Ảnh, cô không thể không thừa nhận chính mình đã bị vẻ đẹp của nó chinh phục tuy rằng cô không biết gì phi đao. Qua một lúc, đôi mắt cô dần dần có biến hóa … Không được, cô không thể chỉ nhìn thôi, nhất định phải cầm được Truy Ảnh trên tay mới được! Nhưng … phải lấy nó ra bằng cách nào? Chỉ riêng vách ngăn thủy tinh này đã rất phiền rồi, lại không phải làm bằng thủy tinh thông thường, chắc là loại thủy tinh cường lực đi. Nhưng mà … nhất định là sẽ có cách mở chứ, bằng không Hoàng Phủ Ngạn Tước làm sao mà lấy nó ra. Nghĩ đến đây Liên Kiều thấy suy nghĩ của mình rất có lý, do đó nhón chân lê, tỉ mỉ quan sát, cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, khoảng mười mấy phút sau cô rốt cuộc đã sờ thấy một khe hở ở một nơi rất khó tìm. Cô mừng rỡ cười lớn, nhưng sau đó lại chau mày … cho dù tìm được khe hở nhưng cũng không mở ra được, có phải là còn có cơ quan gì khác không? Thôi đành phải dùng sức một chút vậy. Trước giờ chưa bao giờ phải dùng sức, Liên Kiều cuối cùng nhịn không nổi nữa, xoay người tìm một cây đao tương đối cứng rắn nhét vào khe hở, cây đao và vách ngăn tiếp xúc với nhau tạo nên một tràng tiếng ken két chói tai, nhưng không làm bớt đi quyết tâm của Liên Kiều! Qua một hồi cố gắng, cuối cùng cô nghe một tiếng “cạch”, vách ngăn thủy tinh cuối cùng bị cô nạy ra được. ‘Yeah!’ Liên Kiều cất tiếng reo mừng, chỉ thiếu nhảy cẫng tại chỗ, liền đó cô vươn tay vào trong … ‘Truy Ảnh ơi Truy Ảnh, ta đến đây! Mày có biết không tao tìm mày đến khổ …’ Càng đưa tay gần cây phi đao cô càng cảm thấy được sự sắc bén của nó, cô phát hiện dù chưa đụng đến thân cây phi đao nhưng luồng khí lạnh thì nó đã truyền thấu đến đầu ngón tay mình … Thân đao rất nặng, rõ ràng là được làm bằng một loại kim loại nặng quý giá. Liên Kiều cẩn trọng cầm lên, mới phát hiện ra với sức của mình phải nâng bằng hai tay mới được. Truy Ảnh! Không chỉ có cái tên dễ nghe, thì ra bản thân cây phi đao cũng có sức quyến rũ mê người, chẳng trách Hoàng Phủ Ngạn Tước lại xem nó như báu vật. Nhưng mà … Truy Ảnh rốt cuộc là dùng chất liệu gì làm nên chứ? Chẳng lẽ là thật như lời Hoàng Phủ Ngạn Thương và Hoàng Phủ Anh từng nói, sắc bén vô song, không vật liệu gì không xuyên qua được. Cây phi đao này quả thật khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay, chỉ là … Con sâu hiếu kỳ trong bụng Liên Kiều lại bắt đầu rục rịch, chẳng lẽ cây phi đao này thật sự là cứng rắn đến vậy sao? Chẳng lẽ không có cách nào làm nó gãy hoặc bị bị bư sao? Nghĩ đến đây cô chau mày, qua một lúc mắt chợt sáng lên, đúng rồi, cô nhớ lúc nãy có đi qua một nơi có đặt “máy trợ giúp hòa tan”, không hiểu đem cây đao Truy Ảnh này có thể chịu được sự khảo nghiệm này không? Liên Kiều càng nghĩ càng cao hứng, đúng, cô nhất định phải thử mới được, nếu như ngay cả cái món đồ gọi là “máy trợ giúp hòa tan” cũng không làm gì nó được thì cô mới tin được, hô hô … Trong đêm trời trong trăng sáng, màn đêm che dấu hết thảy những chuyện đã phát sinh, ánh sáng nhàn nhạt lướt trên mặt Liên Kiều, nhưng tiếp sau đó là một tiếng thét chói tai … Không biết qua bao lâu, khi trời đã sáng, bóng dáng nho nhỏ dựa vào bên cửa mới động một chút, cô nhìn lại cây phi đao trong tay mình, mếu máo khóc, sau đó nhấc điện thoại lên … ‘Uây, Hoàng Phủ Ngạn Tước … cái đó … ừm, cái cây phi đao đó của anh bị em không cẩn thận … làm hỏng rồi!’ Chương 17: Hoàng Phủ Ngạn Tước điên rồi! Buổi trưa yên tĩnh mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, là hoa dâm bụt tím mà Liên Kiều yêu thích nhất, cô lười biếng nằm dài trên chiếc giường khổng lồ, lăn qua lộn lại mà không có chút buồn ngủ nào, ngoài một chút cảm giác lười nhác thì không còn cảm giác gì. Đây là chuyện gì? Cô lại lật người, nhướng mày nhìn đồng hồ, thật là kỳ lạ, từ tối hôm qua đến giờ thói quen sinh lý của mình lại có thay đổi … Thứ nhất là mười hai giờ đêm lại không có ngủ gục mất! Thứ hai là trước giờ Liên Kiều thích ngủ trưa nhưng giờ này phút này lại không có chút buồn ngủ nào. Từ tối hôm qua đến giờ cô đã không chợp mắt mười mấy tiếng đồng hồ! Cô không hiểu, thậm chí vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được tại sao. Buổi trưa mùa hạ không khí thật ngọt ngào, lại có chút lãng đãng lười nhác đột nhiên bị một tràng tiếng thắng xe phá vỡ sự yên tĩnh của nó. Tiếp đó, cửa lớn bị đẩy ra, sau đó một bóng người cao lớn thân vận Tây trang cũng rất nhanh bước vào. ‘Đại thiếu gia, ngài trở về rồi? Tôi lập tức thông báo cho lão gia và phu nhân!’ Phúc tỷ đang kiểm tra công việc của người làm nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước rất ngạc nhiên, vội vàng bước lên chào hỏi. Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt nghiêm trọng, không có trả lời bà mà hỏi lại một câu: ‘Liên Kiều đâu?’ Giọng nói vẫn trầm thấp như xưa nhưng trong vẻ ưu nhã trong đáy mắt, một cơn cuồng nộ đang ấp ủ. Hơn nửa đời người làm quản gia ở “Hoàng Phủ”, Phúc tỷ trước giờ giỏi nhìn sắc mặt của chủ mà làm việc, thấy vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, trong lòng liền cảm thấy không tốt, vội vàng chỉ tay về hướng căn biệt thự của thứ hai … ‘Liên Kiều tiểu thư, cô ấy đang ngủ trưa!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm, bước vội về hướng bà chỉ. Nhìn theo cái bóng cao lớn đã đi xa, Phúc tỷ càng nghĩ càng thấy không đúng, đại thiếu gia trước giờ luôn ôn hòa mà trầm tĩnh, biểu tình hôm nay của thiếu gia khiến trong lòng bà có chút bất an, do đó bà vội vàng bỏ hết công việc trong tay, chạy về hướng căn biệt thự chính … ‘Đùng …’ Cửa phòng bị một lực rất lớn đẩy mạnh ra, tạo thành một tiếng động lớn, khiến cho Liên Kiều nãy giờ vẫn giả vờ ngủ vội mở to mắt, đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Hoàng Phủ Ngạn Tước? Còn chưa kịp nói tiếng nào, thân thể nhỏ nhắn đã bị hắn kéo dậy. Trừng đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của hắn, cô có chút bực dọc rống lên: ‘Này, anh là người rừng sao? Chẳng lẽ anh vẫn luôn dùng cách này để chào hỏi người khác sao?’  ‘Chào hỏi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiến răng nghiến lợi nhìn cô trừng trừng, đôi mắt sắc bén như chim ưng phát ra một luồng ánh sáng lạnh như một cây kiếm sắc, ‘Em còn cho rằng anh đang chào hỏi em sao? Đồ đâu?’ Tiếng rống cố nén cũng đủ dọa Liên Kiều rụt cổ lại, cẩn trọng nhìn về phía hắn hỏi: ‘Đồ … đồ gì? Cái gì?’ ‘Giả vờ hồ đồ có phải không?’ Bộ dạng Hoàng Phủ Ngạn Tước như muốn ăn thịt người, đôi mắt đen bừng bừng lửa giận: ‘Em hỏi đồ gì sao? Phi đao! Truy Ảnh!’ Đáng chết thật, khi hắn nghe cô nói trong điện thoại rằng mình đã làm hỏng cây phi đao Truy Ảnh, suýt nữa hắn phát điên lên, lúc ban đầu hắn có chút hoài nghi nhưng suy nghĩ một lúc, Liên Kiều là người có giác quan thứ sáu mạnh hơn người, phá một cái mật mã đối với cô mà nói là chuyện rất dễ dàng, chỉ là cho đến bây giờ hắn cũng không giải thích được làm sao mà cô giải được mật mã bằng vân tay do chính hắn thiết kế. Liên Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cẩn trọng đưa tay chỉ vào bàn tay đang bị hắn nắm chặt, ‘Anh cứ nắm chặt tay em thế này, em làm sao mà lấy Truy Ảnh ra cho anh chứ?’ Hắn nghe vậy, trừng đôi mắt giận dữ, buông tay cô ra. ‘Hô …’ Liên Kiều ngồi lại trên giường, cố hít thở từng hớp không khí trong lành, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng vỗ vỗ ngực như cố gắng trấn tĩnh lại. Hù chết cô rồi, hắn như một cơn lốc bay tới trước mặt cô, nhìn bộ dáng của hắn như vậy, cô có chút lo sợ, thật không biết một lát nữa hắn tận mắt nhìn thấy Truy Ảnh yêu mến của mình thì phản ứng sẽ thế nào đây? ‘Em còn mè nheo gì nữa, nhanh lên!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy đôi mắt màu tím của cô đảo qua đảo lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Liên Kiều cực kỳ không tình nguyện đứng dậy, ‘Có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ là một cây đao hỏng thôi mà, cho không em cũng không thèm!’ Nói xong đi về phía phòng khách, sau khi trở lại, trên tay đã có thêm một vật gì đó được gói trong một miếng vải đỏ. ‘Đưa anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay về phía cô, ánh mắt cực kỳ khẩn trương nhìn miếng vải đỏ trong tay cô. Trời ơi, cầu xin ngàn vạn lần không phải là Truy Ảnh, chỉ mong cô cầm nhầm! Liên Kiều thấy vẻ mặt u ám của hắn, vẻ mặt khẩn trương nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, cái đó … em biết anh rất quý cây Truy Ảnh nhưng … nhưng cái gọi là “sống chết có số” … ‘ Còn chưa đợi cô nói xong, vật trong tay đã bị hắn vội vàng giật lấy. ‘Cái gì chứ … không ta không dễ dàng mới học được một câu muốn an ủi anh, vậy mà ngay cả nghe cũng không thèm nghe, thật là …’ Liên Kiều bĩu môi, không vui tự lẩm bẩm. Lúc này … ‘Truy Ảnh…!’ Chỉ nghe một tiếng kêu bi thống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tiếng kêu đau xót khiến người nghe đau lòng rơi lệ, theo đó thân hình cao lớn cũng run rẩy, chán chường ngồi phịch xuống giường. Miếng vải đỏ đã bị giở ra, chỉ thấy thanh đao Truy Ảnh vốn sắc bén đẹp đẽ bây giờ đã trở thành toàn thân đầy vết xước, lưỡi đao cũng bị cong, thân đao biến thành màu đen, ngay cả viên đá quý khảm trên đó cũng không thấy, chỉ còn lại một cái lỗ đen … Thấy vẻ mặt không giấu được đau xót của hắn, Liên Kiều cảm thấy mình cần phải bước đến an ủi hắn một chút, dù sao làm hư cây phi đao cũng không phải là ý muốn ban đầu của cô. ‘Cái đó … Hoàng Phủ Ngạn Tước, thực ra em thật không muốn làm hư nó đâu, chỉ là vì em tò mò thôi, Anh Anh với em trai anh đều nói cây phi đao này không chất liệu gì là không xuyên qua được, lại sắc bén vô cùng, cho nên em chỉ muốn thử một chút thôi, không ngờ …’ Cô càng nói càng nhỏ tiếng, bởi vì cô không khó nhận ra ánh mắt sắc bén như dao của hắn đang phóng về phía cô … ‘Em làm sao tìm được nó?’ Hắn trầm mặt xuống, trong giọng nói đã có chút đe dọa. Liên Kiều dán chặt người vào tường, chỉ có như vậy mới khiến cô có chút cảm giác an toàn. ‘Thì ở trong phòng chứa vũ khí của anh!’ Chương 18: Hắn muốn giết con! ‘Nói trọng điểm đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rống lên một tiếng, trong mắt đã tràn đầy tức giận, môi mỏng mím chặt. Liên Kiều bị tiếng rống của hắn làm cho giật mình, hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không biết hắn muốn nghe cái gì. ‘Đáng chết! Nói xem em làm sao vào được căn phòng đó!’ Ánh mắt của hắn như muốn cắt cô thành bảy tám mảnh. Lúc này cô mới hiểu ra, hắn giọng nói khẽ: ‘Anh thiết kế mật mã số đó quá đơn giản đi, nghĩ một chút liền nghĩ ra, còn có … mật mã bằng vân tay, là do em cầu xin chị thực hiện Giáng Đầu Thuật, dùng máu của em trai anh làm phép thuật mà mở ra …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vụt đứng dậy, bước về phía cô. Một cỗ áp lực vô danh chợt ập đến bên người, không gian căn phòng vốn rộng rãi như vậy trong phút chốc trở nên quá chật hep, thân thể Liên Kiều không ngừng lùi lại phía sau nhưng bức tường sau lưng đã chặn lại suy nghĩ trong đầu, cái bóng trên đầu càng lúc càng lớn, cho đến khi hoàn toàn che mất cô … ‘Vì phá hoại Truy Ảnh của anh, em có thể nói là hao phí tâm tư!’ Bàn tay hắn níu chặt lấy cằm cô, nâng lên khiến cô không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt dọa người của hắn, từng chữ từng chữ thốt ra. Liên Kiều cũng cười rất không tự nhiên, cô khó khăn giải thích với hắn: ‘Anh … anh hiểu lầm rồi, lúc bắt đầu em chỉ muốn … muốn lấy nó để ép anh mau trở về thôi mà, em … em không có ý định làm cho nó thành thế này …’ ‘Vậy làm sao mà nó trở thành thế này?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, chẳng lẽ cô không biết mình đã làm chuyện ngu xuẩn đến thế nào sao? Liên Kiều liếm liếm đôi môi đã khô khốc, cố gắng làm hòa hoãn bầu không khí khẩn trương: ‘Em chỉ là muốn thử xem Truy Ảnh cứng rắn đến mức nào thôi mà, chẳng qua …’ Nói đến đây, mắt cô chợt lóe lên một tia hưng phấn … ‘Truy Ảnh quả thật không phải tầm thường, chỉ có cái máy hỗ trợ hòa tan kia mới có thể làm nó trở thành thế này, đây quả thật là một cây đao tốt!’ Cái gì? Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt tay thành nắm đấm, cô còn dám ở đây khoe khoang chính mình, thậm chí còn không hề có ý nhận lỗi. ‘Em ngâm nó bao lâu?’ Hắn gần như nghiến răng thốt lên từng chữ.  Liên Kiều nghiêng đầu tính toán: ‘Từ lúc nửa đêm đến khi trời sáng …’ ‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói, trong lòng đau xót không thôi, hắn buông cô ra, bà tay sít sao ấn vào tim mình, bảo bối Truy Ảnh của hắn lại bị ngâm trong máy hòa tan lâu như vậy. ‘Đáng chết thật, bình thường sao không thấy em có tinh lực như vậy, không phải là đến mười hai giờ thì em ngủ mất sao?’ Hắn quả thật đã nhịn đến không thể nhịn rồi, tiếng rống lớn đến nỗi suýt thổi tung nóc căn biệt thự. Liên Kiều bị hắn rống một tiếng, tính bướng bỉnh nhất thời nổi lên, liền chống eo nói: ‘Em làm sao biết sẽ bị như thế này? Từ tối hôm qua đến giờ em cũng không chợp mắt nổi, anh tưởng em muốn phá hỏng cây phi đao lắm sao? Nếu như không phải do anh len lén bỏ đi em làm sao nghĩ ra cách như vậy ép anh trở về chứ?’ Bộ dáng của cô cũng không yếu ớt chút nào, rống trả lại hắn. Hoàng Phủ Ngạn Tướchung hăn trừng mắt nhìn Liên Kiều, sau đó vung tay lên như chim ưng bắt gà con bắt cô giữ chặt lại … ‘Anh len lén bỏ đi? Thật nực cười! Anh chẳng lẽ còn phải báo cáo hành tung của mình cho em sao? Em muốn anh trở về, được, bây giờ anh đang đứng trước mặt em, em muốn thế nào?’ Liên Kiều bị hắn hỏi lại một câu ngược lại không biết trả lời thế nào, nhất thời cũng không nói gì, cô cúi đầu, vẻ mặt ủy khuất. Qua một lúc lâu cô mới buồn bã nói một câu, ‘Cái … cái cây Truy Ảnh đó giờ đã thành thế này, em cũng khó chịu lắn, vốn là em chỉ muốn chứng minh một chút thôi …’ Bất thình lình cái ót của cô bị bàn tay của hắn bấu lấy, mạnh mẽ kéo cô ngẩng lên … ‘Liên Kiều! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi sao em cứ mãi không nghe lời chứ?’ Hắn cố gắng đè nén cơn tức giận đang từng hồi từng hồi sôi sục trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, ‘Em thật sự muốn nghe theo sự sắp xếp của họ gả vào “Hoàng Phủ”?  Em đừng quên qua một hai ngày nữa là họ sẽ đi gặp nhau để định thời gian làm lễ cưới đó!’ ‘Vậy thì sao chứ? Dù sao em cũng không gấp, muốn gả thì gả thôi!’ Liên Kiều nghe hắn nói vậy ngược lại rất yên tâm, cô tin lời Cung Quý Dương nói, cô càng không gấp thì  hắn càng dễ nổi điên. Không sai, vậy mới thú vị chứ, trò chơi này nhất định phải bắt hắn tham gia với mình thì mới vui. ‘Gả thì gả?’ Hắn rống lên lần nữa, nhướng mày nhìn Liên Kiều, câu nói này giống như ngòi nổ, đem cơn giận ghìm nén nãy giờ trong ngực hắn đốt bùng lên … ‘Em muốn ở đây gây náo loạn cho anh phải không? Đây là cách chỉnh người của em đó sao?’ Hắn dùng sức giữ chặt vai cô, chỉ hận không thể một phát bóp chết cô. ‘Buông em ra, anh làm em đau …’ Lực tay quá mạnh khiến cô nhăn mày, liên tiếp kêu đau. ‘Đau? Nghịch ngợm như em còn biết kêu đau sao? Em có biết bây giờ trong lòng anh đau thế nào không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề có ý định thả cô ra, tiếng rống càng lúc càng lớn gần như chấn vỡ màng nhĩ của cô. ‘Anh đau ở đâu liên quan gì đến em? Em chỉ biết bây giờ cánh tay em rất đau, buông em ra, buông em ra … Hoàng Phủ Ngạn Tước cái tên xấu xa này!’ Liên Kiều dùng sức dãy dụa, thậm chí còn nhấc chân đá về phía hắn, chỉ tiếc là sức của cô so với sức của hắn khác nhau quá xa. ‘Em đàng hoàng lại một chút!’ Sự cảnh cáo trong giọng nói càng lúc càng rõ rệt, lực tay không ý thức cũng mạnh hơn. ‘A …’ Liên Kiều kêu thét lên một tiếng. Đang lúc hai người mải giằng co … ‘Ngạn Tước, con đang làm gì vậy?’ Một giọng nói nhỏ mà đầy uy quyền vang lên, sau đó Triển Sơ Dung xuất hiện trước mặt hai người. ‘Mẹ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ mẹ mình lại xuất hiện ở đây, cố nhịn lửa giận trong mắt xuống, nhìn Phúc tỷ ở bên cạnh, Phúc tỷ vội vàng cúi đầu xuống. ‘Bác gái cứu con … Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn muốn giết con … hu hu …’ Liên Kiều vừa thấy cứu tinh xuất hiện, liền ủy khuất khóc lên thành tiếng. ‘Ngạn Tước, con …’ Triển Sơ Dung tức giận nhìn về phía con trai, bước đến vỗ mạnh vào tay hắn, ‘Mau buông tay ra cho mẹ, chẳng lẽ con muốn bóp chết con bé hay sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị mẹ can thiệp vào, hắn lộ rõ vẻ bực dọc, nói: ‘Mẹ, gì mà nghiêm trọng như thế chứ!’ Nói vậy nhưng tay hắn thả lỏng ra. Chương 19: Tình địch? (1) Liên Kiều vừa được thả ra, vội vàng trốn sau lưng Triển Sơ Dung. ‘Nha đầu, chuyện hôm nay em suy nghĩ thật kỹ cho anh xem có phải là mình sai không!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn cô, lạnh giọng quát. ‘Không có sai, không có sai, em không có sai chút nào hết, người sai là anh!’ Liên Kiều nhịn không được nỗi ủy khuất trong lòng lớn tiếng khóc, rống lên một câu với hắn xong liền bỏ chạy. ‘Liên Kiều, ai da, Liên Kiều à …’ Triển Sơ Dung cũng bị hù giật mình, thấy cô chạy nhanh như vậy, biết mình đuổi theo không kịp, liền dùng ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Còn không mau đuổi theo?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy cũng tức giận, nha đầu này không chỉ là dám cãi lại mà còn dám bỏ chạy nữa sao? Nghĩ đến đây hắn không nói thêm, lập tức chạy ra ngoài. Triển Sơ Dung thở dài một tiếng, ‘Ai, Phúc tỷ, chị nói xem hai đứa bé này, thật khiến người ta lo lắng chết được!’ ‘Phu nhân, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, ngài xem phản ứng của đại thiếu gia thì biết, hắn vẫn rất quan tâm Liên Kiều tiểu thư đó!’ Phúc tỷ an ủi bà. ‘Chỉ mong là thế! Người già mà, cái gì cũng không muốn nữa, tôi chỉ mong Ngạn Tước có thể giúp nhà Hoàng Phủ khai chi tán dịp, sớm một chút cho ta bế cháu. Chị nói xem, Ngạn Tước thân là con trai trưởng mà lại như vậy, dưới nó còn một đám em trai em gái, nhất định sẽ học theo nó!’ Triển Sơ Dung vô lực lắc đầu. Phúc tỷ cười cười: ‘Phu nhân, tha lỗi cho tôi nói thẳng, theo như tôi thấy, chuyện hôn sự của Ngạn Tước thiếu gia chắc còn không xa đâu, nguyện vọng của ngài nói không chừng sẽ được thực hiện rất nhanh đó!’ ‘Ồ? Phúc tỷ, có phải chị biết được chuyện gì không? Tại sao nói là đám cưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn không xa? Chị cũng biết đó, tuy nói chúng ta định đến Mã Lai thăm hỏi đồng thời chọn ngày cưới nhưng Ngạn Tước hình như vẫn còn phản đối!’ Triển Sơ Dung nhìn Phúc tỷ, nhẹ giọng nói. Phúc tỷ đi đến bên giường, lấy cây đao Truy Ảnh đã bị phá hủy đưa đến trước mặt Triển Sơ Dung … ‘Phu nhân ngài xem, nghĩ chắc là do Liên Kiều tiểu thư ham chơi mà tạo nên, đây có thể nói là cây phi đao mà thiếu gia thích nhất, bị làm thành ra như vậy, đại thiếu gia đáng lý phải rất nổi giận mới đúng vậy tại sao lúc nãy thấy thiếu gia còn lo lắng mà chạy đi tìm cô ấy? Tin chắc rằng đại thiếu gia sớm đã động lòng với Liên Kiều tiểu thư rồi!’ Triển Sơ Dung nghe vậy, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: ‘Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, haizz, như vậy thì tôi yên tâm rồi, xem ra cây đao Truy Ảnh bị hủy cũng là một chuyện tốt!’ *** Liên Kiều gần như vừa khóc vừa chạy xuống chân núi, cô sau này cũng không thèm trở về “Hoàng Phủ” nữa, cái tên đàn ông tự đại kia vừa nãy thật hung dữ, cùng hắn ở chung chỉ sợ một ngày nào đó mạng cũng không còn. ‘Taxi …’ Khi một chiếc taxi sắp chạy vượt qua, Liên Kiều vội vàng vẫy tay gọi lại sau đó vừa khóc vừa kéo cửa xe … ‘Liên Kiều, em trở lại cho anh!’ Cách đó không xa truyền đến tiếng rống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, thân hình cao to của hắn cũng đuổi sát phía sau. Liên Kiều thấy vậy liền nhanh như làn khói chui vào trong xe … ‘Tài xế, mau, mau chạy đi!’ ‘Em xuống xe cho anh!’ Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp đuổi đến chiếc taxi, thì chiếc xe đã như một mũi tên rời khỏi. ‘Đáng chết!’ Hắn rủa thầm một câu, đứng ở đó nhìn theo vệt khói xe càng lúc càng xa, nắm tay nắm lại thật chặt hung hăng đấm lên thân cây gần đó một cái, cái thân cây cổ thụ lâu năm bị một chưởng này của hắn lung lay thật mạnh, lá rào rào rơi xuống. Sau đó hắn nhấc điện thoại lên, ‘Jess, mau chuẩn bị xe!’ Nha đầu đáng ghét này, dám ở ngay trước mặt mình chạy mất, được, nhất định phải bắt cô về! *** Xe chạy không biết bao lâu, khi chạy vào một khu phố đông đúc, tài xế nhìn Liên Kiều qua kính chiếu hậu: ‘Cô à, rốt cuộc là cô định đi đâu?’ Trên mặt Liên Kiều vẫn còn dấu nước mắt, cô nhìn xung quanh một vòng sau đó nói: ‘Vậy ngừng ở gần đây là được rồi!’ Xe đột nhiên dừng lại … Cô vừa định mở cửa xe tài xế liền cản lại: ‘Này, cô à, cô còn chưa đưa tiền!’ ‘Ồ …’ Liên Kiều lúc này mới nhớ ra mình đang ngồi xe taxi, không phải là xe riêng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô liền lục túi sau đó cười khổ nói: ‘Xin lỗi, tôi … tôi không có tiền …’ ‘Cái gì? Cô đừng có đùa chứ? Vừa nãy cô chạy ra từ khu biệt thự nhà giàu mà, sao lại không có tiền chứ?’ Tài xế vừa nghe đã hoảng sợ, thái độ cũng trở nên có chút khó chịu. Liên Kiều cũng rất hoảng sợ, cô gần như tìm khắp các túi rồi, quả thật một đồng cũng không có, quan trọng hơn là do từ phòng ngủ chạy ra, ngay cả điện thoại cũng không có cầm theo. ‘Anh tài xế à, tôi … tôi thật sự không có mang theo tiền …’ Cô sợ đến phát khóc. Tài xế taxi cũng sắp phát điên rồi, tuy nói cô gái này hoạt bát dễ thương như búp bê nhưng … hắn nhìn lại đồng hồ tính tiền, đây là số tiền lớn nhất hắn kiếm được hôm nay đó, hắn không tốt đến bố thí số tiền lớn vậy đâu. ‘Cô à, chẳng lẽ trên người cô không có gì đáng giá sao?’ Liên Kiều nhìn lại bộ quần áo mặc ở nhà của mình, ủy khuất lắc đầu, mải chạy ra khỏi tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, làm gì kịp mang cái gì đáng giá theo chứ. Tài xế thấy vậy chỉ hận không thể đập đầu vào vô lăng chết đi. Đúng lúc Liên Kiều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một tờ giấy bạc đã đẩy đến trước mặt cô, theo đó là một giọng nói đàn ông dễ nghe … ‘Tài xế, từng này đủ chưa?’ Tài xế thấy tờ tiền to như vậy, hai mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu, ‘Đủ rồi, dĩ nhiên là đủ rồi, xin chờ một lát, tôi thối tiền lại!’ ‘Không cần thối đâu!’ Giọng đàn ông ấm áp như ánh nắng mặt trời lại vang lên, sau đó bàn tay to nắm cánh tay của Liên Kiều, kéo cô ra khỏi xe. Liên Kiều bị người đàn ông trước mặt kéo đi một lúc mới phản ứng lại kịp, cô giãy khỏi tay hắn … ‘Anh … anh là ai?’ Người đàn ông xoay người lại, gương mặt đẹp tinh xảo cùng với đôi mắt màu xanh lam như nước biển lộ ra, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ khiến người ta si mê. ‘Liên Kiều, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao?’ Môi hắn hơi câu lên, đôi mắt sáng mang theo một tia thú vị đánh giá Liên Kiều. ‘A!’ Liên Kiều đưa tay bịt miệng ngăn lại tiếng kêu kinh ngạc: ‘Học trưởng Kiều Trị, thì ra là anh!’ Chương 20: Tình địch? (2) Kiều Trị, người đàn ông mang hai dòng máu Trung Mỹ cũng là học trưởng trước đó Liên Kiều có nhắc qua, là hội trưởng hội sinh viên, cũng là đối tượng yêu thầm của rất nhiều sinh viên nữ. Hôm nay người đàn ông này đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đa tình màu xanh như nước biển, mái tóc xoăn tít đang nhìn Liên Kiều cười. ‘Học trưởng, không ngờ gặp được anh ở đây, hôm nay may mà có anh bằng không nhất định người tài xế đó sẽ ăn thịt em luôn!’ Trên mặt cô rõ ràng vẫn còn chút sợ hãi, lại vì một màn xấu hổ như vậy bị Kiều Trị bắt gặp khiến cô càng thêm áo não. ‘Nhìn em có chút tiều tụy, còn có … sao lại ăn mặc như thế này ra đường?’ Người đàn ông điển trai ngay cả trong lời nói cũng rất nhã nhặn và quan tâm. ‘Đừng nhắc đến nữa, em đang chạy trốn!’ Cô bĩu môi, lại không ý thức xoa xoa bụng. Bụng đang đánh trống! Quá xấu hổ!  Hoặc là tính Kiều Trị chu đáo, hoặc là trước giờ tính hắn thoải mái, cũng không hỏi gì thêm, chỉ tay về phía trước không xa: ‘Đi thôi, công chúa nhỏ, anh mời em ăn cơm!’ ‘Oa, học trưởng, anh quả thật là con sâu trong bụng em nha, còn biết em đang đói!’ Vẻ mặt cô rạng rỡ, mang theo một tia sùng bái nhìn hắn. Trong nhà hàng xoay cao cấp Wills, vị trí mà Liên Kiều chọn rất tốt, sau lưng là cửa sổ lớn vừa hay có thể nhìn xuống phong cảnh phồn hoa ở dưới cách đó tám mươi mấy tầng, tuy rằng đối với cô mà nói, nhìn thế này có chút chóng mặt. Tầng này là hạn chế hội viên, bởi vậy nên bố trí càng tao nhã hơn, hoàn cảnh cũng hết sức yên tĩnh, âm nhạc du dương dễ chịu. Mỉm cười thu hết hình nảh Liên Kiều ăn như rồng như hổ vào mắt, sau khi thấy cô đã ăn uống no nê, hắn chu đáo rút khăn giấy giúp cô lau miệng, nhìn thấy cô mỉm cười, lòng hắn chợt có chút si mê. Đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc khua khua trước mặt hắn, kéo hắn về với thực tế. ‘Học trưởng Kiều Trị, anh còn chưa nói cho em biết sao anh lại đến đây?’ Kiều Trị cười cười: ‘Đơn giản thôi, bởi vì tổng công ty của cha anh ở đây, mỗi lần nghỉ hè anh đều quay về đây để giúp đỡ!’ ‘Ồ!’ Cô gật đầu, cầm lấy ly Coca siêu lớn trong tay hớp một hớp lớn. ‘Còn em? Không phải em nên trở về Mã Lai sao?’ Hắn vừa nói vừa giật lấy cái ly trong tay Liên Kiều, con gái uống lạnh nhiều quá không tốt lắm. ‘Em hả, ừm …’ Cô suy nghĩ một lát, cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào, liền khoát tay: ‘Em đến thăm anh trai!’ Cũng đúng, Hoàng Phủ Ngạn Tước có lúc rất dịu dàng chu đáo giống như một người anh trai, nhưng lúc hung dữ thì giống như một ông già vậy. Nhưng mà … nào có anh trai nào hôn em gái cứ? Cô cũng hình dung không ra mối quan hệ giữa mình với Hoàng Phủ Ngạn Tước. ‘Rất rõ ràng, chuyến đi của em không vui!’ Kiều Trị nhàn nhã uống một hớp cà phê. ‘Haizzz …’ Liên Kiều chống tay lên trán, ‘Đừng nhắc nữa, em sắp hối hận chết mất rồi, sớm biết như vậy em đã quay về Mã Lai rồi!’ ‘Bây giờ hối hận cũng còn kịp mà!’ Kiều Trị đưa tay về phía cô, ‘Có thích đi du lịch với anh không? Du lịch hai người!’ ‘Bây giờ?’ Cô sững người. Kiều Trị gật đầu, cười sáng lạn như mặt trời, không khó nhìn ra sự chờ đợi trong mắt. ‘Nhưng anh không phải nói là mình phải giúp công ty của ba anh sao?’ Cô tò mò nhìn hắn. ‘Công việc vĩnh viễn làm không hết, cuộc đời chỉ được sống một lần, đương nhiên là phải chơi cho vui rồi, chẳng lẽ không phải sao?’ Kiều Trị vươn người về phía cô, đôi mắt màu xanh biển mang theo một tia dụ hoặc. Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Hay quá, em đồng ý. Chúng ta định lúc nào thì xuất phát? Còn nữa, trạm dừng đầu tiên là ở đâu?’ ‘Toàn bộ để em quyết định, nhiệm vụ của anh chỉ là hy vọng công chúa nhỏ chơi được vui vẻ!’ Kiều Trị ưu nhã cười, trong đôi mắt màu lam xẹt qua một tia tình ý. ‘Vậy được, chúng ta một lời đã hứa!’ Liên Kiều thấy hắn đưa tay ra, liền đập một cái như hứa hẹn, đang lúc định thu tay về bàn tay nhỏ nhắn lại bị hắn nắm chặt. ‘Tin rằng chuyến đi này nhất định là chuyến đi khó quên!’ Trong lời nói của hắn có chút ẩn ý. Liên Kiều ngược lại ngượng ngùng cười: ‘Nếu như bị đám sinh viên nữ trong trường biết được, nhất định là ghen chết mất!’ ‘Vì sao?’ Hắn có chút không hiểu. ‘Bởi vì học trưởng rất được các bạn nữ sinh viên thích mà!’ Cô vừa cười vừa nói sự thật. ‘Còn em thì sao? Có thích anh không?’ Kiều Trị đột ngột hỏi cô. Liên Kiều làm sao biết được, từ ngày đầu tiên cô vào trường với tư cách một tân sinh viên, hắn đã bắt đầu si mê cô, tin rằng kỳ nghỉ này chính là ông trời cố tình sắp đặt để cho hai người ở nơi xa lạ này gặp được nhau. Hắn hỏi câu này khiến cho Liên Kiều sững sờ … Bất chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn cũng từng hỏi cô một câu như vậy. Thích! Đương nhiên là thích rồi, nhưng hình như mình đối với chuyện “hai người thích nhau” có chút không khác biệt, cụ thể khác ở đâu thì cô không biết … Nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người đàn ông trước mặt, cô gật đầu, tuy rằng bản thân cũng không hiểu rõ hai người thích thì có gì khác nhau nhưng cô quả thật rất thích học trưởng Kiều Trị. Môi Kiều Trị từ từ câu lên nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân mang theo sự dịu dàng mê người, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay … ‘Liên Kiều, vậy … làm bạn gái của học trưởng Kiều Trị có được không?’ ‘Bạn gái?’  Liên Kiều suy xét cẩn thận từng từ, bạn gái … con gái - bạn? Chắc là người ở gần học trưởng Kiều Trị nhất rồi. Kiều Trị nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cô, liền nói: ‘Đúng vậy, anh muốn trở thành bạn trai của Liên Kiều!’ ‘Làm bạn trai - bạn gái … có gì hay chứ?’ Cô ngu ngơ hỏi một câu. Cô trước giờ chưa từng yêu đương, đương nhiên là không rõ làm bạn trai bạn gái của nhau thì phải làm cái gì. ‘Đương nhiên là có chỗ hay rồi, như anh với em vậy, sau này sẽ không rời xa nhau!’ Kiều Trị biết cô bản tính rất đơn thuần, nhưng mà cô như vậy mới giống như một đóa hoa cúc âm thầm bén rễ trong tim hắn. Liên Kiều cắn cắn môi, vô tình trong đầu lại xẹt qua bóng hình quen thuộc của một người đàn ông. ‘Nhưng mà … em không biết anh trai em có đồng ý hay không!’ Không rời xa Kiều Trị? Vậy chẳng phải là phải rời xa Hoàng Phủ Ngạn Tước sao? Kiều Trị sững người: ‘Anh trai em? Anh ấy rất nghiêm khắc với em sao?’ Loại chuyện tình này, cho dù anh trai cũng không thể cấm cản được.