Chuẩn bị cười tiếp nha ...
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 11: Ngây thơ đến ngu ngốc (2)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dạng ngây thơ đến ngốc nghếch như cô, trong lòng buồn bực đến nỗi muốn đâm đầu vào tường.
Cô là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?
Nghĩ đến đây, hắn lại có một ý khác, liền không nói gì nữa, trực tiếp đẩy cô xuống giường, thân thể cao lớn trong phút chốc đã áp lên thân thể yêu kiều của cô, đôi tay nóng rực một giây sau cũng giữ chặt hai bên vòng eo tinh tế của cô.
‘Anh chợt nghĩ … có một cô gái giúp anh làm ấm giường cũng không tệ!’ Nói xong gương mặt anh tuấn đã áp xuống, gần mặt cô đến nỗi có thể nghe được hô hấp của nhau, Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể không thừa nhận, trên mùi hương trên người nha đầu này rất thanh khiết, sạch sẽ, là mùi hương rất riêng của một thiếu nữ làm hắn có chút không thể kềm chế.
Nào hay …
‘Hi hi … đừng …’ Liên Kiều ngoài dự liệu của hắn cười ha hả, vừa cười vừa đẩy hắn: ‘Anh áp sát em quá, làm cả người em đều nhột lắm, hi hi …’
Một màn vốn rất mập mờ bị tiếng cười cùng lời nói vô tâm vô phế của cô nhóc phá hư hết…
Hoàng Phủ Ngạn Tước áo não ngồi tựa vào đầu giường, nhìn thấy cô gái bên cạnh cười đến cả người co như con tôm, hắn quả thật cũng hết cách!
Nha đầu thối, lại không hiểu gì ý tứ của chữ “ấm giường”!
Đến khi Liên Kiều cười đủ mới phát hiện vẻ mặt khó coi của người đàn ông, cô vội khép miệng lại, cực kỳ “vô tội” nhìn hắn: ‘Này … anh sao vậy?’
Ánh mắt như chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước khóa chặt ở gương mặt của Liên Kiều như muốn soi thấu vào nội tâm của cô, rất lâu sau hắn mới buông ra một câu: ‘Nha đầu em quả thật không biết trời cao ất dày, chẳng lẽ em không biết cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng nguy hiểm thế nào sao?’
“Nhất là hắn là một người đàn ông bình thường, không phải Liễu Hạ Huệ!” Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm bổ sung một câu, đương nhiên là hắn không nói câu này ra.
Nào ngờ Liên Kiều nghe xong trên mặt hơi lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt màu tím tử la lấp lánh nhìn hắn, như đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói.
Nhìn ánh mắt mơ màng của cô rơi trên người mình, ánh mắt đơn thuần không mang một chút tục khí nào, cô lúc này cô rất yên lặng, như một đóa hoa lan trong đêm, yêu kiều, yếu đuối, có một sợi tơ kỳ diệu từ rất sâu trong nội tâm hắn không ngừng vươn ra, lan tỏa quấn quýt cho đến khi hoàn toàn đem trái tim hắn trói lại …
Một cảm giác ấm áp từ trong tim hắn lặng lẽ trỗi dậy, làm hắn không tự chủ được đưa tay ra, khi đầu ngón tay iếp xúc với làn da mềm mại của cô, cảm giác dễ chịu không nỡ buông khiến cho đôi mắt đen thăm thẳm của hắn chợt tối lại.
‘Nha đầu …’ Hắn lẩm bẩm, chưa kịp nói gì thì đã thấy nụ cười nở trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
‘Em biết anh là người tốt, anh sẽ không tổn hại đến em!’
Không đợi hắn trả lời cô đã dựa đầu vào lồng ngực rộng rãi của hắn, đơn thuần chỉ là muốn tìm một cảm giác an toàn, như một con mèo nhỏ nép vào thân thể cao lớn của hắn, đôi tay rất ỷ lại đặt trên eo hắn.
‘Liên Kiều, em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó cảm giác được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cơ thể mềm mại như bông nép vào cơ thể rắn chắc của hắn khiến hắn phút chốc chợt căng thẳng.
Chẳng lẽ cô thật sự không biết mình đang châm ngòi thổi lửa sao?
Liên Kiều quả thật không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ngẩng đầu lên, khẽ căn môi cười: ‘Sao vậy? Em có nói gì sai sao? Tuy rằng anh gạt em làm em rất tức giận nhưng trước khi em biết được chân tướng cảm thấy anh đối với em quả thự rất tốt, anh giống như một người anh trai vậy, là chỗ dựa của em, cho nên ngoại trừ lần đó anh lừa gạt em, chắc anh sẽ không bắt nạt em nữa đâu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như không động đậy, hắn biết rất rõ nằm trong lòng mình là một cô gái không phải cô nhóc, điểm này hắn rất rõ ràng, lúc ở Hồng Kông hắn đã biết. Nhưng mà cô gái này lại không chút cố kỵ cứ thế mà rúc vào lòng hắn mà còn cười đến ngây thơ như vậy, sáng lạn như một đứa bé vậy thử hỏi hắn phải làm sao đây? Hơn nữa, lời cô nói …
Anh trai?
Cái từ này lọt vào tai hắn không biết tại sao lại chướng tai như vậy.
Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia buồn bực, một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, dưa tay vỗ nhẹ lên vai Liên Kiều, ‘Được rồi, nha đầu, nếu em đã thích ngủ ở căn phòng này như vậy, vậy anh đi phòng khác ngủ!’
Nói xong hắn nhẹ gỡ tay cô xuống, đứng dậy. Tuy rằng trong lòng vẫn còn quyến luyến sự mềm mại ôn nhu khi ôm cô trong lòng nhưng nếu như còn giữ tư thế như vậy, hắn khó mà đảm bảo không phát sinh ra cái gì khác. Cô lại như một cô nhóc như vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, hắn làm sao có thể có hành động phi lễ gì với cô, như vậy thì có khác gì cầm thú.
Liên Kiều nhìn thân ảnh cao lớn đang tách ra, nhất thời trong lòng có chút thất lạc, cô cắn môi, hai tay bó gối cứ thế ngồi trên giường.
‘Nhưng mà … nhưng mà …’ Cô nói nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lại nhìn cô, tim vì bộ dạng tội nghiệp của cô mà co rút một chút …
‘Nhưng mà sao?’ Hắn lần nữa cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt màu tím của cô, lại một phen thất thần.
Liên Kiều ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất, cũng không để ý đôi môi mỏng của hắn đã cách mình rất gần.
‘Nhưng mà … căn phòng này lớn quá, em hơi sợ … Làm sao đây? Nếu như em gặp ác mộng phải làm sao đây?’ Cô vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh.
Vừa nãy cô không có cảm giác này, nhưng một khắc khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đi, trong lòng đột nhiên nảy sinh sự sợ hãi, lúc học đại học cô cũng đã quen sống cùng với nhiều người do ở ký túc xá, bây giờ đột nhiên bảo cô ngủ ở một căn phòng rộng như vậy, quả thật sợ hãi cũng là khó tránh khỏi.
Phòng ngủ của hắn còn lớn hơn phòng ở ký túc xá của cô không biết bao nhiêu lần.
Chương 12: Tự nhảy vào lòng (1)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, không khỏi cười khổ một hồi nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi: ‘Nhưng đây là gian phòng mà em chọn mà, bây giờ hối hận rồi sao?’
Liên Kiều có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cứng miệng nói: ‘Ai nói em hối hận chứ. Em còn lâu mới hối hận!’
‘Vậy được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa đứng lên.
‘Đừng …’ Liên Kiều lần nữa níu chặt cánh tay hắn, ‘Không cho anh đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm, trong mắt xẹt qua một tia khiến người ta không nắm bắt được, bên môi câu lên một đường cong.
Liên Kiều thấy vậy, bản tính không chịu thua lại bừng lên, cô vội vàng buông tay hắn, với lấy cái gối ôm vào lòng, rất hùng dũng nói: ‘Thôi đi, mất công anh xem thường đâu. Anh mau đi đi, đừng có làm chậm trễ giấc ngủ của em!’
Nhìn cô giận dỗi như một đứa bé, Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu, bàn tay hắn mang theo một tia sủng ái mà chính mình cũng không phát giác được vò vò tóc cô: ‘Được rồi, em đã náo cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi!’
Noi xong liền đứng dậy, thấy cô vẫn mang bộ dáng tức tối quay lưng về phía mình, hắn chu đáo chỉnh lại đèn phòng ngủ cho tối bớt, hắn nhìn bóng lưng của cô lần nữa rồi bước đến cửa phòng, rời đi.
Cả căn phòng rơi vào sự yên lặng triệt để, yên tĩnh đến nỗi tưởng như nghe được tiếng kim rơi trên đất, Liên Kiều mở mắt, nhìn quanh gian phòng rộng lớn mang phong cách nam tính, nuốt khan một ngụm nươc bọt, tuy nói là có đèn nhưng cô vẫn sợ hãi không kềm chế được, cô không ý thức kéo chăn qua khỏi đầu, dấu cả người dưới chăn.
Cô cảm thấy cả cái “Hoàng Phủ” này yên tĩnh quá mức, yên tĩnh đến đáng sợ, cô muốn nghe dù là một tiếng lá rơi cũng được nhưng mà …
Cô run run cầm điện thoại lên xem giờ, trời ơi, mới qua mười một giờ thôi, mà đến mươi hai giờ thì cô mới ngủ được, Liên Kiều gần như đem hết các vị thần linh mà cô biết khẩn cầu qua một lượt nhưng không còn cách nào, thời gian vẫn như cũ chầm chậm chầm chậm trôi, hoàn toàn không vì lời khẩn cầu của cô mà chạy nhanh chút nào.
Cô trước giờ chưa từng mong đến nửa đêm như vậy, cái cảm giác sợ hãi như tra tấn tinh thần cô, quả thật quá khó chịu, thế nào mà vẫn chưa đến mười hai giờ? Cô bắt đầu có chút hòai nghi ý chí của mình có chịu nổi đến lúc đó hay không.
Đột nhiên …
Một tiếng ‘phanh’ từ cửa sổ truyền đến, không biết ở phía xa kia là thứ gì phát ra tiếng động, dọa Liên Kiều hồn vía đều bay mất, cô kéo chăn qua khỏi đầu, thân thể trong chăn không ngừng run rẩy.
Liên Kiều là loại người có sức tưởng tượng phong phú điển hình, trước khi cô kịp giấu mặt dưới chăn, chợt một mảnh màu đen từ trong không trung bay đến …
Cô không khỏi nghĩ đến cái tầng ngầm trong trường dại học … nghĩ tới cái xác trong căn phòng tối, nhớ lại cảnh tượng nó đứng dậy đi về phía mình …
‘A …’
Vội vàng nhảy từ trên giường xuống, miệng thét lên một tiếng xông cửa phòng chạy ra hành lang, một mực nhắm về phía có ánh đèn mà chạy đến …
Bên này Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tựa người vào đầu giường, hắn nở một nụ cười khổ, không ngờ chính mình lại bị nha đầu kia đuổi ra khỏi chính phòng ngủ của mình, rõ ràng mình là chủ của căn biệt thự này, thế nào lại phải ngủ ở phòng của khách chứ. Hắn vô lực lắc đầu, thuận tay cầm một tập văn kiện lên.
Trước nay Hoàng Phủ Ngạn Tước không có thói quen ngủ sớm, bao nhiêu năm nay hắn đã tạo thành thói quen một ngày chỉ ngủ năm tiếng, lên giường sớm như hôm nay đúng là rất hiếm thấy.
Đang lúc xem chưa được hai trang văn kiện thì nghe thấy một tiếng ‘phanh’ sau đó cửa phòng bị mở ra, giống như bị một lực rất lớn đẩy vào vậy…
Đang cảm thấy kỳ lạ chợt hắn ngoài ý muốn nhìn thấy một “vật thể lạ” thẳng hướng mình chạy đến, còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy trong lòng ấm áp, một khối mềm mại đã bao lấy hắn …
Định thần nhìn kỹ, thì ra trong lòng chính là Liên Kiều!
Chỉ thấy cô ôm một chiếc gối lớn, sau đó ném nó qua một bên lật một bên góc chăn của hắn chui thẳng vào, cả thân hình nhỏ nhắn dúi vào người hắn, không ngừng run rẩy …
Một màn “yêu thương nhung nhớ” này khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình nhảy dựng lên!
‘Nha đầu?’
Hắn nhìn về phía cô, nhưng chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhốt chặt vào lòng hắn, hô hấp dồn dập từng cơn …
Tay khẽ đưa qua, nâng gương mặt cô lên sau đó kinh hãi phát hiện ra làn da hồng hào sớm đã biến thành không chút huyết sắc …
‘Sao vậy? Có chuyện gì?’ Hắn vội vàng ôm cô vào lòng, xót xa hỏi.
Hô hấp của Liên Kiều vẫn còn dồn dập, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc và đôi mắt sáng như sao kia, gương mặt vẫn còn hoảng sợ, thút thít nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … em … em sợ …’
Ách?
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, ‘Sợ cái gì? Gặp ác mộng sao?’
Liên Kiều liều mạng lắc đầu, ‘Có thể nằm mộng thì tốt rồi, em … em vốn là chưa có ngủ. Phòng của anh lớn như vậy, mà còn … yên lặng như thế, em sợ …’
Nghe lời ‘thú tội’ của cô, hắn rốt cuộc yên tâm trở lại, thì ra chỉ có thế …
‘Nha đầu em đúng là không có tiền đồ, đã sắp hai mươi tuổi rồi sao cứ như một đứa trẻ thế, một mình ngủ cũng sợ sao?’ Hắn thấp giọng cười, vừa nói vừa vỗ vỗ vai cô, truyền cho cô sự ấm áp từ lòng bàn tay mình.
Sự cố chống của Liên Kiều sớm đã bị dọa không còn một mảnh, cô không giống như lúc này còn mạnh mồm với hắn, ngược lại vô cùng ý lại dán vào ngực hắn, ‘Em không biết, dù sao em cũng không quay về đó ngủ …’
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương