Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 28: Phút trải lòng của Liên Kiều (1)
Được, em biết rồi!
Thượng Quan Tuyền gật đầu đáp ứng cô, cô không biết mình làm vậy có đúng hay không nhưng nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung cô chỉ đành gật đầu.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới nhẹ nhõm nở một nụ cười yếu ớt.
Chị Nhiễm Dung, em có chuyện muốn thương lượng với chị một chút. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Thượng Quan Tuyền lên tiếng.
Chuyện gì?
Bởi vì lần này Dục cần phải ở đây lâu một chút, em nghĩ không lâu nữa Quý Dương và Thiếu Đường cũng sẽ đến "Hoàng Phủ" tụ họp. Dục lo lắng họ sẽ bị Dodo ra tay với họ.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói vậy, mày hơi chau lại, Sao chị lại không nghĩ đến điểm này chứ, Cung thị tài phiệt cũng ở nước Mỹ, đương nhiên Cung tiên sinh là người biết Lãnh tiên sinh đến đây sớm nhất. Nhưng Lăng tiên sinh thì sao? Ngài ấy đang ở đâu? Không phải là đang ở nước Pháp sao?
Không, Thiếu Đường đang ở Hy lạp nhưng em nghĩ nếu như anh ấy biết ba người còn lại đang ở "Hoàng Phủ" thì nhất định sẽ đến đây ngay. Thượng Quan Tuyền ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
Không được! Họ không được đến "Hoàng Phủ", ít nhất là mấy ngày này không được đến đây! Mặc Di Nhiễm Dung nói một cách dứt khoát.
Thượng Quan Tuyền trầm ngâm gật đầu.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, nói: Ý đồ của Dodo rất rõ ràng, cô ta muốn dùng mọi cách để làm tiêu hao công lực của chị, mà chị thì không thể nhìn mọi người bị nguy hiểm mà không làm gì. Trước mắt công lực của chị chỉ đủ để bảo vệ cho Liên Kiều, nếu như hai người kia cùng lúc đến đây, sức ảnh hưởng đối với Hoàng Phủ tiên sinh rất lớn. Dodo nhất định sẽ ra tay với họ. Nếu như đúng là vậy, đối với công lực của chị có sự uy hiếp rất lớn.
Em hiểu rồi! Em sẽ nói lại với Dục để anh ấy nghĩ cách xử lý! Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, Đi thôi! Chúng ta đi xem Liên Kiều thế nào rồi!
Dạ được.
***
Trong phòng y tế không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của Liên Kiều, tiếng sau cao hơn tiếng trước, xem ra là rất đau đớn.
Bác sĩ Trần - bác sĩ riêng của nhà Hoàng Phủ cảm thấy tai mình sắp bị tiếng rên của cô làm cho điếc mất. Ông ta là vị bác sĩ mới đến làm cho nhà Hoàng Phủ không bao lâu, chính là khi Dodo vừa vào "Hoàng Phủ" liền tìm về thay thế cho bác sĩ Từ trước nay vẫn làm cho nhà Hoàng Phủ bởi vì cô ta ngại vị bác sĩ kia biết quá nhiều.
Liên tiểu thư, cô ráng nhịn một chút, thực ra đâu có đau đến như vậy!
Bác sĩ Trần vừa cẩn trọng giúp cô dùng thuốc xoa bóp chỗ bị trặt vừa dè dặt nói, sau đó lại đưa tay lên trán lau mồ hôi ình.
Nha đầu này, trông dáng người nhỏ nhắn yếu ớt không ngờ giọng lại tốt đến như vậy.
Bác sĩ, nhẹ tay một chút!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ lúc nào đang đứng dựa người ngay cửa ra vào, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đau đến nhăn lại, gương mặt anh tuấn cũng theo đó mà trầm xuống.
Được được, Hoàng Phủ tiên sinh! Bác sĩ Trần nghe hắn hói vậy sợ đến nỗi không dám dùng sức, lắp bắp trả lời.
Dodo đứng ở sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc mắt nhìn về phía Liên Kiều, cô ta tức tối nghiến răng nghiến lợi rủa thầm ... nha đầu này, thực biết cách giả vờ.
....
Lại là một tiếng rên thảm thiết.
Làm bác sĩ Trần sợ đến nỗi suýt nữa nghiêng tay làm đổ bình thuốc.
Không đến nỗi khoa trương vậy chứ? Mình đã rất nhẹ tay rồi mà. Hơn nữa... xoa thuốc mà nhẹ tay quá thì làm sao có tác dụng được chứ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác chau chặt thêm một chút.
Ngạn Tước ...
Dodo thấy vậy liền tiến đến, nhẹ khoác cánh tay hắn nói: Ở đây có Anh Anh, còn có Tiểu Tuyền cùng với cô ấy là được rồi. Chúng ta trở lại phòng khách đi. Vừa mới gửi đến một hộp trà rất nổi tiếng, em đã giúp anh và Thiên Dục chuẩn bị rồi, cùng đi nếm một chút trà ngon đi.
Thấy sự chần chờ trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, Dodo áp tay lên mặt hắn, nũng nịu nói: Ngạn Tước, cô gái này quan trọng với anh vậy sao?
Giọng nói mang theo một tia hờn dỗi rất rõ ràng.
Đương nhiên không phải. Chẳng qua là ...
Được rồi mà, đừng đứng ở đây mãi. Anh ở đây sẽ làm bác sĩ phân tâm. Dodo nhẹ nhàng ngắt lời hắn.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoảnh đầu lại, ánh mắt lại lần nữa rơi trên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, thấy cô đang nhăn mặt chau mày, đáy mắt lần nữa lại hiện lên chút do dự cùng không nỡ.
... Ngạn Tước, hu hu ... đau quá nha, tay em sắp gãy mất rồi ... Liên Kiều lại cất tiếng rên, lần này đối tượng mà cô trực tiếp hướng đến là Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Vừa rên rỉ vừa dùng ánh mắt đáng thương lẫn nài nỉ nhìn hắn.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt cứng lại, hắn không nói gì, cũng không để tâm đến Dodo đang nói gì bước nhanh vào phòng y tế, trầm giọng nói với bác sĩ Trần, trong giọng nói rõ ràng là không vui: Đưa bình thuốc cho tôi!
Hoàng Phủ tiên sinh!
Bác sĩ trần thấy vẻ mặt u ám của hắn, sợ đến nỗi mồ hôi toát ra ròng ròng vội giải thích: Vừa nãy tôi ... thật sự thật sự rất nhẹ tay rồi ...
Đưa cho tôi! Hoàng Phủ Ngạn Tước không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, giọng của hắn vẫn trầm trầm như cũ nhưng không hiểu sao lại có thêm một chút đe dọa.
Hoàng Phủ tiên sinh!
Trong lòng bác sĩ Trần một nỗi bất an không ngừng tăng lên, ông vội đẩy bình thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay không ngừng run rẩy.
Từ ngày mai ông không cần đến "Hoàng Phủ" nữa!
Quả đúng như ông lo sợ, sau khi đón lấy bình thuốc, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền hời hợt nói một câu.
Vị bác sĩ mới này ... hắn nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Hả? Bác sĩ Trần ngây người trước cái tin vừa nghe sau đó vội vàng lên tiếng cầu xin: Hoàng Phủ tiên sinh, xin ngài ...
Phúc tỷ! Hoàng Phủ Ngạn Tước không để ý đến bác sĩ Trần, trầm giọng quát một tiếng.
Quản gia Phúc tỷ vội tiến đến, lễ phép nói với bác sĩ Trần: Bác sĩ Trần, xin mời ...
Đây là lệnh trục khách rất rõ ràng. Bác sĩ Trần chỉ đành thu thập đồ đạc sau đó theo Phúc tỷ rời đi.
Ngạn Tước, anh ...
Nhìn xem một màn này từ đầu đến cuối, lòng Dodo càng lúc càng khó chịu. Đến khi cô ta nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước cầm bình thuốc ngồi xuống trước mặt Liên Kiều thì không nhịn được nữa, cô ta vừa nhấc chân định bước tới thì ngay lập tức, thân người cao lớn của Lãnh Thiên Dục đã chặn trước mặt cô ta ...
Tránh ra! Dodo lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, tay bất giác nắm chặt lại.
Ánh mắt của Lãnh Thiên Dục cũng lạnh lùng quét qua mặt Dodo: Thật ngại quá, tôi đột nhiên muốn uống thử trà của cô pha xem tay nghề thế nào. Chúng ta đi thôi! Lời vừa dứt thì đôi tay rắn như hai gọng kìm đã kẹp lấy cổ tay Dodo, mạnh đến nỗi cô muốn giãy giụa cũng không thoát được.
Chương 29: Phút trải lòng của Liên Kiều (2)
Này anh làm gì vậy, buông tôi ra. Sao anh lại thô lỗ đến thế chứ?
Dodo liều mình giãy dụa nhưng đôi tay Lãnh Thiên Dục rắn như thép nguội, bám vào cổ tay cô như hai gọng kìm, không chống đỡ được, Dodo liền bị Lãnh Thiên Dục kéo đi.
Tiếng kêu của cô ta dần khuất sau cánh cửa phòng y tế.
Trong phòng, cảnh tượng lại hoàn toàn khác.
Đau không? Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa giúp Liên Kiều thoa thuốc vừa hỏi.
Liên Kiều lắc đầu: Hình như không còn đau nữa!
Đâu chỉ là không đau, đầy cõi lòng đều ngọt như mật!!!!
Thật là một nha đầu yếu ớt! Hoàng Phủ Ngạn Tước nói giọng có vẻ như trách móc nhưng không dấu được một tia sủng nịch.
Em nào có yếu ớt như vậy chứ! Chỉ tại ông bác sĩ đó tay nghề không ra gì, làm cho người ta đau muốn chết. Anh thì khác nha! Liên Kiều nũng nịu nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày: Khác thế nào?
Bởi vì anh là ... Thấy mình suýt nữa là lỡ lời làm lộ bí mật, Liên Kiều vội đổi một cách nói khác: ... người rất dịu dàng!
Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ mỉm cười, không nói gì.
Những người còn lại trong phòng y tế nhìn thấy cảnh này, không ai bảo ai nháy mắt ra hiệu cho nhau rồi cùng lặng lẽ rời đi. Cả căn phòng chỉ còn lại Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ánh mắt Liên Kiều rơi trên sườn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nhìn chăm chăm vào những đường nét rất riêng trên gương mặt anh tuấn của hắn, cả cõi lòng chỉ toàn là quyến luyến cùng yêu mến.
Không biết có phải do tâm linh có cảm ứng hay không, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt trong veo màu tím của cô. Liên Kiều cũng không trốn tránh, mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đang nhìn gì vậy?
Vẻ ngơ ngác của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy rất buồn cười, khóe môi đẹp như đao khắc khẽ nhếch lên, trong mắt nồng đậm ý cười.
Ngạn Tước, em muốn đi dạo vườn hoa một vòng. Anh đi với em được không?
Vườn hoa? Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, Em như thế này còn muốn đi dạo vườn hoa?
Liên Kiều yểu điệu cười, Em chỉ bị thương cổ tay thôi, cũng không phải bị thương ở chân sao lại không đi được chứ? Đi nha, người ta muốn đi vườn hoa hít thở không khí trong lành một chút mà!
Thấy vẻ nũng nịu và nài nỉ của cô, tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như hóa thành nước, bàn tay hắn nhẹ vỗ đầu cô, cười nói: Nghe em, chúng ta đi thôi!
Trong vườn hoa không khí cực kỳ mát mẻ, hoa thơm bướm lượn, gió nhẹ trời trong, khiến lòng người cực kỳ thoải mái.
Liên Kiều đang đứng nơi một góc vườn hoa, xung quanh cô là những cây Liên Kiều tươi tốt.
Đây là Liên Kiều!
Cô khuỵu gối xuống, môi nhẹ điểm một nụ cười nhàn nhạt, cô vẫn còn nhớ tình cảnh lúc mình trồng những cây Liên Kiều này.
Đây là vợ tôi trồng!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, nhẹ giọng nói: Không ngờ nha đầu em cũng thích loại cây này!
Cả người Liên Kiều chợt run lên, "vợ của hắn trồng"!!!
Đúng vậy, là cô trồng! Nhưng trong lòng hắn bây giờ, "vợ" hắn lại là chị cô.
Người mà từ đầu đến giờn luôn không chịu thừa nhận đứa em gái này.
Hoa râm bụt! Liên Kiều chợt thấp giọng thì thào.
Gì chứ? Hoàng Phủ Ngạn Tước không nghe rõ cô nói gì, hắn hỏi lại lần nữa.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, cô chậm rãi đứng dậy ...
Thực ra, nơi đây thích hợp trồng hoa râm bụt hơn. Nó thể hiện sự tưởng niệm đối với nước Mã Lai.
Trồng cây Liên Kiều là vì cô nhất thời khí huyết dâng trào, nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong cô chính là lúc ở vườn hoa râm bụt nhà cô ở Mã Lai, thậm chí đến giờ bên tai cô vẫn văng vẳng những lời lúc đó hắn nói với cô.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra nét ưu thương nhàn nhạt trong mắt cô, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một nỗi khổ sở kỳ lạ.
Thì ra em cũng thích hoa râm bụt? Vợ anh rất thích loại hoa này, đó là quốc hoa của nước cô ấy Hắn mỉm cười.
Lòng Liên Kiều lại một trận đau.
Sao vậy nha đầu?
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, liền quan tâm hỏi.
Liên Kiều nhè nhẹ lắc đầu, Nhìn những cây những hoa ở đây em chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước đó mà thôi!
Lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt, hắn không hiểu ý cô nói là thế nào.
Em rất may mắn, tìm được một người đàn ông rất yêu rất yêu em... Liên Kiều nhìn hắn, đôi mắt màu tím trong vắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, nhẹ giọng nói.
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thắt lại.
Một cô gái xinh xắn đáng yêu như cô đương nhiên là có người yêu rồi. Chỉ là không hiểu vì sao nghe được điều này, nghĩ đến nụ cười của cô, sự ngọt ngào của cô thuộc về một người đàn ông khác, lòng của hắn lại khó chịu đến thế chứ?
Hắn yêu em không? Thật lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng khô khốc.
Liên Kiều gật mạnh đầu, Anh ấy yêu em, rất yêu, rất yêu!
Nói đến đây cô chợt rũ mắt, không dám nhìn hắn nữa, cô sợ mình lần nữa khóc trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi mi dày rợp của cô khẽ chớp động, đôi mi như cánh quạt phe phẩy làm lòng hắn bối rối.
Nếu như hắn thật sự rất yêu em, sao lại nỡ để em cô độc một mình chứ? Hắn bước nhẹ đến, bàn tay không nghe theo sự khống chế của lý trí đưa lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt buồn bã của cô khiến lòng hắn ẩn ẩn đau.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, đang định mở lời thì động tác ôn nhu của hắn khiến mắt cô như bị phủ bởi một tầng sương mù.
Anh ấy yêu em, chỉ có điều ...
Cô âm thầm thở dài một tiếng, dè dặt nhìn gương mặt quen thuộc của hắn, nói khẽ: Anh ấy quên em rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình.
Liên Kiều thâm tình nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi môi vì nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ ngày trước mà nhẹ câu lên, cô thì thầm: Em còn nhớ rõ những lời người đó nói với em ngày đó, cũng ở trong một vườn hoa rộng như vườn hoa này.
Hắn nói gì với em? Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được hỏi vội.
Người đó nói ... em là người con gái mà người đó yêu nhất, bất luận là xảy ra chuyện gì anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh em, đời này kiếp này ... Giọng Liên Kiều đã bắt đầu nghẹn ngào nhưng cô vẫn cố nén lại nói cho tròn câu.
Như có một mũi tên bắn thẳng vào tim Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng hắn kìm chế sự xung động trong lòng, nhẹ nhàng hỏi tiếp: Vậy hắn thế nào lại quên được em?
Một cô gái tốt như vậy, người đó sao lại đành lòng quên chứ?
Liên Kiều nhìn hắn đăm đăm, sau đó dịu giọng nói: Anh ấy cũng không muốn thế, nhưng em biết anh ấy vẫn yêu em như xưa. Em tin rồi sẽ có một ngày anh ấy lại nhận ra em.
Em yêu người đó đến vậy sao? Ngay cả khi hắn không còn nhớ em? Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn trầm trầm nhưng lòng thì đang thắt lại.
Đây là thế nào chứ?
Chắc là không phải ... hắn đang ghen đấy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
40 chương
67 chương
501 chương
18 chương
17 chương
62 chương
110 chương