Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú
Chương 90 : Quyển 9 -Chương 26-27
Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 26: Sự đối chọi giữa chính và tà (1)
Xem tình hình này, đúng là "là phúc thì không phải họa, là họa tránh không được", không ngờ Liên Kiều xui xẻo làm cho tay mình bị trặc lại thu hút sự quan tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước. Đây đúng là "mèo mù vớ phải cá rán", thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Tiểu Tuyền, chị nào có yếu ớt như vậy? Liên Kiều đỏ mặt lên tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: Nghe lời đi!
Dạ! Liên Kiều ngoan ngoãn đáp lời, không dám nói nhiều nữa mà lẳng lặng cúi xuống dùng bữa sáng của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, bờ môi đẹp như điêu khắc mới khẽ khàng câu lên một đường cong, gương mặt đỏ hồng yêu kiều của cô rơi vào tầm mắt của hắn, khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác ngọt ngào mà chính hắn cũng không hiểu vì sao.
***
Sau bữa điểm tâm Liên Kiều được mời tới phòng y tế, bác sĩ Trần cũng đã được Phúc tỷ mời đến.
Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút khó coi, sau khi ăn xong bữa sáng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lại biến thành trắng bệch.
Nhiễm Dung, em nhìn như rất mệt thì phải? Tối qua không ngủ ngon sao? Hoàng Phủ Ngạn Thương đi đến trước mặt cô, quan tâm hỏi.
Ngạn Thương, em không sao đâu. Mặc Di Nhiễm Dung nở nụ cười, ánh mắt long lanh như tắm trong ánh mặt trời mùa xuân.
Nhưng mà ...
Ngạn Thương, em muốn nói chuyện riêng với chị Nhiễm Dung một chút, anh không ngại chứ? Thượng Quan Tuyền đi đến bên cô, nhẹ giọng ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Ừm, đương nhiên là không rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không tiện hỏi nhiều, hắn cười nói với Mặc Di Nhiễm Dung: Nếu thân thể không thoải mái thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, biết không?
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu không nói, nhìn theo bóng Hoàng Phủ Ngạn Thương rời đi.
Anh ấy rất quan tâm chị. Thượng Quan Tuyền cũng nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói.
Cám ơn em!
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy liền mỉm cười, Thấy chị như thế này chắc là cũng không thể nói với Ngạn Thương chuyện gì, em chỉ không muốn thấy chị một mình đảm đương mọi chuyện của Liên Kiều mà thôi!
Em tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết suy nghĩ dùm người khác, thật hiếm có. Mặc Di Nhiễm Dung mệt mỏi dựa người vào tường, nhìn cô như chẳng còn chút sức lực nào.
Lúc trước em không phải vậy, là Dục làm cho em thay đổi. Nhắc đến Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền mỉm cười ngọt ngào.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Thượng Quan Tuyền, không khỏi thầm khen nét đẹp của cô nhưng đồng thời trong đầu chợt hiện lên hình bóng của một người đàn ông.
Tiểu Tuyền ... Cô muốn nói lại thôi.
Sao vậy chị Nhiễm Dung? Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt cô có chút không tự nhiên.
Mặc Di Nhiễm Dung ngượng ngùng hỏi: Vì sao em không chọn Nhiếp tiên sinh?
Đây là câu hỏi mà cô luôn giữ trong lòng. Nhiếp Ngấn người đàn ông này luôn ở vị trí thật cao, cô không chạm tới được nhưng cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, hắn rõ ràng là luôn ở bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vì sao hai người lại không có kết quả chứ?
Thượng Quan Tuyền nghe cô hỏi, ánh mắt trong veo chợt xẹt qua một tia khổ sở.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, trong lòng hồi hộp không yên.
Khi em nhìn thấy chủ nhân lần đầu tiên em đã thật thích anh ấy. Lúc đó em mới chín tuổi thôi. Thượng Quan Tuyền nói, giọng thật nhỏ như gió vờn qua kẽ lá.
Chín tuổi? Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc hỏi lại.
Rất khó tưởng tượng đúng không? Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười, Vừa nhìn thấy chủ nhân em đã nghĩ, trên đời này sao lại có người đàn ông ưu tú đến vậy, anh ấy giống như nhân vật chính bước ra từ trong truyện cổ tích, khiến cho em mơ hồ huyễn hoặc. Cũng chính vì như vậy, lúc chịu huấn luyện đặc biệt, cho dù chịu bao nhiêu khổ sở em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì có anh ấy, từ lúc em bước vào tổ chức chưa bao giờ thấy khổ.
Vậy sau đó sao lại ... Mặc Di Nhiễm Dung càng nghe càng không hiểu, loại tình cảm này thử hỏi mấy người có được, sao cô lại không tiếp tục chứ?
Thượng Quan Tuyền mơ màng nhìn về xa xa, nơi Lãnh Thiên Dục đang ngồi nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ánh mắt lộ ra tình ý nồng đậm ...
Cho đến khi em gặp được Dục, là anh ấy khiến em hiểu rõ, tình cảm mà em dành cho chủ nhân từ nhỏ đến lớn không phải là tình yêu, mà cũng chỉ có anh ấy mới có thể khiến em hiểu rõ nó là gì.
Chẳng lẽ ... em không thích Nhiếp tiên sinh sao? Mặc Di Nhiễm Dung thử dò xét.
Không, em thích chủ nhân, từ đó đến giờ em vẫn luôn thích. Chỉ có điều ... thích không phải là yêu. Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói, Tình cảm mà em dành cho chủ nhân rất đặc biệt, vừa giống như dành cho cha mẹ, lại giống như dành cho anh ruột, là một loại ỷ lại và dựa dẫm. Em từ nhỏ đã được chủ nhân nhận nuôi, đối với chủ nhân mà nói, em giống như một món đồ thuộc về anh ấy lâu lắm nên không nỡ tặng cho người khác vậy. Chỉ là như vậy thôi. Có lẽ ... ông trời sớm đã sắp đặt ai với ai, là sự sắp đặt không ai thay đổi được.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe đến ngây người, cô không hiểu loại tình cảm này cho lắm, nên nói là, trong thế giới tình cảm của cô, căn bản là chưa từng nghĩ qua có loại tình cảm phức tạp đến thế.
Thật sự là ông trời sắp đặt sao?
Chị Nhiễm Dung, chị không sao chứ? Thấy cô ngơ ngẩn không nói gì, Thượng Quan Tuyền quan tâm hỏi.
Ừmm, không sao!
Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới trong cơn suy tư tỉnh lại, cô rầu rĩ nói: Chị chỉ đang nghĩ ... em thật khiến người ta hâm mộ, có Lãnh tiên sinh cùng Nhiếp tiên sinh hai người đàn ông xuất sắc như vậy yêu thương em!
Chị cũng làm cho người ta hâm mộ vậy. Chị không biết sao? Ngạn Thương rất được các cô gái thầm mến nha, nhưng anh ấy trong ba thước nước chỉ chọn uống một giọt, chính là chị đó! Thượng Quan Tuyền tinh nghịch nói.
Đừng có nói đùa với chị mà. Chị và Ngạn Thương chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mặc Di Nhiễm Dung nghe trong lời của cô có ý khác, gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên một mảnh hồng.
Bạn bè?
Thượng Quan Tuyền mỉm cười: Chị Nhiễm Dung, nói thật nha, tuy em và Ngạn Thương biết nhau chưa lâu lắm nhưng ... trước giờ em chưa từng thấy anh ấy quan tâm cô gái nào giống như chị vậy. Anh ấy thật sự rất để tâm đến chị.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mi, cô làm sao không cảm nhận được tâm ý của Ngạn Thương chứ, chỉ có điều ... cô vẫn còn nhớ kết quả bói bài Tarot hôm ấy, theo đó hắn vốn không phải là người mà ông trời sắp đặt cho cô.
Chị Nhiễm Dung? Thượng Quan Tuyền cảm thấy cô có tâm sự, ngay cả ánh mắt cũng trở nên phiêu diêu vô định.
Mặc Di Nhiễm Dung theo tiếng gọi của Thượng Quan Tuyền mà hoàn hồn lại, cô mỉm cười nhưng liền sau đó, cả người cô chợt run lên...
Chị Nhiễm Dung, chị sao vậy? Thượng Quan Tuyền thấy Mặc Di Nhiễm Dung như vậy hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội chạy đến đỡ lấy cô.
Chương 27: Sự đối chọi giữa chính và tà (2)
Chị không sao! Mặc Di Nhiễm Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Sắc mặt chị kém lắm, cũng vừa hay có bác sĩ ở đây, em dìu chị vào gặp bác sĩ nhé! Thượng Quan Tuyền vừa đỡ cô đứng thẳng vừa nói.
Thật sự không cần đâu bởi vì ... thuốc men đối với chị mà nói là không có tác dụng. Mặc Di Nhiễm Dung không biết nên giải thích với cô thế nào.
Nhưng mà ...
Chị thật sự không sao ...
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung chưa dứt thì giọng nói âm hiểm của Dodo đã vang lên sau lưng ...
Có sao hay không trong lòng cô rõ nhất mà!
Thượng Quan Tuyền và Mặc Di Nhiễm Dung cùng lúc quay lại nhìn.
Dodo đi đến trước mặt hai người, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mặc Didu, cô ta cố tình làm ra vẻ thương tiếc nói: Nhìn cô như vậy tôi thấy thật đau lòng.
Cô muốn thế nào? Trong lòng Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy bất an, cô lạnh lùng hỏi.
Dodo nhướng mắt nhìn Thượng Quan Tuyền không trả lời cô, mà lời lẽ nhằm vào Mặc Di Nhiễm Dung ...
Mặc Di, cô đừng quên trước khi vào "Hoàng Phủ" cô đã bị thương rồi. Thương thế của cô còn chưa hoàn toàn hồi phục thì cô đã muốn cùng tôi đấu sao? Chỉ có một con đường chết mà thôi! Cô tính toán đến là hay, hôm nay đúng là vì có Lãnh Thiên Dục nên tôi không có cách nào ra tay đối phó Liên Kiều, cũng không thể ra tay với Lãnh Thiên Dục. Chỉ có điều ... cô đừng quên tôi có thể hạ Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước hoặc bất kỳ ai trong nhà Hoàng Phủ. Thông minh như cô, tôi tin là cô hiểu ý tôi.
Thì ra vừa nãy trong bữa điểm tâm là cô cố ý làm vậy? Mặc Di Nhiễm Dung điềm tĩnh nhìn cô ta.
Dodo bật cười vẻ khinh thường lộ rõ trên nét mặt: Đương nhiên, đây là một chuyện rất thú vị, tôi muốn cô tận mắt nhìn thấy tôi hạ Giáng Đầu. Bất luận là tôi có thành công hay không, ít ra tôi biết sức lực của cô sẽ không ngừng bị hao phí. Mặc Di, công lực của cô vốn đã không bằng tôi, huống gì bây giờ trong người cô lại bị thương, công lực càng bị ảnh hưởng. Ngược lại tôi có rất nhiều thời gian đùa với cô. Đùa đến khi nào ... công lực của cô cạn kiệt thì thôi!
Cô thật đê tiện! Mặc Di Nhiễm Dung lúc này không nén nổi cơn giận.
Đừng quên tôi cũng chỉ được gọi là "Vu sư" mà thôi, đương nhiên không thể sánh với vị Giáng Đầu Sư hoàn mĩ, thánh khiết, cao nhã như cô. Nhưng cô yên tâm ... rất nhanh, tôi sẽ khiến những điều này trở thành lịch sử! Dodo khịt mũi, nói một cách khinh thường.
Mặc Di Nhiễm Dung cố áp xuống lửa giận trong lòng, cô lạnh lùng nói: Tôi nói rồi, cho dù thí mạng mình tôi cũng nhất định phải ngăn chặn cô!
Chỉ bằng Liên Kiều nha đầu ngốc kia sao? Dodo cười khẩy, Xem ra cô ngây thơ hơn tôi tưởng nhiều. Công lực như cô còn không thể làm gì được tôi huống gì nha đầu chân yếu tay mềm trói gà không chặt lại còn ngu ngốc kia!
Liên Kiều là em gái ruột của cô! Mặc Di Nhiễm Dung lạnh nhạt nói.
Ngay từ đầu tôi đã không thừa nhận nó là em gái tôi! Nó căn bản không có tư cách trở thành em gái tôi! Dodo nói một cách dứt khoát.
Thượng Quan Tuyền nhịn không nổi nữa, lên tiếng: Sao cô lại có thể nói ra những lời không có lương tâm như vậy chứ? Cô là chị của Liên Kiều, quan hệ huyết thống này vĩnh viễn cũng không cắt rời được. Liên Kiều cũng rất hy vọng nhận lại người chị là cô!
Đủ rồi! Dodo ngắt lời Thượng Quan Tuyền, Tôi thật không hiểu sao các người lại có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đi lo chuyện nhà người khác vậy chứ!
Liên Kiều là bạn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Thượng Quan Tuyền lời lẽ đầy chính nghĩa.
Tôi thấy cô trước tiên nên lo cho người phụ nữ bên cạnh mình kìa. Đừng để cô ta tiêu tán hết công lực trước khi thời hạn đến, vậy thì chơi không vui nữa! Dodo cười khẩy nói.
Chị Nhiễm Dung? Thượng Quan Tuyền nghe vậy lo lắng nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung.
Dodo, cô vẫn là nên suy nghĩ kỹ xem nên thu dọn tàn cuộc thế nào còn hay hơn. Cô có thể khống chế hành vi của con người nhưng không thể nào vĩnh viễn khống chế ý thức của người ta, nhất là hai người thật lòng yêu nhau. Tôi không tin cô sẽ thành công! Cô cũng thấy đó, hiện tại cho dù Hoàng Phủ tiên sinh không nhớ được Liên Kiều nhưng ngài ấy vẫn hết sức quan tâm đến Liên Kiều đấy thôi! Mặc Di Nhiễm Dung tựa như không hề để tâm đến lời đe dọa của Dodo.
Vậy thì chúng ta cứ chờ mà xem!
Dodo ngoài miệng tuy nói mạnh nhưng trong mắt vẫn không dấu được sự cảnh giác cùng bất an.
Nói xong cô ta liền xoay người đi về phía phòng y tế.
Đợi cô ta đi xa, Mặc Di Nhiễm Dung mới chống tay lên tường, ánh mắt hoảng thần.
Chị Nhiễm Dung, rốt cuộc là chị thế nào? Đừng dọa em nha! Thượng Quan Tuyền đỡ cô ngồi xuống sofa nét mặt lo lắng nói.
Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ một tiếng: Dodo người phụ nữ này rất có tâm kế, kế hoạch của cô ta thật cẩn mật không hề có chút sơ hở này. Lúc trước khi tôi và cô ta ngấm ngầm đấu với nhau tôi đã bị thương, công lực cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Cô ta biết hiện giờ không làm gì được Liên Kiều cho nên mới nghĩ cách làm tôi hao phí công lực hơn.
Vậy không phải bây giờ chị rất nguy hiểm sao? Thượng Quan Tuyền nghe vậy lo lắng nhìn cô, thấy trên trán cô dần xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng liền giúp cô lau đi ...
Chị Nhiễm Dung, chị cứ toát mồ hôi lạnh thế này có phải rất khó chịu không?
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với tình cảnh này nên không biết làm thế nào mới phải.
Không sao. Chị còn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian nữa. Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười, Chị không có yếu ớt vậy đâu.
Thượng Quan Tuyền lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của cô, không biết làm sao mới tốt, nhất thời trong lòng hoảng loạn vô cùng. Nếu như ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng không có cách đối phó với Dodo vậy bọn họ biết làm thế nào bây giờ.
Chị Nhiễm Dung, chị nói thực cho em biết đi, khả năng thành công của chúng ta là bao nhiêu?
Mặc Di Nhiễm Dung không khó nhận ra sự lo lắng trong mắt cô, cô bất chợt hỏi một câu ngoài lề: Chị biết trước đây em cũng từng làm nhiều chuyện rất nguy hiểm, em có từng nghĩ mình sẽ không sống nổi tới ngày mai không?
Tuy em cũng từng rất tuyệt vọng nhưng trước giờ em chưa bao giờ mất lòng tin cả! Thượng Quan Tuyền trả lời rất thẳng thắn.
Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một ý cười nhành nhạt, Chị cũng vậy. Nhiều năm qua chị đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm giữa sống và chết, cũng từng trải qua đau khổ và tuyệt vọng nhưng lòng tin trong chị chưa bao giờ mất. Chị tin chỉ cần một ngày lòng tin chưa mất thì hy vọng sớm muộn gì cũng sẽ đến!
Đúng vậy.
Thượng Quan Tuyền nghiêm tức gật đầu, trước giờ cô không biết một cô gái nhìn bề ngoài yếu đuối như chị Nhiễm Dung lại kiên cường và lạc quan như vậy.
Chuyện chị bị thương em đừng nói cho ai biết nhé, nhất là Liên Kiều. Chị không muốn em ấy lo lắng. Mặc Di Nhiễm Dung thấp giọng nài nỉ.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
40 chương
67 chương
501 chương
18 chương
17 chương
62 chương
110 chương