Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 21: Thay lòng đổi dạ
Ý thức của con người vốn không thể khống chế được, cho dù là khống chế được thì cũng chỉ là nhất thời, không thể khống chế cả đời! Trái với vẻ giận dữ của Dodo, Mặc Di Nhiễm Dung vẫn duy trì sự bình thản, cô nói một cách chậm rãi: Hôm nay cô cũng đã chứng kiến Hoàng Phủ tiên sinh đối với Liên Kiều không thể kìm chế tình cảm, cô xem Giáng Đầu Thuật của mình có thể duy trì được bao lâu nữa? Tôi nghĩ không lâu nữa đâu cô sẽ ăn được quả đắng của chính mình thôi!
Cô cho rằng tôi cứ để yên cho cô muốn làm gì thì làm sao? Dodo vẫn nói bằng giọng khiêu khích.
Tôi khuyên cô tốt nhất là nên làm như thế! Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng nói, vừa nói vừa chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục ...
Không chỉ là tôi, cả Lãnh tiên sinh và Thượng Quan tiểu thư cũng sẽ làm hết sức vì sự an toàn của Liên Kiều, cô cho rằng cô có thể làm được gì chứ?
Đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục vẫn nhìn Dodo, hắn không nói gì nhưng qua biểu tình của hắn có thể thấy rõ quyết định của hắn.
Dodo biết mình có nói nữa cũng là vô ích, cô ta lạnh lùng "hừm" một tiếng: Được, đã vậy tôi rất muốn xem thử Liên Kiều có thật là có bản lĩnh đó hay không. Nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở mọi người một câu, nếu như trong thời gian giới hạn mà Liên Kiều còn chưa làm được thì thực xin lỗi, vị trí nữ chủ nhân của nhà Hoàng Phủ sẽ thuộc về tôi mãi mãi. Đến lúc đó các người ai cũng phải trả giá lớn cho những hành động của mình hôm nay!
Tôi mỏi mắt trông chờ! Mặc Di Nhiễm Dung cũng không khách sáo đáp lời.
Dodo nắm chặt bàn tay, đôi mắt màu tím bừng lên lửa giận đùng đùng đi đến trước mặt Liên Kiều vẫn còn đang đứng ngơ nẩng, giọng lãnh đạm nói: Cô thật sự cho rằng mình có thể làm được sao?
Liên Kiều nhìn Dodo không trả lời nhưng ánh mắt chợt lóe lên một tia kiên cường.
Thật là một nha đầu ngây thơ! Dodo nói bằng giọng châm biếm, trên môi câu lên một nụ cười ái muội, Tôi khuyên cô đừng nên thử làm những việc không có kết quả nữa. Nói cho cô biết vừa nãy Ngạn Tước và tôi đã xảy ra quan hệ, có nhìn thấy dấu hôn này không? Đây chính là bằng chứng tốt nhất!
Nói xong cô ta cũng chẳng ngại ngùng kéo xuống cổ chiếc áo ngủ để lộ ra một dấu hôn rõ ràng trên xương quai xanh.
Ánh mắt Liên Kiều đột nhiên mở lớn, hàm răng trắng bóng hung hăng cắn chặt lấy môi như muốn giữ bình tĩnh, cô nhìn gương mặt đắc ý của Dodo đang cười một cách ám muội, run giọng nói: Tôi tuyệt đối sẽ không để chị cướp đi Ngạn Tước!
Thấy cô còn vững vàng như vậy tôi rất mừng! Dodo vươn tay đẩy cằm Liên Kiều lên, nói bằng giọng khiêu khích: Vậy cuộc chiến giữa chúng ta chính thức bắt đầu!
Nói xong nét mặt đang tươi cười chợt trở nên thâm trầm: Mặc Di Nhiễm Dung, cô đừng nên đắc ý vội, bước tiếp theo tôi nhắm tới chính là cô, vị trí của cô. Tôi muốn tất cả mọi người trong vương thất Mã Lai đều biết tôi mới chính là người có tư cách nắm quyền Giáng Đầu Sư hàng đầu trong vương thất.
Dodo hung hăng trừng Mặc Di Nhiễm Dung một cái rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng.
Đợi đã ... Liên Kiều chợt lên tiếng.
Nghe tiếng cô gọi, Dodo dừng bước chân.
Chị là chị của tôi, có thật là chị muốn làm thế không? Liên Kiều ảm đạm hỏi.
Dodo nghe cô hỏi, sắc mặt như có chút gợn sóng nhưng vẫn không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: Tôi nói rồi, cô không có tư cách làm em gái tôi!
Nói xong liền dứt khoát bước đi.
Theo tiếng sập cửa thật lớn, thân hình Liên Kiều cũng như con diều đứt dây ngã nhào trên sofa.
Liên Kiều ...
Mặc Di Nhiễm Dung, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh đều kinh hãi chạy đến bên cô.
Liên Kiều chị sao vậy? Hoàng Phủ Anh lo lắng hỏi. Cô biết từ khi Liên Kiều biết nhà Hoàng Phủ xảy ra chuyện đến giờ nào có tâm tình nghỉ ngơi thậm chí một bữa ăn đàng hoàng cũng không có, cô thật lo nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Liên Kiều sẽ không đợi đến cái kỳ hạn của Dodo mà đã chịu không nổi.
Liên Kiều nhẹ lắc đầu, Chị không sao, cám ơn em. Cám ơn mọi người!
Lúc này cô cũng thật lòng cám ơn Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục hai người không ngại từ nước Ý xa xôi chạy đến nước Mỹ này cùng mình, hơn nữa âm thầm bảo hộ, giúp đỡ cô, cho cô có thêm dũng khí để bước tiếp trên con đường gian nan này.
Liên Kiều, sao chị lại khách sáo thế. Em không muốn nhìn thấy chị khổ sở như vậy đâu. Em muốn nhìn thấy một Liên Kiều vui vẻ hoạt bát như ngày nào kìa. Dục, em nói có đúng không?
Trong lòng Thượng Quan Tuyền cũng vì Liên Kiều mà cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nếu như đổi lại là cô, cô cũng không biết liệu mình có dũng khí để đối diện với tất cả như Liên Kiều không nữa.
Lãnh Thiên Dục cũng bước đến, giọng nói tuy vẫn điềm tĩnh nhưng không hề lạnh lùng, Liên Kiều vừa nãy em cũng nghe Mặc Di tiểu thư nói rồi đó, mọi việc vẫn còn hy vọng, chỉ là xem em có dũng khí đi đối mặt hay không mà thôi!
Liên Kiều nhìn Mặc Di Nhiễm Dung ...
Chị, thật sự có thể sao?
Giọng nói của cô tuy yếu ớt nhưng ánh mắt không dấu nổi một tia hy vọng.
Mặc Di Nhiễm Dung đi đến trước mặt cô, chậm rãi ngồi xuống nhìn cô với ánh mắt ngưng trọng: Liên Kiều, câu hỏi này em phải hỏi bản thân em mới phải!
Hỏi bản thân em? Liên Kiều ngơ ngác lặp lại.
Đúng vậy.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, Hỏi lòng em xem có có tin mình và Hoàng Phủ tiên sinh thật lòng yêu nhau hay không?
Tin, em tin! Liên Kiều gật đầu một cách dứt khoát.
Vậy được, từ ngày mai em phải dùng chính tình yêu của mình đi đoạt lại tất cả những gì thuộc về em!
Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung không lớn nhưng mang một sức cổ vũ mạnh mẽ, Liên Kiều, trong lòng chị em vĩnh viễn là cô gái có thể sáng tạo nên kỳ tích. Lần này xin hãy dùng lòng tin và sự kiên trì của em để giúp chị!
Chị ... Liên Kiều cố nén nước mắt, gật mạnh đầu.
Mặc Di Nhiễm Dung như nhận được sự an ủi từ cô, môi nhẹ nở nụ cười ôn nhu: Em gái, tuy chị đã hạ Giáng đối với Hoàng Phủ tiên sinh nhưng cũng không thể hoàn toàn khống chế được tiềm thức của ngài ấy. Tối nay những gì mà ngài ấy làm với em không phải là do Giáng Đầu Thuật khống chế mà do xuất phát từ nội tâm của Hoàng Phủ tiên sinh. Chị tin đây là cơ hội mà số phận an bài cho chúng ta vì vậy em phải kiên cường, dùng tình yêu của mình để vãn hồi cục diện, khiến cho Hoàng Phủ tiên sinh yêu em lần nữa!
Đáy mắt Liên Kiều dâng lên một tia hy vọng, ý chí chiến đấu bừng bừng: Chị, em nhất định sẽ không để chị ấy đắc ý đâu!
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu sau đó nhìn sang Lãnh Thiên Dục ...
Lãnh tiên sinh, nhờ ngài bảo vệ cho sự an toàn của Liên Kiều.
Lãnh Thiên Dục nghiêm túc nói: Đây là chuyện tôi nên làm, Mặc Di tiểu thư xin đừng ngại.
Mặc Didu đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục: Lãnh tiên sinh, qua cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi biết Dodo đối với ngài vẫn còn e sợ, mấy ngày này cô ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để ngăn cản Liên Kiều. Tuy rằng có tôi ở đây cô ta không dám sử dụng Giáng Đầu Thuật để đối phó với Liên Kiều nhưng tôi sợ cô ta sẽ dùng những cách khác để làm tổn thương Liên Kiều. Vì vậy, sự an toàn của Liên Kiều xin nhờ ngài!
Xin cứ yên tâm!
Lãnh Thiên Dục nói một cách quả quyết dù lòng vẫn còn nghi hoặc: Chỉ có điều tôi không hiểu vì sao cô ta lại sợ tôi?
Chương 22: Cổ vũ tinh thần
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn, cười nhẹ: Lãnh tiên sinh, xin tha lỗi cho tôi hỏi thẳng, ngài có từng thử tính xem trong đời mình đã sát hại bao nhiêu mạng người không?
Lãnh Thiên Dục nghe cô hỏi, sửng sốt một lúc rồi mới đáp: Chưa từng tính.
Những chuyện này có gì hay ho mà tính chứ.
Câu trả lời của hắn khiến Liên Kiều kinh hãi, cô vội đưa tay bụm miệng che đi một tiếng kêu, đôi mắt màu tím mở to nhìn hắn sau đó nhìn sang Thượng Quan Tuyền, cô tưởng rằng phản ứng của Thượng Quan Tuyền cũng giống như mình, nào ngờ những gì cô thấy chỉ là một sự bình tĩnh không chút gợn sóng.
Giết người nha!
Sao lại không có chút phản ứng nào vậy chứ? Hơn nữa còn nói chuyện với vẻ bình thản như thế chứ?
Mặc Di Nhiễm Dung dường như cũng đã biết trước hắn sẽ trả lời như vậy, cô mỉm cười: Lãnh tiên sinh trên tay nợ máu quá nhiều, chỉ riêng số người năm đó ngài vì giành lại quyền cầm đầu tổ chức Hắc Thủ mà giết thì cũng đã không thể đếm xuể. Sau khi ngồi lên chiếc ghế Thủ Phán Cách Hạ, lại vì tổ chức lại cơ cấu mà giết thêm không ít, có thể nói, hai tay ngài nhuộm đầy máu tươi!
Vậy thì sao chứ? Lãnh Thiên Dục trầm giọng nói: Chẳng lẽ Giáng Đầu Sư các vị lại sợ điểm này?
Đương nhiên sợ!
Đứng lâu cảm thấy mệt, Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xuống sofa, giải thích tiếp: Mã Lai từ xưa đến nay Phật giáo rất thịnh, Giáng Đầu Thuật và Phật giáo là có cùng nguồn gốc không thể thoát ly. Lãnh tiên sinh trên người nhiều nợ máu, hơn nữa ngài lại là người nắm quyền lực trong tay, những người như ngài, Giáng Đầu Sư thường là kính trọng nhưng luôn giữ khoảng cách. Trong tâm lý có sự e dè nên đương nhiên cũng ít khi dùng Giáng Đầu Thuật với những người như ngài bởi vì một khi hạ Giáng, những món nợ máu mà người đó thiếu có thể sẽ dịch chuyển trở lại trên thân của Giáng Đầu Sư. Đây cũng là nguyên nhân Dodo e dè ngài.
Trong con mắt của những người theo Phật, tôi đúng là người phạm tội đại ác. Lãnh Thiên Dục không hề có ý phủ nhận, cũng không có chút áy náy nào, Người ta sống trên đời vốn như thế bất luận là thời xưa hay thời nay, sự thành công nào cũng có cái giá của nó. Trong xã hội hiện đại cũng không khác bao nhiêu. Ai dám nói đây không phải là xã hội người ăn người chứ? Nói tóm lại là mạnh được yếu thua, nhất là trong Hắc thủ đảng, tổ chức này luôn chủ trương chỉ có dùng chính sách cứng rắn thì mới có thể đạt được những thứ mình muốn.
Mặc Di Nhiễm Dung đối với luận điểm này đương nhiên là có sự đồng cảm, cô mỉm cười: Lãnh tiên sinh làm vậy cũng là vì thân bất do kỷ, nhưng cũng chính vì như vậy cho nên Dodo mới không dám có hành động lỗ mãng gì với ngài.
Ý của cô tức là ... trong tứ đại tài phiệt, người duy nhất mà Dodo không dám ra tay hạ Giáng Đầu là tôi sao? Lãnh Thiên Dục nghi hoặc hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu: Dodo có thể đối phó với ba người trong số bốn người của tứ đại tài phiệt nhưng chỉ duy có ngài là cô ta còn e dè. Những vị kia tuy rằng cũng có nợ máu trên người nhưng nếu so với Lãnh tiên sinh thì cũng chẳng kể là gì. Vì vậy có thể nói trong số bốn người, sát khí trên người Lãnh tiên sinh là nặng nhất.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy cũng gật đầu đồng tình. Cô còn nhớ mình tám tuổi năm đó, lần đầu tiên gặp Lãnh Thiên Dục, lúc đó có thể dùng "xác người chồng chất, máu chảy thành sông" để hình dung. Tuy rằng hai tay cô cũng nhuốm đầy máu tươi nhưng cô tự nhận mình so với Lãnh Thiên Dục còn kém nhiều lắm.
Liên Kiều lúc này chẳng còn biết nói gì, cô từ truớc đến giờ là người tâm tư đơn giản, lòng dạ thiện lương, ngày thường nhìn thấy chó mèo đi lang thang chỉ hận không thể cứu chúng về nuôi dưỡng chứ nói gì đến cảnh chém giết như vừa nhắc đến chứ.
Chị à, sao sát khí lại có thể xem như là bùa hộ thân được chứ? Cô thật sự không hiểu lắm.
Mặc Di Nhiễm Dung cười: Nha đầu ngốc, đây không phải là bùa hộ thân gì mà là đạo lý dùng mạnh đè mạnh. Trên đời này vạn vật vốn là một vòng tuần hoàn, năng lượng đều là vĩnh hằng, vật có mạnh đến mấy cũng nhất định sẽ có vật mạnh hơn khắc chế được nó, chỉ có như vậy thì vạn vật mới giữ được sự cân bằng.
Thật là thâm ảo nha Liên Kiều thì thào.
Mặc Di Nhiễm Dung trìu mến đưa tay véo mũi cô, nói: Nghe không hiểu thì đừng cố, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, phải dùng tư thái tốt nhất để đón một ngày mới!
Dạ!
Liên Kiều gật đầu, hai tay nắm chặt như tự cổ vũ ình: Em phải thắng trận chiến tình ái này!
Thấy vậy, sự lo lắng trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm trở lại, gương mặt ai nấy đều lộ ý cười.
***
Buổi sáng sớm, vẫn tiếng chim hót ríu rít đánh thức Liên Kiều, hương hoa thanh mát lãng đãng bay vào phòng, đang ngủ mơ mơ màng màng Liên Kiều xoay người ...
Đông ... Ai yo ...
Theo tiếng "vật thể" rơi xuống sàn là một tiếng rên rầu rĩ của Liên Kiều ...
Lại rơi xuống đất nữa rồi, cũng may là còn có tấm thảm trải sàn bằng không với nền đá hoa cương này, cả người không bầm tím mới lạ.
Một cảnh xấu hổ này vừa hay đập vào mắt Thượng Quan Tuyền đang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Liên Kiều nằm dưới sàn, cô trợn to mắt sau đó vội chạy đến dìu cô đứng lên.
Liên Kiều, chị thật xấu hổ nha, ngủ thôi mà cũng lăn xuống đất được!
Liên Kiều xoa xoa cổ tay bị đau, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Người ta quên nơi đây là phòng khách thôi mà. Cái giường này không có lớn như cái giường trước đây, ngủ không quen đương nhiên là sẽ lăn xuống rồi. Ai ya ...
Chị sao rồi? Tay Thượng Quan Tuyền vừa vươn ra định giúp cô xoa xoa cổ tay bị đau thì lại nghe Liên Kiều thét lên một tiếng liền lo lắng hỏi.
Liên Kiều rầu rĩ duỗi duỗi cánh tay ...
Cổ tay bị trặc rồi, đau quá ...
Sao rồi? Để em xem xem ...
Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy cũng gật đầu, nhẹ kéo cánh tay cô gần mắt mình, ngón tay nhè nhẹ chạm vào chỗ bị trặc. Cô xuất thân sát thủ, đương nhiên đối với những loại thương tích trên người ít nhiều gì cũng biết cách xử lý.
Đau! Liên Kiều nhịn không được rên lên một tiếng, lần này còn lớn tiếng hơn.
Được rồi, nhịn một chút là tốt rồi. Cũng may là không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ có gân bị trặc một chút thôi. Em thật cũng hết cách với chị, người lớn như thế này lúc ngủ còn không nghiêm chỉnh. Thượng Quan Tuyền lầu bầu như mẹ chồng đang dạy dỗ con dâu, nói liên miên một tràng.
Người ta đang nằm mơ mà, chị mơ thấy Ngạn Tước đối xử thật tốt với chị. Đang lúc ảnh định hôn chị thì lại tỉnh lại, thật tức!
...
Lại là một tiếng kêu đau đớn.
Tay đã bị thương thì đàng hoàng một chút dùm em. Chị mà cứ như thế này thì làm sao mà đấu với người phụ nữ kia chứ! Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn cô.
Liên Kiều bĩu môi, Chỉ là cánh tay bị trặc thôi mà, có gì ghê gớm đau. À, đúng rồi nha, sớm như vậy em tìm chị có chuyện gì?
Nói nửa ngày trời cô mới nhớ ra vấn đề.
Thượng Quan Tuyền lại liếc mắt nhìn cô: Em nghĩ con mèo lười như chị chắc vẫn chưa dậy mà bọn họ thì sớm đã ở nhà ăn chuẩn bị dùng bữa sáng rồi. Còn thiếu mỗi chị thôi đấy.
Chương 23: Cuộc chiến ngầm trong bữa điểm tâm (1)
Ngạn Tước cũng ở đó sao? Liên Kiều vội hỏi.
Đương nhiên rồi. Liên Kiều, chị nghe kỹ lời em nói đây, mấy ngày này chính là cơ hội tốt nhất, chị phải nắm chặt! Thượng Quan Tuyền đã nghe ngóng được tin tức nên nói bằng giọng thần bí: Bởi vì Dục mấy ngày nay đều sẽ lưu lại Hoàng Phủ cho nên Ngạn Tước nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Dục mà em còn nghe Dục nói nha, là Thiếu Đường bọn họ cũng từ Hy Lạp đuổi đến đây, đến lúc đó trợ thủ của chị sẽ càng nhiều hơn nha.
Thật sao? Liên Kiều mừng rỡ reo lên, gần như quên mất cổ tay đang đau. Nhưng chợt như nhớ ra điều gì ...
Nhưng chị nói ngoại trừ Lãnh Thiên Dục ra, ba người còn lại đều có thể bị hạ Giáng Đầu, bây giờ Ngạn Tước đã bị rồi, lỡ như Quý Dương và Thiếu Đường cũng bị hạ Giáng Đầu thì biết làm thế nào?
Thượng Quan Tuyền thở dài một tiếng: Đây cũng là điều mọi người phân vân khi quyết định thông báo cho Quý Dương và Thiếu Đường, liên quan đến chuyện này, tốt nhất là nên thảo luận thêm thì tốt hơn.
Ừm.
Liên Kiều nhe gật đầu sau đó gương mặt hơi lộ nét tươi cười: Bất luận thế nào chị cũng sẽ làm cho Ngạn Tước yêu chị lần nữa. Muốn cứu cả nhà Hoàng Phủ, trận chiến đầu tiên chính là bữa sáng này. Đi thôi, chúng ta đến đó đi.
Liên Kiều, không phải chị định mặc áo ngủ đi "chiến đấu" đấy chứ? Xấu hổ lắm đấy! Thượng Quan Tuyền bất lựcc chỉ tay lên người Liên Kiều, thở dài một tiếng.
Ồ, ha ha, chị quên mất. Nhưng mà ...
Liên Kiều chợt xụ mặt xuống, nói một cách khổ sở: Lúc còn ở bên cạnh Ngạn Tước, chị lúc nào cũng hồ đồ như vậy...
Liên Kiều ... Thượng Quan Tuyền cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cảnh cũ còn đây nhưng người thì .... Nói sao đây cũng là một loại dày vò.
Chính đang lúc suy nghĩ làm thế nào để nói cho Liên Kiều vơi nỗi buồn thì đã thấy cô nở nụ cười yếu ớt: Kể từ hôm nay chị phải thích ứng với hoàn cảnh mới thôi. Chị đi rửa mặt thay quần áo. Em đợi chị nha!
Nói xong liền chạy vọt đi.
Liên Kiều, tay của chị có được không đấy? Không cần gấp! Thượng Quan Tuyền lo lắng nói với theo.
Yên tâm đi! Tiếng Liên Kiều vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
Nghe giọng nói đầy lạc quan của cô, lòng Thượng Quan Tuyền chợt ẩn ẩn đau.
Liên Kiều trước nay vẫn thế, ở trước mặt người khác lúc nào cũng hi hi ha ha nhưng trong nội tâm nhất định rất khổ sở. Như hôm nay vậy, tuy nói cô đã hoàn toàn được khơi dậy ý chí chiến đấu nhưng thấy chồng mình ngay trước mắt mà lại thuộc về một người phụ nữ khác, loại cảm giác này ... thật sự rất khó chịu nha.
Nghĩ tới đây mũi Thượng Quan Tuyền chợt chua xót, ý muốn bảo vệ cho Liên Kiều càng dâng lên mạnh mẽ trong đầu. Cô tự hứa với mình, bất luận thế nào cũng sẽ không để cho người phụ nữ kia tổn thương đến Liên Kiều!
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền càng lúc càng kiên định.
***
Không khí buổi sáng thật mát mẻ, mùi hương hoa thơm ngát thoảng bay, trên bàn ăn cũng bày biện thật nhiều hoa khiến cho tâm tình của mọi người càng thoải mái.
Phòng ăn lớn, bàn ăn cũng thật lớn. Mọi người cùng chia nhau ngồi nơi bàn ăn, nam riêng nữ riêng, đúng theo quy tắc dùng cơm thường thấy ở những gia đình quyền quý.
Chào buổi sáng tất cả mọi người!
Khi Liên Kiều xuất hiện nơi cầu thang trước ánh mắt của mọi người, trên mặt cô ý cười tràn ngập, đôi mắt màu tím tuy vẫn còn có chút sưng đỏ nhưng trong trẻo như nước, xinh đẹp vô cùng.
Cô vừa cất tiếng chào vừa bước xuống cầu thang đi về phía mọi người, nhưng không hẹn mà mắt cô và mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại chạm nhau.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không được tự nhiên, thân hình hắn hơi khom xuống, giống như đang chuẩn bị đứng dậy tiến đến bên cô nhưng khi nhìn đến Thượng Quan Tuyền ở phía sau Liên Kiều, hắn lại khôi phục tư thế ngồi như cũ.
Vừa nhìn vào ánh mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, không hiểu sao hai chân Liên Kiều như nhũn ra, cô bước hụt một bậc thang ...
Liên Kiều chị không sao chứ? Thượng Quan Tuyền đúng là bị hành động của cô dọa sợ, cũng may là cô ở phía sau níu lại bằng không từ bậc thang này lăn xuống, tin rằng không chỉ có cổ tay bị trặc không đâu.
Liên Kiều thấp giọng nói: Không sao!
Chị làm ơn thận trọng một chút đi. Chị xem người phụ nữ kia mặt mày rạng rỡ đến thế kìa! Thượng Quan Tuyền làu bàu bên tai cô.
Liên Kiều nghe vậy liền hướng ánh mắt về phía Dodo, thấy nụ cười khiêu khích trên mặt cô ta, cô không kìm được nắm chặt bàn tay, bước vội xuống lầu.
Liên Kiều, Tiểu Tuyền, ngồi bên này! Hoàng Phủ Anh nhìn thấy hai người đi xuống vội mừng rỡ huơ tay.
Triển Sơ Dung cũng cười: Liên Kiều tiểu thư, tối qua ngủ có ngon không?
Cám ơn mẹ ... ừm, bác gái, con ngủ rất ngon.
Liên Kiều thấy cách xưng hô của mình không thoải đáng liền vội vàng cải chính lại, sau đó nói thêm: Bác gái, sau này ngài gọi con là Liên Kiều là được rồi.
Được.
Nét mặt Triển Sơ Dung hiền hòa, bà nhẹ gật đầu sau đó cười nói; Nhà chúng ta có hai Liên Kiều, có chút khó phân biệt nha.
Mẹ ...
Lúc này Dodo mới lên tiếng, giọng ngọt như mật, Vậy tạm thời gọi cô ấy là Tiểu Liên Kiều được không? Dù sao cô ấy cũng không ở đây lâu.
Tiểu Liên Kiều? Liên Kiều bất mãn chau mày, Liên Kiều chính là Liên Kiều, còn phân lớn nhỏ làm gì?
Nhưng Triển Sơ Dung rất vừa lòng với đề xuất của Dodo, bà vỗ tay: Được, ta thấy cách xưng hô này cũng rất hay, bằng không cứ gọi Liên tiểu thư này Liên tiểu thư cũng quá xa lạ đi.
Bác gái, bác muốn gọi thế nào thì cứ gọi như thế. Liên Kiều trong lòng tức tối nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ giọng nói.
Được rồi được rồi, ngồi xuống cùng ăn sáng đi. Tối hôm qua thấy em ăn rất ít, bữa sáng này nhớ phải ăn nhiều một chút. Ngoài suy nghĩ của mọi người, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt lên tiếng, ánh mắt thâm thúy vẫn khóa chặt trên gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều.
Dạ! Liên Kiều lòng dạ rối bời trả lời hắn.
Hắn còn nhớ tối qua mình không ăn gì sao?
Mày Dodo hơi chau lại, cô ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bằng ánh mắt không vui.
Đến đây Liên Kiều, ngồi ở bên cạnh em này! Hoàng Phủ Anh vui vẻ nói.
Liên Kiều vừa định đi sang đó thì lại thấy Lãnh Thiên Dục đứng dậy.
Thiên Dục con sao vậy? Hoàng Phủ Ngự Phong ngạc nhiên hỏi.
Lãnh Thiên Dục mỉm cười: Bác trai, thật ngại quá, Tiểu Tuyền nha đầu này có tật xấu, lúc ăn uống nếu như không có con ở bên cạnh cô ấy nhất định sẽ ăn không ngon cho nên Liên Kiều ...
Hắn nhìn về phía Liên Kiều nói một cách đầy thâm ý: Em ngồi ở chỗ của anh này, đổi vị trí cho anh.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương