Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 82: Trở về “Hoàng Phủ” (1)
‘Người không dám?’
Lãnh Thiên Dục nhướng mày, đôi mắt lại quét qua người thuộc hạ thân tín của mình một lần nữa, ‘Từ trên xuống dưới Lãnh Uyển chỉ có một mình ngươi dám đem đạn mê cho người ngoài, nói đi, ngươi có mục đích gì?’
Giọng của hắn hết sức bình thản như chẳng hề có chút tức giận nào nhưng lại mang theo rất nhiều hàm ý.
‘Lãnh tiên sinh, thuộc hạ chỉ vì không chịu nổi trước sự khẩn cầu của Anh Anh tiểu thư cho nên mới bạo gan đưa đạn mê cho cô ấy.’ Lôi cũng trả lời một cách hết sức bình tĩnh.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy trong đáy mắt chợt hiện lên ý cười nhàn nhạt, dù giọng nói vẫn bình thản …
‘Lôi, ngươi theo ta đã nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu ngươi sao? Với năng lực của ngươi làm sao không nhận ra được chuyện này vốn là chủ ý của ai.’
‘Anh Anh tiểu thư trước nay yếu ớt lại nhát gan, thuộc hạ cũng không ngờ là cô ấy lại bị Liên Kiều tiểu thư xúi giục.’ Lôi nhẹ giọng đáp lời, nhưng từ cổ họng vẫn thoát ra tiếng cười nho nhỏ.
Lãnh Thiên Dục nhìn hắn thật lâu, sau đó mới vỗ nhẹ lên vai hắn mấy cái …
‘Ta biết … để ngươi phải đội quả táo kia trên đầu đứng làm bia đúng là làm hỏng hình tượng của ngươi, nhưng cách thức báo oán sau lưng người khác như thế này càng làm hỏng hình tượng của ngươi mà thôi.
‘Thủ Phán Cách Hạ, ngài hiểu lầm rồi!’ Lôi không chút hoang mang lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục biết hắn là người không dễ dàng đầu hàng vì vậy lạnh lùng nói một câu: ‘Ta biết hôm đó Vân và Vũ đã cười nhạo ngươi cả ngày!’
‘Đáng chết thật! Bọn họ lại còn dám đem chuyện này ra báo cáo với ngài!’
Quả nhiên, nghe một câu kích từ miệng Lãnh Thiên Dục, tâm tình của Lôi liền dậy sóng, hắn tức giận nói nhưng liền sau đó phát hiện ra mình đã rơi vào bẫy của Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục cũng không nói thêm, chỉ như cười như không nhìn hắn.
‘Được rồi được rồi, thuộc hạ thừa nhận đạn mê là thuộc hạ cố tình đưa cho Anh Anh tiểu thư, chỉ là … thuộc hạ cũng cảm thấy người ta cũng rất đáng thương!’ Lôi hiếm khi nói nhiều như vậy, vừa nói hắn vừa đưa hai tay lên ra hiệu đầu hàng.
‘Đáng thương? Ngươi nói ai dáng thương?’ Lãnh Thiên Dục truy hỏi đến cùng.
Lôi âm thầm thở dài một tiếng, ‘Đương nhiên là Liên Kiều tiểu thư và Anh Anh tiểu thư rồi, nhất là Anh Anh tiểu thư, ở trong “Hoàng Phủ” vốn đã rất ít được ra ngoài, không dễ dàng đi ra ngoài một chuyến thì lại bị giam lỏng trong Lãnh Uyển.’
‘Lôi …’
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, trên môi câu lên một nụ cười đầy hứng thú nhìn Lôi thật kỹ như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn: ‘Ngươi rất khác thường!’
‘Thuộc hạ không hiểu ý của ngài cho lắm!’
Lãnh Thiên Dục mỉm cười: ‘Ngươi theo ta đã nhiều năm như vậy, đối với bản thân ngươi ta hiểu rất rõ, trước giờ chưa từng thấy ngươi vì ai mà hao phí tâm tư như vậy.’
Lôi hơi sửng sốt không biết trả lời hắn thế nào.
‘Thế nào? Ta nói không sai chứ? Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu quan tâm đến con gái nhiều như vậy?’
Lãnh Thiên Dục vỗ mạnh lên vai hắn mấy cái, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Quan tâm đến mức chẳng thà trơ mắt nhìn ta bị trúng đạn mê!’
‘Thuộc hạ thật sự không ngờ Liên Kiều tiểu thư sẽ dùng đạn mê đối với ngài!’ Lôi cố nén cười, dùng giọng nói chân thành nhất nói với Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục cũng không khó phát hiện ra ý cười trong giọng nói của hắn, mặt hắn đen lại, không lên tiếng.
‘Thủ Phán Cách Hạ, có Tuyền tiểu thư ở bên cạnh hai người kia, tin rằng sẽ không có chuyện gì đâu, ngài yên tâm!’ Lôi biết hắn lo lắng điều gì nên lên tiếng phân trần.
Đi theo bên người Thủ Phán Cách Hạ nhiều năm như vậy, trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp, kinh qua núi đao biển lửa cùng bao nhiêu cơn mưa máu gió tanh, thậm chí không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, hắn biết Thủ Phán Cách Hạ không biết sợ gì hết cho đến khi gặp được Thượng Quan Tuyền thì trong lòng hắn mới bắt đầu biết sợ, vì người mình yêu thương mà lo sợ.
Hắn không cho phép cũng không thể chịu được khi Thượng Quan Tuyền chịu bất cứ tổn thương nào, hắn cũng đối xử với người của tứ đại tài phiệt cũng cùng một tâm tình như vậy.
Lôi hiểu rõ, khi Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh lần đầu tiên xuất hiện ở Lãnh Uyển, Thủ Phán Cách Hạ vẫn luôn lo lắng bởi vì hắn sợ mình phụ lời ủy thác của Hoàng Phủ tiên sinh.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền thở dài một tiếng, hắn biết trong bốn người chấp pháp Phong và Lôi là hiểu rõ tâm ý của hắn nhất, Phong rất có năng lực, Lôi thì rất nghiêm cẩn, chỉ tiếc là Phong …
‘Ta chỉ lo lắng ba nha đầu này cùng ra ngoài chơi sẽ không biết kiềm chế, ngươi cũng biết dó, trong số ba người tuy Tuyền nhỏ tuổi nhất nhưng cũng bình tĩnh nhất, chỉ sợ Liên Kiều nha đầu này giỏi nhất là ở bên cạnh quạt lửa, một khi bọn họ nổi hứng lên, chỉ sợ chẳng còn chút cảnh giác nào.’
Lôi mỉm cười, ‘Thủ Phán Cách Hạ, ba cô gái kia cũng không còn nhỏ nữa.’
Lãnh Thiên Dục nhìn Lôi, ánh mắt dần trở nên thâm sâu khó dò, ‘Lôi, đợi đến lúc ngươi có người trong lòng rồi, nhất định ngươi sẽ thu hồi câu nói này lại.’
Lôi sửng sốt một lúc mời chậm rãi lên tiếng: ‘Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đó!’
‘Sẽ có!’
Lãnh Thiên Dục nói như một nhà tiên tri, trong ánh mắt nhìn Lôi mang theo một điều gì đó không thể nắm bắt.
Lôi còn đang định nói gì thì điện thoại bàn chợt reo lên.
‘Ai đó?’ Lôi chủ động bước đến tiếp điện thoại, giọng nói đã trở lại vẻ điềm đạm ban đầu.
Giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại dường như rất lo lắng, sau đó vẻ mặt Lôi từ rất bình tĩnh ban đầu cũng dần trở nên ngưng trọng, đầu mày dần chau lại tiếp theo đó hắn đẩy điện thoại đến trước mặt Lãnh Thiên Dục …
‘Thủ Phán Cách Hạ, Tuyền tiểu thư nói … “Hoàng Phủ” xảy ra chuyện rồi!’
***
Tron phòng khách chính của Lãnh Uyển đèn sáng như ban ngày, ba cô gái ai nấy đều mang vẻ khẩn trương, mỗi người tự giác đứng bên cạnh hành lý của mình.
‘Đợi khoảng nửa tiếng nửa để máy bay tiếp nhiên liệu là chúng ta có thể xuất phát rồi!’
Lãnh Thiên Dục nghe Thượng Quan Tuyền thuật rõ ngọn nguồn câu chuyện xong không nói gì thêm lập tức dặn dò thuộc hạ đi chuẩn bị.
‘Lãnh Thiên Dục, cám ơn anh!’ Sắc mặt Liên Kiều nhìn thật kém, thứ nhất là vì lo lắng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước còn sau đó là vì ngượng ngùng.
Dù sao cô cũng là người bắn Lãnh Thiên Dục, dù đó chỉ là đạn mê.
Lãnh Thiên Dục nhướng mày nhìn Liên Kiều, thấy thái độ của cô cực kỳ thành khẩn cúi thấp đầu không dám nhìn hắn liền trầm giọng: ‘Giờ đã học biết nói ngọt rồi sao? Nếu như Ngạn Tước không giống như cô nói vậy, trở về anh sẽ tính sổ với em sau!’
‘Ngạn Tước thật sự rất kỳ lạ mà, em … em rất lo cho anh ấy!’ Lòng của Liên Kiều sớm đã bay về “Hoàng Phủ”, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng nói.
Sắc mặt của Lãnh Thiên Dục cũng trở nên ngưng trọng, đối với chuyện này hắn cũng cảm thấy rất không bình thường. Vừa nãy hắn cũng thử gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, kết quả là Ngạn Tước nói với hắn rằng hắn không hề sắp xếp chuyến đi nào đến Ý cả, hơn nữa, làm hắn cảm thấy càng kỳ lạ hơn là …
Chương 83: Trở về “Hoàng Phủ” (2)
Xem ra đúng là có điều gì đó bất ổn.
‘Liên Kiều, em yên tâm đi, Ngạn Tước đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn mà người thường không thể tưởng tượng được, hắn nhất định không có chuyện gì đâu.’ Lãnh Thiên Dục nhẹ vỗ vai Liên Kiều như trấn an.
Đây cũng là sự an ủi xuất phát từ nội tâm hắn.
‘Dạ!’ Liên Kiều cắn môi giọng nói bỗng trở nên nghẹn ngào, bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ được nắm chặt vào nhau.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh đi đến trước mặt cô, mặt cũng đầy lo lắng nói: ‘Tốt nhất là chị nên nghe lời của chị Nhiễm Dung, chị ấy đã bảo chị tạm thời đừng nên trở về nhất định là có nguyên nhân củ chị ấy. Lỡ như chị trở về …’
‘Chị nhất định phải trở về!’
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn mọi người trogn ánh mắt tràn đầy quyết tâm và dũng khí giống như một chú chim nhỏ sau khi trải qua phong ba bão táp liền trở nên mạnh mẽ, tràn đầy ý chí chiến đấu vậy …
‘Chị không thể trơ mắt nhìn Ngạn Tước xảy ra chuyện!’
‘Nhưng mà Liên Kiều …’
‘Anh Anh, để cô ấy theo chúng ta về đi, bằng không cô ấy sẽ không yên tâm đâu!’ Thượng Quan Tuyền cũng bước đến nhẹ giọng khuyên.
Cô đương nhiên có thể lý giải tâm tình của Liên Kiều vào giờ phút này, nếu như đổi lại là Dục có chuyện, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu cô cũng sẽ không chau mày.
Hoàng Phủ Anh trầm ngâm gật đầu, cô cũng hiểu tình cảm của Liên Kiều dành cho anh Ngạn Tước, chỉ là … cô rất lo lắng cho Liên Kiều mà thôi.
‘Hay là … chị nói trước với chị Nhiễm Dung một tiếng đi, dù sao chị cũng đã quyết định trở về vậy tốt nhất là để chị ấy biết trước, nói không chừng chị ấy có thể giúp được việc gì thì sao.’ Cô ngập ngừng đề xuất ý kiến.
‘Đúng đó Liên Kiều, chị nên báo cho Mặc Di tiểu thư biết một tiếng, dù sao cũng là cô ấy chiêm bốc được “Hoàng Phủ” xảy ra chuyện, tin rằng chuyện này người thường cũng không thể giải quyết được, báo trước cho chị ấy biết cũng tốt mà.’ Lãnh Thiên Dục cũng đồng ý với cách nói của Hoàng Phủ Anh.
‘Ừmm, được rồi.’ Liên Kiều suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, nhấc điện thoại lên nhấn số.
Rất nhanh đầu bên kia đã có người tiếp điện thoại …
‘Chị à …’ Liên Kiều ủ rũ lên tiếng, không khó nhận ra cô đang tận lực khống chế nỗi lo lắng trong lòng mình.
‘Em gái à, chị đang định gọi điện cho em đây!’ Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung tuy vẫn bình đạm nhưng cũng mang theo chút lo âu.
‘“Hoàng Phủ” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’ Liên Kiều khẩn trương hỏi vội.
Những người còn lại cũng hồi hộp đến không dám thở mạnh, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi trên đất.
‘Một lời khó mà nói hết. Chị chỉ có thể nói … cả nhà Hoàng Phủ trúng một loại Giáng Đầu Thuật!’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung có chút ngưng trọng.
‘Gì chứ?’ Cả người Liên Kiều đều run rẩy, trong đôi mắt màu tím chỉ còn lại nỗi lo lắng và kinh ngạc. Thượng Quan Tuyền vội tiến đến ôm lấy cô sợ cô nhất thời vì quá kích động tâm tình mà ngất xỉu.
‘Em gái, bây giờ tình hình cụ thể trong nhà Hoàng Phủ thế nào chị cũng không rõ ràng lắm, nhưng qua phản ứng của Ngạn Thương chị biết cả nhà Hoàng Phủ đều bị hạ Giáng Đầu Thuật cho nên tình huống thật sự rất bất lợi.’
Hô hấp của Liên Kiều chợt trở nên thô ráp gần như không thể thở nổi, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng. Cô không biết nên nói cái gì, cũng gần như không thể nói nên lời bởi vì cổ họng giống như đang bị một bàn tay thật lớn hung hăng bóp chặt lấy.
Lãnh Thiên Dục thấy vậy vội đoạt lấy điện thoại trên tay cô, bình tĩnh lên tiếng: ‘Mặc Di tiểu thư, tôi muốn biết người nhà Hoàng Phủ có bị nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?’
‘Trước mắt kết quả chiêm bốc cho thấy không có dấu hiệu tai ương hay thương tổn nhưng mà …’ Mặc Di Nhiễm Dung ngập ngừng một lúc như đang suy nghĩ một điều gì đó.
‘Nhưng sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Nhưng mà trong kết quả bói bài Tarot hiện lên một hiện tượng rất kỳ lạ!’
‘Hiện tượng kỳ lạ gì?’ Lãnh Thiên Dục có cảm giác chuyện cô sắp nói ra đây nhất định là một chuyện rất nghiêm trọng.
‘Hiện tượng kỳ lạ chính là … đổi khách thành chủ!’ Đầu bên kia điện thoại Mặc Di Nhiễm Dung nói rành mạch từng chữ một.
Mày Lãnh Thiên Dục bất giác chau chặt lại, “Đổi khách thành chủ” là ý gì chứ?
Liên Kiều dường như cũng nghe được lời của Mặc Di Nhiễm Dung, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Thiên Dục, cô lập tức đứng dậy đoạt lấy điện thoại từ trong tay Lãnh Thiên Dục, tiếp lời: ‘Chị à, em đã quyết định quay trở về! Bất luận Ngạn Tước xảy ra chuyện gì em đều muốn ở bên cạnh anh ấy!’
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu sau đó mới có tiếng nói …
‘Được thôi. Nhưng mà … khi em trở về phải đến gặp chị trước!’
‘Được!’
Sau khi ngắt điện thoại, Thượng Quan Tuyền sốt ruột hỏi Lãnh Thiên Dục …
‘Dục, Mặc Di tiểu thư nói gì?’
Lãnh Thiên Dục vẫn như cũ mày chau thật chặt, nói: ‘Đổi khách thành chủ!’
‘Cái gì?’
Trong phòng khách lớn tất cả mọi người đều không hiểu hắn nói gì.
‘Kết quả chiêm bốc này thật là quá thâm sâu khó hiểu, chẳng lẽ ý là …’
‘Lôi!’ Lãnh Thiên Dục chợt trầm giọng lên tiếng.
‘Thủ Phán Cách Hạ, xin ngài cứ dặn dò!’ Lôi lập tức tiến đến.
‘Thời gian này Lãnh thị và Thẩm phán cơ cấu tất cả những chuyện lớn nhỏ ngươi toàn quyền phụ trách!’
‘Thuộc hạ hiểu rõ!’
Lôi cúi thấp người tỏ ý tuân mệnh sau đó lại ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: ‘Có cần thuộc hạ thông báo Vân đi cùng với ngài không?’
Tuy hắn chưa từng có kinh nghiệm thực tế sức ảnh hưởng của Giáng Đầu Thuật đến đâu nhưng nhìn vẻ ngưng trọng trên mặt Lãnh Thiên Dục hắn đương nhiên hiểu chuyện này nhất định không đơn giản.
‘Không cần đâu. Có lúc người nhiều cũng chưa chắc giúp được việc!’ Lãnh Thiên Dục trả lời Lôi.
‘Được!’
Ánh mắt của Hoàng Phủ Anh ở gần đó rơi trên người Lôi, trong ánh mắt chợt dâng lên một tầng sương mù, cô cắn môi, chủ động bước đến …
‘Lôi đại ca, xin lỗi, em không nên gạt anh!’
Một mùi hương thanh mát đặc biệt thuộc về cô phảng phất thoảng qua mũi Lôi khiến lòng hắn nhất thời co rút lại …
‘Tôi không trách cô!’ Lôi vẫn nói bằng giọng trầm tĩnh như thường nhưng thật sâu đánh vào nội tâm cô.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như màn đêm của hắn sau đó chợt bối rối khép mi.
Thực ra cô rất muốn nói nhiều với hắn mấy câu chứ không chỉ đơn giản là một câu này.
Nhưng thấy khóe miệng hơi cương của hắn khẽ nhếch như định nói điều gì cô đành chọn cách im lặng.
Một nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt, mơ hồ luẩn quẩn giữa hai người.
Trong màn đêm mờ mịt, một chiếc máy bay tư nhân quạt cánh từ trên ang đoàn người đến một nơi không biết có điều bất ngờ gì đang chờ đón họ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương