Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 37: Dự cảm không lành (1)
Nụ hôn của hắn khiến gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều phiếm hồng, cô nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: ‘Ngạn Tước, anh … sao lại yêu em?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không vội trả lời câu hỏi của cô mà âu yếm đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, thật lâu sau cho đến lúc cô gần như không thở nổi nữa thì hắn mới quyến luyến rời môi cô …
‘Không tại sao hết, yêu là yêu thôi!’
Câu trả lời gãy gọn của hắn dĩ nhiên là không làm thỏa mãn Liên Kiều.
‘Hừm, đều nói không được nguyên nhân vì sao yêu em!’ Liên Kiều cố tình xụ mặt xuống, xoay lưng về phía hắn.
‘Nha đầu, tình yêu vốn là một loại cảm giác rất kỳ diệu, tình yêu chân chính thì cần gì lý do, một người yêu một người cũng đâu cần tìm hiểu vì sao.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống nhè nhẹ cọ mặt mình lên vành tai cô.’
‘Hi hi, nhột quá!’
Râu mới mọc trên cằm khi cọ vào tai cô để lại cảm giác nhồn nhột khiến cô vừa nũng nịu cười vừa tìm cách lánh đi.
Hai người vừa cười vừa đùa trong phòng vẽ nên một bức tranh vui vẻ ấm áp.
‘Ngạn Tước …’
Cười giỡn mệt rồi Liên Kiều dứt khoát ngả người vào lòng hắn, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: ‘Thực ra anh đối xử với Anh Anh tốt như vậy ngoại trừ vì căn bệnh của em ấy còn vì một nguyên nhân khác nữa có phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô, ‘Em muốn nói gì đây?’
Liên Kiều che miệng cười, cơ thể hơi dịch lên vươn tay ôm lấy gáy hắn, ‘Thực ra … sở dĩ anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy có phải bởi vì anh có tâm lý muốn bù đắp phải không?’
‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô đầy hứng thú, nhướng mày: ‘Tâm lý muốn bồi thường? Sao anh lại có tâm lý muốn bồi thường chứ?’
Liên Kiều chớp mắt nghịch ngợm hỏi: ‘Đàn ông các anh không phải đều thích dấu tâm sự trong lòng sao? Theo em thấy, anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy là bởi vì anh biết việc cha thu mua công ty của cha mẹ Anh Anh đã tạo nên một bi kịch. Sau khi anh tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt đương nhiên là không thể không nghĩ đến đại cuộc nhưng về mặt cá nhân, vì muồn bù đắp một chút cho nỗi bất hạnh của Anh Anh nên từ nhỏ anh đã chăm sóc và lo lắng cho em ấy, xem em ấy như đứa em gái yêu thương nhất của mình.’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, hắn không ngờ cô vợ nhỏ của mình thường ngày xem ra vô tâm vô phế thì ra lại hiểu mình đến vậy.
Có thể tìm được một người yêu mình, hiểu mình, thông cảm ình đúng là một loại hạnh phúc không gì thay thế được.
Nhẹ vuốt đôi gò má trắng mịn của cô, hắn âu yếm nói; ‘Em đó, quỷ nha đầu!’
‘Bị em đoán trúng rồi phải không? Hô hô … đàn ông các anh thật phiền nha, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy mà còn vì mặt múi sống chết không thừa nhận!’ Liên Kiều nghịch ngợm hướng hắn làm một cái mặt quỷ.
‘Nha đầu, dám trêu anh sao? Gan đủ lớn rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay cô lại.
Liên Kiều le lưỡi, cười: ‘Vậy thì sao chứ? Anh vốn là thế mà!’
‘Càng lúc càng không biết phép tắc rồi, ngay cả ông xã cũng dám xem thường, xem anh làm thế nào xử lý em!’ Nói xong liền vồ về phía cô.
‘Ha ha … không dám … đừng mà …’ Liên Kiều vốn sợ nhột cười đến chảy cả nước mắt.
‘Xem em về sau còn dám hay không!’
‘Ha ha … không dám … không dám nữa …’
***
Trong căn phòng ngủ xa hoa ở một nơi khác …
‘Khụ khụ …’
Đang khoanh chân ngồi thiền, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi tiếp sau đó là một tràng tiếng ho kịch liệt.
‘Nhiễm Dung …’
Cửa phòng bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Thương xông vào, khi hắn nhìn thấy một dấu máu tươi nhuộm chiếc thảm trải sàn liền vội vàng bước nhanh đến.
‘Nhiễm Dung …’
‘Anh Ngạn Thương …’ Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt ngã nhào vào lòng hắn, gương mặt xinh đẹp sớm đã trắng bệch một màu.
‘Sao lại như thế chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi hé môi, ‘Anh Ngạn Thương, xin đừng lo lắng cho em, đều là em không tốt, thân thể chưa tốt mà em đã vội ngồi thiền.
‘Em nằm nghỉ trước đi.’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng giúp cô nằm xuống giường.
‘Nhiễm Dung, tình trạng sức khỏe của em dường như càng lúc càng xấu, để anh gọi bác sĩ đến xem cho em được không?’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy nhẹ lắc đầu: ‘Không cần đâu, bác sĩ không thể giúp em được gì cả, tình trạng thân thể của nếu để bác sĩ khám cùng lắm chỉ có thể chẩn đoán là thiếu máu, suy dinh dưỡng mà thôi.
‘Nhưng bảo anh trơ mắt nhìn em càng ngày càng yếu đi như vậy, anh làm không được …’
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy lo âu, ‘Nhiễm Dung, cho anh biết anh phải làm thế nào mới có thể giúp được em!’
Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu: ‘Anh Ngạn Thương, em thực sự không sao đâu, anh đừng lo lắng!’
‘Nhưng em bây giờ …’
‘Anh Ngạn Thương, vừa nãy chỉ là do trong lòng em chợt nảy sinh một cảm giác không may nên mới thử ngồi thiền một chút xem lòng có an ổn trở lại không mà thôi. Hiện giờ sức lực của em dã bị tổn hại không ít nên mới có hiện tượng thổ huyết kia, đợi đến lúc em khôi phục sức lực lại đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng kia nữa.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng an ủi hắn.
‘Nhiễm Dung …’
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương xẹt qua một tia đau lòng, bàn tay to lớn không kìm được nhẹ vuốt ve đôi gò má xanh xao của cô, hắn cúi người thấp giọng nói bên tai cô: ‘Nhìn thấy em như vậy còn khó chịu hơn là giết anh nữa …’
‘Đừng nói như vậy!’ Mặc Di Nhiễm Dung kích động bất giác đưa tay lên che miệng hắn, ‘Không cho anh nói nữa …’
Rồi như chợt phát hiện ra động tác của mình có chút thất thố, cô vội vàng rụt tay lại.
Bàn tay nhỏ nhắn vừa rụt lại một nửa thì đã bị bàn tay to lớn của hắn bắt lấy, trên gương mặt hắn xẹt qua một nụ cười dịu dàng, kéo bàn tay của cô đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
‘Nhiễm Dung … em đang quan tâm anh đó sao?’ Giọng nói dịu dàng pha một chút vui mừng.
‘Em …’ Mặc Di Nhiễm Dung định rút tay ra nhưng vẫn như cũ bị hắn giữ chặt, trên gương mặt xanh xao chợt nổi lên một vầng hồng, ‘Anh Ngạn Thương, anh hiểu lầm rồi, em chỉ là … chỉ là không muốn nghe anh nói gở thôi, vốn người ta vẫn nói “họa từ miệng mà ra” mà … ô …’
Lời của cô còn chưa nói hết đôi môi đã bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt hết những lời chưa nói vào bụng.
Cả người Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là đang run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn vô ý thức chống đỡ nơi lồng ngực hắn nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cùng sức lực của hắn, không biết từ lúc nào bàn tay đang chống ở trên ngực đã vòng qua cổ hắn, cô không còn chút sức lực mà tiếp thu hết sự tấn công của hắn.
‘Nhiễm Dung, anh chỉ mong em biết được anh yêu em đến mức nào thì tốt rồi!’
Đôi môi hắn lướt đến bên tai cô, giọng nói thì thầm như ru ngủ khiến cô càng thêm run rẩy.
‘Anh Ngạn Thương …’ Hơi thở của Mặc Di Nhiễm Dung càng gấp gáp hơn, trái tim cũng không tự chủ được đập điên cuồng trong lồng ngực.
Chương 38: Dự cảm không lành (2)
Tại sao hắn lại cứ không chút dấu hiệu gì lại bất thình lình vừa âu yếm lại vừa bá đạo hôn cô thế này? Mà tại sao cô dường như dần dần quen thuộc lại bắt đầu tiếp thu nụ hôn của hắn chứ?
‘Đừng …’
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn khác.
‘Anh Ngạn Thương, buông em ra. Anh rất rõ ràng người em yêu không phải là anh mà!’ Mặc Di Nhiễm Dung thật vất vả mới nói được một câu trọn vẹn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi môi đã rời khỏi môi cô nhưng hơi thở nam tính như vẫn còn vương vấn bên người cô.
‘Nhiễm Dung, chẳng lẽ đến giờ này em vẫn không quên được Nhiếp Ngấn sao?’
Nhiếp Ngấn!
Nhiếp Ngấn!!!
Hắn trước giờ chưa bao giờ hận một người nào đến thế!
Ánh mắt mang nhiều suy tư của hắn khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung chợt thấy đau lòng, cô gian nan gật đầu: ‘Xin lỗi anh, Ngạn Thương, em … em quả thực là không thể quên được Nhiếp Ngấn.’
Đôi tay đang choàng qua người cô chợt nắm chặt lại nắm đấm, sự đau khổ trong đáy mắt hắn xẹt qua rất nhanh rồi lập tức khôi phục lại bình thường.
‘Anh Ngạn Thương …’ Chỉ một chút biến hóa nhỏ trên mặt hắn cũng không thoát khỏi ánh mắt của Mặc Di Nhiễm Dung.
Nụ cười dịu dàng lần nữa xuất hiện trên đôi môi mỏng, đôi bàn tay đang nắm chặt cũng dần dần mở ra, lần nữa đặt trên gương mặt xanh xao của cô, vuốt nhẹ …
‘Nhiễm Dung, bất kể trong tim em có ai anh đều không để tâm.’
‘Anh Ngạn Thương, anh …’
‘Nhiễm Dung, thân thể em còn rất suy yếu, đừng nên cử động nhiều, em còn chưa ăn gì phải không? Anh đã mang thức ăn lên cho em đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương ngắt lời cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô nói.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn đứng dậy, sau đó bóng dáng cao lớn bước vội về phía cửa, cô rốt cuộc nhịn không nổi, lên tiếng: ‘Anh Ngạn Thương, tại sao chứ?’
Thực ra cô rất muốn nói với hắn đừng đối xử tốt với cô như thế nữa nhưng câu nói đến bên miệng lại không cách nào thốt nên lời.
Hoàng Phủ Ngạn Thương xoay người lại nhìn cô người: ‘Trong lòng anh, em chính là người phụ nữ của anh!’
‘Em không xứng đâu! Em là một người mang vận rủi!’ Mặc Di Nhiễm Dung cúi thấp đầu, đôi mắt khẽ khép lại, giọng nói tràn đầy sự bất lực.
Hoàng Phủ Ngạn Thương bước trở lại bên cạnh cô, ngồi xuống, ngón tay thuôn dài nhẹ vuốt theo những đường nét trên ngũ quan tinh xảo của cô …
‘Nhiễm Dung, anh đã từng nói anh không để tâm cái mà người ta gọi là lời nguyền gì đó, cái mà anh để tâm chỉ có bản thân em. Đơn giản vậy thôi!’
Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, nhìn hắn một lúc lâu sau đó dường như đã hạ quyết tâm, lên tiếng: ‘Thực ra em có chuyện muốn nói với anh.’
‘Em nói đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy rõ sự đấu tranh trong nội tâm cô, hắn hơi nhổm người dậy, chu đáo giúp cô sửa sang lại gối đầu sau đó đỡ cô ngồi dựa lưng vào thành giường.
Mặc Di Nhiễm Dung gian nan cất lời: ‘Em ở chỗ này làm phiền anh cũng đã lâu, em muốn rời đi!’
Đến lúc nên rời đi rồi, không phải sao?
Một người đàn ông tốt như anh Ngạn Thương nhưng số trời định sẵn cô phải phụ lòng hắn bởi vì người có duyên với cô không phải hắn.
‘Gì chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp …
‘Vừa nãy em nói muốn rời đi?’
‘Phải đó!’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ như gió thoảng mang theo sự yếu ớt và bất đắc dĩ.
‘Anh sẽ không để em rời anh đi đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương dứt khoát nói.
‘Anh Ngạn Thương, em biết anh rất quan tâm đến em nhưng trước sau gì em cũng phải rời đi thôi!’
Mặc Di Nhiễm Dung kiên quyết nói: ‘Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, rất cảm ơn anh đã chăm sóc em trong suốt quãng thời gian này …’
‘Anh đã nói anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh một bước!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng phắt dậy, giọng kiên quyết ngắt lời cô, ánh mắt âm trầm cùng với hai bàn tay nắm chặt tố cáo nội tâm hắn đang dậy sóng.
‘Anh Ngạn Thương …’
Mặc Di Nhiễm Dung không khó nhận ra tâm trạng của hắn, cô cắn cắn môi nói: ‘Em thật sự rất yêu Nhiếp Ngấn, xin anh, để em rời đi thôi!’
Chỉ dựa vào một lá bài Tarot?
Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi xuống trở lại bên cạnh cô, thân hình rắn rỏi áp trên thân cô, cánh môi bạc gần như dán sát bên tai cô …
‘Anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh!’
‘Em chỉ tin … điềm báo trên lá bài không phải là giả.’
Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung không ngừng né tránh thân thể cường tráng của người nào đó càng lúc càng áp sát lên người mình nhưng dù cô né tránh cách nào nhưng bất kể trốn thế nào, hơi thở nam tính vẫn quẩn quanh bao phủ lấy cô.
‘Vậy còn cảm giác của em thì sao?’
Từ giọng nói bình tĩnh của Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe không ra có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào nhưng đáy mắt đã sớm bán đứng tâm tư đang xao động của hắn.
‘Cảm giác?’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo đụng phải ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào mình trong lòng hoảng loạn vội dời ánh mắt đi, ngượng ngùng lên tiếng: ‘Cảm giác của em … cũng như vậy!’
‘Em – Nói – Dối!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương chậm nhưng rõ ràng thốt lên từng chữ một.
Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung hơi run rẩy, ba chữ này như một ngọn roi quất vào tim cô.
‘Em … em không có …’
‘Nhiễm Dung!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nâng cằm cô lên, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào mắt cô không chớp, ‘Em hỏi kỹ lòng mình xem, người em yêu thật sự là Nhiếp Ngấn sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung chau mày nhìn thẳng vào mắt hắn, sự kiên định trong đáy mắt hắn ngược lại khiến lòng cô không có cách nào bình tĩnh lại, cô đành nghiêng đầu sang một bên, lạnh nhạt nói: ‘Em bây giờ không thể suy nghĩ nhiều quá, em chỉ biết lòng mình đang rất loạn, luôn cảm giác được một chuyện không lành sắp xảy ra!’
Trên thực tế dự cảm của cô lại là sự thật.
‘Nhiễm Dung …’
Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Thương đặt nhẹ lên vai cô như muốn trấn an, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai: ‘Được, anh không ép em nhưng chuyện em muốn rời đi anh tuyệt đối không đồng ý. Em là của anh, chỉ của anh mà thôi. Em phải nhớ kỹ điều này. Cho dù xảy ra chuyện lớn bằng trời đi nữa anh cũng sẽ không bỏ mặc em một mình đi đối mặt!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn thật lâu, một chữ cũng không nói.
‘Nói cho anh biết dự cảm không lành của em là gì đi. Tuy anh không biết Giáng Đầu Thuật nhưng ít nhiều gì anh cũng có thể giúp được em một việc gì đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mình không thể ép cô quá mức bằng không sẽ phản tác dụng.
Ở bên cạnh cô cũng được một thời gian rồi, đối với tính cách của cô hắn xem như đã hiểu khá rõ, nếu ép cô quá mức lại chỉ kích thích tâm lý trốn tránh của cô mà thôi, mà điều hắn không mong muốn nhất chính là nhìn thấy cô rời khỏi mình.
‘Em không biết nên nói với anh thế nào. Em chỉ là có một cảm giác sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay, giống như sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm vậy!’ Mặc Di Nhiễm Dung vòng tay ôm lấy chính mình như muốn tìm một chút trấn tĩnh.
Chương 39: Dự cảm không lành (3)
‘Nhiễm Dung à …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vươn tay ôm cô vào lòng, giọng an ủi: ‘Không chừng là tại em quá mẫn cảm mới nảy sinh loại cảm giác này mà thôi …’
‘Không thể nào …’ Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, ‘Trực giác của em trước giờ không sai, em rất sợ là người phụ nữ kia sẽ giở trò!’
‘Sao lại thế được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nói: ‘Tuy em cho rằng công phu của cô ấy cao hơn em nhưng dù cho em bây giờ bị thương cũng chưa chắc đối phương không có tổn hại gì!’
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Trên lý thuyết thì đúng như vậy nhưng trong lòng em vẫn luôn có cảm giác sợ hãi, đứng ngồi không yên, muốn ngồi thiền tĩnh lặng một chút cũng không thể tập trung tinh thần!’
‘Nhiễm Dung, là do em quá khẩn trương thôi. Bây giờ thân thể em suy yếu đương nhiên là không thể tập trung tinh thần được rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: ‘Anh Ngạn Thương, em muốn thử lại …’
‘Không được, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ nếu cứ cố gắng ngồi thiền sẽ khiến anh càng thêm lo lắng!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức cự tuyệt.
‘Nhưng em thật sự rất lo lắng!’
Mặc Di Nhiễm Dung đặt một tay lên ngực, nhìn hắn: ‘Như vậy đi, anh ở lại trông chừng em, như vậy thì không cần lo lắng nữa, được không?’
Giọng nói dịu dàng mang theo một chút cầu khẩn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đối với cô trước giờ vẫn luôn mềm lòng, thậm chí có thể nói là đạt đến trình độ nuông chiều, thấy cô dáng vẻ mềm yếu như vậy cầu xin mình hắn liền không nỡ cự tuyệt, chỉ đành gật đầu.
‘Được, nhưng em cũng phải hứa với anh, nếu như cảm thấy thân thể mình có chút gì không thoải mái, cho dù là một chút cũng phải lập tức ngừng lại, được không?’
‘Được!’ Môi Mặc Di Nhiễm Dung vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, cả người như một đóa sen trắng dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc trong lòng người đối diện.
Hoàng Phủ Ngạn Thương dìu cô ngồi dậy sau đó ngồi đối diện với cô, quan tâm nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu ngồi thiền với tư thế hoa sen, sau khi thật sâu hô hấp một hơi không khí, cô chậm rãi khép mắt.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như không khí cũng ngưng đọng.
Vị trí ngồi của Mặc Di Nhiễm Dung là xoay lưng về phía cửa, nhìn qua cánh cửa kiếng sau lưng cô có thể nhìn thấy một mảnh vườn hoa, mảnh vườn trồng đầy hoa oải hương đẹp như trong tranh, mùi hương hoa dìu dịu thoang thoảng theo từng trận gió nhẹ len vào phòng khiến bầu không khí thật dễ chịu.
Đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn gương mặt xanh xao của cô không chớp, trong chiếc váy màu tím nhạt, thân thể cô nhìn càng gầy yếu, mái tóc như tảo biển xõa dài trên vai nhìn cực kỳ bắt mắt.
Ẩn ẩn sau mái tóc dài là chân mày cong cong như trăng non, lông mi thật dài hơi run rẩy, cánh mũi cao tinh tế, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, cả người toát lên một vẻ xinh đẹp thoát tục, nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đến sững sờ.
Trời cho hắn gặp được một cô gái như vậy, không phải là dành riêng cho hắn sao?
Nghĩ đến đây, bàn tay hắn không tự giác nắm chặt. Hắn thầm thề với mình, bất kể xảy ra chuyện gì hắn đều không cho phép cô rời khỏi mình.
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương tràn đầy cố chấp và kiên định.
Chính đang lúc hắn âm thầm hạ quyết tâm đó thì tinh tế phát hiện ra trên vầng trán thanh khiết của Mặc Di Nhiễm Dung toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mí mắt khẽ run rẩy, dần dần chân mày cũng chau lại …
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, hắn liền đứng dậy bước đến bên cạnh cô …
‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’
Khi bàn tay to của hắn vỗ khẽ lên vai cô mới phát hiện, thì ra cả người cô cũng đều đang run rẩy.
‘Nhiễm Dung, đừng miễn cưỡng chính mình nữa, đủ rồi!’
Mặc Di Nhiễm Dung chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào cô là đôi mắt đen mang đầy sự quan tâm của hắn, cô nhẹ giọng thốt: ‘Anh Ngạn Thương, đừng lo, em không sao …’
Mồ hôi trên trán được hắn tỉ mỉ thay cô lau đi, sau đó ôm cơ thể run rẩy của cô vào lòng như muốn truyền cho cô hơi ấm, đau lòng khuyên bảo: ‘Nhiễm Dung, sắc mặt em càng lúc càng kém, thôi bỏ đi, đừng cố nữa …’
Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia buồn bã, nhìn hắn nói: ‘Anh Ngạn Thương, em thực sự không thể phân biệt rõ loại cảm giác này là thế nào, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, em nghi ngờ, nghi ngờ …’
Cô đang nói chợt ngừng lại, ngập ngừng cắn môi.
‘Em nghi ngờ điều gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi lại.
‘Em nghi ngờ loại cảm giác kỳ lạ này chắc là bắt nguồn từ chính người thân nhất của em, chỉ có người thân nhất của em mới có thể làm cho trực giác vốn linh nghiệm trước giờ của em trở nên mơ hồ vô định thế này!’ Mặc Di Nhiễm Dung giải thích.
‘Vậy em nghĩ người thân đó của em có thể là ai?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô giải thích, hỏi lại.
Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên đôi mắt màu tím xinh đẹp trừng lớn, không nói gì thêm mà đứng dậy.
‘Em làm gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cử động đột ngột của cô làm cho giật mình, vội vàng níu cô lại.
‘Anh Ngạn Thương, em phải liên lạc với em gái một chút!’ Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là rất gấp gáp.
‘Được, được rồi, em cứ ngồi yên đây đừng nhúc nhích!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội rời đi lấy điện thoại cầm đến, tìm trong danh bạ số của Liên Kiều rồi nhấn phím thoại.
Điện thoại đã thông nhưng bất kể đánh bao nhiêu cuộc, bên đầu bên kia cũng chỉ là âm thanh báo không có người tiếp hoặc là hộp thư thoại.
‘Sao lại thế được hở anh Ngạn Thương?’ Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng càng gấp, hỏi vội.
Hoàng Phủ Ngạn Thương ra hiệu cho cô bình tĩnh lại rồi sau đó lại ấn một dãy số khác …
***
‘Được, anh biết rồi!’
Trong văn phòng tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tiếp điện thoại của Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau cùng hắn nói một câu: ‘Yên tâm đi, hôm nay Liên Kiều rất ngoan ngoãn, đang ở nhà học tiếng Anh.’
Hàn huyên mấy câu xong hắn ngắt điện thoại, liếc qua xấp văn kiện vừa định xem, suy nghĩ một chút rồi nhấc điện thoại lên …
‘Mẹ, Liên Kiều có ở nhà không?’
Bên đầu bên kia là một tràng âm thanh huyên náo …
‘Gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, còn chưa đợi đầu bên kia nói xong đã ‘ba’ một tiếng ngắt đứt điện thoại, cầm áo vest lên bước thẳng ra cửa.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, nửa giờ sau ngài còn một cuộc hẹn với tổng giám đốc của ngân hàng K&D …’
‘Hủy hết các cuộc hẹn đi!’
Một câu nói dứt khoát cắt đứt lời của cô thư ký, sau đó thân hình cao lớn rất nhanh đã biến mất trong thang máy riêng dành cho tổng tài …
‘Dạ …’ Cô thư ký còn chưa phản ứng kịp, nhất thời bị hành động của hắn làm cho giật mình, làm thư ký của Hoàng Phủ tiên sinh lâu như vậy cô cũng chưa từng thấy qua sắc mặt của Hoàng Phủ tiên sinh khó coi như vậy.
Trong lúc đó …
“Hoàng Phủ” sớm đã hỗn loạn …
Người làm từ trên xuống dưới ai nấy sắc mặt hoảng loạn, từ đầu bếp cao cấp đến người phụ trách vườn hoa đều bận rộn, như đang tìm kiếm gì đó.
Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy khi hắn vừa trở về “Hoàng Phủ”.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương