Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 07: Kế hoạch trả thù (5)
Liên Kiều cười cười, khi cô nhìn thấy cách đó không xa bóng một cô gái đang dáo dác tìm kiếm, trong đáy mắt màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt.
‘Thực ra … người ta cũng rất muốn cho anh cơ hội …’ Cô nhẹ câu tay hắn, nũng nịu nói: ‘Qua đây ngồi bên cạnh em được không?’
Alvin nghe vậy trong lòng vui như trẩy hội, vội vàng ngồi qua bên cạnh, kéo cô vào lòng.
Liên Kiều liếc mắt nhìn sang thấy cô gái kia đang đi đến càng lúc càng gần, trong lòng không khỏi cầu mong cô gái kia đi nhanh một chút bằng không… cô chỉ sợ mình sẽ ói ra.
Cũng là lồng ngực mà sao lại khác nhau một trời một vực thế này? Ngạn Tước, em thật nhớ anh!
‘Kuching, trên người em có một mùi hương thật dễ chịu khiến cho anh rung động!’ Alvin cố tình thể hiện ôn nhu trước mặt cô, nhưng nghe vào tai Liên Kiều không khỏi khiến cô nổi da gà.
Đúng lúc này …
‘Hay lắm, thì ra anh lại ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp với người phụ nữ khác? Anh thật quá đáng mà!’
Một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của hội quán dẫn đến ánh mắt bất mãn của không ít hội viên khác đang ngồi trong hội quán.
Alvin kinh hãi nhìn sang còn Liên Kiều thì nhân cơ hội đó vội vàng giãy ra khỏi cánh tay hắn.
Còn tiếp tục bị hắn ôm nữa, cô nhất định sẽ nhịn không nổi mà đánh hắn một trận.
‘Alice? Em … sao em lại …’ Khi Alvin nhìn rõ người đến là ai, sắc mặt chợt trở nên khó coi, vội vàng đứng dậy.
‘Anh … anh lại dám đạp hai thuyền sau lưng tôi? Anh có phải là đàn ông hay không?’ Alice vẻ mặt phẫn nộ, chỉ tay về phía hắn nói.
‘Anh … anh …’ Alvin không ngờ Alice lại đến chỗ này, nhất thời hoảng loạn vô cùng.
Tiếng thét của Alice lúc nãy làm kinh động đến nhiều người, vì vậy nhân viên phục vụ bước đến lễ phép nhắc nhở bọn họ giữ yên lặng.
Lúc này Liên Kiều mới đứng dậy …
‘Anh yêu à, cô ta là ai vậy? Ở chỗ ngày không cho phép ăn to nói lớn đâu!’ Liên Kiều cố tình khoác tay hắn, nũng nịu nói.
‘Cô ấy … cô ấy là …’ Vào lúc này đánh chết Alvin cũng không dám nói sự thật, bằng không thì đúng là xôi hỏng bỏng không.
‘Ồ, em biết rồi, cô ấy chính là người “bạn bình thường” mà anh nói đó có phải không?’ Liên Kiều cố tình nhấn mạnh ba chữ “bạn bình thường”.
‘Sao hả? Alvin, anh lại dám nói tôi với anh chỉ là bạn bình thường?’ Alice trợn mắt nhìn Alvin, vừa đau lòng vừa phẫn nộ nói.
‘Anh … cái này …’ Alvin lúc này không biết nên nói làm sao cho phải.
Ánh mắt Liên Kiều rơi trên người Alice, cô vừa cười vừa nói: ‘Vị tiểu thư này, Alvin người ta đã nói như vậy rồi, cô chỉ là bạn bình thường thôi, sao cứ bám lấy anh ta làm gì?’
Alice nghe vậy trừng mắt nhìn Liên Kiều, lửa giận bừng bừng …
‘Thật là nực cười, cô là cái gì chứ? Đừng tưởng rằng Alvin thật lòng với cô, tôi mới chính là bạn gái của anh ấy!’
Liên Kiều vờ như rất sợ hãi, dựa sát thân mình vào Alvin, ‘Alvin, cô ấy nói là thật sao? Anh sao lại có thể hung dữ với bạn gái mình như thế chứ? Như vậy không lịch sự lắm đâu…’
‘Cô nói gì? Cô nói lại lần nữa xem!’ Alice nghe vậy càng tức giận bước đến định đánh Liên Kiều …
‘Đủ rồi, Alice, chúng ta chấm dứt rồi!’
Alvin đưa tay chặn lấy cánh tay đang đánh xuống của cô ta, hung hăng đẩy sang một bên, ‘Đừng có ở đây làm chuyện mất mặt nữa! Làm rộn thế là đủ rồi đấy!’
Alice như vừa nhìn thấy quái vật, cô ta tức đến nỗi gương mặt như sắp co rút lại …
‘Anh … anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem!’
Alvin hít sâu một hơi như tự trấn tĩnh sau đó nhìn lại Alice, không chút lưu tình nói: ‘Anh nói … Anh với em đến đây là hết, từ nay về sau anh với em không có liên quan gì nhau!’
Alice lùi về sau mấy bước, như không tin vào những gì mình vừa nghe, cô ta lắc đầu sau đó bổ nhào vào lòng hắn …
‘Không, anh đang nói giỡn thôi phải không? Anh đã từng nói yêu em rất nhiều lần, nói sẽ yêu em cả đời, sao giờ anh lại thay lòng chứ?’
‘Đủ rồi!’ Alvin giãy tay cô ra, ghét bỏ nói: ‘Em cũng nói là đã từng mà, anh bây giờ không còn tình cảm gì với em nữa!’
‘Không còn tình cảm?’
Alice không cam tâm nhìn hắn, ‘Vừa nãy lúc ở quán cà phê chúng ta còn rất vui vẻ mà, sao mới vừa quay lưng thì anh đã thành thế này?’
Nói đến đó, cô ta xoay lại nhìn Liên Kiều …
‘Nhất định là cô ta, là cô ta chủ động dẫn dụ anh có đúng không?’
Liên Kiều thấy vậy càng tỏ vẻ vô tội …
‘Alvin, anh yêu, chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa có được không? Cô ta ở đây làm rộn thật khiến em mất hết mặt mũi!’
Sở dĩ Liên Kiều nói như vậy là vì muốn ám thị cho Alvin, cô biết mình nói như vậy Alvin sẽ cảm thấy cô gái này không thích hợp xuất hiện ở đây.
Quả đúng như dự đoán …
‘Alice, thực ra hôm nay anh hẹn em ra đây là để nói chia tay, anh quả thật không còn tình cảm gì với em nữa, em đừng gây rối nữa được không, rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa!’ Alvin cảnh cáo cô ta.
‘Em không tin, nhất định là do cô ta giở trò!’
Alice thế nào cũng không thể tin mình bị người ta quăng, ‘Chúng ta khi nãy còn vui vẻ bàn chuyện đi du lịch nước ngoài mà!’
‘Ngưng …’
Liên Kiều xen vào: ‘Tôi thấy cô cũng không phải thật lòng yêu Alvin, người đàn ông như Alvin vốn coi trọng sự nghiệp, nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ không đùa bỡn như vậy!’
Nói xong xoay sang Alvin ... ‘Anh yêu, ngày mai theo em về Mã Lai có được không, em muốn giới thiệu anh với ông nội!’
Alvin nghe vậy ánh mắt sáng rỡ, ‘Được chứ!’
‘Alvin, anh thật quá đáng!’
Alice dùng ánh mắt không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó lấy trong túi xách ra một chiếc hộp, “phanh” một tiếng đặt xuống mặt bàn.
‘Đây là sợi dây chuyền anh vừa tặng em lúc nãy, chẳng lẽ anh quên rồi sao?’
‘Ồ, em không nói anh cũng quên mất, đây vốn là quà chia tay anh tặng cho em, nhưng xem ra em không thích món quà này cho lắm, vậy thì … anh chỉ còn cách lấy về!’ Lúc này Alvin mới giở bộ mặt đê tiện ra.
Nghe Liên Kiều hứa hẹn với mình như thế, đương nhiên Alvin không còn cần Alice vị kim chủ này làm gì nữa bởi vì thế nào thì Alice cũng không thể sánh với cô gái bên cạnh mình được.
‘Anh … Alvin, anh giỏi lắm, anh cứ đợi đấy, còn cô nữa … chờ xem, hồ ly tinh!’
Alice thấy mọi người đều dùng ánh mắt thương hại lẫn bỡn cợt nhìn mình, trong lòng vừa tức vừa thẹn, bỏ đi mất.
Chương 08: Kế hoạch trả thù (6)
‘Hô … cuối cùng cũng đi rồi, thật là mất mặt chết!’ Liên Kiều thấy Alice đùng đùng xông ra ngoài, hít sâu một hơi rồi ngồi lại xuống ghế.
Alvin vội vàng ngồi xuống bên cạnh, cười nịnh nói: ‘Em yêu, để em bị sợ hãi rồi, thực ra anh sớm đã muốn chia tay với cô gái đó rồi, chỉ là do cô ta đeo bám không buông cho nên mới …’
‘Được rồi, đừng nói nữa!’ Liên Kiều ngắt lời hắn, cầm chiếc hộp trang sức lên, ‘Ồ? Bên trong là gì vậy? Chiếc hộp này nhìn rất tinh xảo nha!’
‘À, là một sợi dây chuyền thôi mà, nếu như em thích anh sẽ tặng nó cho em! Alvin vội vàng tìm cách lấy lòng cô.
Liên Kiều trong lòng sớm đã mắng tên đàn ông này không biết bao nhiêu lần, thật chưa thấy ai đáng ghét như tên này, quà tặng đi rồi còn mặt dày đòi lại, sau đó lại còn đem tặng cho người khác, nhưng mà … những chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của cô.
Trước đây Liên Kiều cũng thích nhìn những anh chàng đẹp trai, nhưng qua lần này cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra nếu bề ngoài đẹp trai nhưng bên trong là cặn bã thì càng làm cho người ta chán ghét hơn, đàn ông vẫn nên là nội hàm quan trọng hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui bất giác lại nghĩ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, người đàn ông kia trên người không biết có sức hấp dẫn gì lại khiến cho nhiều cô gái con nhà quyền quý điên cuồng mê luyến hắn như thế?
Nhưng mà … cô cũng như thế, cô cũng rất thích rất thích ở bên cạnh hắn.
‘Em yêu à, đang nghĩ gì vậy? Xem xem có thích hay không?’ Alvin thấy cô hồn vía bay đi đâu mất, cười hỏi.
Chính đang lúc ngẩn ngơ nhớ về Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên bị kêu bằng một danh xưng hết sức buồn ói, Liên Kiều giật nảy mình …
‘À … được!’ Lúc này cô mới phản ứng lại, đưa tay mở hộp trang sức ra.
Nhưng … sau đó chợt đứng vụt dậy …
‘Sợi dây chuyền này anh làm sao mà có được?’
‘Hả?’ Alvin bị phản ứng mãnh liệt của cô làm sững sờ, hắn vội hỏi, ‘Em yêu à, em … sao thế?’
Liên Kiều xụ mặt, hỏi lại: ‘Trả lời em, sợi dây chuyền này từ đâu anh có?’
‘Anh … anh là từ …’ Alvin không ngờ cô trở mặt nhanh như vậy, ấp úng nói: ‘Là … là một người bạn tặng cho anh!’
‘Anh nói dối!’ Liên Kiều nâng âm lượng thét lên khiến cho rất nhiều ánh mắt cùng nhìn về phía họ.
‘Sợi dây chuyền này rõ ràng là anh trộm được!’
Alvin kinh hãi, hoảng loạn nhìn cô sau đó thấp giọng nói: ‘Em yêu à, em làm sao vậy? Anh sao lại đi trộm đồ được chứ?’
‘Sao anh lại không thể?’ Liên Kiều không hề có ý thấp giọng xuống ngược lại càng nói càng lớn tiếng, cô lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, nói: ‘Sợi dây chuyền này vốn không phải là một sợi dây chuyền bình thường, trên thế giới chỉ có hai sợi mà thôi, mà người chủ sở hữu của nó là em gái của tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngưng, sợi dây chuyền này có giá hơn mười hai triệu, thử hỏi,một người như anh tay trắng cơ hàn làm sao lại có người tặng cho sợi dây chuyền quý giá như vậy? Trừ phi là … anh ăn cắp!’
Alvin nghe cô nói xong, nhất thời sững người, cô … cô đang nói cái gì?
Cái gì mà … Hoàng Phủ tài phiệt? Cái gì mà …Hoàng Phủ Ngưng? Cái gì mà … mười hai triệu?
Đánh chết hắn cũng không tin!
‘Em yêu à, em đang nói gì vậy? Đừng nói đùa nữa mà, đây chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thôi mà!’ Alvin kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng giải thích.
Liên Kiều vẻ mặt chán ghét giãy tay hắn ra sau đó khinh miệt nhìn hắn, ‘Thế nào, anh không tin sao? Cũng không trách được, bởi vì trong mắt anh chỉ nhìn thấy những thứ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, không tin anh theo tôi lại đây!’
Nói xong liền cầm sợi dây chuyền đi đến gần một vị khách, Alvin thấy vậy vội đi theo sau.
‘Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có nhận ra sợi dây chuyền này không? Theo ngài giá trị của nó khoảng bao nhiêu?’ Liên Kiều vừa dõng dạc hỏi vừa đẩy hộp trang sức đến trước mặt vị khách kia.
Có thể trở thành hội viên của hội quán này đương nhiên là nhân vật cấp cao của cả hai giới, chính trị và kinh doanh, đương nhiên đối với những món đồ được đem đấu giá hết sức quen thuộc, cho nên Liên Kiều mới yên tâm làm cuộc thí nghiệm này.
Vị khách đó nâng chiếc hộp trang sức trên tay, nhìn sơ qua một cái liền cười nói: ‘Tiểu thư, nếu như tôi không nhớ lầm, sợi dây chuyền này là năm đó hoàng gia Anh đem ra bán đấu giá, tôi cũng từng nghe nói đến giá trị của hai sợi dây chuyền này, chắc là khoảng mười, mười mấy triệu, người đấu giá thành công mua được hai sợi dây chuyền này là Hoàng Phủ Ngưng tiểu thư của Hoàng Phủ tài phiệt, chuyện này lúc đó cũng gây chấn động một thời!’
‘Xin cảm ơn vị tiên sinh này!’
Liên Kiều cười càng sáng lạn, cô cầm chiếc hộp về, sau đó nhìn Alvin, ‘Thế nào? Tôi nói có đúng không? Những lời vị tiên sinh kia nói anh đều nghe rõ cả rồi chứ?’
Alvin sớm đã ngây ngốc tại chỗ rồi … Hắn tuyệt đối không thể ngờ sợi dây chuyền này lại có giá trị lớn đến như vậy …
Liên Kiều thấy vậy, trên môi lại câu lên một nụ cười giảo hoạt, nhìn lại vị tiên sinh lúc nãy cũng đang sững sờ nhìn mình …
‘Tiểu thư, xin hỏi ngài có phải là … của Hoàng Phủ tiên sinh?’
‘A, ngài nhận nhầm người rồi!’
Trong lòng Liên Kiều kinh hoảng vội ngắt lời ông ta, vừa cười vừa kéo Alvin đi về phía nhân viên phục vụ.
‘Em yêu à, em làm gì vậy? Sợi dây chuyền đó đúng là do người khác tặng cho anh mà!’ Alvin thật có trăm miệng cũng khó mà giải thích, thấy cô trở mặt như vậy, vẻ mặt càng áo não.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?’ Nhân viên phục vụ hỏi một cách chuyên nghiệp.
‘Hắn là tên trộm, báo cảnh sát bắt hắn đi!’ Liên Kiều trực tiếp giao hắn cho nhân viên phục vụ, ra lệnh.
‘Đừng mà …’
Alvin chặn tay nhân viên phục vụ lại, lo lắng nhìn Liên Kiều, ‘Em thật sự hiểu lầm anh rồi, anh không phải kẻ trộm, thật sự không phải anh trộm!’
Liên Kiều cười càng gian xảo, cô nhàn nhã nói: ‘Có phải là kẻ trộm hay không rất nhanh có thể chứng minh, thật trùng hợp là hôm nay Hoàng Phủ Ngưng tiểu thư cũng đến, hỏi cô ấy không phải là biết ngay sao?’
Alvin kinh hoảng vội quay đầu lại nhìn thì đã thấy một gương mặt hắn hết sức quen thuộc.
‘A, đúng, chính là cô ta, là cô ta tặng tôi sợi dây chuyền này, nói không chừng kẻ trộm chính là cô ta đó!’
Trong lòng hắn hết sức vui mừng vội vàng lên tiếng, tuy hắn không biết cô gái kia vì sao có thể xuất hiện ở chỗ này nhưng hắn nghĩ sự xuất hiện của cô có thể trở thành phao cứu sinh của hắn bởi vì sợi dây chuyền này đúng là do cô gái kia tặng.
Hoàng Phủ Ngưng đứng ở trước mặt Alvin,gương mặt không chút biểu tình nhìn hắn.
Liên Kiều nghe hắn nói vậy cười càng khoa trương hơn, ‘Alvin, anh đang nói giỡn phải không? Vị tiểu thư này chính là Hoàng Phủ Ngưng tiểu thư, cũng chính là em gái của tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ấy là chủ của sợi dây chuyền này, sao lại có thể là tên trộm được?’
Chương 09: Kế hoạch trả thù (7)
Nụ cười của Liên Kiều dành cho Alvin rõ ràng là mang ý “cháy nhà ra mặt chuột”!
Hoàng Phủ Ngưng đi đến, cố tình bỏ qua Alvin đang co rúm đứng đó, đến trước mặt Liên Kiều mỉm cười nói, ‘Đã lâu không gặp!’
Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, liếc về phía Alvin một cái rồi nhấc sợi dây chuyền lên.
‘Hoàng Phủ tiểu thư, có phải trước đó cô có làm mất một sợi dây chuyền có lịch sử của hoàng giakhông? Nếu như tôi không đoán nhầm thì chính là sợi dây này, phải không?’
Hoàng Phủ Ngưng đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, vẻ mặt kinh ngạc nói: ‘Đúng vậy, đây chính là sợi dây chuyền mà tôi đã làm mất! Không ngờ lại gặp được nó ở đây!’
‘Hoàng Phủ tiểu thư, đây là do hắn cầm đến, tôi hoài nghi hắn là người đã trộm sợi dây của cô!’ Liên Kiều chỉ tay về phía Alvin, giọng buộc tội nói.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn Alvin trong đáy mắt lộ ra một tia phức tạp nhưng liền đáp lời Liên Kiều, ‘Ồ, tôi nhớ hắn, có một hôm người đàn ông này lén lén lút lút theo dõi tôi, cũng chính từ hôm đó tôi không còn thấy sợi dây chuyền này nữa, không ngờ đúng là hắn trộm lấy!’
Lời Hoàng Phủ Ngưng vừa nói dứt thì toàn bộ khách trong hội quán lúc này đều hướng ánh mắt về phía họ, xì xào bàn tán.
‘Cô … cô là …’ Alvin ấp úng nửa này vẫn nói không thành câu, hình như vẫn chưa từ trong sự ngỡ ngàng phản ứng lại được.
Cô gái đứng trước mặt mình là Hoàng Phủ Ngưng của Hoàng Phủ tài phiệt sao? Sao lại thế được? Cô ấy không phải là một nhân viên bình thường sao?
‘Tôi là? Tôi là cái gì?’
Hoàng Phủ Ngưng đi đến sát bên cạnh Alvin,cười càng rạng rỡ, cố ý nhấn mạnh từng chữ: ‘Tôi chính là Hoàng Phủ Ngưng, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt là anh hai tôi, mà trước mắt tôi là một nhân viên của Hoàng Phủ tài phiệt, vị tiên sinh này, xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?’
‘Không … không phải …’
Alvin giống như vừa chịu một sự đả kích thật mạnh, đột nhiên thét lớn lên còn những nhân viên bảo vệ của hội quán nãy giờ vẫn bao vây xung quanh liền tiến đến khóa chặt tay hắn.
‘Buông tôi ra, chuyện này là không thể nào,không thể nào!’
Liên Kiều thấy vậy dùng ánh mắt “thấy người ta gặp họa mà đắc ý” nhìn hắn, ‘Miệng anh luôn nói không thể nào là có ý gì? Cô ấy không thể nào là em gái của Hoàng Phủ tổng tài hay là … anh không thể nào là kẻ trộm?’
‘Cô ấy … cô ấy …’
Alvin vừa dùng sức vùng vẫy vừa chỉ tay về phía Hoàng Phủ Ngưng, ‘Cô ấy không thể nào là Hoàng Phủ Ngưng kia được!’
Nếu như cô ấy thật là em gái của Hoàng Phủ tổng tài, vậy những hành vi của hắn trong mấy ngày qua chẳng phải sẽ khiến hắn phải hối hận cả đời sao, hắn chẳng thà tin là cô ấy không phải là người của gia tộc Hoàng Phủ.
‘Vị tiên sinh này, xin tôn trọng một chút, vị này đích thực là Hoàng Phủ tiểu thư, nếu ngài còn tiếp tục như thế, cô ấy lúc nào cũng có thể tố cáo ngài tội phỉ báng!’ Một vị khách tốt bụng lên tiếng.
Alvin lúc này phát điên thực sự rồi …
‘Thế nào? Anh còn chưa tin sao? Nhưng mà anh tin hay không cũng không quan trọng!’
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, mối hận trong lòng quả thật giảm đi không ít, ‘Cảnh sát tin là anh đã trộm sợi dây chuyền của tôi là được, chỉ riêng điểm này thôi tôi đã có thể kiện chết anh rồi!’
‘Cô nói dối! Tôi không phải là tên trộm, sợi dây chuyền này rõ ràng là cô đã tặng cho tôi, tôi không cần phải trộm nó làm gì!’ Alvin không có cách nào tiếp nhận chuyện kia, lớn tiếng rống lên.
‘Tôi tặng cho anh? Haha … thực nực cười!’
Hoàng Phủ Ngưng giống như nghe được một chuyện cười lớn nhất thiên hạ, cô nhấc sợi dây chuyền lên, vẫy vẫy trước mặt hắn, ‘Sợi dây chuyền này là do tôi đấu giá mà mua được nó, tôi đã trả một số tiền cực lớn mới có được, sao lại có thể đem tặng cho anh được chứ? Tôi có quen anh sao? Rõ ràng là trộm đồ của người lại còn dám giảo biện!’
‘Tôi không có giảo biện! Xin mọi người hãy tin tôi …’
Giọng Alvin đầy vẻ khẩn cầu, ‘Sợi dây chuyền này đúng là cô ấy đã tặng cho tôi mà, đương nhiên, lúc đó tôi không hề biết cô ấy là người của Hoàng Phủ tài phiệt, cũng hoàn toàn không biết giá trị của sợi dây chuyền đó, trong mắt của tôi, đó chẳng qua là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi …’
‘Được rồi được rồi, vị tiên sinh này, có lời gì muốn nói đến sở cảnh sát rồi nói sau!’ Nhân viên bảo an đã hết nhẫn nại lên tiếng ngắt lời hắn.
‘Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật cả, đừng đưa tôi đến sở cảnh sát …’ Alvin dùng sức giãy ra khỏi sự kềm chế của nhân viên bảo an bước nhanh đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, đôi tay nắm chặt vai của cô …
‘Này, anh làm gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngưng bị hành động của hắn làm cho hết hồn.
Liên Kiều cũng bị dọa nhảy dựng mà nhữn gngười xung quanh cũng hết sức kinh hãi.
‘Buông Hoàng Phủ tiểu thư ra!’ Nhân viên bảo an và nhân viên phục vụ đều tiến đến.
Alvin nhìn Hoàng Phủ Ngưng gấp gáp nói: ‘Cô cố ý làm vậy để trả thù tôi có phải không? Cô muốn trả thù tôi đã bỏ cô cho nên mới thông đồng với đám người này để vu khống tôi có phải không? Muốn dùng chiêu này để hạ nhục tôi à, đừng có mơ!’
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy không giận mà cười rộ lên, ‘Vị tiên sinh này, lời anh nói thật kỳ lạ nha, tôi đường đường là người của Hoàng Phủ tài phiệt, có quen biết gì với anh mà phải tìm cách trả thù? Đừng có nghĩ mình có giá như vậy! Hắn nói vậy mọi người có tin không?’
Câu cuối cùng này, cô nhìn về phía những người đứng xung quanh mà hỏi.
Xung quanh chợt rộ lên tiếng cười.
Alvin lúc này không thể không tin thân phận thực sự của cô gái trước mặt, hắn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng trên mặt lộ vẻ khẩn cầu …
‘Tôi … tôi … đều là tại tôi, tôi có mắt không tròng, cầu xin cô nói giúp tôi mấy lời, cô cũng biết tôi vốn là không có ăn cắp sợi dây chuyền này!’
Hoàng Phủ Ngưng thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi áo não, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nảy sinh tình cảm với loại người này, đúng là nằm mơ cũng bị dọa mà tỉnh lại.
‘Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh cho lắm, tôi chỉ biết là sợi dây chuyền bị mất của tôi hôm nay lại tìm thấy trên người anh, vậy là đủ rồi!’
Liên Kiều đứng bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa, ‘Đừng ở đây lãng phí thời gian với hắn làm gì, nhân viên bảo vệ, cứ đưa hắn đến sở cảnh sát là được rồi!’
Vừa nghĩ tới những hành động của hắn vừa rồi là cô lại thấy ghê tởm.
‘Đi thôi!’ Nhân viên bảo an tiến đến bắt hắn.
‘Không, tôi không phải kẻ trộm, tôi không có trộm …’ Alvin điên cuồng gào lên.
‘Ô …’ Chỉ nghe Alvin kêu lên một tiếng đau đớn, một chiếc túi xách đã đáp xuống đầu hắn, trực tiếp đem hắn đập xỉu.
Hoàng Phủ Ngưng kinh ngạc nhìn Liên Kiều, qua một lúc mới phản ứng kịp, lên tiếng khen ngợi …
‘Liên Kiều, không ngờ sức của chị cũng lớn vậy nha …’
Liên Kiều thu lại túi xách, nhún nhún vai, ngượng ngùng nói, ‘Chị … cũng là hôm nay mới biết!’
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
29 chương