Tháng giêng năm sau, Bách Lý Hàn Băng cùng Tạ Dương Phong, hai vị kiếm khách nổi danh nhất đương thế quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn. Tạ Dương Phong không biết vì sao công lực hao tổn quá nhiều, sau khi thất bại liền bẻ gãy thanh bội kiếm của mình, nhảy xuống vách đá sâu vạn trượng. Cùng nhảy xuống theo hắn còn có Nguyệt Vô Nhai… Khi Nguyệt Vô Nhai nhảy xuống theo Tạ Dương Phong đã nói: Khi còn sống ta luôn quấn lấy ngươi không rời, không lẽ ngươi tưởng chết rồi thì ta sẽ từ bỏ sao? Bách Lý Hàn Băng nhìn hai người một trước một sau nhảy xuống, câu nói ấy vẫn không ngừng vang vọng bên tai y. Chết rồi cũng không từ bỏ…Y đứng bên vách đá rất lâu, sau đó vứt truyền thế bảo kiếm Băng Sương kiếm của Băng Sương thành xuống vách núi, xoay người hạ Thái Sơn. Sau khi về đến Băng Sương thành, Bách Lý Hàn Băng bước vào kiếm thất, y ngồi bên cửa sổ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là huê kiếm của Băng Sương kiếm. Y đã vứt kiếm xuống vách núi, nhưng vẫn giữ lại huê kiếm. Y nhìn vật trang trí trên huê kiếm, đột nhiên nhớ lại có một năm, vì Như Tuyên không quen luyện võ mà sốt cao mấy đêm liền không hạ. Dáng vẻ hấp hối đó dọa hết thảy mọi người, đến đại phu cũng nói phải nghe mệnh trời. Y nhất thời tưởng rằng Như Tuyên sẽ không tỉnh lại nữa, trong lúc cấp bách không biết làm sao, chỉ có thể chạy đến từ đường quỳ suốt một đêm, thỉnh cầu tổ tiên của Bách Lý gia phù hộ Như Tuyên bình an. May thay cuối cùng Như Tuyên đã tỉnh, nhưng từ đó về sau y không cho Như Tuyên luyện võ nữa. Khi đó y nghĩ chỉ cần Như Tuyên khỏe mạnh, không luyện võ cũng được, dù sao vẫn còn có y! Chỉ cần có y, ai có thể làm hại Như Tuyên? Rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Tại sao hết lần này tới lần khác…xem Như Tuyên mà mình luôn thương yêu, Như Tuyên mà y hy vọng có thể khỏe mạnh bình an…Như Tuyên… Ngọc khấu băng lạnh đột nhiên trở nên nóng bỏng tay, Bách Lý Hàn Băng không thể nắm được nữa đành để lại trên bàn. Nhìn kỹ lại trong ánh trăng, huê kiếm màu xanh từng sợi từng sợi quấn lấy ngọc điệp kia, tựa như muốn bóp vụn ngọc điệp…Y đứng bật dậy, chiếc ghế ngả ngửa lại đụng ngã án kỷ ở một bên. Một cái hộp đựng kẹo lăn đến bên chân y, những viên kẹo màu xanh ở bên trong đều rơi ra hết. Nhìn thấy khăn trắng dưới đáy hộp loáng thoáng lộ ra thứ gì đó, Bách Lý Hàn Băng ngây người một lúc, mới từ từ khom người nhặt lên. Dưới hộp là một bức thư được xếp gọn gàng, y cầm một hồi lâu mới mở ra xem. Trên giấy là nét chữ quen thuộc, chỉ viết vài câu lác đác. Thân thế của hắn, nỗi khổ của hắn, lại dùng những lời lẽ ngắn ngủi này để nói rõ ràng minh bạch. Phần thiếu sót kia, thì ra đã sớm được trao đến tay mình. Hắn hy vọng mình có thể thông cảm, hắn nói xin khấu đầu bái biệt… Hình như nghe thấy tiếng nói, Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Tay y run lên, bức thư mỏng manh ấy rơi xuống đất. Cửa mở rộng ra, luồng sáng trải rộng, nguyệt hoa như tuyết, lại không thấy đến một nửa bóng người. Dưới Nhạc Dương Lâu, bên Động Đình Hồ, vừa đúng dịp thời tiết tốt của xuân ấm hoa khai. Tay chân băng lạnh, đầu váng mắt hoa, Vệ Linh Phong như người trong mộng. Không phải vì bệnh cũ tái phát, mà là vì người đang đỡ hắn lúc này. Thành chủ của Băng Sương thành, kiếm khách thiên hạ đệ nhất, dung mạo của người này siêu phàm thoát tục, võ công xuất thần nhập hóa, tính cách ôn nhu hòa khí, của cải không thể đếm hết, là nhân vật xuất sắc mà người người khát khao ngưỡng mộ. Nhưng trong mắt Vệ Linh Phong, đầu trâu mặt ngựa ở địa ngục cũng không đáng sợ bằng một phần vạn của người này. “Bách Lý…Hàn Băng…”, hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy con người chói mắt này nữa. “Là ta đây!”, Bách Lý Hàn Băng nghe hắn gọi tên mình, bất giác mỉm cười:”Như Tuyên, nhìn ngươi thế này, nhiều năm qua chắc đã chịu vất vả. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” “Không…ta không cần…”, Vệ Linh Phong ngọ nguậy, chẳng mấy chốc bị phong huyệt đạo, lậy tức rơi vào vòng tay Bách Lý Hàn Băng, không thể động đậy. “Ta biết ngươi gặp ta sẽ rất vui, có điều thân thể ngươi không tốt, ngàn vạn lần cũng không nên kích động.”, Bách Lý Hàn Băng không thay đổi gì nhiều, dưới ánh mặt trời càng khiến người khác không thể nhìn trực diện. “Như Tuyên, ta nghĩ thông suốt rồi, nói cho cùng ngươi vẫn là đồ nhi ta yêu thương nhất. Từ giờ khắc này, bất luận trước đây từng xảy ra chuyện gì, chúng ta đều quên hết có được không?” Dù mười năm đã trôi qua, dù cảm thấy kí ức đang dần nhạt đi, dù tất cả đã xảy ra rất lâu rồi…nhưng nói quên đi, làm sao có thể thật sự quên được? Con người này lại xuất hiện sau mười năm dài đằng đẵng, chỉ dùng ngữ điệu như đang bình luận tiết trời bảo hắn quên đi mọi chuyện, giống như mọi chuyện không hề nghiêm trọng đến thế, giống như tất cả chỉ là trò cười hoang đường. Vệ Linh Phong khép chặt đôi mắt, cảm thấy trong ngực lạnh băng trống trỗng. “A!”, Bách Lý Hàn Băng thở ra hắt ra, đến sắc mặt cũng biến đổi. Chỉ vì một vết thương nhỏ xíu không đáng nói tới, Bách Lý Hàn Băng lại lộ ra biểu tình hoảng loạn thất thố, lại càng không nói vết thương ấy không hề ở trên người y…Lúc này nếu có người khác ở bên cạnh, nhất định sẽ không tin vào mắt mình. Vệ Linh Phong cũng không tin, hắn luôn nghĩ mình đang nằm mơ thấy ác mộng, cho đến khi tỉnh mộng rồi, tất cả sợ hãi này sẽ không còn tồn tại nữa. “Ngươi có đau không?”, Bách Lý Hàn Băng cất hung khí đi, vội vàng dùng khăn mềm sạch sẽ đặt vào vết thương trên mặt của hắn:”Ta thật bất cẩn.” Bách Lý Hàn Băng cũng không thể xem là sống sung sướng an nhàn, nhưng giúp người khác cạo râu tẩy trang như thế này thì y chưa từng làm qua. Kiếm thần một đời vứt kiếm dùng dao, khó tránh tay chân vụng về. “Ngươi…không cần làm vậy…”, Vệ Linh Phong vốn vờ như không nhìn cũng không nghe thấy, nhưng biểu hiện bây giờ của Bách Lý Hàn Băng quá ư dọa người, khiến hắn không thể tiếp tục giả câm điếc nữa. “Ngươi xem, thế này mới giống ngươi chứ!”, Bách Lý Hàn Băng lấy khăn ra, để gương đồng trước mặt hắn. Trong trong gương đồng xuất hiện gương mặt vừa lạ vừa quen, Vệ Linh Phong rùng mình mãnh liệt. “Tuổi trẻ phơi phới, học người ta để râu làm gì!”, Bách Lý Hàn Băng nhét gương đồng vào tay hắn:”Như vậy không phải rất tốt sao?” Vệ Linh Phong hất tay quăng gương đồng xuống đất. Không biết Bách Lý Hàn Băng đã làm gì mà gương đồng lại nằm trong tay y. “Làm sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng đặt gương lên bàn bên cạnh. “Bách Lý thành chủ, xin tự trọng.”, Vệ Linh Phong nghiêng mặt tránh né, lãnh đạm hỏi:”Ngươi nói ân oán đã xóa sạch, tại sao lại giam cầm không cho ta rời đi?” “Như Tuyên ngươi nói gì vậy!”, Bách Lý Hàn Băng nhíu mày:”Ân oán cái gì giam cầm cái gì, vì đâu mà ngươi nói vậy?” “Vậy ta muốn đi, thiết nghĩ Bách Lý thành chủ cũng sẽ không ngăn cản!”, Vệ Linh Phong đứng dậy. “Được thôi!”, Bách Lý Hàn Băng gật đầu cười tươi với hắn:”Ngươi muốn đi đâu cũng được.” Vệ Linh Phong quay đầu hướng ra cửa. “Ngươi theo ta làm gì?” Mãi đến khi ra khỏi phòng khách, ngang qua hoa viên đến bên trong đại sảnh, Bách Lý Hàn Băng vẫn theo sát sau lưng hắn, Vệ Linh Phong chỉ có thể dừng lại. “Như Tuyên, ngươi muốn đi đâu cũng được.”, Bách Lý Hàn Băng sải tới một bước:”Những năm này ngươi ở ngoài một mình, ta không thể an tâm, hiện tại không dễ gì tìm được ngươi, ta nhất định phải chiếu cố ngươi thật tốt.” “Bách Lý Hàn Băng, ngươi rốt cuộc muốn gì…” “Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng kéo lấy tay hắn:”Ta đã thề, từ nay về sau sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất nữa.” “Đừng gọi ta là Như Tuyên!”, Vệ Linh Phong cố sức kéo tay về:”Hiện giờ ngươi làm ra vẻ có ích gì? Như Tuyên mà ngươi luôn miệng gọi sớm đã chết rồi!” Đây là tửu lầu lớn nhất của Nhạc Dương, lại là giờ ngọ náo nhiệt nhất, trong đại sảnh có rất nhiều thực khách. Thanh âm của Vệ Linh Phong hét rất vang, nhất thời trên dưới lầu đều tĩnh lặng, ánh mắt của mấy chục con người dán vào hai người bọn họ, hay nói đúng hơn, những ánh mắt kia đều tập trung vào Bách Lý Hàn Băng. “Đừng theo ta nữa.”, Vệ Linh Phong lùi lại mấy bước, xoay người bước nhanh ra đại môn. Bách Lý Hàn Băng bị hét ngây người một lúc, định thần lại đã thấy hắn ra khỏi cửa, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng vừa bước đến cửa thì lại có không ít người tiến vào, khiến y muốn tiến hay lui cũng không được. Người đến đa phần đều là thiếu niên công tử ăn mặc tươm tất, đến tửu lầu uống rượu vui chơi sau lễ tế thần ở Động Đình hồ. Những người này đang hừng hực hăng hái lại trông thấy Bách Lý Hàn Băng, nhất thời sinh lòng cảm khái thiên nhân, bất giác vây lấy y. “Vị công tử này không phải là nhân sĩ ở đây!”, trong bọn họ có một người bị đẩy ra tiếp lời:”Hôm nay Nhạc Dương sĩ tử chúng ta tụ họp tại đây, trông thấy công tử là một nhân vật phong thái bất phàm, trong lòng ngưỡng mộ, không biết có thể…” “Xin tránh ra.”, Bách Lý Hàn Băng khẽ gật đầu với người trước mặt, trên mặt còn nở nụ cười:”Nếu ta không đuổi theo, hắn sẽ đi mất.” “Vị công tử này…” “Nếu không thể thấy Như Tuyên nữa, vậy phải làm sao?”, Bách Lý Hàn Băng hói hắn:”Ngươi có thể bồi thường được không?” “Như Tuyên?”, người bị hỏi trong đầu giăng đầy sương mù:”Không biết công tử là chỉ…” “Chư vị xin tránh ra!”, đột nhiên có thanh âm xen vào:”Đừng để người khác nói sĩ tử của Nhạc Dương giống như nhũng kẻ thô lỗ thích gây khó dễ.” Những thiếu niên công tử kia sao có thể nghe lọt những lời chói tai như vậy, đều đồng loạt quay đầu nhìn trừng trừng người vừa nói, nhưng vừa nhìn bọn họ đã cùng lộ vẻ sợ hãi. Người ngồi ở bàn đó vận ngoại bào xanh nhạt, bên hông thắt một mảnh yêu bài bằng trúc màu xanh, trên tay đều cầm một thanh trường kiếm. Ở khu Động Đinh hồ này, dù cho không phải là người trong võ lâm cũng biết phục trang này chính là của đệ tử Danh Kiếm Môn trên Quân Sơn. Mọi người nhìn nhau một hồi, bất giác lui lại chừa lối đi để Bách Lý Hàn Băng rời khỏi. Kẻ vừa nói là người lớn tuổi nhất ở bàn đó, mắt tiễn Bách Lý Hàn Băng đi rồi mới âm thầm thở ra, phát giác lòng bàn tay cầm kiếm để dưới bàn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. “Bát sư thúc.”, sau khi những người kia tản đi, người nhỏ tuổi nhất trong đám kinh ngạc hỏi hắn:”Người nhận ra kẻ vừa mới đi không?” “Sư đệ, ngươi nói xem?”, kẻ được gọi là Bát sư thúc không trả lời hắn, biểu hiện nghiêm túc hỏi người bên cạnh. Thần sắc của sư đệ kia cũng ngưng trọng:”Trên đời này, người có công lực cùng tướng mạo như vậy, cũng chỉ có thành chủ Băng Sương thành Bách Lý Hàn Băng.” Những người còn lại nghe được đều biến sắc. “Hắn là Bách Lý Hàn Băng?”, những đệ tử trẻ tuối cầm kiếm đứng dậy. Kẻ lớn tuổi cau mày quát mắng:”Các ngươi muốn làm gì?” “Nếu hắn thật là Bách Lý Hàn Băng, chúng ta phải vì chưởng môn sư bá báo thù nhát kiếm năm đó.”, một người nói xong, những đệ tử còn lại đều sôi nổi phụ họa. “Thật hồ đồ! Ngồi xuống hết cho ta!”, kẻ lớn tuổi đập tay lên bàn, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ khiến bọn để tử giật mình. “Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi!”, vị sư đệ kia cũng tiếp lời:”Bách Lý Hàn Băng cũng không phải là kẻ hư danh, cho dù ta cùng Bát sư thúc các ngươi liên thủ, có thể không đỡ được quá trăm chiêu. Đổi lại là mấy con nghé mới sinh không biết sống chết như các ngươi, e rằng chưa kịp rút kiếm đã mất mạng rồi!” Vị Cửu sư thúc này ngày thường phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của mọi người, bởi vì lòng dạ dễ chịu lại không kiêu ngạo, đối đãi mọi người rất tốt, so với Bát sư thúc nghiêm nghị kiệm lời thì hắn thân cận với các đệ tử hơn. Mọi người lần đầu nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống không dám lên tiếng. “Mười chiêu!”, sắc mặt của Bát sư thúc kia có phần xanh xao, nói giọng trầm thấp:”Dù ngươi cùng ta liên thủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đỡ được mười chiêu.” “Bát sư thúc, người không đùa đó chứ!”, đám đệ tử hiển nhiên không tin, phải biết trong Danh Kiếm Môn, những người cùng lứa dựa vào võ công quyết định thứ bậc, hai vị sư thúc này đứng thứ tám, chín trong bốn mươi mấy người đồng lứa, kiếm pháp hiển nhiên không tồi. Hơn nữa hai người họ đều xuất thân từ cùng một sư phụ môn hạ, qua lại cực kì ăn ý. Nếu hai người liên thủ, e rằng trừ chưởng môn ra, những vị sư thúc sư bá còn lại chưa hẳn đã là đối thủ. “So với đợt so kiếm trên Thái Sơn năm ấy, hôm nay Bách Lý Hàn Băng lại càng thâm sâu khó lường, ta nói mười chiêu là đã tự suy xét rồi.”, Bát sư thúc thở dài:”Nếu chỉ luận về kiếm pháp, chưởng môn sư bá của các ngươi hiển nhiên không hề thua kém, nhưng chưởng môn thương thế trầm trọng, mãi đến năm nay công lực mới dần dần khôi phục. Nếu lúc này tỉ thí với Bách Lý Hàn Băng, kết quả…” Hắn không nói tiếp, nhưng ý tại ngôn ngoại thì mọi người có thể hiểu được. Nghe hắn nói vậy, đám đệ tử không dám nói bừa nữa. “Có điều, sư huynh không cảm thấy chuyện này có gì cổ quái sao?”, Cửu sư thúc đăm chiêu hỏi:”Bách Lý Hàn Băng dù luôn cậy tài khinh người, bất quá làm người luôn quang minh chính đại. Dù khi nãy hắn hình như muốn động thủ, cũng chưa hẳn sẽ hại tới những thư sinh không thông võ học!” “Ta khi nãy cũng do dự, nhưng sát khí trong mắt Bách Lý Hàn Băng quả thực thiên chân vạn xác…” Nghe đến đây, Cửu sư thúc đột nhiên “A” một tiếng:”Sư huynh, huynh nói những năm nay đồn đãi về Bách Lý Hàn Băng…” Từ sau khi Bách Lý Hàn Băng thắng Tạ Dương Phong ở Thái Sơn, địa vị trong mắt nhân sĩ giang hồ càng cao, đồng thời cũng có những tin tức không thể chứng thực bắt đầu lưu truyền âm thầm, nói vị Băng Sương thành chủ kinh tài tuyệt diễm này… Bầu trời vốn trong xanh không biết vì sao mây đen bao phủ, không lâu sao mưa rơi rả rích. Mưa đến quá đột ngột, người đi đường vội tìm chỗ trú mưa, trên đường phút chốc trở nên vắng vẻ. Mưa càng ngày càng to, nhanh chóng thấm ướt mái tóc cùng y phục của Vệ Linh Phong khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế. Hắn không ngừng đi trong mưa, không thể phân biệt phương hướng cũng không biết nên đi về hướng nào, khi dừng lại mới phát hiện mình đang đứng giữa một chiếc cầu. Hắn nhịn không được nhìn xung quanh,trông thấy lầu gác thấp thoáng trong mưa, lại có phần tưởng như mình đang ở tại Giang Nam mưa khói…Chung lão sơn lâm, bất tương vãng lai…suy cho cùng chỉ là huyễn mộng! “Rốt cuộc là vì sao?”, hắn xoay người lại, hỏi người đang ướt sũng nước mưa vẫn theo sát sau hắn:”Lần cửu biệt trùng phùng này khiến người không thể chịu nổi, tại sao ngươi không thể vờ như không quen ta?” “Nhưng ta quen ngươi.”, dù cho mưa gió cản trở, âm thanh của Bách Lý Hàn Băng vẫn rõ ràng kiên định:”Ngươi muốn ta mở to mắt nhìn ngươi rơi xuống hồ sao?” “Lẽ nào Bách Lý thành chủ quên rồi? Mười năm trước chúng ta đã là người dưng nước lã, thậm chí trong lòng còn oán giận đối phương.”, Vệ Linh Phong lùi lại bên thành cầu:”Không phải ngươi hận không thể khiến ta vĩnh viễn biến mất sao? Hiện tại nói những lời này, lẽ nào ngươi không thấy vừa buồn cười vừa hoang đường ư?” “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn thân thể ốm yếu của hắn, bất giác tiến lên vài bước:”Ai nói ta mong ngươi biến mất, là ai nói…” “Ngươi không nói ra, ngươi chỉ nói không muốn thấy ta nữa, nhưng ta biết cả đời này đừng nên gặp nữa!”, Vệ Linh Phong cúi đầu:”Từ nhỏ đến lớn, ta luôn nghe lời ngươi, lần này cũng không ngoại lệ. Ta đáp ứng vĩnh viễn không gặp lại ngươi, thì không gặp lại nữa…” “Nói nhảm!”, thanh âm vốn ổn định của Bách Lý Hàn Băng đột nhiên cất cao:”Cái gì mà đừng gặp lại? Ta không có nói như thế! Ta sẽ không!S ẽ không đâu…ta sẽ không…” Nói đến đây, thanh âm của y từ từ trầm thấp, sau cùng tiêu biến trong tiếng mưa gió. Dần dần, mọi âm thanh đều bị tiếng mưa nuốt chửng. Mười năm trôi qua, hai người cùng đứng trên một chiếc cầu, lặng lẽ nhìn đối phương trong màn mưa dày đặc. Dần dần, nước mưa thấm ướt lông mi cản trở tầm nhìn, nhưng một nụ cười từ từ hiện lên bên khóe miệng của Vệ Linh Phong. “Kì thực mọi chuyện xảy ra lâu rồi, ngươi sống rất tốt, còn ta cũng không tệ, cũng là chuyện đáng chúc mừng rồi. Lúc đầu đã nói và làm gì, còn quan trọng sao?” Hắn mỉm cười nói:”Lần trùng phùng này đối với ngươi và ta đều là kinh hỉ, hình như ông trời đã an bài để chúng ta tháo gỡ gút mắc trong lòng, chúng ta đừng phụ lại mỹ ý của ông trời, không bằng mỗi người tự rời đi, lúc này nên cáo biệt có được không?” Thanh âm của Vệ Linh Phong rất nhẹ mà tiếng mưa rất to, nhưng hắn biết Bách Lý Hàn Băng có thể nghe rõ. Sau khi nói xong, hắn thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, đến hô hấp cũng không còn gấp gáp. Mưa lại dần dần nhỏ đi, tầm nhìn mơ hồ cũng dần rõ ràng hơn. Bách Lý Hàn Băng đứng ở đầu bên kia của chiếc cầu nhỏ, dù đã ướt sũng nước mưa, song thân người của y không hề có vẻ nhếch nhác, mưa bụi càng tôn lên dung mạo vốn có như tiên nhân trên trời. Mười năm, lại mười năm nữa, trong nháy mắt đã qua hai mươi năm rồi… “Vậy ngươi bảo trọng, có duyên gặp lại!”, Vệ Linh Phong thoải mái xoay người, kéo theo ngoại y trên người, cất bước đi xuống cầu. “Ngươi đi đâu vậy?”, thanh âm của Bách Lý Hàn Băng truyền đến từ sau lưng. “Đi đâu cũng được.”, hắn không quay lại mà trả lời:”Thể xác cùng tinh thần của ta không gì trói buộc, có gì không được!” “Không trở về sao?” “Với ta mà nói, nơi nào cũng vậy thôi.”, lại một lần nữa hắn thấy tương lai từng khao khát trong những năm gần đây:”Tốt nhất là sống nốt quãng đời còn lại ở giang hồ, chôn thây ở thanh sơn…” “Không được.” Vệ Linh Phong ngẩn người, dừng lại ở bậc thang cuối cùng. “Không thể đến nơi xa đến thế, không thể đi đến nơi mà ta không thể nhìn cũng không thể nghe thấy…” Vệ Linh Phong thấy ngữ khí này có gì đó không đúng lắm, chậm rãi quay lại. Không ngờ khi hắn quay lại chỉ thấy hoa mắt, trở thành cục diện không thể động đậy. “Làm cái gì…”, tại sao vừa mới tiêu sái đã bị người ta khống chế? Dù võ công Bách Lý Hàn Băng rất cao, nhưng chưa hề thích dùng võ cưỡng ép người khác, nhưng gặp nhau chưa đến nửa ngày, bản thân đã bị y điểm huyệt hai lần. Y làm sao vậy? Trong mười năm này, có phải đã thay đổi… “Vì cớ gì lại điểm huyệt đạo của ta?”, Vệ Linh Phong nhìn trừng trừng Bách Lý Hàn Băng khom người ôm lấy mình, muốn tìm một chút dấu vết trong mắt y. “Trước kia ngươi luôn thích ở bên ta, cho nên ta không ngờ…”, đôi mắt của Bách Lý Hàn Băng trầm ổn thâm thúy, khi nhìn hắn còn mang ý cười:”Không ngờ Như Tuyên của ta lại trở thành một đứa trẻ hoang không chịu về nhà.” Tại sao lại nói những lời buồn cười này? Đang chế nhạo ư? Vì sao lại…có ánh mắt như thế? Tại sao trong mắt y, lại có ánh nhìn lâu rồi không thấy này? “Giải huyệt cho ta.”, Vệ Linh Phong làm mặt lạnh, rất nhiêm túc nói với y:”Ta là ta, ngươi là ngươi, bất luận ta đi đâu cũng không can hệ gì ngươi.” “Những chuyện khác đợi tối rồi hãy nói!”, nét mặt của Bách Lý Hàn Băng lộ vẻ bất đắc dĩ:”Trầm mình dưới mưa lâu như vậy, không tắm lại bằng nước ấm thì ngươi sẽ sinh bệnh.” “Ngươi có nghe ta nói gì không?”, thấy y giả vờ, Vệ Linh Phong hừ một tiếng:”Bách Lý thành chủ cao cao tại thượng lại học theo cưỡng ép người khác từ khi nào vậy?” “Chính vì ta đang giận ngươi đó!”, tuy nói câu này nhưng Bách Lý Hàn Băng vẫn cười:”Từ nhỏ ngươi đã ngoan ngoãn thân thiện, nhưng lần này thật không hiểu chuyện rồi. Không những vừa đi mà đã đi lâu đến thế, thậm chí cả một lá thư cũng không viết cho ta, ngươi có biết ta lo lắng đến mức nào không…”