“Ngươi đã làm gì?”, Bách Lý Hàn Băng hỏi hắn. “Ta có thể làm gì?” Như Tuyên hỏi lại. “Ngươi đã động thủ trong Thiên hoa ngưng tuyết.”, Bách Lý Hàn Băng không hề chất vấn, mà là khẳng định. “Ta không muốn cùng ngươi thảo luận về loại dược đó.”, thần sắc Như Tuyên không thay đổi, trên mặt còn nở nụ cười:”Tùy ngươi nghĩ sao cũng được.” “Nhiều năm nay, bộ dạng ôn nhu hiền lành của ngươi trước mắt người khác, chẳng lẽ đều là giả vờ?” “Cũng như nhau cả thôi.” Như Tuyên hạ mắt. “Ngươi nhận ra ta gạt ngươi, cho nên cố ý hạ độc trong Thiên hoa ngưng tuyết?” “Nói đúng ra, ta không hề hạ độc, chỉ là cho thiếu một phối dược trong lúc luyện mà thôi. Ai bảo ngươi quên nói với ta ngươi không dùng Thiên hoa ngưng tuyết này, ta mới ‘một phút bất cẩn’ quên thêm vào phối dược ấy.” Như Tuyên hừ lạnh một tiếng. “Dù mục đích của ta là lẻn vào Băng Sương thành, nhưng những năm này chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi. Song lần này ngươi khiến ta tổn thương vô hạn, ta làm sao có thể nuốt trôi? Bách Lý Hàn Băng, ta muốn nói với ngươi, rốt cuộc cái gì mới gọi là công bằng chân chính.” Dù Bạch Triều Huy đứng bên cạnh Bách Lý Hàn Băng không rõ tình hình, nhưng ông biết đã xảy ra chuyện cực kì nghiêm trọng. Bởi trong ký ức của ông, từ nhỏ đến lớn, Bách Lý Hàn Băng chưa từng có những biểu hiện như phẫn nộ phát hỏa. Bách Lý Hàn Băng hít sâu vài tiếng, mới kiềm nén được nộ khí đang cuồn cuộn trong lòng. “Bạch tổng quản.”, y không để ý Như Tuyên mà căn dặn Bạch Triều Huy:”Tìm đại phu trong thành xem giúp Vũ Lan, bất luận thế nào cũng không thể để tình hình xấu thêm.” “Vâng.”, Bạch Triều Huy không dám hỏi nhiều, vội vàng nhận lệnh mà đi. Bách Lý Hàn Băng trở về phòng mình. “Ngươi định làm gì?”, Như Tuyên hỏi khi y đi ngang qua. “Ta điều tức một lúc, sau khi nội lực khôi phục sẽ dẫn Vũ Lan đi tìm Vô Tư.”, thanh âm Bách Lý Hàn Băng lạnh băng:”Vệ công tử, Băng Sương thành ta không thể lưu lại khách quý như ngươi, thỉnh ngươi tự nhiên!” Y tiến vào phòng, đóng cánh cửa còn nguyên vẹn lại, chắn Như Tuyên ở ngoài cửa. Như Tuyên nhìn cánh cửa không thể che chắn được ai đó một hồi lâu, đang muốn nhếch miệng cười, đột nhiên cảm thấy máu tươi vọt ra từ trong cổ họng. Nhất thời không kịp nuốt xuống, hắn chỉ có thể đưa ống tay áo lên, toàn bộ máu phun ra đều bắn lên trên đó. Bởi vì mất máu choáng đầu, Như Tuyên thối lui, hắn dựa vào cây cột ở hành lang từ từ ngồi xuống đất, uống thuốc lấy ra từ trong lòng. Khi đỡ hơn một chút, hắn mở to mắt, nhìn thấy ánh sao lấp lánh đầy trời bên ngoài mái hiên, một vầng minh nguyệt cao cao ngự trên khoảng không xa xăm. Xung quanh rất yên tĩnh, đến cả tiếng gió cũng không hề có. “Thử thời tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa…”, hắn đọc được một nửa, ngừng lại lắc đầu:”Ta đang làm gì thế này…” Ở bên Tư Đồ Triều Huy đã lâu nên nhiễm phải thói xấu hở động một chút lại thương xuân bi thu. “Không sao đâu, ta không sao hết.”, hắn tự nói với mình:”Vệ Linh Phong, ngươi đừng quá xem trọng việc này, nó sẽ tự nhiên nhẹ nhàng hơn thôi.” Tri giác của con người quả nhiên thường hay ngộ nhận, với Như Tuyên mà nói đêm nay trở nên rất, rất dài. Nhưng hiện giờ chỉ có mình hắn đứng ở đây, lại cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Cảm giác của hắn cũng không kéo dài bao lâu, trong nháy mắt ở phía đông đã có dấu hiệu trắng xóa. Tính toán thời gian không sai biệt lắm, hắn cử động tay chân, đứng dậy cởi ngoại bào dính đầy máu ra, cuộn lại rồi quăng vào xó, sau đó đưa tay gõ cửa. Người trong phòng đương nhiên không phản ứng, sau khi Như Tuyên gõ đến lần thứ ba, liền tự mình mở cánh cửa còn lại bước vào phòng. “Vệ công tử sao vẫn chưa đi?”, Bách Lý Hàn Băng ngồi bên bàn lạnh lùng nhìn hắn:”Còn có lời nào chưa nói hết với ta sao?” “Không phải ngươi muốn ra ngoài ư?”, ngữ điệu của Như Tuyên bình thường:”Để ta chải đầu cho ngươi, ta sẽ không nói gì chọc ngươi phiền muộn đâu.” Không biết trong lòng Bách Lý Hàn Băng đang nghĩ gì, có điều y không lên tiếng cự tuyệt, Như Tuyên mới nâng vạt áo bước qua gờ cửa, từng bước từng bước tiến vào phòng. Động tác của Như Tuyên rất chậm, không nhanh nhẹn linh hoạt như ngày trước, thỉnh thoảng lại che miệng ho mấy tiếng. Tốn không ít thời gian mới có thể chải được búi tóc của Bách Lý Hàn Băng, nhưng khoảnh khắc sắp cài ngọc khấu lên, Như Tuyên không thể cầm chắc, sơ ý để hồ điệp tinh mỹ mỏng manh ấy trượt qua đầu ngón tay. Như Tuyên với tay bắt lấy nhưng không thể được, Bách Lý Hàn Băng vốn có cơ hội nắm bắt, nhưng y không hề động thủ.Cuối cùng, hai người nhìn theo hồ điệp ngọc khấu vỡ tan. Như Tuyên sau khi sửng sốt liền ngồi xuống, muốn nhặt lại những mảnh vỡ. Một vạt áo màu trắng phất qua tay hắn, chính là Bách Lý Hàn Băng đang giẫm lên mặt đất đầy những mảnh vỡ mà hướng ra khỏi phòng. Bách Lý Hàn Băng bước đến bên cửa, quay đầu nói với hắn:”Ngươi mau đi đi, đến khi ta về không muốn thấy ngươi nữa.” “Đến khi ngươi về, sẽ không thấy ta nữa.”, Như Tuyên đứng dậy, mỉm cười với y. Nụ cười này của Như Tuyên, Bách Lý Hàn Băng nhớ rất rõ. Nụ cười ôn hòa ấy, ánh mắt ấm áp ấy. Giống như ngày hôm đó của nhiều năm trước, lần đầu tiên tương ngộ trong băng tuyết lạnh lẽo, ánh mắt và nụ cười kia đã khiến y rung động. Rõ ràng không có khác biệt, nhưng tâm tình không còn như lúc đương sơ, trong mắt Bách Lý Hàn Băng lúc này, nụ cười lại mang sự đắc ý cùng chế nhạo. Y sợ mình không thể khắc chế nộ hỏa, sẽ làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, nắm chặt cây kiếm trong tay, không hề ngoảnh đầu lại mà đi. Khi ấy, Như Tuyên đứng trong căn phòng mà ánh mặt trời không thể chiếu tới được, trầm mặt nhìn theo… Bách Lý Hàn Băng đứng bên ngoài cửa lớn nghiêm trang, thần tình có chút đờ đẫn. Điều khiến y thất thố như vậy, là vì ngoài cửa lớn của Băng Sương thành treo hai đèn ***g màu trắng. Y mới rời khỏi không được bao lâu, vừa trở về đã thấy ***g đèn để tang treo trước cửa, nhất thời không thể đoán được trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Y đến bên cửa ngẩng đầu nhìn một lúc mới đưa tay gõ cửa. Bạch Triều Huy thân mặc tang phục đích thân mở cửa, thấy y trở về liền hỏi thăm một tiếng rồi cúi đầu, biểu tình trên mặt vô cùng khó xử. Bách Lý Hàn Băng không vội hỏi, y đi vào liền hướng đến đại sảnh. Bạch Triều Huy theo sau, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, mãi không thể mở lời. “Trong thành có việc gì sao không báo ta hay?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy trên đường treo ***g đèn màu trắng tang thương, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt. “Đây..”, Bạch Triều Huy ấp a ấp úng hồi đáp:”Không phải thuộc hạ không muốn thông báo, chỉ là…chỉ là Vệ công tử…” “Vệ công tử?”, Bách Lý Hàn Băng nhất thời không hiểu, nghĩ lại mới hay là ai:”Không phải ta đã nói với ngươi, hắn cùng Băng Sương thành không còn quan hệ gì nữa. Nơi này rốt cuộc họ Bách hay họ Vệ, Bạch tổng quản ngươi đến điểm này cũng không thể phân biệt được sao?” “Thành chủ, người thuộc hạ nói không phải là vị Như Tuyên công tử kia.”, Bạch Triều Huy bị dọa, vội vàng giải thích:”Vị Vệ công tử kia là khi Như Tuyên công tử…mới đến thành này…” Bách Lý Hàn Băng không để ý ông đang nói gì, bởi vì trong lúc nói đã đến đại sảnh, y mơ hồ thấy được bài trí màu trắng thê lương lạnh lẽo ở bên trong. “Khi nào ngươi trở nên dong dài như vậy?”, Bách Lý Hàn Băng dừng bước:”Bạch tổng quản, là ai đã chết?” “Thành chủ..”, sắc mặt của Bạch Triều Huy cực kì khó coi. “Rốt cuộc sao phải bố trí linh đường?”, ngữ khí của y trở nên nghiêm khắc. “Thành chủ…Tuyên thiếu gia người…người…” “Bạch tổng quản, ngươi đang nói gì?”, Bách Lý Hàn Băng mím chặt môi:”Ta hỏi ngươi trong thành có chuyện gì, ngươi lại luôn nhắc đến hắn? Không phải ta đã để hắn đi rồi, chẳng lẽ hắn vẫn ở trong thành?” “Thành chủ, Tuyên thiếu gia không có đi.”, Bạch Triều Huy cắn răng, cuối cùng cũng nói ra:”Người đã chết rồi!” Bách Lý Hàn Băng lui lại vài bước. “Chết rồi?”, y hỏi lại lần nữa:”Bạch tổng quản, ngươi nói ai chết?” “Là Tuyên thiếu gia.”, Bạch Triều Huy cúi đầu thở dài:”Nếu thành chủ về sớm một ngày, có lẽ sẽ được thấy người lần cuối.” “Không thể nào!” Bách Lý Hàn Băng lắc đầu:”Khi ta đi hắn vẫn khỏe, không thể nào…” “Tuyên thiếu gia…sau khi thành chủ rời khỏi, khí sắc của Tuyên thiếu gia ngày càng xấu.” Bạch Triều Huy bình tĩnh, nói từng chữ từng lời:”Tối hôm qua, Tuyên thiếu gia ho rất nhiều, thuộc hạ đã tìm qua hết những đại phu có thể giúp, nhưng khi trời sáng, Tuyên thiếu gia đã đi rồi.” “Không thể, không thể nào, hắn đã thụ thương, nhưng…”, dù Bách Lý Hàn Băng nói vậy, nhưng y nhớ lại tới hôm ấy, Như Tuyên ho ra rất nhiều máu. Tối hôm ấy…tối hôm ấy Như Tuyên bị Y Anh đánh một chưởng, nhưng Y Anh nội công còn thấp, dù có dốc hết sức cũng không thể khiến hắn phun máu nhiều như thế. “Ta không có động thủ, ta không có!”, đầu của Bách Lý Hàn Băng hỗn loạn, cơ bản không biết mình đang nói gì:”Là ai đã làm hắn bị thương…là ai…” Y tóm lấy y phục của Bạch Triều Huy, nghiêm hỏi:”Là ai đã hại hắn!” “Tuyên thiếu gia…”, Bạch Triều Huy sợ hãi, lúc sau mới nói:”Người bị trúng độc!” “Độc?Là ai hạ độc?”, Bách Lý Hàn Băng trở nên hoảng loạn:”Như Tuyên…Như Tuyên hắn ở đâu?” “Ở trong sảnh…” Bạch Triều Huy chưa nói hết, hoa mắt chốc lát liền không thấy thân ảnh của Bách Lý Hàn Băng nữa. Trong nháy mắt Bách Lý Hàn Băng đã vào trong sảnh. Y vừa thấy thân ảnh quay lưng với cửa lớn đứng bên cạnh linh đài, trái tim thấp thỏm nhất thời trở nên bình ổn. “Như Tuyên!”, y nắm lấy vai của người đó, cảm nhận được huyết nhục nóng ấm dưới lớp y phục, nhịn không được liền thở ra vài tiếng. “Ngươi là Bách Lý Hàn Băng?” Giọng của Như Tuyên có phần kì quái, khiến Bách Lý Hàn Băng buông tay xuống. “Ta họ Vệ, là thân nhân duy nhất của người này ở trên đời, ta đến để mang thi thể của hắn đi. Thi thể của hắn không nên để kẻ thù của hắn an táng…Bách Lý thành chủ đừng hiểu lầm, kẻ thù này không phải là ta nói, mà là là hắn nói không nguyện ý bị người an táng『xem hắn là kẻ thù』.” “Như Tuyên” quay lại, đưa nhang cho y:”Nhưng ngươi về thật đúng lúc, kịp thời thắp cho hắn một nén hương.” Dù dung mạo thân hình có chút tương tự, nhưng thần tình của thiếu niên trước mắt lộ vẻ cay nghiệt, vừa nhìn liền biết không phải Như Tuyên. “Như Tuyên…” “Không phải ở đây sao?”, thiếu niên không có chút bi thương phẫn nộ, còn cười với Bách Lý Hàn Băng:”Hắn không thể đợi được ngươi, trong lòng có lẽ đang tiếc nuối! Ngươi thắp hương cho hắn, để hắn được『ngậm cười nơi chín suối』đi!” Ngữ điệu khi hắn nói bốn chữ “ngậm cười nơi chín suối” rất quái lạ, như thể đang cười nhạo Bách Lý Hàn Băng. “Hắn sẽ không chết.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn quan tài ở trong sảnh, nào có tâm tư để ý hắn đang nói gì:”Hắn nhất định chưa chết, nhanh đem hắn đến đây!” “Bách Lý thành chủ thật thích nói đùa, trên đời này có ai lại không chết?”, thiếu niên che miệng cười một tiếng:”Thật xin lỗi, ta không có bản lĩnh làm hắn sống lại cho ngươi.” Bách Lý Hàn Băng không muốn dây dưa với thiếu niên, tung chưởng đánh bay nắp quan tài, nhưng được nửa chừng thì có một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện ngăn cản. Đó là một quái nhân toàn thân trên dưới đều mặc đồ đen, nhận không rõ hình dáng, hình như hắn đã luyện được một loại võ công kì dị, hô hấp cùng nhịp tim tựa hồ đang ở trạng thái đoạn tuyệt. Cộng thêm tâm tình Bách Lý Hàn Băng bất định mới không thể phát hiện có cao thủ ẩn nấp trong phòng. Trong nháy mắt hai người giao đấu không dưới mười chiêu, đúng là ngang sức ngang tài. Bách Lý Hàn Băng không có tâm tư đấu với hắc y nhân võ công cao cường này, sau khi tung một chưởng bức đối phương thối lui, trở tay rút ra trường kiếm bên hông. Bách Lý Hàn Băng cầm kiếm trong tay, trên thế gian này có mấy ai dám cùng y đấu quyết chính diện, nhưng hắc y nhân chẳng những không hề sợ hãi, trái lại còn tỏ vẻ nóng lòng muốn tỷ thí. “Á Ba, đừng ngăn hắn.”, thiếu niên dung mạo có vài phần tương tự Như Tuyên lên tiếng:”Để hắn nhìn rõ một chút cũng tốt, tránh phiền phức sau này.” Sau khi thiếu niên nói hết, sát khí của hắc y nhân hoàn toàn biến mất, quay về góc tối tăm nhất ở trong sảnh. Võ công của cao thủ hắc y ấy biến hóa kỳ lạ, sát khí mạnh mẽ, Bách Lý Hàn Băng hiếm khi thấy được. Nếu là ngày thường, tìm được một đối thủ hiếm thấy như vậy, y nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng hiện giờ y không thể suy nghĩ được gì, chỉ muốn xác nhận Như Tuyên đã chết hay chưa. Nhưng sau khi bị ngăn lại một hồi, lúc này y lại nhìn quan tài màu đen đó, trong lòng bắt đầu do dự, không còn muốn gấp gáp kiểm tra nữa. Nếu sau khi mở ra, trong đó quả thực là… “Á Ba.”, thiếu niên thấy y do dự, cười lạnh nói:”Bách Lý thành chủ nhũn tay rồi, ngươi giúp y mở đi!” Cao thủ hắc y đó vô thanh vô tức lập tức đến trước quan tài, nhẹ nhàng mở nắp đặt qua một bên, sau đó lại ẩn thân trong góc tối. Không biết hắn dùng thân pháp gì mà một chút tiếng động cũng không có. “Hắn có thật đã chết hay không, ngươi tự mình xem sẽ biết.” Thiếu niên dùng ngữ khí lạnh lẽo bạc tình nói:”Nếu hắn chết không được gọn gàng, ngươi có thể bổ sung cho hắn một nhát kiếm. Ta đến đây không mang theo người sống, chỉ đến để nhận thi thể.” Như Tuyên nhắm mắt nằm bên trong, rất im lặng, tựa như chưa từng chết, một chút cũng không! Y vẫn nhớ trước khi đi, Như Tuyên còn giúp y chải đầu… Ánh mắt Như Tuyên nhìn mình…Như Tuyên hận mình đã gạt hắn…sao có thể chết! Bách Lý Hàn Băng đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt trắng nhợt kia. Lạnh quá…Như Tuyên lạnh quá… “Hắn là thúc thúc của ta, ta cũng không dám nói gì, nhưng cái chết này của hắn không có chút giá trị.”, thiếu niên rất xúc động:”Hắn là kỳ tài hiếm có của Vệ gia, cái chết này, ngoài việc chứng minh người thông minh thường không sống thọ, còn lại đều là một trò cười.” Ngón tay của Bách Lý Hàn Băng đặt bên cổ Như Tuyên, sắc mặt càng lúc càng khó coi. “Bách Lý thành chủ vẫn không tin hắn đã chết?” thiếu niên cười hỏi:”Vậy chi bằng ta mổ cơ thể hắn ra cho ngươi xem, khi thấy được lục phủ ngũ tạng vỡ nát rồi thì ngươi sẽ tin!” Bách Lý Hàn Băng vừa muốn ôm Như Tuyên ra khỏi quan tài, nghe đến đây liền dừng lại. Ánh mắt của y dừng lại trên bờ môi tím ngắt của Như Tuyên:”Là ai hạ độc…” “Bách Lý thành chủ đừng hiểu lầm, không có ai hạ độc cả.”, trong tay thiếu niên cầm một con dao nhỏ không biết từ lúc nào:”Lại nói độc dược trên thế gian, không gì có thể bì được với『Thiên hoa ngưng tuyết』của Vệ gia ta.” Bách Lý Hàn Băng ngẩng đầu. “Ngươi quả nhiên không biết!”, thiếu niên chuyển động con dao trong tay, cười hì hì nói:”Trong sách khi mới vào đã nói 『Thiên hoa ngưng tuyết, tự dược thị độc, hồi sinh khởi tử, thực cốt hủ tâm』. Cho nên Thiên hoa ngưng tuyết này phải thành kịch độc trước mới có thể làm kì dược, cứu một người chính là giết một người.” “Ngươi nói cái gì?” “《Dược độc ký thiên》đó!”, thiếu niên nghiêng đầu, có chút tự đắc nói:”Là truyền thế bảo vật của Vệ gia ta, tuy chỉ có nửa cuốn, nhưng toàn là những phương thuốc tuyệt diệu, nói là trân bảo hiếm có cũng không quá đáng.” “Rốt cuộc Thiên hoa ngưng tuyết là độc hay là dược?” “Ngươi cũng biết, phương thuốc Thiên hoa ngưng tuyết đối với con cháu Vệ gia mà nói, đại biểu cho ý nghĩa gì không? Một đời, ngoại trừ thân nhân có quan hệ huyết thống, chúng ta chỉ có thể dùng phương thuốc này để cứu thê tử của mình.” Hình ảnh của Như Tuyên cùng thiếu niên trước mắt như hòa lại làm một, tựa hồ Như Tuyên đang nói với y. “『 Cách phối chế Thiên hoa ngưng tuyết tương tự như tính mạng của ta, ta đã lập lời thề độc với tổ tiên, nếu ta dùng nó để cứu người không có cùng huyết thống hay không phải người ta yêu nhất, thì ta sẽ vì độc tính của Thiên hoa ngưng tuyết mà chết –』” Từ “chết” đó được kéo dài rất lâu, thiếu niên nhìn Bách Lý Hàn Băng, chậm rãi thu lại nụ cười giả vờ của mình:”Thúc thúc cũng thề như vậy, hắn làm trái lời thề cho nên mới có kết cục này.” Bách Lý Hàn Băng im lặng lắng nghe, nghe đến câu này khóe mắt liền giật. “Không phải chứ! Ngươi tin rồi sao?”, thiếu niên nhìn thấy, giả vờ ngạc nhiên hỏi:”Bách Lý thành chủ, lẽ nào ngươi vẫn tin thế gian này thật có báo ứng?” “Không phải sao?” “Đương nhiên không phải, cái gì là thề độc, phần nhiều chỉ là cảnh báo mà thôi!”, thiếu niên hừ lạnh một tiếng:”Lời thề độc này muốn nói, luyện Thiên hoa ngưng tuyết thì phải chết, tính mạng mọi người cố nhiên quý giá, nhưng tính mạng của mình còn trân quý hơn. Cho nên ngoại trừ người thân yêu nhất, không cần suy xét đến những người không liên quan.” “Năm đó mẫu thân ta trúng độc, phụ thân vì cứu bà, luyện Thiên hoa ngưng tuyết mà chết. Có điều hai người đã định là đồng mệnh uyên ương, mẫu thân ta chết chưa được bao lâu thì phụ thân cũng đi theo. Kì thực chuyện đó cũng không sao, nhưng thúc thúc của ta khi ấy đã chịu đả kích rất lớn.” “Hắn nói cứu một người chết một người, người chết rồi thì không nói, nhưng người được cứu sống cũng sẽ day dứt đau khổ suốt quãng đời còn lại, cho nên loại dược này cơ bản không có ý nghĩa gì.”, thiếu niên thở dài. “Cho nên hắn thề phải tìm ta cách hóa giải độc tính, còn nói nếu không làm được sẽ đoạn tuyệt phương pháp luyện Thiên hoa ngưng tuyết trên thế gian…Nhưng ai mà ngờ ý trời trêu người, sau cùng hắn lại ứng phải lời thề độc của Vệ gia, chết vì Thiên hoa ngưng tuyết.” Càng nghe hắn nói, sắc mặt của Bách Lý Hàn Băng càng trắng đến dọa người. “Nhìn dáng vẻ của thành chủ ngươi, người mà thúc thúc ta cứu nhất định liên quan đến ngươi!”, thiếu niên an ủi y:”Ngươi không cần để ý, đều do hắn tự nguyện. Người hắn cứu nhất định là người hắn yêu nhất ở trên đời, cam tâm tình nguyện dùng tính mạng để đổi lấy, không cần người khác khó chịu vì hắn.” “Đừng nói nữa…” “Một khi quyết định luyện thuốc cứu người, kì thực chính là dùng tính mạng của mình để cứu người đó. Không phải là người thân yêu nhất thì có ai lại chết vì một người không hề liên quan?” Thiếu niên đứng bên cạnh quan tài, than thở với người chết:”Thúc thúc à! Ta không ngờ người không màng phong tình như thúc thúc, sau cùng lại chết vì tình, chén rượu phạt này thật lớn…” Bách Lý Hàn Băng không muốn nghe hắn nói tiếp, trở tay dùng kiếm đâm tới. Cao thủ hắc y ở góc tối đã sớm có phòng bị, xông tới trong khoảnh khắc ngón tay Bách Lý Hàn Băng khẽ động, khi mũi kiếm đâm tới thì đã ôm thiếu niên lùi lại rất xa. Bách Lý Hàn Băng không có ý định giết người, chỉ muốn khiến hắn câm miệng, bằng không động tác của hắc y nhân có nhanh nữa, e rằng thiếu niên kia đã đầu lìa khỏi cổ. Cho đến khi Bách Lý Hàn Băng thu kiếm vào vỏ, hắc y nhân mới đặt thiếu niên xuống đất. Nhìn theo Bách Lý Hàn Băng thất hồn lạc phách ra khỏi cửa, khóe miệng của thiếu niên lại bật ra tiếng cười lạnh. “Trên đời này, mỗi một vật đều có vật tương khắc, cho nên không có độc nào không thể giải.”, hắn thấp giọng nói:”Thiên hoa ngưng tuyết này tối đa chỉ có thể xem như là nợ, bất luận khi nào, sớm muộn rồi cũng sẽ phải hoàn lại nợ tình.” Hắc y nhân tựa như âm hồn ấy đã đóng nắp quan tài lại, ở bên bên yên lặng chờ đợi. Bách Lý Hàn Băng, ngươi không hề biết! Kì thực Như Tuyên luôn yêu một người, yêu rất sâu đậm. Nhưng kẻ ấy Như Tuyên không nên yêu cũng không thể yêu, chính là người yêu rồi nhưng lại không thể nói ra. Hắn yêu sâu đậm trong thầm lặng, thà rằng đau khổ khó chịu cũng không muốn đối phương biết được…Như Tuyên ngốc như thế, ta thật muốn đau lòng thay hắn. Bách Lý Hàn Băng, ta không biết ngươi rốt cuộc ngu thật hay giả vờ hồ đồ? Vì ta không tin là ngươi sẽ không biết, chỉ là đang giả vờ, bởi vì ngươi sợ mất hắn, cũng giống như hắn không nguyện ý để ngươi biết, cũng vì sợ mất ngươi…Ta muốn làm gì à? Ta muốn ngươi trốn hắn, tránh hắn, đời này không được gặp lại hắn. Bởi vì ta rất yêu hắn, hắn lại khiến ta đau khổ thương tâm, cho nên ta muốn hắn cũng khó chịu như ta, thậm chí khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần, điều này có gì kì lạ đâu? Người của Đường gia chúng ta, lòng dạ luôn ích kỷ tàn độc… Có điều nghĩ lại, trong ba người chúng ta, Như Tuyên là người khổ nhất…Hắn yêu rất sâu nặng, ta tin rằng nếu có một ngày, ngươi kêu hắn đi chết, hắn cũng không chút do dự mà chết vì ngươi. Bách Lý Hàn Băng, ngươi có gì tốt? Ngươi có gì tốt… “Ta có gì tốt ư?”, Bách Lý Hàn Băng đứng ở trong phòng của Như Tuyên, đối diện với khoảng không vắng lặng hỏi. Đương nhiên không có ai hồi đáp y. Người có thể hồi đáp đã nằm trong chiếc quan tài lạnh băng, chuẩn bị chôn vùi dưới lớp đất tối đen, có lẽ không cần nhiều thời gian sẽ biến thành một đống xương trắng… Ánh mặt trời chiếu lên vật gì đó, phát ra ánh sáng dịu dàng nơi khóe mắt. Y nhìn thấy một đôi hồ điệp ngọc khấu đặt ở đầu giường. Một con hoàn mỹ không tì vết, con còn lại rải rác những nét vỡ, rõ ràng đã có người tốn không ít thời gian hàn gắn lại vô số những mãnh vỡ nhỏ xíu. “Hắn có nói gì không?”, Bách Lý Hàn Băng đứng bên giường, cúi đầu nhìn đôi ngọc khấu đó. “Sáng hôm qua Như Tuyên thiếu gia không có ho ra máu, tinh thần khá hơn so với những ngày trước. Có điều không hề nói gì mà luôn ngắm đôi ngọc hồ điệp này.” Bạch Triều Huy luôn theo sau y đứng ở ngoài cửa, nghe y hỏi liền vội đáp:”Người chỉ nói với thuộc hạ rằng người không có vật dụng quý giá, sau khi chết dùng ngọc điệp hoàn chỉnh để đổi lấy quan tài, lúc đó sẽ có người đến nhận thi thể của người.” “Hắn có nhắc đến ta không?” Bạch Triều Huy không lên tiếng. “Không có…”, Bách Lý Hàn Băng ngồi lên giường của Như Tuyên, trầm mặc nhìn đôi hồ điệp ấy…