Edit: Diệp. Beta: Ly. Sáng sớm hôm sau, Anna bước chân nhẹ nhàng đi tới phủ Bá Tước. Vết thương ở đầu gối đã sớm không có gì đáng ngại, đi bộ qua đó không đến nửa giờ. Thời gian làm việc bắt đầu từ 7 giờ sáng, cô phải rời giường vào 6 giờ. Cũng may trước giờ cô cũng không có thói quen ngủ nướng, vả lại hẻm Thạch Lựu không đến 6 giờ đã náo nhiệt lên rồi, chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó. Bây giờ mới vừa vào xuân, trời vào sáng sớm, Anna đi trên đường có thể thấy dân thường bận rộn tới tới đi đi. Dân thường bởi vì sinh kế mà bôn ba cả ngày, nhất định phải dậy sớm. Nhưng thời gian của quý tộc thoải mái hơn nhiều, buổi tối thường xuyên có yến hội đến rạng sáng, buổi sáng cũng dậy sau 9 giờ, bởi vậy thời gian làm việc của thị nữ phòng bếp mới bắt đầu vào 7 giờ sáng là được rồi. Về phần yến hội ban đêm, có rất nhiều công tác chuẩn bị sẽ phải làm xong trước, mà những thị nữ về nhà mỗi ngày như Anna, có thể vào 7 giờ tối tan tầm về nhà. Những việc còn lại thị nữ ở phủ Bá Tước cũng có thể làm rất tốt, tiền lương của bọn họ cũng cao hơn một ít so với Anna. Sau khi chào hỏi với thủ vệ ở cửa sau phủ Bá Tước, Anna liền vào phủ Bá Tước. Cô dọc theo đường ngày hôm qua Rebecca mang theo cô đi qua, an an ổn ổn đi đến phòng bếp. Phòng bếp của phủ Bá Tước rất lớn, có mười mấy người làm việc ở đây. Phòng bếp chia thành mấy gian phòng nhỏ, gian lớn nhất chuẩn bị trong một góc, còn có từng tòa chuông. Khi Anna đến, đồng hồ để bàn vừa vặn hiển thị 6 giờ 55 phút. Sau khi Anna đến liền đi tìm Rebecca. Rebecca còn đang bận rộn vì yến hội mới kết thúc tối hôm qua, thấy Anna tới, cô ta liền kêu Anna qua giúp đỡ. Rebecca chỉ lớn hơn Anna năm tuổi, nhưng cô đã làm việc ở đây 5 năm, là người được Mary phu nhân rất tin tưởng. Lời của cô ấy nói cũng như là lời của Mary phu nhân, nhưng mới độ tuổi hai mươi mà Rebecca lại luôn xụ mặt, một bộ dáng bất cận nhân tình (*).(*) Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm. “Anna, trước tiên cô giặt sạch mấy cái khăn đó đi, tối nay tôi dạy cô cách chiết hoa (*).” Rebecca nghiêm mặt nói với Anna: “Mấy ngày nay, cô cứ học giặt khăn chiết hoa cho tốt trước, cần làm tôi hài lòng mới được.”*Chiết hoa ở đây là gấp khăn thành hình hoa đóAnna gật gật đầu: “Được, Rebecca.” Rebecca biểu diễn trước một lần cho Anna biết giặt khăn ăn (*) như thế nào, thấy vết bẩn ngoan cố lại phải dùng dạng phương pháp gì để trừ khử, Anna ở một bên nghe vô cùng nghiêm túc.(*) Khăn ăn: khăn vuông đặt trên đầu gối hoặc trước ngực để tránh bị dơ quần áo khi dùng bữa. Bởi vì là lần đầu tiên giặt khăn ăn, Anna bỏ ra nửa giờ mới giặt sạch sẽ hơn mười cái khăn ăn, mang ra ngoài phơi nắng. Rebecca kiểm tra trước một lần, gật gật đầu, cũng không nói cái gì, nhưng Anna biết điều này chứng minh Rebecca hài lòng thành quả của cô. Sau khăn ăn là về phần chiết hoa, đối với Anna mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Ngón tay cô linh hoạt, trí nhớ lại tốt, năng lực tưởng tượng không gian rất không tệ, sau khi Rebecca biểu diễn một lần, cô liền học được phương pháp. Rebecca vừa định rửa sạch rồi đánh bóng cho một bộ đồ ăn bằng bạc, mới hoàn thành một cái. Vốn dĩ trong dự đoán của cô ấy, Anna cần ít nhất một hai giờ mới có thể gấp đúng quy cách lại bưng tác phẩm tới đây. Đó là khăn ăn chiết hoa thành hình cánh hoa, tuy là yêu cầu đơn giản nhất với thị nữ phòng bếp ở phủ Bá Tước, nhưng cũng tương đối phức tạp. Rebecca không nghĩ tới Anna chiết xong nhanh như vậy, hơn nữa thành phẩm cũng không tệ. “Tự cô chiết hả?” Rebecca hỏi nhiều một câu. Anna gật đầu: “Vâng, sau khi nhớ kỹ bí quyết thì sẽ rất đơn giản.” Rebecca đang đánh bóng một bộ đồ ăn bằng bạc, đây là công việc vô cùng quan trọng, chỉ có người có kinh nghiệm phòng bếp như cô ấy mới có thể đụng vào. Bởi vậy cô ấy nghĩ nghĩ, kêu một người khác tới đây, dạy Anna chiết những hoa văn khác. Nhìn bộ dáng chuyên chú khi học tập của Anna, trong ánh mắt Rebecca cũng nhiều hơn vài phần tán thưởng. Sau khi Rebecca hoàn thành công việc của mình, cô ấy đi đến bên cạnh Anna, xem xét tiến trình học tập của cô. Lúc này, thị nữ lúc trước dạy Anna đã rời đi, chỉ có một mình Anna ở đằng kia chiết hoa. Dưới tay cô, là một hoa văn Rebecca chưa từng thấy qua. Rebecca khụ một tiếng, Anna ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: “Rebecca, tôi đã học xong rồi.” Mặc dù vừa rồi đã biết Anna học rất nhanh, nhưng giờ phút này sau khi nghe tiến độ của cô, Rebecca vẫn khó thể tin được như cũ. Lúc trước không phải cô ấy chưa từng dạy người mới, chương trình học như chiết hoa khăn ăn này, thông thường mọi người sẽ cần ba ngày đổ lại mới học xong. Nhưng bây giờ tối đa mới hai giờ. “Kế tiếp tôi sẽ tiến hành kiểm tra cô, nếu cô thông qua, có thể tiếp tục học hạng mục tiếp theo.” Rebecca vẫn xụ mặt như cũ, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Anna cũng thu hồi ý cười, nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Bài kiểm tra của Rebecca rất đơn giản, cô ấy chỉ nói ra một hoa văn khăn ăn, bảo Anna chiết ra. Với Anna mà nói, chuyện này cứ như chép lại từ đơn Anh lúc học trung học. Tổng cộng có hai mươi cách chiết hoa khăn ăn, Rebecca rút ra ba loại cơ sở, ba loại khó, đều không làm khó được Anna. Trên gương mặt vẫn luôn cứng ngắc của Rebecca cũng không nhịn được lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Làm rất tốt.” “Cảm ơn, đều là thầy dạy tốt.” Anna khiêm tốn nói. Rebecca gật gật đầu, cô ấy cũng không nhiều lời, tiếp theo dạy Anna liên quan tới bày biện bộ đồ ăn. Quy củ ở phủ Bá Tước không ít, quý tộc ăn cơm rất nhiều kiểu, dao nĩa đã có ba bốn bộ, đồ ăn khác nhau phải dùng bộ đồ ăn khác nhau, Anna cần nhớ kỹ tất cả. Những cái này so với các loại bảng báo cáo số liệu lúc trước Anna cần nhớ kỹ đều là trò trẻ con, cô vẫn học rất nhanh như cũ, cũng thuận lợi thông qua kiểm tra của Rebecca. Theo suy nghĩ của Rebecca, sau khi cô dạy Anna là có thể làm chuyện của mình, còn lại để Anna tự mình luyện tập. Nhưng bởi vì Anna học nhanh quá, nửa ngày đầu tiên này, Rebecca chỉ lo dạy cô. Cũng may Rebecca đã dạy không ít người mới, cũng không đến mức vượt mức quy định dạy học là không còn gì để dạy. Khi Rebecca dự định kế tiếp sẽ dạy Anna một số lễ nghi bàn ăn, có người vội vàng tới đây, hô to ở cửa phòng bếp: “Thị nữ mới tới đâu?” Anna ngẩn người, đang tìm cô sao? Người đến là một thiếu niên, thấy không ai trả lời, quét mắt một vòng, lại hỏi một lần nữa: “Ai là thị nữ mới tới?” Lúc này Anna mới giơ tay lên: “Là tôi.” Cô nhận ra, thiếu niên này là người từng đi cùng thiếu gia Parish, lúc ấy cậu ta ngồi ngoài xe ngựa, hẳn là nam hầu bên cạnh thiếu gia Parish. Nói như thế nào đây? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tên Ác Ma kia quả nhiên không tốt bụng để cô thoải mái như vậy. Cũng may Anna sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Sau khi nhận sự giúp đỡ của Ác Ma kia, không thể không tiếp tục quần nhau với hắn thì nhất định là cô phải trả giá đắt. Thiếu niên nhìn Anna, như là đang xác nhận tướng mạo của cô, một lúc sau mới nói: “Thiếu gia Parish muốn dùng cơm.” Anna hơi chút giãy giụa: “Tôi còn đang học quy củ, sợ sẽ làm không tốt ảnh hưởng đến tâm tình của thiếu gia.” Thiếu niên xụ mặt nói: “Thiếu gia chỉ tên muốn cô đi.” Chỉ tên cái gì chứ…… Chỉ sợ cái tên Ác Ma kia đến nay còn chưa biết tên cô, cho nên nam hầu bên cạnh hắn cũng là dùng “Thị nữ mới tới” chỉ đại cô. Anna sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thấy giãy giụa vô dụng, đành phải đồng ý. Lúc này đã 12 giờ, quy củ của phủ Bá Tước không sai biệt lắm là 9 giờ bữa sáng, 1 giờ rưỡi chiều cơm trưa, 4 giờ chiều có tiệc trà chiều, 8 giờ tối là bữa tối. Bởi vậy, cơm trưa gần như đã chuẩn bị xong, hơn nữa thiếu gia Parish thức dậy muộn, phòng bếp vẫn luôn dự sẵn bữa sáng cho hắn, bởi vì hắn cũng không đặc biệt phân phó, Rebecca liền để Anna mang bữa sáng đi. Chờ Anna rời đi, vốn dĩ đã như có như không chú ý tới cô, thị nữ không có việc làm trong tay đều tụ tập tốp năm tốp ba, đề tài thảo luận tất nhiên là về Anna. Tình huống được tuyển dụng của Anna vào hôm qua chỉ có Mary phu nhân biết, nhưng người bị loại bỏ ngày hôm qua sau khi trở về tự nhiên sẽ oán giận với trưởng bối trong nhà, bởi vậy những phiên bản đồn đãi về Anna đã không ít. Anna vừa tới nửa ngày chỉ lo học tập cũng không thấy áp lực vì những lời đồn đó. Cô cầm hộp đồ ăn đi theo phía sau thiếu niên tự xưng là Vodo, vừa đi vừa nghĩ tý nữa phải ứng phó cái tên Ác Ma kia thế nào. Thật ra cũng không tính là khó, chỉ cần kiên quyết từ chối là được. Anna nhìn thấy “Thiếu gia Parish” lần nữa, là ở trong căn phòng đầy ánh mặt trời của hắn. Pha lê ở thế giới này và pha lê trong ấn tượng của Anna không có gì khác biệt. Pha lê mang theo một chút bọt khí trong suốt được tổ hợp thành từng khối, bao lấy toàn bộ ban công kéo dài hướng ra phía ngoài, ánh mặt trời xuyên qua những khối pha lê, từ nhiều góc độ khác nhau thậm chí có thể nhìn thấy màu sắc cầu vồng rực rỡ. Thiếu gia Parish mặc chiếc áo sơ mi trắng đắm chìm dưới ánh mặt trời cũng không quá nóng bức, quanh thân hắn giống như phủ thêm một tầng ánh sáng, gương mặt anh tuấn giống như thiên sứ động lòng người. Đương nhiên, đây là cảnh tượng người khác nhìn thấy, mà Anna sau khi nhìn thấy dưới cái túi da anh tuấn kia cất giấu Ác Ma tự thân tỏa ra hơi thở tà ác liền lập tức gục đầu xuống không dám nhìn nhiều, sợ không cẩn thận đối diện với tầm mắt Ác Ma kia. Cô cẩn thận từng li từng tí đi lên trước, mở hộp đồ ăn giữ ấm ra, lấy đồ sứ tinh xảo đựng bữa sáng, có lòng nướng Aure Nando, sữa dê cao nguyên ấm áp tinh tế, bánh mì trắng nướng bằng tinh bột mì, thịt muối làm đồ chấm đang chờ.(D: Thỉnh không nên check đồ ăn, vì tui cũng không biết : vv )Anna bày đồ ăn lên bàn Ác Ma ngồi xong, liền lui sang một bên. Trong lúc đó, cô cảm giác được Ác Ma kia đang nhìn cô, mà cô thì nhìn chằm chằm vào mặt bàn, hoàn toàn không dám nhìn lại. Dựa theo lễ nghi khi Rebecca thuận miệng nói lúc dạy cô, cô phải đợi một bên, chờ Ác Ma ăn xong rồi lại thu dọn đồ đạc rời đi, trừ phi đối phương có phân phó khác. Rotgar cũng không thu hồi tầm mắt lại. Đêm qua, bá tước Wilson làm một yến hội, hắn lại lấy thân thể khó chịu làm lý do không đi. Hắn vô cùng chán ghét lui tới với những tên nhân loại dối trá đó, cũng không có hứng thú làm gì khác, trực tiếp ngủ. Hôm nay có thể tỉnh lại hắn cũng có chút ngoài ý muốn, lúc trước hắn vừa ngủ một cái là có thể ngủ lấy mấy năm. Nghĩ đến đánh cược với Ba Lan khiến hắn thật nhớ thương a. Cây Thâm Uyên là thứ hắn nhất định phải có được, nếu Ba Lan đã hào phóng lấy ra làm tiền đặt cược như vậy, sao hắn có thể để cho đối phương thất vọng đây? Nói tới đánh cược…… Rotgar nhìn Anna, khóe môi hơi hơi cong lên, nhưng cũng không đại biểu rằng hắn đang vui vẻ. Ngược lại, hiện tại hắn đang vô cùng vô cùng khó chịu. Vì sao cô cứ không thể ngoan ngoãn đồng ý lời cầu hôn của hắn, sau đó nhận hết tra tấn trong những ngày tháng còn lại mới nuốt xuống một hơi cuối cùng chứ? Vì sao, cô cứ muốn chơi nhiều trò như vậy? Rotgar điều động ký ức của Parish, hắn chống khuỷu tay chống lên bàn, trên mặt mang theo nụ cười mê người, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên người Anna: “Người con gái tôi yêu à, em ở phòng bếp trôi qua thế nào? Nếu có bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, em nhất định phải nói cho tôi, tôi sẽ bảo vệ em.” Nghe cái lời “Tỏ tình thâm tình” này, trong lòng Anna lại nghĩ, tên Ác Ma này quả nhiên không biết tên cô! Đương nhiên, cô không cảm thấy mình phải nhắc nhở hắn, không biết tên của cô mà dám nói “Yêu” là chuyện vớ vẩn cỡ nào. Cô cung cung kính kính nói: “Thập phần cảm tạ thiếu gia Parish đã quan tâm, tôi ở phòng bếp rất tốt, mọi người đều rất chiếu cố tôi.” Rotgar cười cười, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình nói: “Liệu tôi có cái vinh hạnh này, mời tiểu thư xinh đẹp là em đây dùng cơm không?” Trong trí nhớ của Parish có rất nhiều lời thích hợp có thể chọn lựa, đây là điểm Rotgar tương đối hài lòng, nếu người phụ nữ loài người đầu tiên hắn gặp gỡ không phải cái cô gái tâm cơ thâm trầm trước mắt này, có lẽ hắn đã sắp thắng được đánh cược. Dù là trực tiếp giết chết người phụ nữ loài người này, hay là mặc kệ cô nàng đi tìm người khác đều là lựa chọn tốt hơn. Nhưng hai cái lựa chọn này, bất kể là chọn cái nào, đối với Rotgar mà nói đều là một loại nhục nhã. Khiến một người phụ nữ loài người xảo trá ti tiện này đồng ý lời cầu hôn của hắn vốn nên là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng hết lần này đến lần khác gặp dị số như vậy, hắn sẽ coi nó là một loại khiêu khích. Trò chơi vừa mới bắt đầu, hắn có rất nhiều thời gian khiêu khích qua lại với cô. Anna cúi đầu trả lời: “Thiếu gia, tôi chỉ là một thị nữ, không dám làm nhục thanh danh của thiếu gia, xin thiếu gia đừng như vậy.” Nếu là chân thân của tên Ác Ma này xuất hiện ở trước mặt cô, cô thật đúng là không dám phản kháng, hắn nói cái gì chính là cái đó. Nhưng nếu hắn đã nhập vào trên người người khác, dường như còn bị quy tắc gì đó hạn chế, đương nhiên cô phải lợi dụng thật tốt, quang minh chính đại mà “Phản kháng” rồi!=====Nhân sinh nợ anh chị mấy cái giải Oscar. Cơ mà chân thân đẹp troai lắm á :333.