Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 353
Từng trận sóng gợn lan tràn khắp nơi. Tiếng va chạm tạo ra từng trận nổ lớn làm cho người khác có cảm giác đinh tai nhức óc. Ánh sáng lan tràn khắp nơi khiến cho mắt người khác có cảm giác vô cùng đau nhức. Trong ánh sáng chói chang thì bóng một người một thú bắn ngược ra phía sau.
Ánh sáng lờ mờ tản đi để lộ ra một con rồng có chín màu. Toàn thân nó phát ra ánh sáng lờ mờ. Lân phiến trên người của nó bị rơi xuống, bị bong tróc ra để hở cả thịt ở bên trong. Từng dòng máu đỏ tươi trên cơ thể của con rồng chín màu chảy ra dòng dòng. Chúng lã tã từ trên cao rơi xuống giống như những hạt mưa máu. Trên cái mõm của con rồng có chín màu này đã đứt xuống một sợi râu, một sợi râu khác thì chỉ còn một nửa. Cái mõm hở cả xương trắng.
Thân mìn của lão già mặc áo bào đen cũng không khá hơn. Toàn thân lão già rách nát, từng vết thương sâu tới tận xương. Một tay lão già ôm lấy tay kia, tay kia đã hoàn toàn rủ xuống xem ra bị thương vô cùng chật vật. Máu đem bộ y phục màu đen của lão hoàn toàn thấm thành màu đỏ.
Trường bào của lão bị rách nát, đấu bồng bị đánh tan để lộ ra một mái tóc trắng màu hoa dâm. Xem ra tuổi của lão cũng khá lớn. Thường thường đạt đến đấu tông thì tuổi thọ sẽ tăng trưởng nhưng xem mái tóc hoa dâm thì có thể khẳng định độ tuổi đột phá của lão khá muộn màng. Tuy nhiên khiến người ta chú ý không phải là mái tóc màu hoa dâm của lão mà khuôn mặt của lão.
Trên khuôn mặt của lão để lộ ra một cái mặt nạ. Mặt nạ bị rách một phần ở bên phải của lão để hiển lộ ra hàng lông mi và con mắt của lão. Hiển nhiên mọi người có thể biết được rằng lão đang đeo mặt nạ. Bộ mặt mà mọi người đang nhìn thấy ở đây chưa chắc đã là bộ mặt thật của lão.
Khuôn mặt lão qua phần mặt chân thật đang đỏ bừng. Từng hạt mồ hôi lăn tăn ở trên đó. Lão thở ra hồng hộc, ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía con rồng có chín móng kia. Lão hít một hơi sau đó hét lên một tiếng: “Aaa...” Khi âm thanh của lão vang vọng khắp nơi thì thân thể của lão đúng lúc này cũng bốc ra khói đen. Nếu ai tinh mắt có thể thấy được thân thể của lão giống như đang teo tóp lại nhanh chóng.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một trận khói mù vang lên. Tại chỗ của lão đứng hình thành một cái hắc động. Xem ra không gian bị lão xé rách ra tạo ra một lỗ hổng. Lão nhanh chóng chui vào phía bên trong không gian. Chỉ trong tích tắc thì thân hình của lão đã biến mất không còn.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiển nhiên không muốn có ý định bỏ qua. Nàng trực tiếp há miệng ra, từ trong miệng nàng hình thành một quả cầu sáng rực rỡ màu xanh nước biển. Nàng há miệng ra trực tiếp phun nó thẳng về phía lão già mặc áo bào đen. Đáng tiếc quả cầu chỉ đánh lướt qua không có tạo ra bất cứ hiệu quả gì vì lão đã chui tọt về phía bên trong không gian màu đen kia.
Quả cầu bắn ra một vị trí khá xa sau đó mới phát ra một tiếng nổ lớn. Một quả cầu màu xanh liên tục xoay tròn. Nó quay tròn tròn đồng thời mở rộng phạm, ngay sau đó những vật trong phạm vi của nó nhanh chóng bị nó nghiền thành những mảnh vụn.
Con rồng chín màu phun ra khí phì phì từ lỗ mũi của nó. Đôi mắt của nó lờ đờ xem ra bị thương cũng không nhẹ chút nào. Mọi người nhìn thấy trận chiến đấu này chỉ hít lấy một hơi khí lạnh vào trong bụng sau đó thở ra. Tất cả đám người ở đây đều cảm giác được tim mình liên tục đập mạnh liên hồi. Ánh mắt đám người liếc qua lực phá hoại của đấu tông mà chặc lưỡi lắc đầu.
Khóe miệng Hải Ba Đông hơi mấp máy, mặt của lão nhăn lại, lão lẩm bẩm: “Chạy rồi sao?”
Thân mình của con rồng chín màu lóe ra ánh sáng, ngay sau đó nó quay đầu nhìn về phía Tiêu Sơn. Thân mình của nó phóng thắng về phía Tiêu Sơn. Toàn bộ thân mình của nó trong khi bay nhanh chóng co rút lại với tốc độ vô cùng nhanh. Thân mình của nó ngay lập tức chỉ dài có mấy chục cm.
Xiu!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, nó trực tiếp tiến vào ống tay áo của Tiêu Sơn. Thân mình con rồng quấn quanh cánh tay của Tiêu Sơn. Ánh mắt của nó chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn. Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve thân mình của hắn.
Thấy được nữ vương Mỹ Đỗ Toa biểu hiện như vậy thì đám người ở đây ngoại trừ Vân Vận và Hải Ba Đông thì khóe miệng đều co quắp. Đây chính là nữ vương Mỹ Đỗ Toa thanh danh hiển hách sao? Cái này cũng có chút quá dọa người rồi. Nàng vậy mà chịu ngoan ngoãn nằm trong cánh tay của một người thanh niên.
Ánh mắt của đám nam nhân ở đây nhất thời nhìn về phía Tiêu Sơn, đầu hơi gật xuống thầm nghĩ một chữ: “Phục!”. Hiển nhiên đám người ở đây có chút hâm mộ với hắn. Tuy nhiên đám người cũng không có ghen tị với họ bởi vì đám này chuyện gì đã từng trải qua rồi, kiến thức rất nhiều. Nếu đám người này không có lòng hâm mộ với vẻ đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đó mới là chuyện lạ. Tuy nhiên muốn đám người này đưa một người như vậy về làm thê tử thì đánh chết họ cũng không dám.
Vân Vận có vài phân lo lắng nhìn về phía con rồng đang bị thương rất nạng. Bàn tay của nàng đưa lên muốn vuốt ve nó một cái nhưng ngay lập tức nó chui vào trong tay của Tiêu Sơn. Đôi môi hồng nhẹ nhàng mấp máy, Vân Vận lo lắng hỏi: “Nàng không có sao chứ?”
Tiêu Sơn chớp nhẹ đôi mắt nhìn về phía Vân Vận. Hắn mở miệng đáp lại: “Thương cũng khá nặng nhưng nàng yên tâm có ta cùng với Tiên Nhi ở đây. Nàng ta cũng sẽ không có việc gì đâu!”
Vân Sơn nhìn về phía Vân Vận và Tiêu Sơn. Hắn cũng không biết phải mở lời sao cho phải. Vân Sơn nhìn xung quanh sau đó hướng về phía Cổ Hà đang được Tiểu Y Tiên trị thương. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Lão phu cần xem đại sư Cổ Hà. Các vị xin cứ tự nhiên!”
Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra con kim tiên khôi lỗi đang lơ lửng ở bên cạnh của mình. Bàn tay phất phất nhẹ vài cái, con kim tiên khôi lỗi được trực tiếp thu vào phía bên trong không gian trữ vật của hắn.
Tiêu Sơn hướng về phía cánh tay trai của mình mà nói: “Lung Linh, nàng chui ra đây một chút. Nếu như nàng không chui ra đây ta làm sao có thể trị thương cho nàng được?” Trong giọng nói của Tiêu Sơn tràn ngập yêu thương và ôn nhu.
Con rồng nhỏ cực kỳ thông linh. Nó uyển chuyển chui ra khỏi ống tay áo của Tiêu Sơn, đầu nó thò ra phun ra khè khè. Con mắt của nó lờ đờ như muốn ngủ gật vậy. Vết thương trên người của nó khiến cho cánh tay trái của Tiêu Sơn đã ướt đẫm máu đỏ. Hắn nhìn về phía vết thương trên người con rồng mà cảm giác được trái tim như thắt lại.
Hắn cảm giác được mình quá nhỏ bé. Hết lần này tới lần khác nữ vương Mỹ Đỗ Toa phải ra tay cứu giúp hắn. Đường đường là nam nhân của các nàng, hắn cảm giác được mình quá vô dụng. Hắn chỉ có thể ở bên cạnh các nàng nói những lời ngon ngọt, dùng cử chỉ và hành động để biểu thị sự yêu thương của mình dành cho các nàng. Đáng tiếc khi đến rắc rối, khi gặp phải kẻ thù, hắn hết lần này đến lần khác cần các nàng đứng ra để bảo vệ mình. Hắn cảm giác được mình thực sự quá yếu, quá yếu. Hắn có cảm giác mình là một nam nhân thất bại nhất mà hắn từng biết. Ngay cả nữ nhân bên cạnh mình mà hắn cũng không bảo vệ được.
Cánh tay Tiêu Sơn đưa lên, một luồng ánh sáng màu trắng tràn ngập sinh cơ lan tràn trong lòng bàn tay của hắn. Con rắn thấy được như vậy thì thè lưỡi ra tham lam liếm láp ngón tay của hắn. Dường như với thứ này thì nó cực kỳ yêu thích. Tiêu Sơn để bàn tay hắn nhè nhẹ trước người của con rắn.
Vân Vận kinh ngạc mở lời nói: “Ngươi cũng có khả năng trị thương?”
Tiêu Sơn chỉ ngầng đầu lên nhìn về phía Vân Vận mà mỉm cười một cái. Sau đó hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Toàn thân con rắn được bao phủ bởi một lớp sương màu trắng. Đám sương này nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể con rồng bé nhỏ này. Hình dáng của nó lúc này đúng là khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng yêu thích vì nó trông vô cùng đáng yêu và vô hại.
Tuy nhiên Tiêu Sơn phải cười khổ một tiếng. Bởi vì mặc dù hình thể của con rắn có nhỏ lại nhưng không đại biểu lượng thiên hà nguyên lực bỏ ra cho việc chữa thương lên thân thể của nàng sẽ giảm tiêu hao. Hắn đem toàn bộ thiên hà nguyên lực của mình đang có nhanh chóng thi triển. Ngoài ra có lẽ bởi vì hắn vừa tắt đi tín ngưỡng khôi giáp lên vẫn còn có hậu di chứng. Mặc dù hậu di chứng vô cùng nhỏ bé nhưng cũng ảnh hưởng đến hắn rất nhiều, đặc biệt sau khi hắn bị thương nặng bởi đòn đánh của lão già mặc áo bào đen.
Từng thớ thịt lúc nhúc như những con run bò lổm ngổm trên vết thương của con rồng chín màu xinh đẹp này. Chúng nối lại với nhau, một lúc nó tạo ra một vết thịt hoàn toàn lành lặn. Một số chỗ còn chớm mọc ra vảy non. Tuy nhiên trong lúc này Tiêu Sơn đã thở ra hồng hộc.
Trên trán của hắn từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ chảy ra. Khuôn mặt của hắn đỏ bừng nhưng hắn vẫn không có ngừng lại mà tiếp tục thâu tống thiên hà nguyên lực thi triển pháp thuật trị thương, từng dòng sương trắng tiến vào trong cơ thể con rồng bé nhỏ kia. Trong lòng Tiêu Sơn cười khổ một tiếng bởi vì hắn không phải chuyên về lĩnh vực này. Tiểu Y Tiên mới là người có y thuật cao siêu hơn hắn. Thế nên thi triển cái pháp thuật này khiến cho Tiêu Sơn tiêu hao thiên hà nguyên lực nhiều hơn bình thường.
Một cảnh hết ý làm cho mọi người kinh hãi, vậy mà Vân Vận lại giống như một thê tử hiền thục đưa ra một chiếc khăn tay trắng đưa lên nhẹ nhàng vì hắn lau ra mồ hôi.
Mấy lão già nheo mắt nhìn về phía Vân Vận. Hiện giờ họ mới để ý dáng đi của Vân Vận cùng với khí chất trên người của nàng. Khí chất Vân Vận tràn ngập thanh xuân giống như nữ nhân mới đi lên kiệu hoa được vài ngày. Hiển nhiên sau khi được trượng phu yêu thương hết lòng sẽ phát ra cái khí thế như thế này.
Con mắt của mấy lão già kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn và Vận Vận. Mấy lão già đã sống nhiều năm hóa thành cáo giả hết cả rồi. Từng thời trai trẻ thì có lão già nào ở đây chưa từng trải qua truyện nam nữ. Có những lão già không biết đã phá trinh của bao nhiêu nữ nhân còn trong trắng. Mấy lão liếc qua một cái là có thể phát hiện được nữ nhân nào có còn trong trắng hay không.
Đám lão già ở đây đều có lòng ma không biết đang suy nghĩ gì. Trong ánh mắt của họ đều có những biểu lộ phức tạp. Duy trong đám người chỉ có một mình lão già Gia Hình Thiên là có vẻ mặt âm trầm nhất. Phải biết được Vân Lam tông cùng với đế quốc Gia Mã đều có sự đối địch từ trước đến nay. Một khi Vân Vận gả cho Tiêu Sơn như vậy e rặng cái đế quốc Gia Mã của lão thì chỉ có cái tên trên danh nghĩa, quyền lực hoàn toàn không thuộc về đế quốc Gia Mã.
Con rồng thấy được toàn thân Tiêu Sơn đã mồ hôi nhễ nhại, những hạt mồ hôi lớn như hạt đỗ từ trên mặt của hắn chảy xuống cổ, chảy xuống ngực rồi chảy xuống bụng. Khuôn mặt kiên trì của hắn quả thực rất hấp dẫn. Không có ít đệ tử nữ của Vân Lam tông đều chăm chú nhìn về phía cảnh này. Trong lòng rất nhiều người thầm nghĩ: “Nếu như có một nam nhân tuấn lãng vì ta làm những việc như vậy thì tốt biết bao a!”
Trong đám người nam đệ tử cùng nữ đệ tử ở đây thì đều nhìn về phía tông chủ Vân Vận của mình. Vân Vận không nghĩ đến được rằng chỉ một hành động vô ý của mình khiến cho tất cả đám người ở đây đều chú ý đến mình.
“Khè, khè...” Con rồng nhỏ phát ra tiếng khè khè nhè nhẹ, sau đó nó chui vào phía bên trong không muốn Tiêu Sơn vì nó trị thương. Nó mở miệng nói: “Phu quân, đủ rồi! Chàng lên nghỉ ngơi một chút đi. Thương thế của ta đã tốt rồi!”
Lời con rắn phát ra khiến cho mấy lão già tinh quái ở đây hít một hơi thật sâu sau đó mới phả ra ngoài. Có rất nhiều người đều chứng kiến cảnh này. Hiển nhiên sau khi xác định quan hệ giữa Tiêu Sơn và nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì mặt Gia Hình Thiên càng ngày càng trầm xuống. Không biết được lão đang nghĩ gì.
Thương thế của Cổ Hà khá là nặng. Vân Sơn nhẹ nhàng phất phơ tà áo màu trắng loang lổ những chỗ đốm màu đỏ do dình máu. Thân mình hắn phiêu nhiên bay thẳng xuống phía dưỡi. Bàn chân của lão đạp nên những mảnh đá vụn. Hắn hướng về phía đám người hỏi: “Tình hình của đại sư Cổ Hà thế nào rồi?”
“Phù...” Từ miệng Tiểu Y Tiên thở phào ra một hơi. Bàn tay của nàng đưa lên chấm chấm vài giọt mồ hôi trên trán. Khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười bình thản. Ánh mắt của Tiểu Y Tiên quét qua thân thể của Cổ Hà, sau đó nàng quay về phía Vân Sơn nói: “Tiền bối, không cần lo lắng. Ta đã trị hết thương thế của đại sư Cổ Hà. Chỉ cần một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại!”
“Thật sự, thật sự như vậy sao?” Khuôn mặt Liễu Linh tràn ngập vui mừng, ánh mắt đầy ánh sao nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Trong con mắt của hắn lóe lên một tia ái mộ. Xem ra Tiểu Y Tiên cũng hấp dẫn không ít nam nhân. Tuy nhiên trong lúc này hắn nhìn về phía Cổ Hà, nước mắt của hắn dàn dụa ra khỏi mặt.
Vậy mà hắn lại có thể khóc trước mặt mọi người. Bàn tay hắn đưa lên bưng mặt, hắn vừa cười vừa khóc nhìn về phía Cổ Hà. Hắn nói: “Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!”
Hộ sơn đại trận đã được tiệt tiêu. Toàn bộ đám người ở đây đều đáp xuống phía dưới. Thân mình của Tiêu Sơn bước về phía đám người Tiểu Y Tiên và Vân Sơn. Vân Vận cũng lẳng lặng đi theo sau lưng Tiêu Sơn. Thấy được đám người Tiêu Sơn không ngờ tiến xuống phía dưới thì đám cường giả ở đây cũng rối rít nhìn về phía nhau. Ngay sau đó đám người ở đây cũng đồng loạt hạ xuống Vân Lam tông.
Một thiếu nữ mặc một thân quần áo Vân Lam tông, thân mình bó lại tạo ra những đường cong khêu gợi, mái tóc màu đen óng ả. Nàng tiến về phía hai người Tiêu Sơn và Vân Vận. Ngay lập tức nàng hành lễ cúi chào: “Lão sư, Tiêu Sơn!”
Thấy được thiếu nữ bước về phía mình thì Vân Vận mở lời nói: “Yên Nhiên, ngươi đã xuất quan rồi sao?”
Ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua Nạp Lan Yên Nhiên sau đó hắn mỉm cười nói: “Không tệ, chúc mừng tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên tiến vào đại đấu sư ngũ tinh!”
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cảm ơn!” Trong lúc này nàng cảm giác được hình bóng của Tiêu Sơn càng ngày càng xa, càng ngày càng xa. Hiện giờ khoảng cách của Tiêu Sơn cùng với nàng không phải là tuổi tác, cũng không phải là thực lực cũng không phải là khoảng cách xa gần mà là vai vế. Hiện giờ Tiêu Sơn chẳng khác gì một bậc bề trên của nàng cả. Khi mà mối quan hệ của Vân Vận và Tiêu Sơn đã đi đến một bước chỉ còn thiếu công bố ra ngoài mà thôi.
Ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên quan sát được hành động của Vân Vận vừa rồi hiển nhiên biểu thị không phải chỉ duy nhất chỉ là quan tâm bình thường mà giống như một người thê tử đối đãi với trượng phu của mình hơn. Khi mà nàng thấy được Vân Vận cầm chiếc khăn mùi xoa trắng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cơ thể Tiêu Sơn thì trái tim của Nạp Lan Yên Nhiên giống như thắt lại. Một cảm giác đau đớn lan tràn khắp toàn thân của nàng khiến nàng nghẹn thở.
“Tiểu nha đầu!” Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai của Nạp Lan Yên Nhiên khiến cho nàng giật mình tỉnh lại.
Thấy được bóng hai người đi tới thì Nạp Lan Yên Nhiên mở miệng nói: “Gia gia, phụ thân!”
Lão già tóc bạc nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên cười lớn, bàn tay liên tục vuốt vuốt cằm của mình. Lão mở miệng nói: “Tiểu nha đầu này, không nghĩ ngươi nhanh như vậy đã tiến vào đại đấu sư ngũ tinh rồi. Quả không hổ danh tiếng Nạp Lan gia chúng ta!”
Tiêu Sơn cũng không có để ý nhiều đến những điều như thế này. Hắn tiến về phía Tiểu Y Tiên. Thân mình hắn hơi cúi xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Thương thế của Cổ Hà thế nảo? Có hay không có vấn đề gì?”
Đầu Tiểu Y Tiên lắc lắc, nàng mở miệng nói: “Phu quân, thiếp đã đem toàn bộ gân mạch cùng xương cốt của đại sư Cổ Hà nối rất kỹ. Chỉ là thiếp chưa từng gặp phải trường hợp bị thương nào nặng như vậy?” Nói đến đây thân mình của Tiểu Y Tiên lảo đảo như muốn ngã. Làm cảm giác được đầu mình cực kỳ choáng váng và mệt mỏi. Thương thế của Cổ Hà quá nặng khiến cho nàng rất mất nhiều công sức mới có thể cứu sống Cổ Hà.
Đừng nhìn vẻ ngoài nàng chỉ đặt tay lên dễ dàng như thế mà Tiểu Y Tiên còn làm rất nhiều động tác khác. Sắp xếp xương, nối mạch máu, sắp xếp ngũ tạng, nối kinh mạch... Sau đó mới chữa trị thương thế. Mọi việc không có đơn giản như việc phất tay là có thể thực hiện được.
Nhìn về phía Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn phì cười đem nàng ôm vào trong ngực nói: “Ngốc! Tình tình nàng vẫn nhân hậu như vậy a? Vì người khác mà cố gắng đến mức như vậy. Nàng không đau lòng nhưng ta đau lòng!” Nói xong hắn kéo Tiểu Y Tiên vào trong ngực.
Vân Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Cảm ơn ngươi nữ thần y! Nếu như không có ngươi thì hôm nay Vân Lam tông chúng ta mất đi một vị luyện dược sư thất phẩm.”
Tiểu Y Tiên thoải mái tựa vào ngực Tiêu Sơn. Mặc dù ở đây còn rất nhiều người khiến cho nàng có chút xấu hổ nhưng nàng vẫn thích tựa vào ngực của hắn. Tiểu Y Tiên chỉ nhè nhẹ lắc lắc đầu sau đó mỉm cười đáp lại Vân Sơn mà thôi.
Thấy được cảnh này thì Vân Vận cảm giác được trong lòng có chút khó chịu. Mặc dù đêm hôm đó nàng hoàn toàn làm chuyện hoàng đường với hắn. Nàng lại cùng với nữ nhân khác tiến hành ân ái cùng với hắn nhưng khi nàng nhìn thấy được cảnh này thì trái tim của nàng cũng thắt lại vô cùng khó chịu. Nàng nguyện ý chung trượng phu không có nghĩa là trái tim của nàng rộng mỡ chấp nhận và phải tươi cười khi có nữ nhân khác trong vòng tay của hắn.
Tiêu Sơn chỉ quay lại sau lưng nhìn về phía Vân Vận mỉm cười nhẹ nhàng một cái. Nụ cười của hắn hoàn toàn xua tan đi chút ảm đạm trong lòng nàng. Duy chỉ có Nạp Lan Yên Nhiên là ảm đạm cúi đầu. Nạp Lan Túc khe khẽ thở dài vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai của nàng.
“Khụ, khụ...” Không ngờ đôi mắt Cổ Hà trong lúc này từ từ mở ra. Hắn liên tục ho khan vài tiếng.
Liễu Linh thấy được như vậy thì liên tục vuốt vuốt nhẹ ngực của hắn, Liễu Linh mở miệng hỏi: “Sư phụ, sư phụ!” Trong giọng nói của hắn tràn ngập tình cảm và sự xúc động. Âm thanh của Liễu Linh phát ra hơi có vẻ khàn khàn giống như khó mà nói lên lời.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương