Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 342
Thân ảnh Vân Vận nhẹ nhàng đáp xuống phiền nền đá trên thềm của Vân Lam tông. Đám đệ tử của Vân Lam tông nhìn thấy Vân Vận thân mình uyển chuyển đáp xuống thì cả đám người cực kỳ cung kính chắp tay, thân mình cúi xuống thấp nói: "Tông chủ!"
Trên khuôn mặt Vân Vận xuất hiện một nụ cười đồng thời nhẹ nhàng gật đầu xuống. Nụ cười trên khuôn mặt Vân Vận khiến cho đám đệ tử nam tại đây nhất thời ngây dại. Hình như họ cảm giác được Vân Vận trở nên xinh đẹp hơn. Hiển nhiên điều này khiến cho đám đệ tử nam ở đây mặt đỏ, một số ngơ ngác nhìn, ngẩn người ra được một lúc sau đó mới tỉnh còn một số khác thì cúi đầu thỉnh thoảng len lén nhìn.
Một nam đệ tử có vài phần anh tuấn, hắn mặc một thân quần áo bào của đệ tử Vân Lam tông. Trên sườn trái đeo một thanh kiếm dài. Hắn bước từng bước tiêu sái về phía Vân Vận. Bàn tay của hắn chắp lại, bộ dáng cực kỳ cung kính nói: "Tông chủ!"
Thấy được nam nhân anh tuấn này bước về phía mình thì Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ánh mắt của nàng quay về phía người thanh niên anh tuấn này, đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy nói: "Cát Hiểu, có chuyện gì sao?"
Người thanh niên có chút ngây ngẩn. Khí chất trên người của Vân Vận khiến cho hắn có cảm giác diễm lệ và hấp dẫn. Vẻ đẹp thành thục cùng diễm quang của nàng bắn ra bốn phía khiến cho Cát Hiểu có chút ngây ngẩn. Tuy nhiên hắn rất nhanh lấy lại vẻ bình thản. Hắn cung kính mà trả lời Vân Vận nói: "Tông chủ, lão tông chủ đang ở phía sau núi chờ ngài!"
Chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu xuống. Nàng bình thản đáp lại Cát Hiệp: "Ta đã biết!" Ánh mắt nàng khẽ quét về phía đám nam đệ tử một cái thì đám người này nhất thời cúi đầu hoặc quay người đi không dám đối mặt với Vân Vận. Vân Vận không có tức giận mà chỉ bình thản lắc đầu. Con ngươi lại đảo qua nhìn về phía Cát Hiểu hỏi: "Yên Nhiên, nàng hiện giờ thế nào rồi?"
Cát Hiểu quét mắt về phía đám đệ tử nam một cái, hắn thở dài ra sau đó quay về phía Vân Vận nói: "Bẩm tông chủ, sư muội Yên Nhiên đang bế quan. Nàng muốn bế quan đột phá đánh vào cảnh giới đại đấu sư ngũ tinh!"
Vân Vận hơi gật gù. Nàng mỉm cười có chút thỏa mãn, nàng không nghĩ được đồ đệ của mình tiến bộ lại nhanh như vậy. Cái này còn phải quy công cho Tiểu Y Tiên đã giúp đỡ Nạp Lan Yên Nhiên nếu không lấy tư chất của Nạp Lan Yên Nhiên sợ rằng sẽ bị đan dược ảnh hưởng. Nàng không nghĩ sự tiến bộ của Nạp Lan Yên Nhiên lại nhanh đến như vậy.
Trong lúc này thì Vân Vận hơi trầm ngâm sau đó hỏi: "Đại sư Cổ Hà, hắn vẫn ở luyện đan hay sao?"
"Vâng!" Đầu Cát Hiệp nhẹ nhàng gật xuống.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Vân Vận uyển uyển đưa lên, nàng mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi có việc vậy thì đi làm đi. Ta sẽ đến gặp mặt lão nhân gia ngài!" Cát Hiệp hơi khom người sau đó xoay người trực tiếp rời đi.
Bàn chân Vân Vận uyển chuyển bước trên con đường đá lớn. Hai bên đầu có hàng hoa cùng với hàng cây cảnh trông vô cùng đẹp mắt. Kiến chúc xây dựng kiểu này khiến cho lòng người ta khi mà đi dưới thềm đá sẽ có cảm giác giống như là tiên cảnh.
Bất chợt Vân Vận nói nhỏ giọng một chút: "Đáng chết!" Bởi vì nàng thấy được mấy đệ tử nam ở đây đều nhìn về phía nàng với ánh mắt có chút kỳ quặc. Chính vì vậy trong lòng Vân Vận có chút kỳ quái. Nàng cho rằng bộ dạng đi đứng của mình có chút kỳ cục khiến cho các nam đệ tử đang nhìn mình với cái nhìn kỳ quặc. Hiển nhiên Vân Vận bị phá thân xong, ngay sau lại đi lại. Mặc dù thương thế nơi đó đã khỏi hoàn toàn nhưng khiến cho Vân Vận có cảm giác đi lại giống như hụt hẫng hay thiếu cái gì đó. Chính vì nàng nghĩ rằng bộ dạng nàng đi lại có chút khác biệt nên mới khiến cho các đệ tử nam chê cười mà không nghĩ rằng vẻ đẹp của nàng thay đổi khiến cho đệ tử nam động lòng.
Theo con đường đá trải dài, dưới hàng cây lớn, Vân Vận tiến về phía khu vực mà Vân Sơn ẩn cư. Thân mình Vân Sơn đưng ở trên mỏm đá, dưới ánh nắng của trời chiều khiên cho hắn trở nên có vài phần tiên phong đạo cốt.
Thân mình Vân Vận bước gần đến bên cạnh sau lưng hắn, hai tay của nàng chắp lại đồng thời mở miệng đáp lại: "Sư phụ!"
"Ừm!" Từ miệng Vân Sơn phát ra tiếng ừm đồng thời đầu của hắn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Vận. Tuy nhiên con mắt của Vân Sơn mở lớn nhìn về phía Vân Vận, hắn lên tiếng hỏi: "Vận Nhi, ngươi đã đột phá đến đấu hoàng thất tinh!"
Nghe được lời Vân Sơn nói về việc đột phá của mình thì khuôn mặt Vân Vận hơi đỏ lên. Hẳn nàng đang nhớ đến lần ân ái hoang đường ấy. Nàng không nghĩ sau khi cùng hắn ân ái lại có thể tăng lên tu vi của mình. Vân Vận mỉm đôi môi nói: "Sư phụ, ta may mắn đột phá mà thôi!"
Đầu Vân Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn mỉm cười tràn đầy thân thiện và vui vẻ: "Không tệ! Đồ nhi, ta không nhìn sai chút nào. Không nghĩ tới tốc độ phát triển của con lại nhanh như thế! Không sớm thì muộn ta cũng bị con đuổi theo mất thôi! Xem ra sau này Vân Lam tông ta không hưng thinh không được rồi!"
Vân Vận nhẹ nhàng lắc đầu, nàng mỉm cười đối với Vân Sơn đáp: "Sư phụ, người đã đột phá đấu tông. Con làm sao có thể so sánh với người được?"
Vân Sơn lắc lắc đầu thở dài nói: "Không, ta đã già rồi! Ta sao có thể so sánh với đời của các con được. Sau này Vân Lam tông chỉ có thể giao cho những người trẻ tuổi như các con mà thôi!" Từ lời Vân Sơn phát ra sự cảm khái.
Vân Vận thấy Vân Sơn nói như vậy thì nàng vội vã an ủi: "Sư phụ, sao người lại nói như vậy! Người đã đột phá đấu tông, tuổi thọ tăng lên rất nhiều. Sau này Vân Lam tông dưới sự dẫn dắt của người sẽ đi hướng phát triển!"
"Hà..." Từ miệng Vân Sơn phát ra cảm khái, hắn nhìn về phía Vân Vận nói: "Xem tiểu nha đầu kìa, mấy năm lão phu không gặp ngươi thì ngươi đã đổi thay thật rồi! Ngươi cũng biết học cách ăn nói để lấy lòng lão phu nữa sao?"
Hai má Vân Vận đỏ lên. Hiển nhiên mấy thứ này cũng không trách được nàng. Thật ra thì sống với Tiêu Yến nhiều như vậy thì nàng cũng phải học được cách lấy lòng người khác. Vân Vận cũng không có còn là một nữ nhân không hiểu chuyển.
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa..." Bàn tay Vân Sơn nhẹ nhàng phất ra. Ngay sau đó hắn quay sang nhìn về phía xa xăm. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt nhè nhẹ chòm râu của mình. Sau một lúc thì Vân Sơn mới lên tiếng: "Vận Nhi, ta nghe nói quan hệ của ngươi cùng với một tiểu tử tên là Tiêu Sơn của Tiêu gia rất tốt!?"
Nghe được Vân Sơn nói như vậy thì thân mình Vân Vận cứng lại, nàng có chút giật mình. Đôi môi đỏ không tự chủ mà hơi mím lại. Nàng không biết nói thế nào cho phải chỉ lắp bắp vài câu nói: "Lão sư..."
"Hô..." Vân Sơn phát ra tiếng cảm khái nhè nhẹ, hắn lắc lắc đầu sau đó nhìn về phía Vân Vận nói: "Vận Nhi, ta đã nghe được các trưởng lão trong tông nói về Tiêu Sơn đồng thời ta cũng điều tra qua về hắn. Nếu đúng thật như trong bản điều tra viết thì hắn cũng không phải là không xứng với ngươi. Việc của hai ngươi, lão phu cũng không có phản đối!"
Nghe được lời của Vân Sơn thì Vân Vận có chút kinh ngạc. Nàng không nghĩ được sư phụ lại đồng ý việc này. Nàng cứ nghĩ rằng Vân Sơn sẽ phản ứng kịch liệt sau đó phản đối quan hệ của hai người. Bởi vì Cổ Hà chính là luyện dược sư trong tông, bởi vì hắn theo đuổi Vân Vận nên hắn mới chịu ra nhập vì Vân Lam tông. Nếu không thì với năng lực của Cổ Hà hắn rất có khả năng đi Trung Châu. Ở đó hắn có thể phát triển mình tốt hơn nhưng hắn nguyện ở lại nơi này vì Vân Vận. Điều này khiến cho nàng vô cùng cảm động nhưng cảm động thuộc về cảm động mà không phải yêu thích.
Vân Vận chớp chớp nhẹ đôi mắt của mình nhìn về phía Vân Sơn tò mò hỏi: "Lão sư, người... người không phản đối việc của chúng ta?"
"Hà..." Vân Sơn lại thở dài ra một hơi. Hắn nhìn về phía Vân Vận lắc đầu hỏi: "Vậy ngươi hy vọng lão sư sẽ phản đối hay sao?"
Khuôn mặt Vân Vận đỏ lên vì xấu hổ, nàng lắp bắp nói: "Không... không phải!"
Vân Sơn lại tiếp tục lắc đầu, hắn quan sát thân thể Vân Vận một chút. Vân Vận có chút cảm giác kỳ quái không hiểu tại sao Vân Sơn lại quan sát mình như vậy. Vân Sơn lên tiếng nói: "Mặc dù Cổ Hà vì ngươi mà không tiếc hết thẩy. Nếu theo lẽ thường tình, vi sư phải vì tông mông mà đem gả ngươi cho Cổ Hà. Tuy nhiên từ nhỏ vi sư đã nuôi dạy người..." Bàn tay Vân Sơn chìa ra, hắn nói cực kỳ chính trực, giọng nói đầy hàm xúc cùng cảm động: "Mặc dù vi sư cũng không phải là phụ thân thực sự nhưng nhiều năm như vậy sao vi sư không có tình cảm gì với ngươi! Dù ngươi không phải là do chính vi sư sinh ra nhưng vi sư cũng đã coi ngươi như nữ nhi ruột thịt của mình..."
Hai tai Vân Vận nghe được lời này của Vân Sơn thì trái tim của nàng hơi thắt lại. Nàng cảm giác được mình giống như đứng trước người phụ thân ruột thịt của nàng. Cảm xúc trong lòng nàng liên tục sôi trào. Vân Vận cảm giác được sống mũi của mình hơi cay cay, đôi mắt đỏ lên: "Lão sư..."
"Hà..." Lại một lần nữa thở dài, Vân Sơn nhẹ nhàng lắc lắc đầu của mình sau đó lên tiếng nói: "Mặc dù lợi ích của Vân Lam tông hết sức lớn nhưng vi sư hiện nay đã đột phá đấu tông rồi! Vi sư còn chống được Vân Lam tông một thời gian dài. Vận Nhi, vi sư sẽ không ngăn cản ngươi theo đuổi hạnh phúc của mình!"
"Lão sư..." Đôi mắt Vân Vận trở nên đỏ ửng, trên mi mắt của nàng đã trở nên ướt át. Nàng lên tiếng nói: "Cảm ơn ngài, lão sư!"
Vân Sơn nhìn về phía Vân Vận, lần này không biết là lần thứ lắc đầu thứ bao nhiêu của Vân Sơn. Trên khuôn mặt Vân Sơn sau khi lắc đầu xong thì lại xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt hắn quét qua Vân Vận: "Hà... nếu vi sư ngăn cản liệu có được hay không? Vi sư nhìn ra được ngươi đã không còn thân hoàn bích. Có phải tiểu tử kia đã ăn đệ tử của lão phu từ đầu đến chân không còn chừa một chỗ rồi!"
Nghe được lời này thì khuôn mặt Vân Vận trở nên ửng đỏ như máu. Nàng chớp chớp đôi mắt, hai tay ôm vào nhau để thõng thoài xuống dưới, Đầu của nàng cúi gằm xuống, nàng lắp bắp nói: "Sư phụ..."
"Hahaha..." Bàn tay Vân Sơn đưa lên vuốt vuốt chỏm râu của mình đồng thời phá lên cười nói: "Lão phu thời trai tráng cũng trải qua sự đời! Ngươi còn chưa có sinh ra nên không có biết sự tích của vi sư a. Vi sư đã từng ngự trăm nghìn mỹ nữ còn không nhìn ra được ngươi còn có thân hoàn bích hay không?"
Nghe được từ chính miệng sư phụ của mình nói như vậy thì Vân Vận xấu hổ đỏ bừng mặt giống như không tìm được cái lỗ nào chui vào. Vân Sơn khe khẽ thở dài vuốt râu nhìn về phía Vân Vận nói: "Xem ra nữ nhi trưởng thành khó giữ a!" Nói đên đây bàn tay của hắn đưa ra, hắn mở miệng nói: "Được rồi, đồ nhi, tại trong mấy ngày nữa ngươi đưa hắn lên Vân Lam tông để vi sư gặp mặt hắn. Lão phu muốn xem nữ tế của tông chủ Vân Lam tông ta có mặt mũi ra sao?"
Vân Vận không nghĩ ra được Vân Sơn lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Trong lòng nàng tràn ngập ngọt ngào và mừng rỡ. Tuy nhiên Vân Vận lại nghe được Vân Sơn nói đến muốn đưa Tiêu Sơn lên núi Vân Lam tông dường như muốn bàn hôn nhân đại sự. Nàng có chút kinh hãi. Ngay sau đó Vân Vận làm ra phản ứng, nàng lắp bắp nói: "Lão sư, hắn... hắn không thể..."
"Hả!?" Lời Vân Vận nói ra nhất thời khiến cho Vân Sơn nhăn mày lại. Hắn nhìn về phía Vân Vận, trên khuôn mặt của hắn có chút ngạc nhiên. Hắn hướng về phía Vân Vận mà hỏi: "Vận Nhi, chuyện này là thế nào? Hắn chẳng lẽ không nhận việc này. Hắn muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?" Nói đến đây Vân Sơn hừ lạnh đồng thời phất tay nói: "Làm sao có chuyện như vậy được. Hắn đã đem đồ nhi của lão phu như vậy rồi mà muốn rũ bỏ trách nhiệm? Nào có dễ dàng như thế! Cho dù thế lực đằng sau lưng hắn lớn thế nào thì vi sư cũng đòi lại công đạo cho ngươi!"
Trong lòng Vân Vận vô cùng cảm động trước hành động của Vân Sơn. Tuy nhiên nàng nhanh chóng lắc lắc đầu, ngay sau đó nàng nói: "Sư phụ, không phải!? Hắn không như ngài nghĩ!"
"A" Vân Sơn nhất thời kinh ngạc hơi hô lên. Ánh mắt hắn trở nên tò mò nhìn về phía Vân Vận nói: "Vận Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Vân Vân đành thở dài một hơi, trong lòng của nàng trở nên nặng trĩu. Có một hòn đã mà nàng không có cách nào buông được. Bởi vì trong lòng nàng thì vừa muốn ở bên cạnh Tiêu Sơn giúp hắn một tay nhưng bản thân nàng lại là người Vân Lam tông. Nàng sơ rằng nếu như mình ở bên cạnh Tiêu Sơn như vậy Vân Lam tông rất có thể bị liên lụy vào.
Hai hàm răng Vân Vận khẽ cắn lại, nàng đem toàn bộ sự việc này nói cho Vân Sơn đồng thời cũng nói cho Vân Sơn biết phỏng đoán của mình. Nghe xong toàn bộ đầu đuôi câu truyện thì Vân Sơn hơi gật gù, đầu nhẹ nhàng gật xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt râu. Hắn mở miệng khen ngợi: "Thật sự là một tiểu tử tốt, đáng khen đáng mừng. Vận Nhi, xem ra con mắt của ngươi không tệ!"
Nói đến đây Vân Vận khe khẽ thở dài một hơi: "Sư phụ, ta cảm giác được mình thật vô dụng! Ta không có cách nào chia sẻ gánh nặng với hắn." Khuôn mặt Vân Vận trở nên ảm đạm.
"Hà..." Vân Sơn nhìn về phía Vân Vận thở dài ra một hơi. Hắn lên tiếng nói: "Đời người chính là như vậy. Việc này chúng ta cũng không có cách nào khống chế cả! Vân Vận, nếu vi sư là ngươi thì vi sư cũng lựa chọn như vậy. Vận Nhi, ngươi không nên vì lựa chọn này mà cảm giác có lỗi. Ngươi vì Vân Lam tông mà suy nghĩ, vi sư nghĩ hắn cũng không có trách cứ ngươi!"
...
Vài ngày sau tại đế đô Gia Mã, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.
Một người thanh niên có mái tóc màu bạch kim dùng trán của mình đối trán với một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc y phục màu tím. Cái mũi nhỏ nhắn và cao cao của hắn cọ sát lên mũi của thiếu nữ. Hắn lên tiếng nói: "Lung Linh, nhớ bảo trọng mình! Một thời gian ngắn nữa ta sẽ trở lại tộc xà nhân tìm nàng".
Trong lòng Lung Linh có chút ngọt ngào. Tại mấy ngày này thì hắn đều dành khá nhiều thời gian bên cạnh nàng. Tất nhiên hắn cũng phải phân thời gian ra cho những nữ nhân khác. Tuy nhiên với nàng như vậy là quá đủ. Tuy nhiên trong lúc đó nàng có chút giận giữ bởi bây giờ nàng mới nhìn ra được bộ mặt biến thái của trượng phu nàng.
Vậy mà ngay tại vài hôm trước hắn trực tiếp đem ba người các nàng trực tiếp bế vào trong phòng tiến hành ân ái. Mặc dù có thể lệ lần trước nhưng điều này khiến cho cả ba nữ nhân xấu hổ gần chết. Tiểu Y Tiên có chút quen thuộc lên không có phản ứng quá lớn nhưng chỉ có nàng cùng với Tiêu Ngọc thì xấu hổ không tìm được cái lỗ nào chui vào.
Đây không phải điều cơ bản nhất. Điều cơ bản nhất là hắn lại để cho Tiểu Y Tiên trực tiếp đè lên người nàng sau đó ôm nàng. Ngay sau đó cùng một lúc hắn di chuyển hai nơi tiến vào trong cơ thể của nàng cùng với Tiểu Y Tiên. Hành động quả thực biến thái vô cùng. Tuy nhiên không hiểu sao xen lần với sự xấu hổ khiến cho Lung Linh cảm giác được khoái cảm nhiều hơn. Mặc dù là như thế nhưng nàng không có dám nói ra miệng.
Bàn tay Lung Linh nhẹ nhàng quàng lên cổ của hắn, ngay sau đó một nụ hôn sâu lên miệng của Tiêu Sơn. Hai người nhìn nhau cực kỳ đắm đuổi. Tiểu Y Tiên đứng ở xa, hai tay của nàng khoanh ngực, đầu của nàng ngoảnh đi hứ một tiếng. Tiêu Ngọc thì hừm hừm dậm chân vài cái.
Dường như thấy được hai nữ nhân biểu hiện như vậy thì trong lòng Lung Linh có một cái cảm giác sướng khoái vô cùng. Nàng hung hăng hơi cắn môi sau đó vứt đi sự xấu hổ trong lòng, nàng kề vào tai của Tiêu Sơn sau đó thở ra một hơi nóng: "Phu quân, vương cung của ta lúc nào cũng chỉ dành riêng cho phu quân!"
Nói xong lời này thì khuôn mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa trở nên đỏ ửng, nàng xoay người đi ngay sau đó trực tiếp phóng lên trời. Thân mình nàng lăng không phi hành hướng về phía đế quốc xà nhân mà bay đi.
Ngón tay nhẹ nhàng đưa lên sờ vành tai của mình, trên mặt Tiêu Sơn bất đắc dĩ xuất hiện một nụ cười khổ. Hắn nhẹ nhàng xoay người lại thấy được bốn nữ nhân nhìn về phía hắn. Hai người có biểu hiện khó chịu, một nữ nhân bụng bầu thì nhẹ nhàng vuốt ve. Một thiếu phụ thì chăm chú nhìn về phía hắn.
Bàn chân Tiêu Sơn nhẹ nhàng dẵm lên trên con đường đá bước về phía đám người. Hắn nghe được Tiểu Y Tiên lầm bầm rất nhỏ: "Nếu đã nhớ nhung như thế thì sao không đi theo luôn đi!?" Dường như điều này nói chỉ đủ Tiêu Sơn nghe được mà thôi. Hai mắt Tiêu Sơn nhăn lại, trong lòng hắn có chút không vui. Ngay cả Tiêu Yến cũng vì lời nói của Tiểu Y Tiên mà trở nên nhăn mày lại.
Vân Vận thở dài ra một hơi sau đó nói: "Y Tiên muội muội, ta không phải nhắc nhở muội rồi sao?"
Đôi mắt Tiểu Y Tiên có chút đỏ lên, nàng có chút lắp bắp nói: "Nhưng là ta không chịu được!"
Thấy được bộ dạng này của Tiểu Y Tiên thì trong lòng Tiêu Sơn cũng không biết nói như thế nào cho phải? Hắn có lẽ chính là cảm giác vô cùng hối lỗi! Hắn nhớ được mình đã nói với Tiểu Y Tiên sẽ chỉ có nàng cùng với Nhã Phi nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác thất hứa.
Bàn tay Tiêu Sơn đem Tiểu Y Tiên kéo vào trong lòng, hắn hướng về phía Nhã Phi mà mỉm cười có chút gượng gạo nói: "Nương, nhờ người đưa Phi Nhi trở vào phòng được không?"
Tiêu Yến thở dài ra một hơi. Tuy nhiên Tiêu Ngọc xem ra cũng khá hiểu chuyện. Nàng lên tiếng nói: "Phu quân, ngươi để ta cùng với nương đưa Nhã Phi tỷ tỷ trở về phòng!"
Nhã Phi nghe thấy vậy có chút ngẩn người sau đó gật đầu nói: "Vậy phải làm phiền muội muội Tiêu Ngọc rồi!" Tiêu Ngọc chỉ mỉm cười nhìn về phía nàng.
Thấy vậy thì Tiêu Sơn cũng nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Ngọc khi đi cũng không quên đánh cho hắn một ánh mắt. Ánh mắt của nàng dường như muốn nói: "Hừ... lần này ngươi nợ bổn tiểu thư một lần đấy nhé!"
Đem Tiểu Y Tiên buông ra, thấy khuôn mặt của nàng có chút hơi đỏ lên, hai mắt có chút ươn ướt. Tiêu Sơn tò mò dùng trán của mình cụng đầu Tiểu Y Tiên, sau đó hắn nói rất nhỏ nhẹ ngọt ngào: "Tiểu bảo bối, tiểu tâm can của ta... nàng làm sao vậy? Có phải hay không có chuyện gì xảy ra? Nói với phu quân của nàng xem nào! Nếu trời có sập xuống thì phu quân cũng sẽ đỡ cho nàng!"
Tiểu Y Tiên có chút khó chịu sao đó hỏi: "Phu quân, ta có phải rất vô dụng hay không?"
"Đâu có!?" Nghe được lời này thì Tiêu Sơn có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, tuy nhiên hắn ngay lập tức đáp lại lời của nàng. Hắn mở miệng nói: "Có ai trên đời giỏi hơn Tiên Nhi của ta đâu nhỉ? Có ai xinh đẹp đáng yêu như tiên nhi của ta đâu nhỉ? Chiếc mũi nhỏ nhắn này, đôi mắt xinh xinh này, chiếc môi hồng thắm lại, chiếc eo thon thon này..." Từ miệng Tiêu Sơn phát ra những lời hát vô cùng buồn nôn.
Nghe được lời bài hát này thì Tiểu Y Tiên phì cười một cái, nàng dùng tay che miệng sau đó lên tiếng nói: "Phu quân, ngươi hát thật khó nghe a!"
"A" Đầu Tiêu Sơn ngước chéo lên nhìn trời, bộ mặt vờ ngu nói: "Có hay sao?" Tiểu Y Tiên có chút bĩu môi nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn thấy thế cười hì hì nói: "Có sao! Miễn là Tiên Nhi của ta vui là được rồi!"
Tiểu Y Tiên cảm giác được trong lòng của mình trở nên nhẹ nhàng. Nàng lên tiếng nói: "Phu quân, ta cảm giác mình thật vô dụng! Chúng ta đã quan hệ nhiều ngày như vậy rồi mà ta không có một chút tin tức nào cả. Phu quân, ngươi có thấy ta quá vô dụng hay không?"
"A" Nghe được lời này thì khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Thế nào mà chuyện này lại đổi đề tài rồi. Trong khi gia tộc còn lo sống lo chết thì Tiểu Y Tiên lại vì chuyện này mà xảy ra vấn đề. Khóe miệng Tiêu Sơn kéo cong lên, hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: "Mẫu thân nói gì với nàng sao?"
"Không... khôn có!" Tiểu Y Tiên quay đầu đi nhìn về nơi khác. Tất nhiên nàng không có nói ra. Thật ra thì hôm nay nàng đi qua phòng thì hai người nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với Tiêu Ngọc được Tiêu Yến gọi vào. Hiển nhiên việc này ngoài việc làm thế nào để cho hai nữ mang bầu ra. Trong khi nói chuyện thì Tiêu Yến có đụng chạm một ít đến Tiểu Y Tiên khiến cho nàng cảm giác lòng trở nên lạnh rồi.
Trong khi gia tộc đang lo sống, lo chết thì lại có chuyện xảy ra giữa công công, bà bà và nàng dâu. Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên sờ đầu. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình tiết máu chó như thế này. Hắn chẳng lẽ gào lên: "Thế nào thế hả? Trong lúc sống chết thế này mà đi lo lắng nhi với chả tử hả trời!?" Tuy nhiên đem cơn giận nén ở trong lòng, Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Tiểu Y Tiên, hắn nhìn về phía nàng mỉm cười nói: "Chuyện nhi tử đâu phải do mình nàng quyết định! Nếu như lần này chúng ta thoát được một nạn vậy ta sẽ ở lại nhà một thời gian dài cho đến khi Tiên Nhi của ta hoài bảo bảo thế nảo?"
Tiểu Y Tiên thấy được Tiêu Sơn hứa như vậy thì nàng cảm giác được trong lòng có chút ngọt ngào. Bàn tay của nàng trực tiếp vòng qua ôm lấy lưng của Tiểu Sơn. Đầu nàng tựa vào ngực của hắn tham lam hít hơi thở của Tiêu Sơn.
Ngón tay Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn trong lòng ngẫm nghĩ nói: "Trước sớm hoàn thành mấy thứ kia cái đã! Thực sự là... không nghĩ đến lại lãng phí mấy ngày này. Hy vọng việc xảy ra không quá gấp cho mình tranh thủ thời gian nhiều một chút!"
"Hả!" Tiêu Sơn ngẩng đầu lên. Hắn đột nhiên thấy được bầu trời có chút tối. Một đám mây đen tụ hội về phía xa chân trời. Đôi mắt Tiêu Sơn nhíu lại. Thấy được Tiêu Sơn ngẩng đầu thì Tiểu Y Tiên cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đôi mắt Tiêu Sơn chớp nhẹ sau đó lên tiếng nói: "Ma thú tiến hóa còn là đan hình thành? Hướng đó..." Ánh mắt Tiêu Sơn quay về phía Vân Lam tông sau đó khe khẽ lẩm bẩm nói: "Nơi mà mây đen tụ họp chính là Vân Lam tông?"
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương