Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 321
Tổng đàn Ma Viêm cốc…
Một lão già mặc quần áo màu nâu cũ khá là cao tuổi, trong tay hắn trực tiếp chộp một người thanh niên quần áo rách nát, khuôn mặt có chút tái nhợt. Tuy nhiên khuôn mặt lại hiện lên vẻ đẹp tuấn mỹ đến yêu dị khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng không khỏi kinh hô. Ngay đến nam nhân cũng phải công nhận vẻ tuấn tú của hắn nói chi đến nữ nhân.
Bàn chân lão già mặc áo màu nâu cũ trực tiếp từ trên không trung đáp vào đại điện. Thấy được lão già tiến tới thì trong đám lính canh phòng ở đây Một người nam nhân tầm trung tuổi, xem dáng vẻ của hắn thì biết được hắn chính là người cầm đầu của đám lính hộ vệ. Hắn mặc một bộ đồ án tuy nhiên bộ đồ án này khiến cho người thanh niên có vài phần kinh ngạc. Hắn tiến tới cực kỳ cung kính lên tiếng nói: “Tam trưởng lão!”
Con ngươi của người thanh niên liên tục co giật. Đồ án này không phải là người của Ma Viêm cốc. Đồ án này hắn có chút quen thuộc. Cái đồ án này là thuộc về Hắc Hoàng tông. Trong lòng người thanh niên thầm nghĩ: “Từ khi nào người Hắc Hoàng tông tiến vào Ma Viêm cốc rồi!?”
Khi mà ánh mắt người thanh niên tóc bạch kim quét qua đám người phát hiện được một đám người ở đây thực lực đều không yếu. Hầu như đều là đại đấu sư trở nên. Ngay cả người nam nhân cầm đầu trung tuổi kia cũng có nửa chân bước vào đấu vương. Thực lực cường hãn như vậy khiến cho hắn hoàn toàn kinh ngạc. Xem ra Ma Viêm cốc có biến chuyển, ngoài ra thực lực của nó không thua kém gì với học viện Già Nam.
“Ừm!” Đầu lão già Tam trưởng lão nhẹ nhàng gật xuống. Bàn tay hắn đưa lên hướng về phía người nam nhân cầm đầu tầm trung tuổi, đôi môi tái nhợt của lão mở miệng lên tiếng hỏi: “Tông chủ hiện giờ đang ở đâu? Ta muốn đi gặp hắn!”
Hai tay người nam nhân chắp lại, ánh mắt hắn lướt qua người nam nhân có mái tóc bạch kim này. Hắn không ngờ người thanh niên này lại có thực lực đại đấu sư thất tinh. Mặc dù đấu khí của người thanh niên này đã bị khóa lại nhưng người nam nhân trung tuổi vẫn nhìn ra được. Trong lòng người nam nhân trung tuổi tràn ngập kinh ngạc: “Xem tuổi hắn nhỏ như vậy đã có thực lực cao như thế! Thiên phú này thực sự quá khủng bố đi!” Thầm chặc lưỡi trong lòng, hắn cũng không có ý nói ra mà hướng về phía lão già Tam trưởng lão báo cáo: “Tam trưởng lão, tông chủ đang ở thư phòng.”
“Được rồi, lão phu sẽ tự mình tới đó!” Đầu lão già nhẹ nhàng gật một cái. Sau đó lão già quay về phía người nam nhân tóc bạch kim bị thương nặng nói: “Đi thôi!”
Người nam nhân trung tuổi tò mò nhìn về phía hắn hỏi: “Tam trưởng lão, hắn là?”
“Việc này ngươi không cần biết!” Ánh mắt lão già nhìn về phía người nam nhân trung tuổi cầm đầu. Người nam nhân trung tuổi cầm đầu ngay lâp tức biết điều im lặng. Ánh mắt lão già lại nhìn về phía người thanh niên có tóc bạch kim lên tiếng nói: “Được rồi chúng ta đi thôi!”
Đầu người thanh niên tóc bạch kim tuấn mỹ nhẹ nhàng gật xuống. Hắn lẳng lặng đi về phía sau lão già tiến về phía bên trong. Thấy được lão già đã đi xa thì trên khuôn mặt của người nam nhân trung tuổi xuất hiện vẻ tức giận và coi thường. Hắn quay ra nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Hung… hung cái đéo mẹ gì! Không phải là cái loại chó bán chủ cầu vinh chắc!”
Thấy được sự tức giận của người nam nhân trung tuổi này thì đám hộ vệ gác hai bên quay sang nhìn hắn đầy tò mò. Nhất thời khuôn mặt nam nhân trung tuổi này chỉ tay về cả đám người quát: “Nhìn… nhìn cái gì! Còn không giữ vững công tác?” Nhất thời đám người không dám quay đầu mà chỉ đứng nghiêm tại vị trí cũ. Thấy vậy người nam nhân này hừ lạnh một cái.
Người thanh niên tóc bạch kim lẳng lặng đi phía theo sau lão già. Ánh mắt hắn quét ngang qua. Tổng đài Ma Viêm cốc không ngờ lại nằm ở một nơi gần giống như thung lũng. Nó được núi lửa bao quanh đồng thời chướng khí mù mịt thảo nào nơi này bí ẩn như vậy. Bước chân hắn giảo bước trên con đường tối tăm. Ánh đèn được thắp hai bên khá mập mờ khiến cho người ta có cảm giác âm u và lạnh lẽo.
Cả khu vực này được thiết kế theo phong cách cổ xưa của châu Âu. Nếu như ai đã từng chơi trò chơi kiểu anh hùng nhập vai sẽ ngạc nhiên bởi những phong cách này khá giống với mấy trò chơi như thế. Phong cách cổ điển châu Âu kèm theo một chút u ám của các nhà ma. Đôi môi người thanh niên tóc bạch kim tái nhợt khe khẽ lẩm bẩm nhưng không nói ra lời. Trong lòng hắn lúc này thầm nghĩ: “Trước giữ được mấy người nữ nhân đã! Hiện giờ bản tôn đang theo sau. Sau khi sắp sếp xong trận pháp đến lúc đó tỉ lệ thắng và cứu người sẽ cao hơn… Hy vọng không có gì xảy ra với họ!”
Hai người đến một khu vực một cánh cửa lớn. Trên cánh cửa được sơn màu đỏ trông giống như máu hết sức bắt mắt. Ở phía trên hai bên được thắp bởi cây đuốc mà không phải đèn sáng. Rõ ràng chủ nhân trước đây có sở thích hơi quái dị. Không ngờ hai người canh của ở đây lại là hai vị cường giả đấu vương.
Lão già mặc áo xám mở miệng nói: “Hai vị xin thông báo tông chủ ta có việc cần gấp và quan trọng muốn gặp hắn!”
Hai người nhìn về phía nhau. Thực ra thì Mạc Thiên Hành vốn có thương trong người muốn tìm chỗ dưỡng thương. Tuy nhiên hắn chẳng qua muốn muốn tỏ ra mình mạnh mẽ một chút. Hiện giờ mặc dù thương thế vẫn còn trong người nhưng sau khi phục dụng đan dược thì đã khá hơn nhiều.
“Xem ra đám người ở đây đều là tâm phúc của tống chủ.” Người nam nhân tóc bạch kim hiển nhiên nhìn ra được nếu không vì cái gì mà Tam trưởng lão Ma Viêm cốc lại cung kính với họ như vậy.
Một người trong đó gật đầu. Một người nam nhân trong số họ lên tiếng nói: “Ngươi hãy chờ ở đây!”
Cánh cửa mở ra, người nam nhân này đi vào bên trong. Sau khoảng mười phút thì người nam nhân này ngay lập tức đi ra. Hắn đưa tay sau đó đồng thời mở miệng nói: “Mời tam khách khanh trưởng lão tiến vào bên trong!”
Đầu người lão già nhẹ nhàng gật xuống. Hắn tiến vào bên trong. Người nam nhân có mái tóc bạch kim cũng muốn tiến vào bên trong. Tuy nhiên khi hắn đi theo lão già tam trưởng lão thì ngay lập tức bị người đưa tay ra ngăn cản. Lão già mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc, ngươi ở lại đây một chút lão phu sẽ trở vào gặp mặt tông chủ sau đó sẽ triệu kiến ngươi vào sau!”
“Hà…” Tư miệng của Bạch Thanh Ngọc khe khẽ thở dài. Bạch Thanh Ngọc mở miệng nói: “Được rồi!”
Lão già tam trưởng lão lẳng lặng đi về phía bên trong. Cảnh cửa lớn lập tức đóng lại. Bạch Thanh Ngọc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Trong lúc này hắn mỉm cười nói: “Chao hai vị đại ca, tiểu đệ là Bạch Thanh Ngọc ra mắt hai vị. Hai vị huynh đài không biết quý tính đại danh của hai vị là gì?”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một người lên tiếng nói: “Đại Kim”. Một người khác đáp lại: “Tiểu Ngân!”
Nhất thời khóe miệng Bạch Thanh Ngọc co quắp lại, Hắn không tin được trên đại lục đấu khí có nhiều cái tên kỳ quặc như vậy. Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng mím môi của mình. Ngay sau đó hắn mở miệng hỏi: “Hai đại ca Đại Kim và Tiểu Ngân, ngu đệ có chút tò mò không biết hai vị đại ca có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng ta hay không?” Thấy được hai người im lặng thì Bạch Thanh Ngọc lại tiếp tục hỏi: “Ta nhớ bào phục Ma Viêm cốc mặc có hình đầu lâu, ma quỷ mới đúng. Vì sao trên đường đi ta thấy được người lính canh của Ma Viêm cốc đều mặc quần áo có đồ án của Hắc Hoàng tông!”
Hai người nhìn nhau một người trong đó đáp lại: “Bởi vì hiện nay Ma Viêm cốc đã thuộc về Hắc Hoàng tông chúng ta. Ba hôm trước tông chủ Địa Ma lão quỷ bại thua vào trong tay của tông chủ Hắc Hoàng tông chúng ta. Hiện giờ tin tức sợ rằng đã sớm truyền đi toàn bộ vực Hắc Giác vực!”
“A” Trên khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc không giấu được sự kinh ngạc. Hắn hoàn toàn kinh hãi. Hắn không nghĩ được đối thủ của mình lại chuyển thành Hắc Hoàng tông. Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Khóe miệng Bạch Thanh Ngọc ngay lập tức co quắp lại.
Két! Khi mà Bạch Thanh Ngọc còn đang ngẩn ngơ thì lão già Tam trưởng lão đã mở cửa bước ra.
Hắn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc, tông chủ cho mời!”
Đầu Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật xuống. Hắn tiến về phía bên trong. Hai người hộ vệ ở bên ngoài cũng không có ý định ngăn cản. Khi mà Bạch Thanh Ngọc tiến vào thì có một cố linh hồn lực đánh úp lên cơ thể của hắn. Bạch Thanh Ngọc giật mình kinh ngạc. Mặc dù cỗ linh hồn lực này không mạnh nhưng nó đã đạt đến lực lượng luyện dược sư ngũ phẩm đỉnh phong. Rõ ràng còn nửa bước là bước vào luyện dược sư lục phẩm.
“Hừ…” Hai hàm răng Bạch Thanh Ngọc cắn lại, một cỗ linh hồn lực trực tiếp phản lại. Hắn dùng cố linh hồn lực của mình biến thành châm nhọn trực tiếp đâm vào cỗ linh hồn lực kia. Hắn nghe được trong bóng tối loáng thoáng phát ra tiếng hừ lạnh. Luồng linh hồn lực ngũ phẩm đỉnh phong ngay lập tức tăng cường đánh úp về phía Bạch Thanh Ngọc.
Hai người bắt đầu giao phong. Tuy nhiên ngay sau đó Bạch Thanh Ngọc ngay lập tức bị đánh xuống hạ phòng. Mặt mũi hắn vặn vẹo thể hiện ra sự thống khổ hai tay ôm lây đầu của mình rên lên: “Aaa…”
“Đủ rồi, Tề Sơn!” Một âm thanh quát lạnh vang lên. Nhất thời Bạch Thanh Ngọc không còn cảm giác được cỗ linh hồn lực kia đang hướng về phía mình tấn công nữa.
Lão già Tam trưởng lão mỉm cười nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Được rồi! Tiểu huynh đệ chúng ta còn nhanh tới gặp tông chủ đi!”
Đầu Bạch Thanh Ngọc tiến về phía bên trong. Thư viện không quá rộng. Hai người họ đi lòng vòng vài chỗ thấy được một nam nhân có mái tóc bạc, khuôn mặt khá lớn tuổi. Cả người mặc một thân y phục hào hoa quý phái màu vàng kim. Con mắt ánh lên nét trí tuệ. Đứng ở bên cạnh hắn là một vài người khác. Tuy nhiên lão già mặt đỏ có y phục màu vàng nhạt khiến cho Bạch Thanh Ngọc chú ý. Người này nếu hắn không đoán sai chính là người hắn giao chiến trong tối. Trên trán người này có thể thấy được lấm tấm những hạt mồ hôi.
Hai tay lão già Tam trưởng lão chắp tay lại sau đó nói: “Tông chủ, người ta đã đưa tới!” Lão già mặc y phục màu vàng kim nhẹ nhàng gật đầu xuống. Đồng thời bàn tay lão già mặc y phục màu vàng kim trực tiếp phất tay một cái. Lão già tam trưởng lão hiểu ý ngay lập tức lui ra ngoài.
Trên khuôn mặt lão già mặc y phục vàng kim xuất hiện một nụ cười thân thiện nói: “Chào mừng tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc tới địa bàn Hắc Hoàng tông của lão phu. Lão phu chính là chủ nhân của nơi này Mạc Thiên Hành!”
Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc nhíu mày lên tiếng hỏi: “Ngài là tông chủ Hắc Hoàng tông sao? Ta nhớ được hình như nơi này thuộc về Ma Viêm cốc, chủ nhân của nó là Địa Ma Lão Quỷ mới đúng!”
Trên khuôn mặt Mạc Thiện Hành xuất hiện một nụ cười khiến cho bất cứ ai cũng không có ác cảm với hắn. Hắn mở miệng đáp lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi thực sự không biết rồi! Vài ngày trước lão phu chiến thắng Địa Ma Lão Quỷ đồng thời thu lai địa bàn này của lão già Địa Ma. Hiện giờ Ma Viêm cốc đã thuộc về Hắc Hoàng tông chúng ta!”
Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn mở miệng nói: “Ra là như vậy!?”
Bất chợt Mạc Thiên Hành mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, nghe Tam khách khanh trưởng lão nói thiên phú luyện dược của ngươi không tệ. Ngươi còn chưa có sư phụ của mình?”
Đầu Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật xuống, hắn mở lời bình thản đáp lại: “Đúng vậy! Khi ta tiến vào học viện Già Nam bởi vì linh hồn biến dị cùng mạnh phi thương nên lão đầu Hỏa lão muốn thu ta làm đồ đệ. Tuy nhiên ta chưa có đồng ý!”
“A” Nghe được lời này thì đám người ở đây nhất thời đều xuất hiện sự ngạc nhiên. Mạc Thiên Hành mở miệng hỏi: “Vậy không biết vì sao tiểu huynh đệ ngươi lại không đồng ý trở thành đồ đệ của Hỏa lão đầu đây? Ngươi phải biết được rằng nếu như trở thành đồ đệ của hắn lấy tư nguyên của học viện Già Nam sẽ khiến cho con đường luyện dược sư của ngươi đi xa hơn!”
Đầu Bạch Thanh Ngọc lắc lắc, hắn thản nhiên mở miệng nói: “Lời này của tông chủ Mạc Thiên Hành không có sai! Tuy nhiên ta chỉ hỏi ngài một việc mà thôi. Hiện giờ ta đang là luyện dược sư tứ phẩm sơ cấp, tuổi của ta chưa đến mười bảy tuổi. Hỏa lão đầu bao nhiều tuổi? Theo tính toán của ta thì không ra vài năm ta sẽ đạt đến luyện dược sư ngũ phẩm. Nếu là ngài liệu có chịu bái một người có luyện dược sư cấp bậc thấp hơn mình làm sư phụ?”
“A” Nghe đươcj lời này thì Mạch Thiên Hành nhất thời quay ra nhìn về phía lão già mặt đỏ. Cả hai cùng đồng thời gật đầu một cái. Trong lòng họ thầm nghĩ: “Xem ra tên tiểu tử này còn rất có cá tính rất kiêu ngạo. Cũng phải dù sao tuổi của hắn còn trẻ mà!”
“Khụ…” Bàn tay lão già Mạc Thiên Hành lẳng lặng nắm lại đặt trên miệng, vài tiếng ho khan từ miệng hắn phát ra. Hắn chăm chú quan sát Bạch Thanh Ngọc nãy giờ phát hiện được Bạch Thanh Ngọc không có nói dối. Lão hít một hơi thật sâu, mặc dù trong lòng đầy sóng gợn nhưng bộ mặt hắn rất bình tĩnh nói: “Tiểu huynh đệ ngươi cảm giác Ma Viêm cốc không phải là Hắc Hoàng tông so với học viện Già Nam thế nào?”
Bạch Thanh Ngọc bình thản đáp lại: “Ta nghĩ có lẽ không kém! Bởi vì một số người nói Ma Viêm cốc có thể sánh ngang với học viện Già Nam nhưng tông chủ, ngài có thể thu phục được Ma Viêm cốc chứng tỏ thực lực cũng không kém. Hiển nhiên Hắc Hoàng tông không kém Ma Viêm cốc chút nào!”
Đầu Mạc Thiên Hành gật xuống. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười thỏa mãn. Hắn tiếp tục mở miệng hỏi: “Tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc, ngươi có hứng thú hay không gia nhập Hắc Hoàng tông chúng ta?”
“Hà…” Nghe thấy vậy Bạch Thanh Ngọc thở dài ra một hơi. Hắn lên tiếng nói: “Tiền bối Mạc Thiên Hành thứ cho kẻ ván bối như ta nói thẳng? Ta sợ ngài sớm đã có sự chuẩn bị cho ta rồi! Ta không có quyền lựa chọn đi!?”
Nghe được lời này thì cả đám người kinh ngạc, Mạc Thiên Hành nhíu mày lại nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi vị sao lại nói như vậy?”
Đầu Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc, hai mắt nhắm nhẹ một cái sau đó mở ra nhìn về phía Mạc Thiên Hành nói: “Kẻ như ta sợ rằng sớm đã được ngài nhìn trúng. Nếu như ta đồng ý ngài nhất định sẽ có cách nào đó kiểm soát ta. Nếu như ta không đồng ý ngài chắc chắn cũng sẽ dùng cách nào đó kiểm soát hoặc giả nếu ta quá cứng ngài sẽ giết chết ta vĩnh trừ hậu hoạn đi!”
“Hahaha…” Mạc Thiên Hành đột nhiên cười lớn. Tuy nhiên ánh mắt của hắn đã trở nên âm trầm. Hắn nhìn thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu huynh đệ, xem ra ngươi là người thông minh. Vậy ta muốn nghe câu hỏi của ngươi?”
Đôi môi Bạch Thanh Ngọc hơi mím lại, hắn mở miệng nói: “Ta đồng ý gia nhập Hắc Hoàng tông nhưng ta có điều kiện! Nếu tông chủ không đồng ý vậy thì giết ta đi…”
Nghe được lời này thì tất cả người ở đây đều cau mày nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Trên khuôn mặt họ biểu hiện ra rõ ràng không vui. Bàn tay Mạc Thiên Hành đưa ra hướng về phía Bạch Thanh Ngọc, khuôn mặt bình thản mà nói: “Mời nói!”
Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, ánh mắt Bạch Thanh Ngọc mở to nhìn về phía Mạc Thiên Hành, hắn mở miệng nói: “Xin tông chủ hãy thả ra đám người học viên của học viện Già Nam. Ta đồng ý ở lại đây gia nhập Hắc Hoàng tông!”
“A” Nghe được lời này thì Mạc Thiên Hành không hiểu kinh ngạc hô lên. Đôi mắt cáo già của lão hơi nheo lại. Sau đó trên mặt lão già xuất hiện một nụ cười, lão hỏi: “Tiểu huynh đệ, người lần này tự mình mạo hiểm xâm nhập vào đám người mục đích chắc không hẳn là người học viện Già Nam đi!? Lão phu rất tò mò không biết mục đích của ngươi là gì?”
Nghe được lời này thì Bạch Thanh Ngọc cau mày lại. Hắn thực ra thì muốn bảo tồn mấy nữ nhân bằng hữu thân thuộc của Tiêu Ngọc. Hắn chỉ có thể làm hết sức. Ngoài ra trong đám người đó còn có một nữ nhân hắn còn chút tình nghĩa. Đôi môi Bạch Thanh Ngọc hơi mím lại, hai tay chắp lại lên tiếng nói: “Thật không dấu diếm tông chủ Mạc Thiên Hành. Trong đám người học viên đó có vài vị hồng nhan tri kỷ của ta. Ta muốn đem họ cứu về tuy nhiên mấy người học viện Già Nam chần chờ không có ý định rat ay. Mong tông chủ thành toàn!”
“A” Đôi mắt Mạc Thiên Hành híp lại nhìn Bạch Thanh Ngọc nói: “Là như vậy!”
Bạch Thanh Ngọc hít một hơi sau đó lên tiếng nói: “Vâng, xin tông chủ thành toàn! Ta tất biết ơn ngài!”
Nghe được lời này thì Mạc Thiên Hành nhíu mày lại. Trước đó đem đám người này sắp xếp lại với nhau. Quả thực nếu như Bạch Thanh Ngọc nói thì nắm giữ vài nữ nhân mà hắn yêu thích có lẽ tốt hơn kiểm xoát Bạch Thanh Ngọc. Tuổi tác này cái khoản tình yêu này thì lão già như Mạc Thiên Hành cũng hiểu. Dù sao thì lão cũng đã từng trải qua. Mạc Thiên Hành híp lại lên tiếng hỏi: “Không biết mấy vị hồng nhan tri kỷ của tiểu huynh đệ là những ai?”
Đôi môi Bạch Thanh Ngọc hơi mím lại, hắn cười khổ lên tiếng nói: “Bởi vì ta có chút tham lam nên số lượng này hơi quá nhiều!” Hắn tiếp tục nói: “Học viên nữ rơi vào tay người Ma Viêm cốc thì tông chủ có thể hiểu được xin sớm ra tay. Ta thực sự không hy vọng họ có việc gì!”
“A” Đầu Mạc Thiên Hành gật xuống, hắn đưa tay ra nói: “Tiểu huynh đệ cứ nói!”
Bạch Thanh Ngọc gật đầu cười khổ nói: “Trong đó có đạo sư Nhược Lâm, Tiêu Tuyết Nhi, Tuyết Ny…” Hắn đem danh sách dài rằng rặc tiết lộ ra ngoài.
Mặc dù danh sách có chút dài nhưng trên khuôn mặt Mạc Thiên Hành lại xuất hiện một nụ cười bình thản. Hắn phất tay ra sau đó nói: “Được rồi, truyền mệnh lệnh của ta dừng lại tất cả mọi việc đối với các học viên nữ của học viện Già Nam. Bất cứ ai cũng không cho đồng vào. Ngay cả trưởng lão cũng không ngoại lệ!” Ánh mắt hắn đánh về phía một người bên cạnh nói: “Đi truyền mệnh lệnh của ta đồng thời đem mấy người nữ nhân này tới đây!”
“Vâng!” Người hầu cận bên cạnh Mạc Thiên Hành ngay lập tức chấp hành, hai tay chắp lại người khom xuống sau đó nhanh chóng rời đi.
Thấy được bóng người rời đi Mạc Thiên Hành mỉm cười nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu huynh đệ ngươi vừa ý rồi chứ?”
Trong lòng Bạch Thanh Ngọc thầm nghĩ: “Sao lão già này lại dễ dàng đồng ý như vậy?” Tuy nhiên trên khuôn mặt hắn lại biểu hiện ra sự vui mừng nói: “Đa tạ tông chủ!”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương