Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 286
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu qua tán lá cây, khóe miệng của thanh niên màu bạch kim phất phơ trong gió. Một thiếu phụ nâng cái bụng lớn đang ngồi trên ghế đá nhìn về phía một chiếc hồ nhân tạo nhỏ trong vắt. Nước trong đến nỗi mấy con cá hoa màu sắc sặc sỡ đang bơi lượn trung quanh. Thiếu phụ nâng cái bụng bầu nhẹ nhàng vuốt ve, thi thoảng nhìn về phía thanh niên tràn đầy yêu thương.
Làn gió nhè nhẹ thổi khiến cho tà áo cùng với mái tóc màu bạch kim của thanh niên nhẹ nhàng bay lên trong gió. Khuôn mặt của hắn dưới làn gió quả thực thêm vài phần tuấn lãng. Bàn tay hắn nâng lên một cây sao ngọc. Âm thanh ru rương bắt đầu từ tiếng sao tràn ngập khắp nơi. Âm thanh nhẹ nhàng vô cùng ưu mỹ phát ra khiến cho tâm hồn thanh thản.
Thiếu phụ cũng chỉ lặng lặng xoa bụng của mình, trên miệng xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ này. Thanh niên nhẹ nhàng nhìn về phía nàng gật đầu một cái.
Tiếng sáo cuối cùng cũng kết thúc, thiếu phụ xoa xoa bụng ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn về phía thanh niên hỏi: “Phu quân, bài hát thật là hay a? Ngày nào chàng cũng thối cho thiếp nghe được không?”
Nghe thấy vậy thì thanh niên cũng không biết nói sao ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Được, nếu như nàng thích ngày nào ta cũng có thể thổi sáo cho nàng nghe!” Hắn lẳng lặng ngối xuống nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhàng má thiếu phụ, ánh mắt của hắn tràn đầy yêu thương. Bàn tay vuốt ve bụng của thiếu phụ.
Thiếu phụ sờ sờ bụng của mình mở miệng nói: “Phu quân, còn hai tháng 20 ngày nữa là tiểu tử này ra đời rồi a!?”
Vẻ mặt của hắn cực kỳ dâm đãng nói: “Hắc, hắc… đúng rồi còn khoảng ba tháng nữa thôi! Hy vọng tên tiểu tử này sẽ không tranh nàng với ta a!? Chỉ cần nó ngoan ngoãn không quấy phá trong khi ta hảo hảo yêu thương mẫu thân của nó là được rồi!”
Nghe được lời không đứng đắn cùng với vẻ mặt bỉ ổi của thanh niên như vậy thì thiếu phụ bực mình lên tiếng nói: “Xem chàng kia sắp làm phụ thân đến nơi rồi mà vẫn còn như vậy! Hừ, hừ… cẩn thận tiểu quỷ này sau này nó cũng sẽ học hư giống chàng!?”
“Hahaha…” Thanh niên cười cực kỳ dâm đãng, ánh mắt nhìn về phía cái bụng to tướng của nàng nói: “Tính giống như ta đã tốt như vậy sau này khỏi lo không lấy được hiền thế. Không phải tính giống ta như vậy mới có thể kiếm được hai vị hiền thê đó sao?”
Ánh mắt của thiếu phụ trừng mắt nhìn về phía hắn. Hắn thấy vậy cười trừ giả vờ không thấy gì, bàn tay liên tục vuốt ve cái bụng to tướng của thiếu phụ. Bất ngờ hắn nghe được thiếu phụ ở miệng, hắn ngẩng đầu lên thấy đôi môi đỏ thắm của nàng đang mấp máy: “Phu quân, vừa có người gửi tin từ học viện Già Nam?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhã Phi nhẹ nhàng đưa bàn tay lên vuốt ve đầu của hắn rồi mở miệng nói: “Phu quân thật là chàng còn không biết sao? Chàng còn vờ vịt!? Không phải chuyện chàng cùng với Hổ Gia sao?”
Hai vai Tiêu Sơn nhún nhún lên hắn cười khổ cùng với Nhã Phi nói: “Cái này cũng thật sự bất đắc dĩ! Nàng cũng phải biết rằng ta cùng với phân thân hoàn toàn độc lập mặc dù chúng ta có thể liên thông ý nghĩ, ta có thể lấy được trí nhớ cũng như toàn quyền quyết định sống chết của hắn nhưng lại không thể lúc nào trông chừng hắn được.”
Đôi môi đỏ mọng ướt át mê người của Nhã Phi khẽ mở, nàng thở ra một hơi khiến cho Tiêu Sơn có chút mê đắm. Nhã Phi lên tiếng nói: “Ta xem sớm tiểu thư Hổ Gia bên ấy không dấu được, cái bụng đã khá lớn rồi thế nên họ muốn hẹn gặp sư phụ của Bạch Thanh Ngọc đặt ra ngày cưới!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai vẻ mặt cực kỳ vô trách nhiệm: “Thây kệ đi! Việc đó của Bạch Thanh Ngọc đâu liên quan gì tới ta đâu!”
Nhã Phi bĩu môi lên tiếng nói: “Không thấy sư phụ nào vô trách nhiệm như chàng vậy!”
“Hà…” Tiêu Sơn khe khẽ thở ra một hơi sau đó nhìn về phía đó tiếp tục nói: “Ta thực sự không dứt được thời gian dài như vậy. Ta còn cần bận khá nhiều việc. Trong thời gian rảnh rỗi ta muốn bồi nàng cùng với Tiên Nhi, mẫu thân và mấy tiểu tinh linh kia một chút. Thời gian sau ta ra ngoài thời gian khá dài thế nên không thể chăm sóc cho các nàng được…” Nói đến đây Tiêu Sơn tỏ ra có chút bất đắc dĩ: “Nàng không trách ta chứ! Nếu như nữ nhân ở các gia đình khác có lẽ đã thành ra lập thất rồi nhưng ta lại không rút được chút thời gian nào thành thân với các nàng cả!?”
Trên mặt Nhã Phi xuất hiện một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc, nàng cầm lấy tay của Tiêu Sơn sau đó ngọt ngào nói rằng: “Thiếp không giống mấy nữ nhân tầm thường như thế! Mấy nữ nhân tầm thường ấy đều coi trọng danh phận gì đó chẳng qua đều sợ hãi tiếng chê cười trong thiên hạ mà thôi! Đơn giản bởi vì trái tim của họ quá nhỏ không nhìn ra được những thứ lớn hơn. Thiếp cũng không cần cái thứ danh vọng đó chỉ cần trong tim chàng mãi có thiếp là được rồi!”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Sơn mỉm cười gãi gãi sống mũi của mình sau đó tò mò hỏi: “Từ khi nào Nhã Phi cũng biết nói những lời hoa mỹ như vậy a? nếu như ta là nữ nhân, nàng là nam nhân nhất định trái tim của ta sẽ bị nàng cho câu đi mất!”
Trên khuôn mặt yêu mị của Nhã Phi xuất hiện nụ cười phong hoa tuyệt đãi, nàng cười lanh lảnh giống như chuông bạc nói: “Khanh khách… Phu quân, chàng nói xem ai nói những lời này a!” Nói xong nàng liếm liếm môi nhẹ, bàn tay ngọc ngà trắng nõn vươn lên đem đầu của Tiêu Sơn kéo lại gần. Đôi môi đỏ mềm mại của nàng áp lên đôi môi của hắn. Nhất thời chiếc lưỡi đỏ mềm mại của Nhã Phi chui tọt vào trong miệng của hắn. Chiếc lưỡi của hai người bắt đầu dây dưa với nhau.
Tiêu Sơn đem toàn bộ nước miếng ngọt ngào và thơm ngát của Nhã Phi nuốt vào trong bụng. Hắn cười khổ lên tiếng nói: “Nàng đây là đang đùa với lửa a?”
Nhã Phi mỉm cười che miệng nói: “Phu quân, không được a! Thiếp còn gần ba tháng là muốn sinh ra bảo bảo rồi! Chính Y Tiên muội muội cũng nói kiêng vận động mạnh nga!” Ánh mắt xinh đẹp câu người giống như hồ ly tinh híp lại đầy khiêu khích nhìn về phía Tiêu Sơn. Rõ ràng nàng cũng thấy được cây côn th*t to tướng của hắn bắt đầu có dấu hiệu ngóc lên. Có lẽ nàng muốn trừng phạt hắn một chút đi. Nếu như thường ngày nàng có những động tác khiêu khích này hẳn ngay lập tức sẽ bị gia pháp áp dụng nhưng ai bảo nàng đang hoài bảo bảo đây?
Tiêu Sơn lắc đầu kéo quần lần ngay sau đó mở miệng nói: “Có tiểu a đầu tìm tới thì phải? Không biết có việc gì?!”
Đúng như lời của Tiêu Sơn nói, một lúc sau có một tiểu thị nữ khuôn mặt thanh xuân mặc y phục màu xanh đan xen màu trắng. Nàng tiến về phía hai người cực kỳ cung kính hành lễ: “Trưởng lão Nhã Phi, cô gia…”
Nhã Phi thấy được người thị nữ này tới cũng không có ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Lan Nhi, có việc?”
Đầu tiểu thị nữ khẽ gật xuống, nàng mở miệng nói: “Vâng, tại thành Hắc Nham có một vị luyện dược sư tên là Cổ Đặc dùng lệnh bài chuyên chế của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta chuyển lời. Hắn hình như muốn gặp đại nhân Tiêu Sơn…”
Trên khuôn mặt của Nhã Phi lại xuất hiện một vẻ tò mò: “Cổ Đặc!?”
“Ta đã biết!” Tiêu Sơn phẩy phẩy tay. Người tiểu thi nữ khom người hành lễ sau đó rời đi. Tiêu Sơn cười khổ sau đó lên tiếng cười nói: “Cổ Đặc một luyện dược sư tam phẩm. Người này chính là đệ đệ ruội thịt của đại sư Cổ Hà. Tính tình của hắn cực kỳ yêu thích các loại thiên tài dị bảo cùng với các vật quý hiếm. Đồ sưu tầm của hắn thì ngay cả đến một vị luyện dược sư lục phẩm hay thất phẩm cũng phải đỏ mắt”
“Lần trước ta cùng với Tiên Nhi ghé qua đó lấy chứng nhận thân phận luyện dược sư cùng mua một số vật linh tinh thì bắt gặp phải người này. Đối với những vật liệu cực kỳ cổ quái kia quả thực ta có chút tâm động. Nếu như có thời gian rảnh rỗi ta muốn ghe qua nhiều sưu tầm một chút. Dù sao vươn thuốc cần sưu tập cho đủ bộ a! Lần này có lẽ hắn sưu tầm được mấy đồ hay dược liệu quý hiếm muốn trao đổi với ta đây mà.“
Khuôn mặt xinh đẹp câu người của Nhã Phi xuất hiện một vẻ giảo hoạt nói: “Phu quân kiếm được một tiện nghi lớn của người khác a!”
Ngón chỏ gãi gãi sống mũi, Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Vậy cũng phải là người khác kiếm ta tiện nghi lớn sao?” Nói xong hắn hôn nhẹ lên trán của Nhã Phi sau đó nhẹ giọng nói: “Với tốc độ của Thanh Viêm có lẽ chiều tối nay là ta có thể trở lại nơi này. Nàng báo cho mẫu thân và Tiên Nhi, ta không ăn cơm trưa ở nhà nhé!” Nhã Phi nghe được lời này thì gật đầu một tiếng.
Một lúc sau một thanh niên anh tuấn xuất hiện trước mặt của Tiêu Sơn, hai tay của hắn chắp lại cực kỳ cung kính nói: “Chủ nhân, chủ mẫu!”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hai bàn tay hắn phẩy nhẹ nhìn về phía Thanh Viêm sau đó hắn mới nói: “Thanh Viêm, ta cần đến thành Hắc Nham một chuyến. Ngươi hóa ra bản thể ma thú sau đó chúng ta tới thành Hắc Nham. Ta muốn ngươi lấy tốc độ nhanh nhất đến đó!”
Thanh Viêm chắp hai tay cực kỳ cung kính nói: “Vâng!” Thân mình của hắn bay lên không trung. Một tiếng ưng kêu cao vút. Thân mình của Thanh Viêm bành trướng. Toàn bộ quần áo lả tả hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Nhất thời đám người vây xung quanh đều cực kỳ ngạc nhiên và kinh hãi.
Một thân hình con chim ưng khổng lồ sải cánh dài cả tám, chính trượng xuất hiện trong không khí. Thân hình của nó che khuất một mảng lớn tại phía dưới tại ra một cái bóng khổng lồ. Toàn thân con chim ưng bốc ra ngọn lửa xanh dập trời. Đôi môi Tiêu Sơn nhẹ nhàng hôn lên trán của Nhã Phi, thân mình Tiêu Sơn bay lên nhẹ nhàng đạp chân lên mình con chim ưng.
Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía dưới sau đó mở miệng nói một tiếng: “Đi thôi!”
Con chim ưng khổng lổ kêu lên một tiếng hùng dũng sau đó bay vút vào mây xanh. Thân mình chim ưng lao nhành giống một mũi thần tiễn phá không mà đi. Thanh niên cao ngạo đạp chân ở thân mình chim ưng. Hắn không bởi vì tốc độ của con chim ưng quá nhanh mà thân mình bị mất cân bằng.
Bị ánh mắt trời chói chang chiếu vào mắt, thanh niên nhẹ nhàng đưa tay lên che chắn mặt của mình. Làn gió mạnh mẽ táp vào mặt cùng với quần áo khiến cho khuôn mặt tuấn tú của hắn hoàn toàn bạo lộ trong không khí, quần áo phát ra tiếng phần phật. Mặc dù gió rất mạnh nhưng thanh niên tỏ ra rất bình thản, hắn dắm một chân lên trước, bàn tay đặt ngang ở dưới chân ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Hắn có chút tò mò lên tiếng hỏi: “Thanh Viêm khí chất của ngươi biến đổi rất mạnh sắp đột phá đấu hoàng lên đấu tông sao?”
Nghe được lời này của Tiêu Sơn thì Thanh Viêm mở miệng nói: “Chủ nhân chắc hẳn là như vậy. Ta cũng không nghĩ đến mình lại nhanh chóng đột phá như vậy. Thường thường ma thú chúng ta đạt được đến cấp độ này muốn tăng lên có thể là trăm năm cũng có khi là một nghìn năm đặc biệt là loại có huyết mạch không cao cấp như chúng ta!”
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi nhíu lại. Thường thường mấy loại ma thú cũng bởi vì hạn định bởi huyết mach mà tộc độ trưởng thành vô cùng chậm không giống như các loại viễn cổ siêu thú. Mấy loài này dù mới sinh ra đã mạnh hơn chủng loại khác tốc độ tăng nhanh bình cảnh ít. Giống như loại ma thú có huyết mạch hỗn tạp như Thanh Viêm mà muốn đột phá càng là khó khăn vô cùng.
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn lại tiếp tục nói: “Vậy ngươi ước chừng khoảng bao nhiêu thời gian sẽ tiến vào đấu tông!?”
Hai cánh Thanh Viêm vẫn vỗ mạnh, đầu nó hơi ngẩng lên sau đó Thanh Viêm mở miệng nói: “Nếu muốn ta tấn đấu tông chắc cũng phải mất một năm thưa chủ nhân!”
“Nga” Cái miệng của Tiêu Sơn há hốc miệng lên tiếng hỏi: “Làm sao mà lại mất nhiều thời gian như vậy. Ngươi không phải nói chỉ mất thời gian một năm thôi sao?”
Con mắt ưng của Thanh Viêm hơi liếc lên sau đó mở miệng nói: “Thế hệ đấu khí này của chúng ta không giống với chủ nhân tu luyện. Chúng ta muốn ở đột phá yêu cầu phải cần rất nhiều thời gian. Nếu như ở trong không gian của chủ nhân sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian?”
Hai con mắt Tiêu Sơn nheo lại, hắn có chút tò mò hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Do năng lượng đấu khí có trong thiên địa. Nếu như chúng ta chọn nơi có thiên địa năng lượng nhiều như vậy chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian tu luyện cực lớn. Bình thường muốn đột phá đấu tông thì thời gian cũng phải kéo dài từ nửa năm đến một năm có khi vài năm là chuyện rất bình thường nếu như nơi đó có năng lượng đấu khí ít ỏi!” Thanh Viêm mở miệng đáp lại.
“Ra là vậy!” Đầu Tiêu Sơn hơi gật gù. Đột nhiên có vẻ như hắn nhớ đến cái gì đó. Hắn suy nghĩ trầm ngâm một chút thì mới mở miệng hỏi: “Thanh Viêm ta nghe nói người luyện hóa dị hỏa có thể tăng lên tu vi đúng không? Nếu như ta đem hai cái dị hỏa cho ngươi cùng với Hoàng Tử Yên thì các ngươi có bao nhiêu thành năm chắc đánh vào đấu tông!”
Thân mình của Thanh Viêm cứng đờ, hai cánh của hắn mở rộng hết cỡ thân mình liệng về phía trước. Một lúc sau thì hắn mới lên tiếng nói: “Cái này!? Chủ nhân người thực sự định tặng cho chúng ta dị hỏa!?”
Tiêu Sơn phả ra một hơi nóng rực sau đó mở miệng nói: “Ta không nói chơi! Nếu ta đem chúng cho các ngươi thì các ngươi có bao nhiêu tỷ lệ đem chúng luyện hóa!?”
Nghe thấy vậy thì Thanh Viêm mới hít một hơi thật sâu sau đó lên tiếng nói: “Nếu như chúng ta có được dị hỏa như vậy chúng ta có tám thành có thể tiến vào đấu tông!”
“Tám thành!” Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm một tiếng. Dường như hắn rơi vào trầm tư. Dù sao mấy người chỉ có Thanh Viêm và Hoàng Tử Yên có chính thức đấu khí hệ hỏa có thể luyện hóa dị hỏa. Riêng phần Tiểu Long Nữ có lẽ nàng có thể luyện hóa một cái dị phong, dị lôi hoặc Phong Lôi Nộ Diễm nhưng hắn không có. Hiện giờ mấy thứ ấy toàn bộ đều còn giữ ở động phủ Hỏa Liên Yêu Thánh.
Thanh Viêm thấy được chủ nhân của mình rơi vào trâm tư một cái thì hắn cũng không có tiếp tục hỏi. Ma thú giống như hắn thực sự có chút thèm thuồng nhưng không giống như con người sẽ có những mưu toan. Nếu như chủ nhân cho nó như vậy nó sẽ rất hoan nghênh nếu như chủ nhân không cho nó vậy nó cũng không có đòi hỏi. Không giống như con người thấy lợi quên nghĩa. Ma thú so với con người trung thành hơn nhiều.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên một nụ cười thỏa mãn, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Nếu các ngươi cắn nuốt dị hỏa hấp thụ trong đó năng lượng cường đại đúng không? Theo ta được biết thì dị hỏa mạnh mẽ có mức độ nguy hiểm ngay cả đấu tông cường giả cũng không dám lại gần. Nếu như muốn luyện chế loại dị hỏa này còn cần phải có mấy loại đan dược làm hỗ trợ. Ngoài ra nghe nói thành công luyện hóa cũng không cao? Ngươi thực sự có nắm chắc tám thành thành công sao?”
Dường như Thanh Viêm thấy được thực sự chủ nhân chắc hẳn muốn tặng dị hỏa cho hai người thì mỉm cười lên tiếng nói: “Chủ nhân, ngài quên chúng ta là gì sao? Chúng ta là ma thú a! Thân thể cùng kinh mạch của chúng ta so với loài người mạnh hơn rất nhiều. Loài người cần phải có đan dược hỗ trợ mới có thể cắn nuốt luyện hóa dị hỏa nhưng chúng ta không cần. Chúng ta chỉ cần đem nó trực tiếp cắn nuốt là được. Mặc dù dị hỏa rất mạnh mẽ nhưng thân thể của chúng ta cũng cực kỳ mạnh mẽ hoàn toàn chịu đựng nổi thuộc tính cuồng bạo của dị hỏa?”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười. Khóe miệng hắn cong lên hình nửa vầng trăng. Hắn mở miệng nói: “Tốt! Giờ bay nhanh tới thành Hắc Nham đi!”
“Vâng!” Thân mình của Thanh Viêm bay vút vào trong không khí.
Đạp trên thân mình của Thanh Viêm thì Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười. Hắn nhớ được hắn vẫn còn năm bộ dị hỏa như vậy tặng cho Hoàng Tử Yên và Thanh Viêm thì vẫn còn có được ba loại dị hỏa. Hiện giờ hắn đã trồng thêm mấy hạt sen xuống dưới đất như vậy sau khoảng ba mươi ngày nữa hắn lại có thêm hơn hai chục Thanh Viêm Địa Tâm hỏa nữa. Dường như hắn chính là một cái nhà máy sản xuất dị hỏa?
Nghĩ đến có thể sản xuất dị hỏa hàng loạt thì khóe miệng của Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười cực kỳ gian tà. Một nụ cười khiến cho tất cả mọi người ở đây đều đảm hàn. Không ai biết hắn trong lúc này nghĩ gì.
Khóe miệng Tiêu Sơn hơi cong một chút. Hiện giờ Tiêu Hỏa Nhi vốn là có năng lực giống như phun ra Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vậy có phải hay không nên tặng cho nàng mấy món pháp bảo đây? Dù sao nàng dùng hoa sen không có hạt sen kia làm vũ khí cũng có vài phần tội nghiệp. Tính ra hắn cũng là người phụ thân tiện nghi của Tiểu Hỏa Nhi.
Ánh mắt Tiêu Sơn thấy được một tóa thành cực kỳ khổng lồ ở phía xa thì mới lên tiếng vỗ vỗ đầu của Thanh Viêm nói: “Được rồi! Chúng ta đáp xuống một chỗ sau đó ngươi hóa thành người rồi chúng ta mới vào thành. Đi như vậy tránh cho người khác chú ý!” Thanh Viêm ngay lập tức liệng nghiêng cánh tiến vào một mảnh sa mạc nóng bỏng cách thành Hắc Nham khoảng hai dặm sau đó trực tiếp đáp xuống mảnh đất không người.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương