Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 267
Trận chiến vừa chạm tức phát. Toàn thân Mặc Ba Tư được bao phủ bởi một lớp đấu khí khôi giáp màu đen tuyền bóng nhẫy. Bộ khôi giáp sát nhập vào trong cơ thể của Mặc Ba Tư khiến cho khí thế Mặc Ba Tư tăng mạnh, Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, bàn tay của hắn liên tục đấm ra với tộc độc cực nhanh gạt qua lỗ mũi hướng về phía Mặc Ba Tư phẩy tay nhẹ nhàng nói: “Đến đây đi!”
Mặc Ba Tư hừ lạnh một tiếng trực tiếp lao về phía Tiêu Sơn. Bàn tay của hắn xuất hiện một cái đầu rắn to lớn. Đấu khí phòng ra trực tiếp hòa thành một con rắn màu đen lớn hướng về phía Tiêu Sơn muốn tap về phía hắn một cái.
Bàn tay của Tiêu Sơn bốc ra ngọn lửa rừng rực màu vàng kim. Thấy được ngọn lửa bốc ra đáng sợ kinh hãi như vậy nhiều người đột nhiên hô lên nói: “Dị hỏa!”
Nhất thời mấy vị thống lĩnh và trưởng lão đều nhìn về phía nhau. Họ âm thầm kinh hãi. Trong con mắt của họ tràn ngập sự kinh ngạc. Viêm Thư trầm ngâm sau đó lên tiếng nói: “Tuổi nhỏ như vậy đã đạt được dị hỏa. Âm Thế, ta xem tuổi của tiểu tử này không đến hai mươi đi!”
Lão già Âm Thế nhìn về phía mấy lão già khác đều cùng nhau âm thầm gật đầu nói: “Đúng vậy không đến hai mươi a!” Trong lòng của Âm Thế cũng cực kỳ cảm thán. Chưa đến hai mươi tuổi đạt được thực lực đấu vương, luyện dược tài hoa đạt được cấp bậc lục phẩm, trong tay lại nắm giữ dị hỏa. Người như vậy ngay cả đến các thế lực của Trung Châu cũng khó mà có thể đạt được.
Một bà lão trong số các lão già ở đây tò mò lên tiếng hỏi: “Âm Thế, lão già ngươi có biết hay không thân phận của tiểu tử này? Còn nữa sư phụ của tiểu tử này chắc hẳn không tầm thường đi! Lão nhân như ta không nghĩ được có vị luyện dược sư cường giả nào mới có thể dạy dỗ một tiểu tử như vậy!”
Đầu Âm Thế nhẹ nhàng lắc lắc đầu hắn lên tiếng nói: “Năm xưa tộc xà nhân chúng ta đúng là có một trận chiến đối với loài người. Trong trận chiến đó tộc xà nhân chúng ta cũng bị thương thảm trọng, một số tộc xà nhân cũng bị bắt đi. Có một lượng lớn lưu lạc tại loài người cũng không lạ gì!”
Một lão già mặc quần áo hoa trong nhóm tò mò lên tiếng hỏi: “Nếu như vậy sợ hắn có hay không có ý đồ gì khác với tộc xà nhân chúng ta?”
“Không, sẽ không đâu!” Ngay lập tức âm thanh phát ra đánh ngang những lời nói này. Nhất thời mọi người quay về phía âm thanh phát ra thì thấy được lời phát ra chính là từ miệng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Thấy được mọi người nhất thời nhìn về phía mình thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi đỏ mặt trong thời gian ngắn. Nàng nhìn về phía mọi người nhanh chóng giải thích nói: “Hắn có tiềm lực và thiên phú mạnh mẽ như vậy thì sư phụ hắn cũng phải rất mạnh. Với một số cường giả như vậy thì ta nghĩ tộc xà nhân chúng ta không có bất cứ thứ gì có thể đánh động họ…”
Mấy lão già nghe được lời này của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì đều thoáng suy nghĩ một chút. Hiển nhiên lời này của nữ vương Mỹ Đỗ Toa quả thực có lý. Bởi vì với những cường giả như vậy thì hắn tới một nơi *** chim không ỉa như trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ này làm cái gì? Họ chẳng lẽ rảnh rỗi không có việc gì đi tìm tộc xà nhân gây chuyện. Tộc xà nhân cũng không có bảo vật gì đáng để họ để ý đến. Tất nhiên cũng hắn đến truy cầu nữ vương Mỹ Đỗ Toa là hợp lý nhất. May mắn hắn không dùng cường thế mà dùng phương cách ôn hòa đối với nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Âm Thế phe phẩy chiếc áo màu xám của mình sau đó lên tiếng nói: “Nữ vương bệ hạ ta xem tên tiểu tử này cũng không lỗi chút nào. Ngươi đã nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa tìm được ý trung nhân tốt. Hắn mặc dù thực lực chưa chắc đã bằng được với ngươi nhưng ta thấy không sớm thì muộn hắn cũng sẽ vượt qua ngươi mà thôi. Ta xem tuổi ngươi cũng không còn nhỏ rồi. Ngươi cũng cần chuẩn bị sinh sản hậu đại a.”
Mấy lão già nhìn về phía nhau lên tiếng gật đầu rối rít như gà mồ thóc: “Phải phải…”
Hai má của nữ vương Mỹ Đỗ Toa ửng đỏ, nàng quay mặt đi lạnh lùng nói: “Các ngươi già mà không kính. Đợi khi nào hắn đánh thắng ta đã!” Sau đó nàng quay mặt đi không thèm để ý đến mấy lão già kia. Ánh mắt lo lắng quan sát trận chiến phí dưới.
Bà lão trong nhóm tộc xà nhân có đức cao vọng trọng nói: “Khụ khụ… Tiểu Mỹ Đỗ Toa, ngươi cũng không trách một lão bà như ta cảnh báo a. Tiểu tử này lớn lên cực kỳ tuấn lãng, biết lấy lòng nữ nhân lại có thực lực và tài năng thiên phú cực cao. Lão bà ta đoán được rằng sau lưng hắn là một thế lực cực kỳ lớn. Sợ rằng ngay tộc xà nhân chúng ta cũng không dám với cao. Ngươi nên quyết định sớm một chút… Tên tiểu tử này sợ rằng sau này sẽ rất có nhiều nữ nhân vây quanh hắn. Nếu ngươi không ra tay nhanh một phút lão bà như ta đây sợ rằng…”
Nghe được lời của bà lão có địa vị trong tộc này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa xấu hổ gần chết, hai má đỏ bừng lên chỉ nhẹ giọng nói: “Ta biết phải làm gì rồi!” Mây lão già lớn tuổi trong đều nhìn về phía nhau gật đầu mỉm cười. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Sơn đang chiến đấu phía dưới thì trong lòng tràn ngập một cảm xúc khác lạ. Từ trước đến nay nàng rất ghét có người vì nàng mà sắp xếp hôn nhân. Nàng ghét cái thể loại hôn nhân chính trị nhưng hiện giờ nếu như đổi thành người thanh niên này thì nàng sẽ không có chút bài xích nào.
Thấy được khuôn mặt lo lắng cùng một chút hạnh phúc của nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì hai tay của Hắc Độc nắm chặt, trong con ngươi tràn ngập oán độc nhìn về phía Tiêu Sơn.
Phanh!
Con rắn do đấu khí của Mặc Ba Tư ngưng tụ nện thẳng về phía bức tường kết giới. Nó hung hăng nện lên trên đó khiến cả bức tường rung lên bần bật. Tiêu Sơn đạp chân thân mình bắn sang bên tay phải tránh thoát sau đó từ bàn tay phải phun ra một quả đấm lửa đánh thẳng về phía Mặc Ba Tư với tốc độ cực nhanh.
Phanh!
Mặc Ba Tư trực tiếp nện lên cú đấm lửa của Tiêu Sơn bay đến. Bàn tay của hắn tụ đấu khí đem quả đấm này đánh tan nhưng đồng thời hắn cảm giác cánh tay của hắn có chút tê dại. Hiển nhiên hắn cũng biết được rằng thực lực của Tiêu Sơn cũng không kém hắn là bao. Đây còn chưa nói đến việc Tiêu Sơn dùng đến tín ngưỡng khôi giáp. Một khi hắn dùng đến tín ngưỡng khôi giáp mở ra bạo viêm tinh tam sắc có thể đem cả võ đài chôn diệt khiến cho Mặc Ba Tư chết không toàn thây.
Hiển nhiên hắn còn phải giữ lại để đối phó với Hắc Độc cùng với một số vị thống lĩnh khác. Mấy vị thống lĩnh ở đây sẽ có nhiều vị bợ đít hắn nhưng biết đâu sẽ có một vị nào khác muốn khiêu chiến hắn thì sao đây?
Bàn tay trai của Mặc Ba Tư trực tiếp bắn ra hàng trăm con rắn độc do đấu khí hóa thành bay về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng nhìn hướng về phía Mặc Ba Tư, bàn tay của Tiêu Sơn xuất hiện một ngọn lửa cực kỳ lớn. Hắn đẩy ra ngọn lửa, cả ngọn lửa biến thành một cơn lốc xoay lửa bay về phía Mặc Ba Tư. Toàn bộ đám mang xà do đấu khí tụ tập vào nện lên cơn lốc lửa phát ra tiếng “Phanh, phanh, xèo xèo…”
Đột nhiên Tiêu Sơn nhíu mày một cái. Hắn nhảy bật lên không trung. Không biết từ lúc nào ở phía hai bên của hắn do hai con rắn khá lớn từ phía hai bên hướng về phía hắn há cái miệng cực lớn đỏ lòm toàn máu là máu tap tới chỗ của hắn. Hai con rắn hung mãnh đến mức đem chỗ đá phía dưới của hắn đánh cho tan hoang.
Phanh, phanh… Vụn đá bắn tung tóe khắp nơi.
Hoa Xà Nhi dùng ngón tay nho nhỏ trên bàn tay trắng ngón nhẹ nhàng vân vê đôi môi đỏ mọng và mê người của mình nói: “Ai da, xem ra biểu đệ Dược Nam gặp khó khăn với bí thuật của tộc xà nhân chúng ta a!”
Hai hàng lông mày như lá liễu trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Mị cau lại, nàng lên tiếng nói: “Mặc Ba Tư thật sự không biết xấu hổ. Lại dùng bí thuật của tộc xà nhân đi ức hiếp một người đã sống ở loài người nhiều năm. Thật sự là quá đáng!”
Nghe thấy vậy Hoa Xà Nhi cười khanh khách, tiếng cười của nàng lanh lảnh như chuông bạc nói: “Thống lĩnh Nguyệt Mị thực sự biết lo lắng chon am nhân rồi sao? Ta không nghĩ đến một ngày thống lĩnh Nguyệt Mị sẽ biết lo lắng cho một nam nhân khác a! Thật là kỳ lạ đấy!?”
“Ngươi…” Nguyệt Mị trừng mắt nhìn về phía Hoa Xà Nhi nói. Từ trước đến nay Nguyệt Mị cùng với Hoa Xà Nhi vốn đã không ưa thich nhau. Cả hai người đối vỡi nữ vương Mỹ Đỗ Toa đều muốn dẫn công đầu.
Hoa Xà Nhi khinh thường nói ra: “A, a, a… Biệu đệ Dược Nam đã có người lo lắng cho. Hiển nhiên hắn không cần chúng ta lo lắng a!” Nghe được lời này thì Nguyệt Mị ngẩng đầu lên xem thì thấy được ánh mắt của nữ vương bệ hạ nhìn về phía Tiêu Sơn tràn ngập lo lắng. Nguyệt Mị biết được nàng đã thực sự động lòng trước một nam nhân.
Cường giả tộc xà nhân có thể đem linh hồn ma thú hút ra, sau đó tu luyện lại thành một loại kĩ năng đặc biệt không những có thể bảo toàn phần lớn thực lực của ma thú mà lại tuyệt đối phục tùng chủ nhân hung mãnh không sợ chết khiến đối thủ cực kì khó chịu. Đây là lần thứ hai Tiêu Sơn gặp phải kiểu tấn công này thì phải.
Nhìn hai con đại xà táp tới đã đánh hụt nhưng chúng còn không có trực tiếp bỏ qua. Thấy được Tiêu Sơn nhảy lên không trung, hai cánh mở ra thì mấy con mang xà trực tiếp há miệng lớn thân mình bắn vút lên không trung há cái miệng máu muốn cắn nát Tiêu Sơn.
“Hừ” Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng. Trong hai tay mỗi tay của hắn xuất hiện được một quả cầu lửa. Quả cầu xoay tròn rít gào trong tay của Tiêu Sơn. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên hắn trực tiếp ném hai quả cầu về phía hai con rắn khổng lồ.
Cả hai con rắn khổng lồ bị hai quả cầu đánh nổ tan. Khói đen bốc mù mịt khắp nơi. Bất chợt hắn cảm giác được cực kỳ nguy hiểm. Không biết lúc nào mà Mặc Ba Tư đã tránh thoát được đòn tấn công của Tiêu Sơn. Cả bản tay hắn tụ tập trên cây xà độc mâu của mình. Cây độc mâu phát ra ánh sáng đen ngóm bóng nhẫy. Hắn vận toàn lực ném mạnh về phía Tiêu Sơn đang bao phủ trong lớp khói đen.
Phập! Keng!
Hai âm thanh phát ra rít lên. Khóe miệng của Mặc Ba Tư cong lên một nụ cười khoái trá. Vẻ mặt của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hoàn toàn bị bàng hoàng. Trong con mắt của Hắc Độc tràn ngập vui sướng. Nếu như quả thật Tiêu Sơn mà bị Mặc Ba Tư giết chết dù Mặc Ba Tư dựa trên tộc quy không bị luận tội vậy hắn cũng phải đối mặt với lửa giận của thế lực đằng sau lưng Tiêu Sơn. Ngoài ra nữ vương Mỹ Đỗ Toa với hắn sẽ hận thấu xương.
Vù!
Một tiếng quạt cánh bay lên. Một thanh niên tuấn tú xuất hiện, một bên cánh ưng của hắn đã bị độc mâu xuyên qua. Tuy nhiên đám độc đấu khí trên độc mâu nhanh chóng bị ngọn lửa màu xanh da trời xua tan. Tiêu Sơn đem độc mâu rút ra trên cánh chim của hắn xuất hiện một cái lỗ lớn.
Vừa rồi hắn cảm giác được nguy hiểm nên vội vã dùng đôi cánh chim ưng này che lấy bảo vệ cơ thể. Mặc dù đôi cánh này được luyện chế bằng pháp bảo, cường độ của nó mạnh vẫn bằng Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng nhưng xem ra nó vẫn có khả năng bị phá hỏng. Vừa rồi độc mâu của Mặc Ba Tư là toàn lực ném ra. Nó đâm xuyên một cái cánh nhưng lại không phá được cánh thứ hai. Hiển nhiên Tiêu Sơn trong lòng biết rõ được Mặc Ba Tư hiển nhiên có lòng tư muốn giết chết hắn.
Một tay rút ra cây độc mâu sau đó Tiêu Sơn trực tiếm ném nó ra bên ngoài. Cây độc mâu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Mặc Ba Tư nhìn thấy được Tiêu Sơn không có bất cứ thương thế nào thì trong lòng cực kỳ kinh hãi. Hắn đã thành công trong việc dụ Tiêu Sơn vào bẫy sau đó toàn lực nhất kích hy vọng có thể giết được Tiêu Sơn. Hiển nhiên đến lúc đó theo luật lệ thì hắn không có bất cứ tội trạng gì.
Mấy lão già tộc xà nhân nhìn về phía nhau, trong con mắt của họ đều xuất hiện vẻ âm trầm khi nhìn về phía Mặc Ba Tư. Chẳng lẽ hắn không biết được rằng tầm quan trọng của Tiêu Sơn hay sao? Chẳng lẽ hắn không biết được cái chết của Tiêu Sơn sẽ dẫn đến đại họa ngập trời cho tộc xà nhân hay sao? Có lẽ hắn biết đấy nhưng mà hiện giờ ghen ghét đang tràn ngập trong lòng của Mặc Ba Tư. Mặc Ba Tư muốn giết hết Tiêu Sơn để độc chiếm nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Rõ ràng những lời trước đó Mặc Ba Tư không có nghe hiểu được những lời Tiêu Sơn nói.
Đôi cánh màu xanh phía sau Mặc Ba Tư rung mạnh, cả người hắn bắn vút về phía trước trong khi Tiêu Sơn tiến hành nhổ thương. Hắn toàn lực đánh về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn ngay lập tức nhanh chóng tránh thoát. Bàn tay bốc ra ngọn lửa rừng rực đồng thời chém về phía cổ của Mặc Ba Tư.
Mặc Ba Tư cười lạnh một tiếng, hắn mặc kệ cho Tiêu Sơn đánh về phía cổ của mình thì cả người xoay lại bàn tay cung lên nện thẳng một quyền vào bụng của Tiêu Sơn. Không biết từ lúc nào trong đó có một con rắn cắn vào cổ tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cắn chặt hàm răng một cái ngay lập tức chịu vết rắn cắn này sau đó vẫn tiếp tục nện thẳng vào cổ của Mặc Ba Tư.
Mặc Ba Tư cực kỳ kinh hãi, hắn không ngờ Tiêu Sơn lại muốn đồng quy vu tận với mình. Mặc Ba Tư cùng với Tiêu Sơn đều hung hăng đánh thẳng về phía nhau.
Phanh!
Cả hai người đều bị đánh bay ra ngoài. Trên bụng của Tiêu Sơn xuất hiện một cú đấm in dấu ở trên đó, miệng của hắn trấn cho hộc máu. Mặc Ba Tư thì trên cổ nám đen, máu từ đó phun ra như suối.
Con rắn độc vẫn ghim lên cổ tay của Tiêu Sơn. Mấy nữ tính tộc xà nhân đều cực kỳ kinh hãi hô lên: “Vô sỉ!” Hiển nhiên họ không nghĩ đến Mặc Ba Tư sẽ chơi trò âm hiểm đến như vậy.
Mặc Ba Tư nhanh chóng nuốt vào một viên đan dược đồng thời dùng bột thuốc rắc lên vết thương rồi nhìn về phía Tiêu Sơn đang bị con rắn cắn thì phá lên cười nói: “Dược Nam, hiện giờ ngươi đã trúng độc nặng ngươi có lẽ không phải là đối thủ của ta. Ngươi có phải bây giờ cảm giác được toàn thân run rẩy hay không? Nếu như ngươi muốn mạng sống mà chấp nhận từ bỏ nữ vương bệ hạ vậy thì bản thống lĩnh sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Ngu ngốc!” Cả bàn tay của Tiêu Sơn bốc ra ngọn lửa rừng rực. Con rắn ngay lập tức bị nướng thành rắn chín. Hắn cười lạnh nhìn về phía Mặc Ba Tư nói: “Ngươi quên một điều rồi! Độc đối với luyện dược sư nắm giữ dị hỏa là không có tác dụng a! Ngươi có phải cảm giác được hiện giờ mình thắng thế nên mới đưa ra yêu cầu ngây thơ này hay không. Đừng nói ngươi có thể giết chết ta mà ngay cả ngươi có thể giết chết ta thì sao chứ? Muốn ta từ bỏ nàng là không thể nào!”
“Ngươi…” Hai hàm răng của Mặc Ba Tư cắn lại với nhau. Mặc Ba Tư tại sao lại quên được rằng Tiêu Sơn lại là luyện dược sư nắm giữ dị hỏa chứ. Hắn đã dùng một con rắn có chứa kịch độc hy vọng có thể đánh bại được Tiêu Sơn nhưng hắn đã quá coi thường Tiêu Sơn rồi. Cả người Mặc Ba Tư bốc lên đấu khí ngập trời.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đôi mắt đầy sao nhìn về phía Tiêu Sơn. Không ngờ Tiêu Sơn có thể thoát chết khiến lòng nàng thở phào một hơi. Trong lòng nàng không ngờ lại thầm mắng: “Khốn kiếp, làm cho ta lo gần chết!” Nàng không biết được cái cảm giác này là gì. Cái cảm giác này phải chăng là yêu?
Tiêu Sơn cười lạnh một tiếng, hai tay xuất hiện hai ngọn lửa một vàng kim một bạc trắng. Mấy lão già nhìn về phía nhau kinh hãi hô lên: “Dị hỏa, hắn nắm giữ hai loại dị hỏa! Hắn… hắn muốn làm gì điên rồi sao?”
Hai tay của hắn trực tiếp áp lại với nhau. Trong mỗi con ngươi của hắn bốc lên một loài ngọn lửa khác nhau. Hai tay áp lại khiến cho hai ngọn lửa quện vào với nhau tạo ra một quả cầu lửa liên tục quay tròn phát ra ánh sáng hai màu.
Thấy được lực lượng như vậy của Tiêu Sơn thì Mặc Ba Tư cực kỳ kinh hãi. Tuy nhiên hắn vẫn muốn chiến đấu đến cùng. Mặc Ba Tư hét lên một tiếng, phía trước người hắn hình thành một cái đầu rắn màu đen cực lớn. Đầu rắn màu đen phóng cực nhanh về phía Tiêu Sơn. Tuy nhiên Tiêu Sơn cũng ném trực tiếp quả cầu lửa hai màu bắn vút về phía Mặc Ba Tư.
Quả cầu bay đi mà không phát ra bất cứ âm thanh bá đạo nào. Nó giống như một vật hết sức bình thường mà vô hại. Cái đầu rắn do đấu khí ngưng tụ được Mặc Ba Tư đánh đi lại tràn ngập hung hiểm. Nó phát ra tiếng rít gào đầy uy thế. Cái đầu rắn lớn do đấu khí ngưng tụ trực tiếp nuốt lấy quả cầu lửa giống như nuốt một con muỗi. Cái miệng lớn của con rắn há ra, quả cầu lửa chui tọt về phía bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương