Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 259
Trong sa mạc tại thần điện Mỹ Đỗ Toa…
Một căn biệt viện khá lớn hướng về phía một ngự uyển tuyệt đẹp. Hôm nay trời nắng trong xanh một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu đỏ, Chiếc đuôi rắn màu tím phía dưới y phục của nàng hơi phe phẩy nhè nhẹ. Nàng ngồi trên một chiếc ghế khá là sang trọng. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp ngũ quan đẹp mê người ẩn sau chiếc khăn che mặt màu tím. Đầu đội kim quan được tạo ra bởi những viên pha lê màu tím. Nàng chăm chú nhìn về phía thanh niên phía trước mặt của mình.
Thanh niên đối mặt với nàng quả thực có vẻ đẹp của một tuyệt mỹ nam tử. Mái tóc bạch kim nhẹ nhàng lay động. Con mắt màu xanh nước biên sâu hoắm giống như hút hồn phái nữ. Một khi nam nhân lúc trầm tư cẩn thận suy nghĩ khiến cho nữ nhân đều có cảm giác sức hút mạnh nhất. Hiện nay với khuôn mặt của mỹ nam tử như hắn hiển nhiên càng mê người rồi.
Trong tay hắn cầm một viên tròn mà dẹp màu đen thở ra một hơi nói: “Hài… Ta không ngờ vài ngày nàng đã học được chân đế của việc đánh cờ rồi. Trận này ta chấp nhận thua cuộc! Lung Linh nàng cũng không thể không cho ta mặt mũi a!?” Khuôn mặt của hắn cười khổ đem con cờ màu đen trả lại cái hộp trang nhã và tinh tế ở dưới bàn. Ở trên bàn có một cái hình vuông. Trên đó sếp hàng loạt những con cờ màu trắng trong khi cờ màu đen thì không chiếm đến được một phần tư so với số lượng cờ trắng.
Lung Linh che miệng cười duyên nói: “Ngươi từ đầu cũng đâu cho bản vương mặt mũi a!? Ngoài ra nếu như nương tay thì cuộc cờ cũng đâu còn ý tứ gì nữa?” Nữ tử được gọi tên là Lung Linh này chính là nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Mặc dù nụ cười của nàng vẫn bị dấu qua khăn che mặt nhưng nụ cười này hoàn toàn có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào bị mê mẩn.
Lần đầu tiên chơi món cờ này quả thực nữ vương Mỹ Đỗ Toa bị hạ gục liên tục. Tên thanh niên kia rõ ràng không có cái gì gọi là khí độ của nam tử đều ăn quân cờ của nàng khiến cho nàng hoàn toàn thảm bại. Nói trắng ra hắn chính là một kẻ thích khi dễ một nữ nhân mới học cờ của nàng. Hiện giờ hoàn ngược lại khiến cho hắn thảm bại không ngờ trong lòng nàng lại xuất hiện sự vui vẻ chưa từng có.
Hiển nhiên Tiêu Sơn muốn qua cuộc cờ phát hiện được nữ vương Mỹ Đỗ Toa thuộc loại người nào. Nếu mỗi người con gái đều sẽ có ba bản sắc cơ bản sau khi hoàn toàn liên tục bị thảm bại nhiều lần. Thứ nhất chinh là bực tức hừm hừm trách mắng hắn không có khí độ nam tử. Thứ hai bỏ cờ luôn không chơi nữa. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại phản ứng rất bình thường tự nhiên tiếp tục chơi với hắn. Rất nhanh nàng đã hoàn toàn hoàn ngược lại hắn. Có thể nói khả năng thiên phú trong kỳ thuật của nàng cực cao.
Tiêu Sơn hoàn toàn bị ngây ngẩn vì sắc đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nụ cười này khiến cho định lực chống chói của hắn bị phá vỡ. Thấy hắn ngây ngẩn nhìn về phía mình như vậy thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi ngẩn ra. Hai má nàng có chút đỏ lên, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa giận. Ánh mắt nàng quét thấy được cây côn th*t của hắn đang ngóc đầu lên. Nàng hiển nhiên biết hắn có ý muốn xấu xa với nàng nhưng nàng lại không thể làm gì được hắn. Nếu như đó là một người bình thường nàng sẽ có hai lựa chọn coi thường không thèm để mắt đến hoặc là dứt khoát ra tay lấy đi tính mạng của người này là xong. Hiện giờ nàng lại thúc thủ vô pháp với tên nam nhân vừa háo sắc đồng thời lại tuấn lãng này.
“Hừ” Một tiếng hừ lạnh từ trong miệng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa khiến cho Tiêu Sơn giật mình tỉnh lại. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thực sự không hiểu tại sao trong lòng nàng vừa tức giận lại có có chút vui lòng. Nàng chẳng lẽ vui lòng vì hắn nổi lên phản ứng sính lý với nàng còn vì hắn có ý dâm vơi nàng? Hai má nữ vương Mỹ Đỗ Toa giống như đánh lên một lớp phấn hồng mỏng. Nàng lạnh giọng nói: “Ngươi không sợ ta trong lúc này giết chết ngươi sao?”
Khuôn mặt của Tiêu Sơn không có sợ hãi chút nào mà hắn chỉ cảm giác có lỗi. Hắn nhìn về phía hạ thể của mình, lều cổ đang ngạo nghễ đón gió. Hắn nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Lung Linh nàng cũng không thể trách a! Thứ này hoàn toàn là phản chú, thật không ngờ nó lại dám tự tiện có ý xấu xa với nàng” Hắn nhìn về phía cây côn th*t với vẻ mặt giận dữ mắng nhiếc nó: “Tên khốn này thật là không biết điều a. Hắn lại dám có ý đồ xấu xa với nữ vương bệ hạ của ta, ta nhất định khi trở về nhà sẽ dạy cho tên này một bài học!”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa quả thực từ trước đến nay nàng chưa gặp phải cái loại mặt dày và vô sỉ như Tiêu Sơn. Thế mà nàng lại hoàn toàn không có cách nào xử lý được cái tên mặt dày này. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nâng lên ánh mắt xinh đẹp trừng về phía Tiêu Sơn trong con mắt rõ ràng mang theo cảnh bảo nhưng cũng không mang theo sát khí. Nàng lạnh giọng nói: “Nếu như ngươi còn dám nói bản vương là của ngươi mà nói bản vương không ngại cắt đầu lưỡi của ngươi đi!”
Tiêu Sơn vội vã dùng thiên hà nguyên lực đem dục hỏa trôi đi. Hắn cười khổ nói: “Lung Linh, nàng cũng không thể vô lý như thế a! Việc này nàng cũng không thể hoàn toàn trách ta được. Nàng rất xinh đẹp a. Ta yêu thích nàng khi thấy nàng đẹp như vậy mà ta không phản ứng thì ta chẳng phải là một nam nhân không bình thường sao? Chẳng lẽ nàng muốn lấy một nam nhân không bình thường về làm trượng phu!?”
Hết sức vô sỉ, hoàn toàn không có cái gọi là sự xấu hổ. Trước mặt của nàng mà hắn lại có thể nói như vậy được nữa. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang muốn nổi đóa thì bất chợt một tiếng sấm làm cho hai người giật mình tỉnh lại. Tiêu Sơn nhìn ra bầu trời thấy được cả bầu trời đã bị bao phủ bởi đám mây đen.
Nói ra cũng rất nhanh khi hai người còn đang ngẩn người ra thì cơn mưa bắt đầu đổ xuống. Tiêu Sơn mở miệng nói: “Trời mưa rồi sao? Trên sa mạc cũng có mưa sao?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa chuyển động cơ thể nàng tiến ra phía cửa nhìn ra từng hạt mưa chút xuống dưới đất khiến nền đất cát bắt đầu ướt đẫm. Bàn tay ngọc ngà trắng nõn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đưa ra nhẹ nhàng hứng lên từng hạt mưa. Nàng để cho những giọt mưa rơi tí tách trên lòng bàn tay của nàng. Lúc này Mỹ Đỗ Toa giống như một tiên nữ vừa huyền ảo đứng dưới mưa lại chân thật khiến cho lòng người say đắm.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa quay đầu nhìn về phía Tiêu Sơn nhẹ nhàng nói: “Mỗi năm tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ sẽ một lần đổ mưa vào thời gian này. Thời gian duy trì khoảng một tuần. Xà nhân chúng ta thường lợi dụng thời gian này dùng để trữ nước.“ Nói đến đây nữ vương Mỹ Đỗ Toa khe khẽ thở dài nói: “Huyết mạch của tộc xà nhân vốn là trời sinh âm hàn vốn không thích hợp sống ở nơi này. Mặc dù thời gian dài chúng ta vốn đã quen thuộc với nơi này nhưng ta vẫn hy vọng tộc xà nhân sau này có một hoàn cảnh sống tốt hơn!”
Tiêu Sơn quẫy nhẹ đuôi rắn hắn tiến về phía bên cạnh nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng nói: “Ta tin nàng nhất định sẽ làm được. Cho dù nàng có làm gì đi nữa ta vẫn mãi mãi ở bên cạnh ủng hộ nàng!”
Nghe được những lời ngọt ngào này thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa lên tiếng đáp lại: “Cảm ơn ngươi, Dược Nam!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nở một nụ cười thân thiện nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Lung Linh, nàng thật đẹp a!” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không có đáp lại hắn mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn ngắm nhìn trời mưa mà thôi. Bất chợt Tiêu Sơn lấy ra một chiếc sáo bằng ngọc. Lần này hắn không cầm chiếc tiêu lần trước mà là một cây sáo ngọc tuyệt đẹp.
Bàn tay của hắn bắt đầu nhẹ nhàng bấm lên những nốt sáo này. Chiếc sáo bắt đầu phát ra âm thanh ru dương mà tuyệt mỹ. Nó lúc thì trầm bổng, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì cao vút. Tuy nhiên điều kỳ lạ là hắn không cần dùng hơi thổi cũng khiến cho cây sáo ngọc phát ra âm thanh mê người.
Cây sáo ngọc này vốn là hắn dùng một dụng cụ tu chân tạo nên. Người sử dụng chỉ cần bổ sung năng lượng cho nó là nó có thể tự hút gió tạo ra âm thanh mê người kia. Tiêu Sơn bắt đầu mở miệng cất tiếng ca. Đây là lần đầu tiên mà Mỹ Đỗ Toa nghe được tiếng ca của Tiêu Sơn. Quả thật giọng hát của hắn nghe cực kỳ êm dịu cực kỳ dễ nghe.
Có một đám mây mưa trong gió
Trong đám mây mưa có mưa
Như trong tim ta có nàng
Có một đám mây mưa trong gió
Trong gió có một đám mây đau khổ
Không biết gió sẽ thổi mây về đâu
Thổi đi, thổi cho lá rơi đầy mặt đất
Chẳng còn lại chút tàn dư
Bay đi khắp nơi mỏi mòn chờ đợi nàng
Mỗi khi trời đổ mưa, là trong gió có đám mây mưa
Mỗi khi ta nhớ đến nàng, là trong gió có đám mây mưa
Làn gió nhớ buồn thương hóa thành mưa có hạt mưa hóa mây rồi
Làn mây bay về qua trong lòng mưa xa người nên gió mưa về
Làn gió nhớ buồn nàng có buồn không cách mặt nhau xót xa lòng
Về nơi phương trời xa trong lòng ta tình còn nhung nhớ trái tim người về đâu
Tình yêu ơi có hay chăng tình ta người về đây chút yêu thương ấm nồng
Người yêu ơi vấn vương trong lòng ta
Từng đêm mong nhớ có nàng về đây....
Làn gió hoang vu về nhớ mưa đầy trời tình yêu nàng cháy trong trái tim nhớ
Người có hay chăng lòng nhớ nàng thật nhiều tình còn đây khát khao tháng năm đó
Bài hát “Tình Như Gió Như Mưa” được Tiêu Sơn cải biên sao cho đảm bảo dùng tiếng của đấu khí đại lục phát ra âm thanh hay nhất. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe giống như mê như say. Nàng hoàn toàn cảm giác được nỗi nhớ nhung trong lời bài hát của Tiêu Sơn. Hơn nữa bài hát còn rất đúng nhịp khi từng hạt mưa đang rơi tí tách trên mặt đất.
Khi mà hắn kết thúc thì trời cũng đang mưa, Tiêu Sơn khe khẽ thở dài một hơi. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không ngờ được rằng hắn lại có thêm một bài hát hay như vậy. Hàng ngày nàng đều nghe một bài hát Thiên Không Chi Thành đã sớm bắt đầu nhàm chán nhưng hiện giờ hắn lại có bài hát khác cũng rất hay. Xem ra sau này nàng muốn bắt hắn thổi cho nàng nghe những bài hát hay khác a.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bài ca này thật là hay? Tên của bài hát này là gì!?”
Tiêu Sơn nhìn về phía nàng một chút, nụ cười của hắn có chút gượng gạo nói: “Tình như gió như mưa” (cũng có tên Trong gió có đám mây mưa).
Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn, đôi môi đỏ mọng mê người của nàng lẩm bẩm khe khẽ nói: “Tình như gió như mây sao?” Khi nàng thấy được khuôn mặt hơi chút buồn bã của Tiêu Sơn thì nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bản vương nhìn ra được ngươi có tâm sự? Bản vương rất tò mò chuyện gì đem một luyện dược sư như ngươi thành như vậy?”
Ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình, Tiêu Sơn cười gượng nói: “Cũng không có gì chẳng qua chỉ là một chuyện cũ nho nhỏ mà thôi!”
Hai hàng lông mày của nữ vương Mỹ Đỗ Toa cau lại, nàng cảm giác có chút hứng thú về chuyện cũ này của Tiêu Sơn. Bởi vì trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết việc này rất có thể ảnh hưởng tới Tiêu Sơn rất lớn. Nói chung là nàng muốn biết chính xác đó là chuyện gì. Tuy nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại dằn lòng lại cũng không có truy vấn.
Lúc này, nữ vương Mỹ Đỗ Toa thấy được ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía mình giống như si mê thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa có chút cảm giác trong lòng rung động, Bất chợt hắn lên tiếng nói: “Lung Linh, nàng thật sự rất đẹp a! Ta có chút tò mò đây, nàng đẹp như vậy vì sao lần nào ta gặp nàng thì nàng cũng đeo khăn che đi dung mạo của nàng. Dung mạo của nàng đẹp như vậy bị chiếc khăn che mặt kia che lại không phải đáng tiếc lắm sao?”
Đôi mắt nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn. Nàng biết được rằng mình sắp rung đông trước mặt nam nhân này. Tuy nhiên nàng không hiểu tại sao mình cảm nhận được giống như người này đang dấu diếm gì đó. Quả thật mỗi lần ở bên cạnh hắn nàng có cảm giác vô cùng thoải mái vô cùng dễ chịu. Trên khuôn mặt của nàng thực sự đã xuất hiện một nụ cười mà lâu nay nàng đã đánh mất. Mới gần đây không ngờ nàng phát hiện được mình lại nằm xuân mộng mà nam tử trong mộng lại là hắn. Sáng dậy bởi vì chiếc nệm bị ướt nhẹp khiến cho nàng xấu hổ gần chết. Tuy nhiên thủy chung nàng cảm nhận được hắn giống như che dấu điều gì còn có một phần giả dối. Mặc dù nàng biết được rằng hắn ưa thích mình cũng không phải giả.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại trở lại vẻ lạnh như băng nói: “Chỉ cần có một ngày ngươi có sức mạnh đủ đánh bại bản vương. Bản vương sẽ để cho ngươi tự tay đem khăn che mặt của ban vương tháo xuống!”
Hắn nhẹ nhàng bóp mũi của mình, từ trên cơ thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa có một mùi hương rất mê người làm cho Tiêu Sơn có cảm giác cực kỳ thoải mái. Hắn xuẩn xuẩn dục động có cảm giác muốn đem nữ vương Mỹ Đỗ Toa ôm vào trong ngực mà yêu thương bảo vệ. Hắn biết dấu dưới vỏ bọc lạnh lùng sắt đá kia rất có thể là một nữ nhân mềm yếu cùng với một trái tim nồng cháy.
“Nhất định là như thế!” Tiêu Sơn nói giống như chém đinh chặt sắt. Hắn nhìn về phía nàng nói: “Sẽ có ngày ta sẽ mạnh hơn nàng đến lúc đó ta nhất định sẽ bảo vệ nàng sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tới nàng!” Từng lời nói cực kỳ buôn nôn từ trong miệng của Tiêu Sơn nói ra ngoài. Có thể ở địa cầu thì hắn sẽ bị nữ nhân coi thương nhưng ở đây là đấu khí đại lục hiển nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa chưa từng nghe thấy những lời này còn nữa với địa vị của nàng thì cũng chẳng có người nào dám nói những lời này với nàng cả.
Nhất thời trong giây lát hai người im lặng nhìn về phía nhau. Mây đen trên trời chút xuống hạt mưa cuối cùng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía trời thấy được trời bắt đầu quang đãng. Nàng đưa tay lên thử một chút xem có còn mưa hay không thì thấy được trời đã hoàn toàn tạnh. Ánh mắt xinh đẹp có mang theo hơi chút tiếc nuối. Nàng không hiểu tại sao cứ bên cạnh hắn thời gian lại nhanh như vậy. Nếu ngày dài hơn một chút là tốt rồi.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đột nhiên mở miệng nói: “Đã đến lúc bản vương phải trở về!”
Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đi đường cẩn thận một chút! Chú ý bản thân đừng làm việc quá sức!” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo quan tâm làm cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác được trái tim nhận được thứ gì đó ấm áp.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng gật đầu đáp lại nói: “Ngươi cũng vậy!” Nàng xoay người rời đi.
Bất chợt một bàn tay túm lấy bàn tay của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Bàn tay của nàng run lên, nàng cảm giác được có một luồng điện chạy khắp toàn thân mình khiến cho cả người nàng run rẩy. Nàng quay lại thì thấy được Tiêu Sơn đang nhìn về phía nàng. Hắn mím môi vài cái sau đó tỏ ra có chút thất thố nói: “Ngày mai nàng có đến thăm ta hay không?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đột nhiên rụt tay lại, nàng giống như một nữ sinh e lệ vội vàng sờ sờ tay của mình sau đó nói: “Nếu có thời gian rảnh rỗi, bản vương có lẽ sẽ đến!”
Nói xong nữ vương Mỹ Đỗ Toa xoay người rời đi. Thấy được nàng đã đi xa một đoạn thì Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng nói: “Lung Linh, ngày mai nàng nhất định phải đến đấy! Ta nhất định sẽ vì nàng mà ca lên một bài khác…” Thân mình xinh đẹp của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi dừng lại một chút sau đó mới rời đi.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nở một nụ cười: “Xem ra Lung Linh còn là một cô bé đáng yêu đấy!”
Lúc này hắn ngẩng lên bâu trời phát hiện được mấy đám mây đen hiện giờ đã mây đen đã tản đi. Từng đám mây trắng xuất hiện. Ở phía cuối chân trời xuất hiện một cái cầu vồng tuyệt vời. Tiêu Sơn nhìn về phía cuối chân trời xuất hiện một nụ cười bình thản. Thật ra thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa là một nữ nhân tốt hắn cũng yêu thích nàng. Đúng vậy là yêu thích mà không phải yêu thực sự.
Đối với nữ nhân thì nam nhân ưu tú trong lòng của các nàng đều khiến cho các nàng trở nên rung động và yêu thích. Hiển nhiên nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiện nay cũng như thế. Hắn chưa chắc được nữ vương Mỹ Đỗ Toa có thật sự yêu mình hay không nhưng hắn đoán được rằng nàng đã thích hắn. Như vậy có lẽ hắn có thể thực hiện được bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau khi đem công pháp kia phổ biến tốt trong tộc xà nhân có lẽ hắn sẽ rời đi. Cái tên Dược Nam đối với nàng mà nói chỉ là một cái ký ức thoáng qua mà thôi. Rồi đây nàng sẽ tìm được một nam nhân khác yêu thương nàng mà thôi. Tuy nhiên khi nghĩ đến điều này thì không hiểu tại sao Tiêu Sơn không đành lòng. Chinh phục nàng đem nàng cưới về làm lão bà thì đối với nàng cùng với mấy người Tiểu Y Tiên và Nhã Phi đều không công bằng. Nếu như để cho nàng tìm được nam nhân yêu thương nàng thì hắn lại không muốn. Con người đặc biệt là nam nhân cũng là loài động vật thật rắc rối. Chính với Vân Vận thì hắn cũng có cái cảm xúc như thế.
Đưa bàn tay năm ngón về phía mặt trời, hắn để ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ tay của mình thì hắn khẽ nói nhỏ: “Mặt trời thật cao, thật xa! Rõ ràng nó chân thực trước mắt của ta nhưng ta lại không có cách nào nắm bắt được…” Hắn không hiểu tại sao mình lại nói ra những câu nói như vậy. Có lẽ là một câu nói có ý nghĩa cũng có thể là có nghĩa. Sau đó hắn đột nhiên nói mấy câu rất nhỏ chỉ chính hắn nghe được: “Lung Linh, thật xin lỗi!”
Hai thiếu nữ xà nhân tầm mười bốn, mười năm tuổi. Cả hai đều xinh xắn đáng yêu, một người có đuôi rắn màu đen, một người có đuôi rắn màu xanh. Cả hai người cũng kính hướng về phía Tiêu Sơn: “Đại nhân!”
Tiêu Sơn quay về phía hai người lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy, Đại Song, Tiểu Song!?”
Hai thiếu nữ lên tiếng nói: “Đại nhân chúng ta đã chuẩn bị xong thức ăn. Mời đại nhân lại dùng bữa!”
“Ừ” Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn để cho hai người Đại Song và Tiểu Song dẫn đường hướng về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
137 chương
32 chương
62 chương
17 chương