Tự Cẩm

Chương 814

Khương Tự căn bản không lo lắng lựa chọn của Đại trưởng lão, nàng lo chính là biện pháp giải quyết Ô Miêu đưa ra. Hoa trưởng lão hạ giọng nói: “ Trong cung Thái Hậu có một cung tì gọi là Thải Hà, là người của chúng ta.” Lông mi Khương Tự khẽ nhúc nhích, nhìn Hoa trưởng lão. “Thải Hà sẽ nói cho Thái Hậu nhiệm vụ đã hoàn thành, bảo bà ta dựa theo sắp xếp năm đó giả chết thoát thân, quay về trong tộc……” “Giả chết?” Khương Tự nhăn lại mày đẹp. Giả chết thật sự tiện nghi cho lão yêu bà gây sóng gió kia, có điều Thái Hậu là phụng mệnh hành sự, cũng coi như thân bất do kỷ. Đại trưởng lão muốn Thái Hậu giả chết thoát thân đã là nhượng bộ, dù sao đứng ở lập trường của Ô Miêu, tuyệt đối sẽ không thừa nhận với thiên tử Đại Chu rằng bọn họ phái quân cờ tới, còn lăn lộn thành Thái Hậu. Như vậy tương đương làm Đại Chu và Ô Miêu không chết không thôi. Với Đại Chu mà nói, Ô Miêu là một bộ lạc có chút khó giải quyết, trêu chọc không đáng, nước giếng không phạm nước sông mới là tốt nhất. Mà với Ô Miêu, Đại Chu chính là quái vật khổng lồ, ngày thường khách khí chỉ là không muốn chước phiền toái, nhưng một khi Đại Chu hạ quyết tâm đối phó Ô Miêu, chờ đợi Ô Miêu chính là tai ương lật úp. Hoa trưởng lão quan sát nét mặt Khương Tự, hỏi: “Thánh Nữ cảm thấy thế nào?” Khương Tự tâm tư trăm chuyển, cuối cùng vẫn gật đầu: “Như vậy cũng tốt.” Thái Hậu giả chết rời khỏi Đại Chu không hại người nữa, miễn cưỡng vẫn có thể tiếp thu. “Ta còn có một nghi vấn.” “Thánh Nữ mời nói.” Đầu ngón tay Khương Tự vuốt ve chén trà sứ trắng, bình tĩnh nhìn Hoa trưởng lão: “Thái Hậu có biết ta với A Tang có dung mạo giống nhau không?” Hoa trưởng lão hơi giật mình, nhanh chóng lắc đầu: “Không biết.” Khương Tự đặt chén trà xuống, hỏi ra nghi hoặc: “Vì sao Đóa ma ma biết, Thái Hậu lại không biết?” Hoa trưởng lão giải thích nói: “Đóa ma ma đã gặp qua bức họa của A Tang, Thái Hậu lại chưa từng thấy qua.” Khương Tự trầm ngâm một lát, cười nói: “Nói như vậy, địa vị của Thái Hậu thậm chí còn thua kém Đóa ma ma? Đóa ma ma xem như giám thị Thái Hậu?” Hoa trưởng lão ngượng ngùng nói: “Đóa ma ma là phối hợp với nhiệm vụ của Thái Hậu. Thái Hậu là một phần kế hoạch quan trọng nhất, thân phận đặc thù, biết quá nhiều ngược lại không tốt.” “Vậy Thái Hậu biết ba quẻ ngôn kia không?” “Bà ta không biết tường tận. Một quân cờ hạ xuống mấy chục năm, trong đó biến hóa quá nhiều, tuyệt mật như vậy để bà ta biết toàn bộ độ nguy hiểm quá lớn.” Khương Tự kéo khóe môi. Như vậy xem ra, Thái Hậu thật đúng là quân cờ danh xứng với thực. Một người làm quân cờ mấy chục năm, cố tình lại ngồi ở vị trí tôn quý nhất, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đây? Khương Tự trở lại trong cung, lại đi thỉnh an Thái Hậu, để ý quả nhiên đã có một người cung tì gọi Thải Hà. Cung tì mặt mày thanh tú, đặt ở trong cung chỉ tính là tầm thường. Lúc Thải Hà đối mặt với Khương Tự không lộ ra chút khác thường, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa đều không có, không biết là che dấu quá tốt, hay là người truyền tin vào trong cung cũng không nhắc đến thân phận của Khương Tự. Sau khi Khương Tự rời đi, tâm tình Thái Hậu lại tối tăm mấy ngày. Tối ngày hôm đó, Thải Hà tiến đến bên người Thái Hậu, thấp giọng nói: “Đại trưởng lão có tin truyền đến.” Thái Hậu nhìn Thải Hà, giọng điệu khó hiểu: “Nói đi.” “Đại trưởng lão nói, ngài nên về nhà.” Thái Hậu chấn động, vẫn duy trì biểu tình như vậy thật lâu không có biến hóa. “Thái Hậu?” Thải Hà mơ hồ cảm thấy Thái Hậu có chút khác thường. Thái Hậu phục hồi tinh thần, liếc Thải Hà một cái thật sâu, bất động thanh sắc nói: “Đã biết, ta sẽ chuẩn bị.” Thải Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm lui ra. Vào đêm, Thái Hậu trằn trọc, mãi vẫn không ngủ được. Đại trưởng lão triệu bà về Ô Miêu? Mượn đèn đêm, Thái Hậu nhìn chằm chằm tay mình. Bàn tay đã từng trắng nõn nhu mỹ đến bây giờ đã nếp uốn trải rộng, không còn nữa dáng vẻ của trước kia. Mấy chục năm trước, lúc bà mới vào cung, đã từng rất chờ mong được trở lại nơi sinh ra mình nuôi lớn mình. Cứ việc ở Ô Miêu thân phận thấp kém, nhưng dù sao đó cũng là nhà mình, có cha mẹ có thân nhân, có tất cả những thứ quen thuộc với mình. Sau đó, bà quen với cao cao tại thượng, quen với phong cảnh phồn hoa nơi cao nhất. Còn có thể trở về sao? Thái Hậu đột nhiên ho khan một tiếng. Cung tì gác đêm lập tức bò dậy, sợ hãi hỏi: “Thái Hậu làm sao vậy, có muốn uống chút nước ấm không?” “Không cần.” Thái Hậu ra hiệu cung tì đi ngủ. Cung tì không lên tiếng, lại có thể nghe được hô hấp hơi loạn của nàng, hiển nhiên không dám đi ngủ. Thái Hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Trở về không được. Bà đã sớm quen làm Thái Hậu tôn quý, quen với nhất hô bách ứng, một câu có thể quyết định sinh tử của người khác. Chẳng lẽ muốn bà vô thanh vô tức trở lại Ô Miêu làm một bà lão bình thường, ngay cả rửa chân đều phải tự tay làm lấy? Nghĩ đến tình cảnh ấy, Thái Hậu liền không rét mà run. Bà đã đến gần đất xa trời, nếu thật sự phải lựa chọn một thân phận, dĩ nhiên sẽ là Thái Hậu Đại Chu, mà không phải là bà lão Ô Miêu không có tiếng tăm gì. Không tới mấy ngày, một cung tì của Từ Ninh Cung gọi là Thải Hà biến mất. Khương Tự tuy lưu ý động tĩnh của Từ Ninh Cung, nhưng có chỗ không tiện, nên trễ mấy ngày mới biết được. Biết tin tức này, Khương Tự lại không quá ngoài ý muốn. Một người hưởng phú quý mấy chục năm, giờ bảo người đó trở về làm người bình thường, nào là chuyện dễ dàng như vậy. Nhịn một thời gian, Khương Tự rốt cuộc tìm được cái cớ thích hợp lại lần nữa ra cung cùng Hoa trưởng lão gặp nhau. “Thải Hà đã chết.” Vừa gặp mặt, Khương Tự liền đi thẳng vào vấn đề. Hoa trưởng lão kinh hãi, giọng nói đều thay đổi: “Thải Hà đã chết?” Khương Tự gật đầu, lặp lại nói: “Thải Hà đã chết.” Hoa trưởng lão run giọng nói: “Tại sao lại như vậy?” Trừ Thái Hậu ra, Thải Hà là ám kỳ còn sót lại ở trong cung. Thải Hà chết có nghĩa là gì, Hoa trưởng lão lại chẳng quá rõ ràng, nhưng bà hiển nhiên không thể tiếp nhận sự thật này. Ánh mắt Khương Tự khóa chặt Hoa trưởng lão, từng chữ nói: “Thải Hà chết nói rõ Thái Hậu chủ động chặt đứt liên hệ với Ô Miêu, bà ta làm phản.” Da mặt Hoa trưởng lão kịch liệt run run, tay giơ lên lại hạ xuống, vô cùng luống cuống. Khương Tự lạnh lùng nói: “Thái Hậu không muốn giả chết, Hoa trưởng lão cảm thấy nên làm thế nào cho phải?” Tâm tình Hoa trưởng lão kịch liệt phập phồng, giãy giụa một hồi rồi mới nói: “Chuyện này ta cần phải bẩm báo với Đại trưởng lão, tất cả để cho Đại trưởng lão định đoạt.” Khương Tự đứng dậy: “Vậy được, ta lại chờ tin của Đại trưởng lão.” Ô Miêu cách Đại Chu đường xá xa xôi, một phong thư đi tới đi lui lại cần thời gian mấy tháng. Trong chớp mắt Cảnh Minh năm 21 đã qua, Tết Nguyên Tiêu mỗi năm một lần sắp tới, những cửa hàng son phấn, trang sức lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Buôn bán của Lộ Sinh Hương năm này náo nhiệt hơn năm kia, lại có hậu trường Thái Tử Phi không ai dám tìm phiền toái, tất nhiên là khách đông như mây. Ngày hôm đó Tú nương tử cùng Lư Sở Sở mở cửa cửa hàng, trong cửa hàng rất nhanh đã bị khách nhân đến mua hương lộ nhét đầy. Nhìn thấy như vậy, trái tim Tú nương tử kiên định vô cùng. Một bên tiểu nhị nhịn không được nói: “Nếu có thể mở rộng mặt tiền cửa hiệu lên một chút nữa thì tốt rồi.” Rõ ràng buôn bán tốt như vậy, cửa hàng lại không mở rộng, hương lộ cũng không bán được nhiều, tổn thất bao nhiêu là bạc. Lư Sở Sở liếc xéo tiểu nhị một cái, cười mắng: “Lo lắng vớ vẩn cái gì, như vậy đã khá tốt rồi.” An an ổn ổn, vui vui vẻ vẻ, không gì thú vị hơn việc kiếm được nhiều vàng nhiều bạc. Kinh thành này ấy à, nàng muốn sống ở đây lâu thật là lâu. Lúc này một người đột nhiên vọt tới trước mặt Lư Sở Sở, chỉ vào nàng nói: “Ngươi, ngươi là quận chúa Bắc Tề, sao lại ở chỗ này!”