Tự Cẩm

Chương 813

Trong Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu tươi cười đầy mặt chờ hai người Khương Tự đến. Phúc Thanh công chúa ngồi ở một bên, giữa hai đầu mày bao phủ sầu bi, nghe nội thị bẩm báo nói Thái Tử và Thái Tử Phi tới, miễn cưỡng lên tinh thần. Khương Tự và Úc Cẩn rất nhanh đi tới, cùng thỉnh an Hoàng Hậu. Ngữ khí của Hoàng Hậu rất thân thiện: “Đều là người một nhà, chớ có đa lễ, mau ngồi.” Ba chữ “Người một nhà” không khỏi làm Khương Tự liếc Úc Cẩn một cái. Nghe nói A Cẩn chính là mượn cái cớ này ăn vạ Chân đại nhân…… Trên mặt Úc Cẩn không có gì khác thường, mỉm cười ngồi xuống. “Hôm qua sắc phong, có chút vất vả nhỉ?” Hoàng Hậu cười hỏi. Úc Cẩn vội nói: “Vất vả chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu.” Hoàng Hậu cười cười, cùng hai người dùng trà. Sau thời gian uống cạn một tuần trà nhỏ, Úc Cẩn đứng dậy: “Phụ hoàng lệnh con mỗi ngày đến Văn Hoa Điện đọc sách, nhi tử xin phép đi trước.” Nhắc tới việc này, trong lòng Úc Cẩn liền tức. Ngay trước mặt A Tự phụ hoàng nhắc nhở hắn nhớ phải chăm chỉ đọc sách, đây là coi hắn là một bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp? Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa. Hoàng Hậu nghe xong nhịn cười nói: “Không chậm trễ Thái Tử khổ đọc, mau đi đi, Thái Tử Phi lưu lại dùng cơm trưa.” Úc Cẩn khẽ gật đầu với  Khương Tự, một mình rời khỏi Khôn Ninh Cung. Thiếu Úc Cẩn ở đây, bầu không khí càng thêm nhẹ nhàng. Hoàng Hậu quan tâm hỏi Khương Tự vài câu, đôi mắt đảo qua Phúc Thanh công chúa, thở dài: “Ngươi và Phúc Thanh từ trước đến nay hợp ý, các ngươi tâm sự với nhau đi, ta trước đi xử lý mấy việc lặt vặt.” Hoàng Hậu vừa đi, Phúc Thanh công chúa cắn cắn môi, chủ động mở miệng nói: “Chúc mừng Thất tẩu.” Khương Tự bình tĩnh nhìn Phúc Thanh công chúa, giọng điệu mang theo quan tâm: “Thập Tam muội gầy đi.” Toàn thân Phúc Thanh công chúa run lên, chậm rãi đỏ vành mắt, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Thất tẩu có cảm thấy ta là điềm xấu không?” “Thập Tam muội chớ có tự coi nhẹ mình.” Phúc Thanh công chúa lắc đầu: “ Cũng không phải là tự coi nhẹ mình. Hai năm trước Thập Ngũ muội chết thay ta, trước đó không lâu Thập Tứ muội lại vì ta mà chết, chỉ cần ta ngẫm lại những điều này, liền cảm thấy nghiệp chướng nặng nề.” Khương Tự duỗi tay đặt lên mu bàn tay Phúc Thanh công chúa, ôn nhu nói: “Thập Tam muội, muội không nên nghĩ như vậy.” “Không nên sao?” Phúc Thanh công chúa mím môi, lẩm bẩm nói, “Thất tẩu, không dối gạt tẩu, có khi ta thậm chí sẽ cảm thấy nếu như đôi mắt ta không có chữa khỏi, có lẽ đã không phát sinh những thảm sự sau đó, Thập Tứ muội và Thập Ngũ muội có thể vẫn còn sống khỏe mạnh.” Khương Tự nắm tay Phúc Thanh công chúa chặt hơn, ngữ khí kiên quyết: “Thập Tam muội, muội nghĩ như vậy sẽ chỉ làm người thân đau buồn kẻ thù vui sướng. Thập Tứ muội và Thập Ngũ muội bất hạnh đều không phải là ngoài ý muốn, mà là người làm, mà muội cũng là người bị hại. Bất hạnh đã xảy ra, nào có đạo lý không trách kẻ hại người, lại đi trách người bị hại?” Mi mắt Phúc Thanh công chúa run lên, nhìn Khương Tự. Khương Tự tiếp tục khuyên nhủ: “Muội tự chuốc khổ như vậy có nghĩ tới mẫu hậu không? Người nọ tránh ở chỗ tối một lòng hại muội, nếu đôi mắt của muội không được chữa khỏi, hoặc là lại xảy ra ngoài ý muốn khác, chỉ sợ mẫu hậu sẽ không có cách nào gắng gượng tiếp. Thập Tam muội, nếu muội cảm thấy Thập Tứ muội cùng Thập Ngũ muội bất hạnh đều là lỗi của mình, từ đó ý chí tinh thần sa sút, tra tấn chính là mẫu hậu, tương đương gián tiếp giúp kẻ hại người.” Phúc Thanh công chúa hiển nhiên chưa từng suy xét từ góc độ này, nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Vậy …… Muội nên làm cái gì bây giờ?” “Tìm ra hung phạm để cho Thập Tứ muội cùng Thập Ngũ muội có thể nhắm mắt, mới là chuyện chân chính nên làm.” “Sẽ tìm ra sao?” Khương Tự gật đầu: “Sẽ. Thập Tam muội hẳn là đã nghe qua câu, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ta cùng với Thất ca muội sẽ điều tra đến cùng, mà muội đầu tiên phải làm chính là lên tinh thần, không thể còn chưa đánh bại địch nhân, mà mình đã suy sụp trước.” Phúc Thanh công chúa trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu thật mạnh: “Muội biết rồi.” Phúc Thanh công chúa trời sinh tính tình rộng rãi sáng sủa, một khi giải được khúc mắc thoạt nhìn cả người tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Sau khi Hoàng Hậu trở về phát hiện ái nữ biến hóa, nhất thời đại hỉ, ném một ánh mắt cảm  kích với Khương Tự. Tức phụ lão Thất đúng là đứa con dâu danh chính ngôn thuận của bà, mỗi một lần đều mang đến cho bà vận may. Dùng bữa trưa xong Phúc Thanh công chúa liền trở về tẩm cung, Hoàng Hậu thì giữ lại Khương Tự trong chốc lát. Bà làm vậy cũng là cho Thái Tử Phi mới dọn vào Đông Cung chỗ dựa. Thời gian giữ lại lâu, tự nhiên có thể nhìn ra Hoàng Hậu yêu thích và coi trọng Thái Tử Phi. “Hôm nay các ngươi đi Từ Ninh Cung, Thái Hậu lão nhân gia vẫn tốt chứ?” Lời này của Hoàng Hậu công khai là hỏi sức khỏe của Thái Hậu, kỳ thật là hỏi thái độ của Thái Hậu với vợ chồng Khương Tự. Ánh mắt Khương Tự chợt tối sầm, trong miệng lại nói: “Thái Hậu rất tốt.” Nét mặt Hoàng Hậu nhất thời trở nên vi diệu. Tức phụ lão Thất rõ ràng miệng không đúng lòng, cũng không hề gọi Thái Hậu là Hoàng tổ mẫu, có thể thấy được trong lòng có ý khác về Thái Hậu. Hoàng Hậu đảo mắt, ra hiệu tâm phúc cùng cung nhân lưu lại hầu hạ lui ra ngoài. Khương Tự lộ ra vẻ nghi hoặc. Hoàng Hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Khương Tự, hỏi: “ Có phải Thái Hậu làm khó dễ ngươi không?” Khương Tự sửng sốt, dường như không đoán được Hoàng Hậu sẽ hỏi như vậy. Hoàng Hậu ấm giọng nói: “Ngươi dọn vào Đông Cung, về sau chúng ta chính là mẹ chồng nàng dâu sớm chiều gặp nhau, bị ủy khuất gì cứ nói với mẫu hậu.” Bà đã sớm hoài nghi Thái Hậu, cả hoàng cung to như vậy lại tứ cố vô thân, nếu Thái Tử Phi có thể một lòng với bà, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Mà tiền đề để kết minh với Thái Tử Phi là bà phải chủ động tỏ thái độ gì đó, bằng không Thái Tử Phi lại không phải người lỗ mãng, sao có thể dễ dàng lộ ra cái nhìn của mình về Thái Hậu. Hoàng Hậu nói khiến Khương Tự vui mừng không thôi. Vừa rồi nàng lộ ra vài phần cảm xúc sa sút, nào không phải là đang thử thái độ của Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu quả nhiên không làm nàng thất vọng. Nàng chủ động khơi mào lửa giận của Thái Hậu làm đối phương không kìm nén được lần nữa ra tay, từ đó nắm giữ nhiều manh mối hơn để đến thời cơ thích hợp vạch trần bộ mặt thật của Thái Hậu, quá trình này không phải không có nguy cơ, mà thời khắc mấu chốt một câu nói của Hoàng Hậu không chừng chính là trợ lực lớn nhất. Khương Tự nhẹ giọng nói: “Thái Hậu khoan dung nhân hậu, sao lại làm khó con. Chỉ là ——” “Chỉ là cái gì?” Khương Tự rũ mắt, có chút bất an: “Chỉ là không biết vì sao con dâu vừa vào Từ Ninh Cung trong lòng liền phát run, mà tươi cười của Thái Hậu cũng làm con cảm thấy không thoải mái. Mẫu hậu hẳn là biết, đối với một vài chuyện nào đó con dâu tương đối mẫn cảm……” Hoàng Hậu không khỏi ấn tay Khương Tự, ánh mắt sáng quắc: “Ngươi cảm thấy Thái Hậu có vấn đề?” Khương Tự run rẩy mi mắt, chần chờ gật đầu. Trong lòng Hoàng Hậu thả lỏng, đối diện với Khương Tự. Một lát sau, hai người cùng bật cười. Sau khi tân Thái Tử nhập chủ Đông Cung, hoàng cung như nghênh đón một thời kỳ bình tĩnh khó có được. Tháng bảy chớp mắt qua đi, thi Hương tháng tám náo nhiệt một hồi, đáng giá nhắc tới chính là Đại công tử Đông Bình Bá phủ Khương Thương được đứng tên thứ ba trên Quế bảng, khiến Đông Bình Bá phủ càng thêm phong quang, Khương Nhị lão gia đi đường đều lâng lâng, Phùng lão phu nhân càng là tự mình đi chùa Bạch Vân dâng hương. Chờ tới cuối tháng 9, thời tiết chuyển lạnh, Khương Tự nhận được lời nhắn ngoài cung chuyển đến, mượn cơ hội ra cung về nhà mẹ đẻ lặng lẽ gặp mặt Hoa trưởng lão. Hoa trưởng lão mang đến cho nàng hồi đáp của Đại trưởng lão. “Thánh Nữ, Đại trưởng lão lựa chọn ngài.” “Ồ, không biết Thái Hậu bên kia sẽ giải quyết thế nào đây?” Khương Tự bình tĩnh hỏi.