Tự Cẩm

Chương 50

“ Mày, mày đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động.” Thôi Dật bị chú chó đè xuống đất hoàn toàn không dám động đậy run rẩy nói. Chó đáng sợ hơn người đó, người tốt xấu gì cũng có thể uy hiếp dụ dỗ, chó hoàn toàn không thể giảng đạo lý đâu, một khi cho cổ họng hắn một trảo, thì hắn coi như tráng niên mất sớm rồi! Thôi Dật càng nghĩ càng sợ, có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của chó lớn phun ra ở trên mặt hắn, ngẫu nhiên còn rơi xuống mấy giọt nước miếng. “ Hu hu hu ——” Cậu ấm được nuông chiều từ bé rốt cuộc không chịu nổi loại áp lực này, òa khóc lên. Tràng diện vốn khẩn trương mạo hiểm theo tiếng khóc của hắn cất lên bỗng nhiên trở nên lúng túng không thôi. Không ít dân chúng vây xem thầm nghĩ: Cái tên tiểu tử loè loẹt này ngày xưa gây họa người khác thật là vênh váo tự đắc, thì ra ở dưới móng chó lại là một tên hèn nhát như vậy, chú chó đúng là trừ hại cho dân mà. Trong mắt hai tên hán tử trung niên ẩn sâu sự xem thường. Bọn họ nguyện trung thành cư nhiên lại là một tên ăn chơi như thế. Có điều vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, nếu như Thôi Dật xảy ra chuyện ở ngay dưới mắt bọn họ thì bọn họ đều phải chịu trách nhiệm, một người trong đó lặng lẽ lấy nỏ trong tay áo ra. Đây chính là gia hỏa vi phạm lệnh cấm, một khi bị người phát hiện, sự tình nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vậy phải xem có thể bị người ta nhìn chằm chằm không bỏ hay không thôi. “ Không tốt.” Khương Tự ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt trống trải hơn xa so với người vây xem trên đường, liếc mắt liền phát hiện ra nỏ tên nửa che nửa lộ trong ống tay người nọ. Vũ khí tầm xa như vậy đối với Nhị Ngưu chính là uy hiếp khá lớn. Khương Tự cũng không còn cách nào bình tĩnh, quay người muốn đi xuống dưới, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: “ Các ngươi muốn làm gì chó của ta?” Giọng nói này réo rắt như cao sơn lưu thủy, không mang theo một tia khói lửa, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay cả Thôi Dật đều theo bản năng hơi ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Một móng vuốt của Nhị Ngưu đặt ở trên mặt Thôi Dật, hướng về phía người tới thân mật kêu một tiếng. Úc Thất bước nhanh tới, ánh mắt lạnh lùng: “ Các ngươi muốn làm gì chó của ta?” Thôi Dật dưới móng chó đều muốn đấm đất rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Ngươi nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai làm gì ai đây!” “ Gâu!” Nhị Ngưu cảnh cáo sủa Thôi Dật một tiếng. Thôi Dật nhất thời bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám, liều mạng nháy mắt với  tiểu đồng bọn Dương Thịnh Tài. Giờ phút này, tâm tình của Dương Thịnh Tài cũng vi diệu không kém. Con chó này đủ dữ hà, hắn đúng là có thêm kiến thức, cơ mà sao hắn nuôi chó lại giống con cừu nhỏ vậy nhỉ? Chó nhà khác...... Dương Thịnh Tài dùng ánh mắt ghen ghét nhìn về phía chủ nhân của chú chó, khi thấy rõ dung mạo đối phương hai mắt lập tức tỏa sáng. Người này dung mạo thật quá đẹp! “ Đây là chó của ngươi?” Vốn nên vênh váo tự đắc chất vấn, hiện tại ngữ khí lại bất giác mềm đi mấy phần. Thôi Dật bị móng chó tàn phá hận không thể nhảy dựng lên đạp cho Dương Thịnh Tài một cước. Tên khốn kiếp này, vừa thấy người có dung mạo đẹp cái là bệnh cũ lại tái phát. “ Ngươi...... Ngươi nhanh bảo chó của ngươi tránh ra đi.” Thôi Dật biết tiểu đồng bọn không trông cậy được, lại không dám kích thích chó lớn, mềm giọng nói. Úc Thất đi tới trước mặt Thôi Dật, ở trên cao nhìn xuống hắn. Lấy góc độ của Thôi Dật, có thể nhìn thấy rõ trong con ngươi như mặc ngọc của đối phương ngưng tụ lãnh ý cùng hờ hững. Ánh mắt như vậy, khiến vị công tử lớn lên kim tôn ngọc quý này bỗng nhiên sinh ra sỉ nhục sâu sắc. Chỉ cần giải trừ được nguy cơ trước mắt, hắn nhất định sẽ cho tiểu tử này đẹp mặt! “ Xin lỗi chó của ta.” “ Gì cơ?” Thôi Dật cho là mình nghe lầm. Một bên Dương Thịnh Tài cũng từ kinh diễm ban đầu chậm rãi hồi phục, nói giúp vào: “ Huynh đài ngươi không lầm đấy chứ, rõ ràng là ngươi không quản tốt tiểu súc sinh này, để nó tập kích bằng hữu của ta, hiện tại bằng hữu của ta còn bị nó đè đó, thế mà ngươi còn bắt bằng hữu ta xin lỗi nó?” Úc Thất kinh ngạc nhìn Dương Thịnh Tài: “ Quản giáo ngươi không phải là trách nhiệm của ông già ngươi à? Liên can gì đến ta?” “ Quản giáo ta? Lời này của ngươi sao có chút không hiểu vậy ——” Trong những người vây xem có người kịp phản ứng không khỏi cười ra tiếng. Theo tiếng cười vang lên, Dương Thịnh Tài rốt cục tỉnh táo lại. Tiểu tử này mắng hắn là súc sinh! “ Khốn kiếp, ngươi dám nhục nhã ta!” Dương Thịnh Tài nhất thời thẹn quá hoá giận. Dương Thịnh Tài là người nào? Tổ phụ của hắn là đương triều Lễ bộ Thượng thư, tỷ tỷ là Thái Tử Phi, hắn chính là tay ăn chơi mạ vàng của kinh thành, thế mà bây giờ bị người bên đường mỉa mai là tiểu súc sinh? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Dương Thịnh Tài rút ra roi thép quấn ở bên hông rồi đánh về phía Úc Thất. Nhị Ngưu thấy chủ nhân bị tập kích ngược lại vẫn vững vàng, cúi đầu liếm mấy ngụm trên mặt Thôi Dật. Trước mắt Thôi Dật liền biến thành màu đen, giờ phút này mối hận trong lòng thế mà không phải Úc Thất cùng chú chó, mà lại là Dương Thịnh Tài. Cái tên t*ng trùng lên não này là muốn dí chết hắn đây mà! Roi quất về phía người Úc Thất, mang theo khí thế bén nhọn. Úc Thất cười cười, trở tay bắt lấy trường tiên. “ Ngươi buông tay cho ta!” Dương Thịnh Tài tức giận hộc máu quát. “ Đang làm gì vậy?” Một đội quan binh rốt cục khoan thai tới chậm. Người xem náo nhiệt tự động tách ra hai bên, ngầm sinh đồng tình với Úc Thất. Tiểu ca nhi tuấn tú như thế, nếu như bị quan binh bắt đi ăn cơm tù vậy thì thật đáng tiếc. Dương Thịnh Tài tức khắc tự tin, nén giận nói: “ Binh Mã Ti Ngũ Thành các ngươi là ăn không ngồi rồi sao? Trên đường cái chó dữ đả thương người, kẻ xấu hành hung, các ngươi quản lý trị an kinh thành thế à?” Quan sai dẫn đầu giơ đao quát Úc Thất: “Buông tay!” Úc Thất lộ ra một ý cười xem thường với Dương Thịnh Tài, trên tay tăng thêm lực đạo. Dương Thịnh Tài lập tức nổi giận. Cái thằng này thế mà còn khiêu khích ngay trước mặt  quan sai! Hắn theo bản năng giật roi về sau một cái, không nghĩ tới đối phương lại buông lỏng tay. Dưới quán tính Dương Thịnh Tài ngã về sau mấy bước, vừa vặn đụng phải tên lão thân binh cầm nỏ trong tay áo. Lão thân binh thầm kêu không tốt, còn chưa kịp thu nỏ vào trong tay áo thì một cơn giólốc màu đen vàng đã lao đến, cắn một ngụm trên cổ tay hắn. Lão thân binh bị đau nhẹ buông tay, nỏ trong tay áo rơi xuống đất. Nhị Ngưu ngậm lấy nỏ chạy như bay đến trước mặt Úc Thất, thấy chủ nhân hời hợt nhìn quan sai dẫn đầu một cái, thế mà trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của chủ nhân, ngậm lấy nỏ đi đến trước mặt quan sai dẫn đầu, để tụ nỏ xuống bên chân hắn. Quan sai dẫn đầu nhất thời mắt choáng váng. Tư tàng tên nỏ, đây chính là tội danh không nhỏ đâu! “ Còn đứng ngây đó làm gì, mau bắt một người một chó này lại đi!” Thôi Dật đứng lên quát. Quan sai dẫn đầu khóe miệng giật giật, khó xử nhìn chằm chằm tên nỏ chướng mắt kia. Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn muốn làm việc thiên tư hình như không phải chuyện dễ dàng đâu. Thôi Dật nhìn theo tầm mắt của quan sai dẫn đầu, lơ đễnh nói: “ Đây là vũ khí hộ vệ của ta dùng để bảo hộ ta, có gì đáng xem đâu. Sao ngươi còn không bắt người?” “ Đúng rồi, sao sai gia còn không bắt người?” Úc Thất khoan thai nhìn chằm chằm tên nỏ trên mặt đất, “ Đại Chu hẳn không có luật nào cho phép tôi tớ của đệ tử quan văn tư tàng tên nỏ đâu nhỉ?” Một giọt mồ hôi lạnh từ trán của quan sai dẫn đầu trượt xuống. Nếu là chủy thủ này nọ còn dễ nói, hết lần này tới lần khác là tên nỏ lấy mạng! Trước mắt bao người, quan sai dẫn đầu lặng lẽ ném ánh mắt trấn an với Thôi Dật: “Thôi công tử, xin lỗi, hai người kia ta phải dẫn đi.” Hắn nói xong chuyển hướng Úc Thất, lạnh lùng nói: “Thả chó hành hung chính là tội quấy nhiễu dân chúng, mang người này đi cho ta, chó của hắn đánh chết tại chỗ!”