Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 651
Chiến ở Đông Châu vẫn chưa biến hóa rõ ràng, cho nên các thế lực khác đều không chú ý tới việc tình hình bên này đã lặng lẽ thay đổi, có điều bây giờ đa số thế lực đều trong trạng thái ốc không mang nổi mình ốc, đoán chừng dù có biết họ cũng chẳng còn sức mà để tâm.
Sự xuất hiện của Tổ Mã khiến bộ lạc Cổ Mã tăng thêm vài phần tự tin.
Đối mặt với vị thánh nữ ngày xưa này, Mạc Mã phát hiện mình đã không nhìn thấu thực lực của nàng nữa rồi, lúc Tổ Mã rời khỏi Đông Châu, Mạc Mã còn cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng về sau Hạ Âm xuất hiện, lão không để tâm tới vị thánh nữ tiền nhiệm này nữa.
Bây giờ nghĩ lại, Mạc Mã bỗng cảm thấy hối hận.
Nếu sớm biết Tổ Mã sẽ trở nên lợi hại như vậy, đáng lẽ ra lúc trước không nên để nàng đi, ai ngờ hiện tại nàng lại dùng thân phận là đại biểu của Hắc Tri Chu để đến giúp đỡ bộ lạc Cổ Mã, rõ ràng nàng là thánh nữ của bộ lạc Cổ Mã cơ mà.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Mã cực kỳ khó chịu.
————————
Bộ lạc Thủy Tây, tại mật đạo chứa Ngũ Phúc Linh Nhãn.
Lần thứ hai Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tới Ngũ Phúc Linh Nhãn đã là ba ngày sau, Linh Nhãn có phong ấn và kết giới của Lăng Tiêu, trong thời gian không ai trông coi cũng không có chuyện gì.
Du Tiểu Mặc ngồi xổm bên cạnh Linh Nhãn, hai ngày này hắn vẫn ôn chuyện với hai vị sư huynh, cho nên không biết Lăng Tiêu đang làm gì.
“Bây giờ anh nói được chưa, đến cùng thì anh đang định làm gì thế?”
Lăng Tiêu không trả lời ngay, dạo qua một vòng trong hang động rồi mới lên tiếng: “Nhớ lúc trước ta đã nói với em Hắc Tri Chu đang chú ý tới Ngũ Phúc Linh Nhãn không?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, “Nhớ chứ, lúc ấy anh đã nói có lẽ vì Ngũ Phúc Linh Nhãn nên Hắc Tri Chu mới giúp bộ lạc Cổ mã, nhưng hiện tại Ngũ Phúc Linh Nhãn của bộ lạc Thủy Tây đã sắp khô kiệt rồi, nói như vậy, chẳng phải tất cả những gì bọn chúng làm là công dã tràng sao?”
“Em cảm thấy Hắc Tri Chu có biết chuyện này không?” Lăng Tiêu khẽ cong khóe miệng, hỏi ngược lại.
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, “Em cảm thấy… Đám người đó hẳn là đã biết rõ mới phải.” Trên đời không có tường nào không lọt gió, Hắc Tri Chu lại thần bí như vậy, ai có thể đảm bảo trong bộ lạc Thủy Tây không có gian tế hoặc người bị mua chuộc.
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu rất thâm sâu, đi tới vỗ vỗ vai hắn khẳng định, như đang nói “trẻ nhỏ dễ dạy” rồi mới giải thích: “Với khả năng của Hắc Tri Chu, không thể nào không biết chuyện này, nhưng bọn chúng vẫn quyết định giúp Cổ Mã đối phó với Thủy Tây và Vạn Sa, điều này chứng tỏ, rất có thể Đông Châu còn một chỗ Ngũ Phúc Linh Nhãn nữa, và tám chín phần là nó đang nằm ngay trên địa bàn của bộ lạc Thủy Tây.
Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng rực lên, kích động giơ tay phát biểu: “Em biết rồi, vì thế anh mới muốn trao đổi lấy Ngũ Phúc Linh Nhãn ở chỗ này, mục đích là để tìm ra Ngũ Phúc Linh Nhãn bí ẩn kia, đúng không đúng không?”
“Đúng vậy, hai ngày nay ta vẫn tìm kiếm, nhưng trước mắt vẫn chưa có manh mối gì.” Lăng Tiêu sờ cằm, trong mắt đang âm thầm tự hỏi.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, nói: “Thế nhưng gì vì sao lại nhất định phải là chỗ này, chưa chắc Ngũ Phúc Linh Nhãn đã ở gần đây, nói không chừng là ở nơi khác.”
Lăng Tiêu lắc đầu, “Ta đã điều tra, từ viễn cổ đến bây giờ, dùng Linh Nhãn này làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh, tất cả đã xuất hiện bảy tám chỗ Linh Nhãn trung phẩm đến hạ phẩm.”
“Liên quan gì đến Linh Nhãn anh đang tìm?”
Lăng Tiêu không trả lời thẳng vào vấn đề, y quay người liếc Du Tiểu Mặc, “Em biết vì sao số Linh Nhãn quanh đây đều là Linh Nhãn hạ phẩm không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu.
Chất lượng của Ngũ Phúc Linh Nhãn cũng được phân chia cao thấp, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, chất lượng càng cao, hiệu quả càng tốt, trong đó cực phẩm là tốt nhất, nhưng loại phúc trạch bảo địa như Ngũ Phúc Linh Nhãn không phải nói có là có ngay.
Muốn thai nghén một Ngũ Phúc Linh Nhãn không chỉ cần thiên thời, mà địa lợi cũng rất quan trọng, nhưng Đông Châu lại liên tục xuất hiện Ngũ Phúc Linh Nhãn, vì sao?
Người biết rõ Ngũ Phúc Linh Nhãn đều tinh tường, cực phẩm sinh ra thượng phẩm, thượng phẩm sinh ra trung phẩm, trung phẩm sinh ra hạ phẩm, mà phẩm chất càng tốt càng khó sinh ra.
Từ lúc Ngũ Phúc Linh Nhãn bị phát hiện cho đến giờ, gần như chưa từng xuất hiện Linh Nhãn cực phẩm, thứ này là truyền thuyết, ngay cả thời viễn cổ Linh Nhãn thượng phẩm cũng chỉ xuất hiện ở hai nơi, về sau vẫn chưa có ai khai quật được thêm, số lượng nhiều nhất là hạ phẩm, sau đó là trung phẩm.
Thoạt nhìn thì bảy tám chỗ Ngũ Phúc Linh Nhãn không nhiều lắm, nhưng nếu xét theo phúc trạch bảo địa khó gặp thì số lượng ấy đã rất kinh người rồi.
Có một số người từng cân nhắc về vấn đề thai nghén Ngũ Phúc Linh Nhãn, họ cho rằng thực ra Đông Châu có tồn tại Linh Nhãn cực phẩm, bởi vì chỉ có cực phẩm Linh Nhãn mới sinh ra được Linh Nhãn thượng phẩm, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao Đông Châu lại liên tiếp phát hiện ra Ngũ Phúc Linh Nhãn.
Đáng tiếc là, mãi tới khi đại chiến viễn cổ bùng nổ, các tiền bối vẫn không thể tìm ra Linh Nhãn cực phẩm kia, về sau suy đoán này cũng dần dần bị quên lãng trong dòng thời gian.
Mặc dù đa số không tin hoặc không nhớ, nhưng vẫn có nhiều người cảm thấy thà tin còn hơn không, Hắc Tri Chu chính là một trong số đó.
Nói sao thì bộ lạc Thủy Tây cũng là một thế lực lớn, nếu âm thầm tiến hành thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc ấy chuyện về Linh Nhãn cực phẩm bị truyền đi, chắc chắn các thế lực khác sẽ tới tham dự.
Lân Thiếu Dật là kẻ độc chiếm cực mạnh, thứ gã muốn thì không bao giờ chia xẻ cho người khác, vậy là gã chọn thủ đoạn bạo lực nhất, hủy diệt bộ lạc Thủy Tây, mặc dù nghe thì có vẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng Lân Thiếu Dật thực sự có năng lực ấy.
Có điều nên nói Lân Thiếu Dật xui xẻo nhất vì gặp trúng Lăng Tiêu không thích làm theo lẽ thường.
Với tư cách là đối thủ của gã, Lăng Tiêu còn là một người có quyết định rất thông minh, thời điểm y biết Lân Thiếu Dật phái người giúp bộ lạc Cổ Mã thôn tính bộ lạc Thủy Tây, Lăng Tiêu đã bắt đầu hoài nghi mục đích thực sự của Lân Thiếu Dật.
Chẳng qua nếu không phải bọn họ tình cờ có cơ duyên gặp Tô Lãng và Nhan Huy ở thị trấn của bộ lạc Cổ Mã, phát hiện ra mục đích thực sự của Nhan Huy, sau đó liên tưởng tới Lân Thiếu Dật, nói không chừng Lăng Tiêu cũng không phát hiện mục tiêu của Lân Thiếu Dật chính là Linh Nhãn cực phẩm.
Cho nên nói, tất cả đều do số mệnh.
Du Tiểu Mặc nghe mà ù ù cạc cạc, nhưng ít ra hắn cũng có một kết luận, đó chính là muốn tìm được Linh Nhãn cực phẩm, phải nhờ tới Linh Nhãn ở nơi này.
“Chúng ta không có nhiều thời gian, anh có nắm chắc sẽ tìm được trong vòng mấy ngày không?”
Vài ngày trước, Thiên Đao truyền cho họ một tin tức, hình như Hắc Tri Chu đã phái một đại nhân vật tới Đông Châu, có lẽ mấy ngày nữa đại nhân vật kia sẽ tới bộ lạc Cổ mã, nếu bọn họ thực sự đến vì Linh Nhãn cực phẩm, có lẽ không bao lâu nữa sẽ ra tay.
“Phải tính toán đã.” Lăng Tiêu nói.
Đông Châu rất lớn, mặc dù bộ lạc Thủy Tây chỉ là một trong ba thế lực, hơn nữa còn sở hữu địa bàn nhỏ nhất, nhưng diện tích của nó vẫn không thể khinh thường.
Nếu không tiến hành tính toán, nhất định phải tìm từng tấc từng tấc đất, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới tìm được, cho nên cần phải biết bản đồ phân bố Linh Nhãn từ xưa tới nay.
Du Tiểu Mặc mở hai mắt thật to, “Vậy anh biết vị trí của chỗ Linh Nhãn kia hả?”
Lăng Tiêu lắc đầu, nhíu mày nói: “Mặc Sĩ Tây Nguyên chắc là người biết rõ nhất, nhưng lão đang nghi ngờ mục đích của chúng ta, nếu cho lão biết, không thể đảm bảo lão không nảy lòng tham, cho nên tiếp theo phải nhờ em rồi…”
Nói đến đây, nét mặt y bắt đầu trở nên hứng thú, giống như đang suy tính điều gì.
Du Tiểu Mặc cúi đầu nhìn bản thân, chẳng lẽ hắn ra mặt là Mặc Sĩ Tây Nguyên sẽ nói cho hắn biết? Hình như hắn không có mị lực lớn như vậy đâu!
Sự thật chứng minh, Du Tiểu Mặc suy nghĩ nhiều quá.
Ý Lăng Tiêu là bảo Du Tiểu Mặc lợi dụng địa vị của Phương Thần Nhạc ở bộ lạc Thủy Tây rồi tới thư khố điều tra.
Đông Châu là nơi truyền thừa văn hóa xa xưa nhất của đại lục Thông Thiên, mặc dù nơi này từng xảy ra đại chiến, nhưng vẫn có không ít thứ được bảo tồn lại, ví dụ như ba bộ lạc lớn, họ đều giữ thư tịch hoàn chỉnh nhất của đại lục Thông Thiên.
Đối với bộ lạc mà nói, những quyển thư tịch này này là bảo tàng văn hóa quý giá, bởi vậy có quy định rất nghiêm khắc, không cho phép người lạ tùy tiện ra vào.
Nhưng hiện tại Phương Thần Nhạc là tư tế của bộ lạc Thủy Tây, địa vị đã gần ngang hàng với Mặc Sĩ Tây Nguyên, lúc nào muốn vào thư khố cũng được, không cần có sự đồng ý của tù trưởng.
Hiệu suất làm việc của Phương Thần Nhạc rất cao.
Du Tiểu Mặc vừa nói rõ tình hình cho hắn biết, sáng hôm sau mọi việc đã làm xong.
Để đề phòng Mặc Sĩ Tây Nguyên sinh nghi, Du Tiểu Mặc còn nhờ Phục Tử Lâm diễn một màn kịch với mình, lúc trước Phục Tử Lâm giúp hắn dựng mười cái giá sách, đến bây giờ hắn vẫn chưa lấp đầy được chúng, hắn chỉ cần để Mặc Sĩ Tây Nguyên nghĩ rằng hắn muốn vào thư khố để bổ sung cho tàng thư các của mình là được.
Vì giao dịch bất công kia, Mặc Sĩ Tây Nguyên vô duyên vô cớ kiếm lời lớn, cho nên hứa hẹn sẽ để cho họ vào thư khố sao chép một phần sách vở.
Buổi sáng, Du Tiểu Mặc liền hưng phấn bừng bừng kéo Lăng Tiêu và hai vị sư huynh vào thư khố, theo mỹ danh mà hắn viết lên thì là: giúp đỡ!
Vì tránh để người khác nghi ngờ, hắn thật sự đã sao chép một đống sách vào trong ngọc giản, từng quyển từng quyển một, chuẩn bị sau này mời người in lại thành sách vở.
Phương Thần Nhạc cũng giúp đỡ, mãi tới khi mặt trời leo lên đỉnh trời, hắn mới chậm rãi đi lên lầu hai.
Lầu hai là cấm địa, thư tịch bên trong mới thực sự là tinh hoa, chứa đựng những nội dung không thể truyền ra ngoài, bình thường có hai tộc nhân canh gác ở cửa lầu hai, vì thân phận của Phương Thần Nhạc, hai người kia không hề ngăn cản, thậm chí không đợi hắn mở miệng đã chủ động mở cửa ra.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
15 chương
21 chương
51 chương
42 chương
33 chương