“Tiểu sư đệ!” Phương Thần Nhạc nóng lòng chạy ra, tình cờ gặp ngay Du Tiểu Mặc đang đi tới cửa vào, nét mặt cực kỳ kinh hỉ. Du Tiểu Mặc có hai người sư phụ, mặc dù sư phụ đầu tiên không kết thúc trách nhiệm của người làm thầy, nhưng hắn lại coi mấy vị sư huynh như người thân, loại tình cảm này khác hẳn với tình cảm dành cho Vệ Bạch. Mặc Sĩ Vinh để lại không gian riêng cho ba sư huynh đệ, dẫn theo tộc nhân đi trước, lần trước Phục Tử Lâm không muốn trở về bộ lạc ngay là Mặc Sĩ Vinh biết tình cảm giữa sư huynh đệ bọn họ không chỉ sâu bình thường. Trước kia thường nghe Phương tiên sinh nhắc mình có một tiểu sư đệ, còn kể người nọ đáng yêu thế nào, dễ dàng gặp rắc rối ra sao,… Khi ấy Mặc Sĩ Vinh chưa từng nghĩ người tiểu sư đệ này chính là Du Tiểu Mặc, thậm chí còn rất hâm mộ vì người nọ có hai vị sư huynh nhớ hắn mãi không quên. Lần đầu gặp lại sau vài năm, sư huynh đệ đều có rất nhiều chuyện muốn nói. Phục Tử Lâm khác với Phương Thần Nhạc, lần gặp gỡ dạo nọ, thực ra hai người không nói chuyện quá nhiều, chủ yếu là do Phục Tử Lâm không biết biểu đạt tình cảm, hơn nữa hắn vốn không hay nhiều lời. Phương Thần Nhạc thì khác, hắn là một vị đại sư huynh dịu dàng luôn quan tâm tới các sư đệ, máy phát thanh vừa mở là hắn có thể nói chuyện không ngừng nghỉ. Du Tiểu Mặc đã sớm quen với tật xấu cằn nhằn không ngừng của đại sư huynh, từ lúc hai người gặp mặt tới giờ đã nói chuyện hơn một hai canh giờ rồi, mặt trời ngoài kia đã sắp muốn núi, vậy mà họ vẫn chưa nói xong, Lăng Tiêu thì đã đi từ giữa chừng. “Đại sư huynh, sao các huynh lại tới đại lục Thông Thiên?” Du Tiểu Mặc nhớ rõ Lăng Tiêu đã từng nói muốn đi từ vị diện trung cấp đến vị diện cao cấp cần có một hành lang không gian riêng biệt, chỉ có tu vi Thần cảnh mới dựng được, hơn nữa hắn nhớ rõ trước kia Triệu Đạt Chu cũng đã nói là hai vị sư huynh đang đi du lịch. “Chuyện này nói ra rất dài phòng.” Động tác uống trà cho đỡ khô họng của Phương Thần Nhạc đột nhiên ngừng lại, đặt ly trà lên trên bàn, thở dài một tiếng. “Vậy thì nói ngắn gọn.” Du Tiểu Mặc vô thức thốt lên. Phương Thần Nhạc không khỏi nhìn hắn một cái. Du Tiểu Mặc lúng túng sờ mũi một cái. Phương Thần Nhạc giải thích: “Đúng là lúc ấy ta và Tử Lâm rời khỏi phái Thiên Tâm để du lịch, nhưng chuyến đi vừa mới bắt đầu, chúng ta đã gặp mấy gã quái nhân…” Lúc ấy hắn và Phục Tử Lâm tận mắt nhìn thấy một khe hở đen thui đột nhiên hiện ra trước mặt, sau đó có mấy gã quái nhân xuất hiện từ trong khe, ban đầu mấy tên nọ còn định giết người diệt khẩu, nhưng hình như một gã làm gì đó sai lầm khiến cho khe hở kia đột nhiên bạo động, cuốn cả họ vào. Tính huống lúc ấy đúng là vạn phần nguy hiểm, bởi vì thực lực của họ không đủ, mặc dù khe hở kia chính là hành lang không gian, nhưng họ vẫn bị trọng thương, đợi lúc họ tỉnh lại đã xuất hiện ở đại lục Thông Thiên rồi. Về phần tại sao lại xuất hiện ở Đông Châu, còn bán mạng cho bộ lạc Thủy Tây, đều có nguyên nhân sâu xa. Hai người bị truyền tống ngẫu nhiên tới Đông Châu, bởi vì Đông Châu từng là chiến trường viễn cổ, không ở một số nơi gian khá yếu. Bộ lạc Thủy Tây khác với bộ lạc Cổ Mã, mặc dù cũng bài xích người ngoài, nhưng chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như bộ lạc Cổ Mã, coi thường tính mạng của người khác, giết người không chớp mắt. Khi đó hai bộ lạc đã có ân oán, bộ lạc Cổ Mã thường xuyên ngáng chân hãm hại bộ lạc Thủy Tây trong bóng tối, chính lúc ấy họ đã gặp Mặc Sĩ Vinh. Mặc Sĩ Vinh là người con trai được Mặc Sĩ Tây Nguyên sủng ái nhất, bộ lạc có một chức vị gọi là tư tế, từ xưa tới này đều do đan sư đảm nhiệm, chức vị này rất quan trọng, thậm chí có thể ngồi ngang hàng với Mặc Sĩ Tây Nguyên, ngay từ đầu Mặc Sĩ Tây Nguyên đã bồi dưỡng Mặc Sĩ Vinh như tư tế tương lai. Nhưng dù có bảo vệ cẩn thận đến mấy cũng không phòng được một ngày bộ lạc Cổ Mã lợi dụng sơ hở, trong lúc Mặc Sĩ Vinh bị đuổi giết, mạng sống như treo trên sợi tóc, là Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm cứu hắn, chỉ là lúc ấy họ cũng sa cơ lỡ vận, cho nên được Mặc Sĩ Vinh đưa về bộ lạc. Vì báo đáp hai người, Mặc Sĩ Tây Nguyên không chỉ cứu họ, mà còn để hai người không có chỗ nương thân ở lại bộ lạc Thủy Tây. Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đều là người có chân tài thật học, mặc dù chưa đủ kinh nghiệm, nhưng đầu óc linh hoạt, hiểu được biến báo; mặc dù bộ lạc Thủy Tây là một bộ lạc lớn, nhưng điều kiện sinh hoạt không tốt lắm, hai người liền giúp đỡ họ cải thiện tình huống này, về sau mới nhận được tín nhiệm và sự trọng dụng của Mặc Sĩ Tây Nguyên. Phải biết nhận được tín nhiệm từ tù trưởng của cả một bộ lạc là chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì đôi khi trọng dụng không có nghĩa là tín nhiệm. Mãi về sau này hai người mới được tiếp xúc với Ngũ Phúc Linh Nhãn, tư chất của họ được cải thiện, thực lực đột nhiên mạnh lên cũng là nhờ Ngũ Phúc Linh Nhãn cả, bắt đầu từ lúc đó, hai người càng thêm dụng tâm giúp đỡ bộ lạc Thủy Tây. Hôm nay, Phương Thần Nhạc đã là Tư Tế của bộ lạc Thủy Tây. Lúc trước Mặc Sĩ Tây Nguyên dám yên tâm tới Động Vực cũng là vì đã có Phương Thần Nhạc tọa trấn, có thể thấy lão tín nhiệm Phương Thần Nhạc như thế nào. Phương Thần Nhạc cảm kích ân tình của Mặc Sĩ Tây Nguyên đối với sư huynh đệ họ, cho nên liền ước định với lão, hắn sẽ giữ chức vị Tư Tế này tới khi nào Mặc Sĩ Vinh có năng lực kế thừa mới thôi. Lại nói tiếp, đây đúng là bước ngoặt lớn trong cuộc đời họ. Nếu không có khe hở và mấy kẻ kì quái kia, có lẽ cả đời họ sẽ chẳng bao giờ tới được đại lục Thông Thiên. Sinh sống ở nơi này vài năm, họ mới biết trước kia tầm mắt của mình hạn hẹp như thế nào. “Đại sư huynh, nếu như đệ không đoán sai, rất có thể đám quái nhân các huynh gặp phải chính là người của gia tộc Xích Huyết.” Từ thời gian đại sư huynh kể lại, Du Tiểu Mặc có thể suy đoán, lúc ấy chính là lúc gia tộc Xích Huyết phái người tới đại lục Long Tường. Phương Thần Nhạc đã biết sự việc giữa Du Tiểu Mặc và gia tộc Xích Huyết, bật cười đầy bất đắc dĩ, “Xem ra từ nguyên nhân sâu xa, ông trời vẫn kết nối chúng ta với nhau.” “Điều này chứng tỏ rằng chúng ta có duyên phận đó.” Du Tiểu Mặc rất vui, may mà hai vị sư huynh không sao, nhưng thù mới hận cũ, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho gia tộc Xích Huyết. Sư huynh đệ lại nói chuyện thêm một lát, Du Tiểu Mặc cũng kể với họ về chuyện của hắn và Lăng Tiêu sau khi tới đại lục Thông Thiên, còn có cả thời gian sống ở học viện Đạo Tâm, nói tóm lại, có kinh có hiểm. “Tiểu sư đệ, ta đã nghe nói rồi, các ngươi thật sự có ý định giúp đỡ Thủy Tây đối phó với Cổ Mã sao?” Phương Thần Nhạc lo lắng hai người họ đã khiến tiểu sư đệ bị cuốn vào trận đấu không cần thiết này, hắn biết rõ bây giờ tiểu sư đệ và Lăng Tiêu đã kết thù với rất nhiều người, nếu thêm cả chuyện này nữa, chỉ sợ bọn hắn sẽ không đối phó được. Du Tiểu Mặc không biết đại sư huynh đang nghĩ gì, chính hắn cũng không biết mục đích của Lăng Tiêu, chỉ nói: “Đây là quyết định của Lăng Tiêu.” Phương Thần Nhạc chợt bật cười, vậy thì hắn không cần lo nữa, bằng sự coi trọng của Lăng Tiêu đối với tiểu sư đệ, tuyệt đối không có khả năng để tiểu sư đệ gặp nguy hiểm. Hai người nói chuyện tới lúc mặt trời xuống núi, mãi cho tới khi Lăng Tiêu trở về tới lưu luyến mà tách ra. Bọn hắn nghỉ lại ở bộ lạc Thủy Tây, được Mặc Sĩ Tây Nguyên chiêu đãi như khách quý, mặc dù đến tu vi này chẳng mấy ai cần ăn cơm, nhưng không ít người vẫn chú trọng cho nhu cầu ăn uống, vì thế Mặc Sĩ Tây Nguyên để người đi chuẩn bị bữa tối. Sau khi ăn xong, hai người về phòng nghỉ. Ngày hôm sau, Phương Thần Nhạc đích thân giải thích cặn kẽ về tình hình chiến tranh giữa ba bộ lạc cho họ nghe, bởi vì có sự can thiệp của Hắc Tri Chu, tình huống lúc này rất rối ren. Bên kia, Hắc Tri Chu và bộ lạc Cổ Mã cũng biết tin Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc chuẩn bị giúp bộ lạc Thủy Tây, sự gia nhập của hai người gây bất lợi rất lớn cho kế hoạch, vì thế tin tức này lập tức được báo cho Lân Thiếu Dật. “Lần trước nữa là ở dưới đáy biển, lần trước là di tích Đào Nguyên, lần này lại là Đông Châu, Đông Châu Đông Châu, Lân Tiêu à Lân Tiêu, ngươi đang muốn đối đầu với ta đúng không? Lân Thiếu Dật đi lại tại chỗ hai bước, đột nhiên xoay người ngồi lên ghế, ánh mắt âm u khó đoán, cảm xúc trong đáy mắt là sự hòa hợp của thịnh nộ và điên cuồng, gã không giận mà còn cười, người phía dưới chợt cảm thấy hãi hùng đến lạnh gáy, chủ nhân rất ít khi tức giận, nhưng mỗi lần tức giận ắt sẽ có người gặp xui xẻo. “Chủ nhân, xin bớt giận!” Lúc này, một giọng nói mềm mại mang âm thanh mỹ diệu đến an ủi lòng người vang lên, theo bước chân nàng đi tới, chiếc chuông nhỏ trước ngực phát ra tiếng leng keng rất dễ nghe. Không cần quay đầu lại, mọi người đều biết là ai đến, đồng loạt thở phào một tiếng, chỉ cần có nàng, họ sẽ không phải chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân nữa rồi. “Hóa ra là Tổ Mã!” Khuôn mặt tuấn tú của Lân Thiếu Dật lập tức được phủ lên bởi sự vui vẻ, nhìn nữ tử đang đi tới. Tổ Mã là thánh nữ tiền nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, nữ tử đẹp nhất Đông Châu, thánh khiết như đóa hoa sen, luôn được con dân của bộ lạc tôn sùng là tiên nữ chỉ có thể ngắm từ xa, không được vấy bẩn, đặc điểm bắt mắt nhất trên người nàng là chiếc chuông nhỏ màu bạc thường phát ra tiếng leng keng, đây không phải là tiếng chuông bình thường, người có ý chí kém sẽ bị trúng chiêu ngay. Tổ Mã bước tới trước mặt Lân Thiếu Dật, khẽ khom người nói: “Chủ Nhân, Tổ Mã tình nguyện tới Đông Châu để giải quyết phiền toái cho ngài.” “Tổ Mã có lòng rồi, vậy chuyện ở Đông Châu lần này liền làm phiền nàng.” Lân Thiếu Dật vừa cười vừa nói, khí tức khinh khủng quanh thân chợt chuyển thành một làn gió xuân, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ tử trước mắt. Tổ Mã mỉm cười, “Được giải ưu phiền thay chủ nhân là vinh hạnh của Tổ Mã.” Lân Thiếu Dật không nói gì thêm, chỉ hài lòng khẽ gật đầu. Ngày hôm sau, Tổ Mã liền dẫn vài tên thuộc hạ mạnh mẽ trong Hắc Tri Chu tới Đông Châu, ngoại trừ Mạc Mã, không ai biết thánh nữ tiền nhiệm sắp tới.