Áp lực tràn ngập khắp Tiếu các, nét mặt của mọi người đều có vẻ như đang suy ngẫm, chỉ có cá biệt ai đó khó coi như ăn phải ruồi. Ví dụ như nam nhân tên Thiên Hận kia, cứ như bị tổn thất nặng nề lắm không bằng, mãi đến lúc Lăng Tiêu và vị Cổ thúc kia đi ra, y mới hừ lạnh một tiếng, nâng hai cái đùi khó chịu đặt lên bàn. “Ta thừa nhận thực lực của ta không bằng hắn, nhưng Thánh cảnh thì sao, Thiên Cẩu cũng có cường giả Thánh cảnh, Thiên Quỷ là cường giả Thánh cảnh một sao, trừ khi hắn có thể đánh bại Thiên Quỷ, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự.” Thiên Hận đột nhiên biến thành bộ dáng ngả ngớn, rất giống lưu manh. Du Tiểu Mặc không khỏi ghé mắt, người này mang đến cho hắn cảm giác y hệt lão đầu, hình như là đa nhân cách. “Thiên Hận, nói chuyện phải cẩn thận một chút.” Thiên Nguyên đột nhiên mở miệng khiển trách. Thiên Hận biết rõ ý tứ của Thiên Nguyên, y liếc Du Tiểu Mặc, đột nhiên buông hai chân, hứng thú nhìn hắn: “Tiểu tử, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?” Du Tiểu Mặc không ngờ người này lại nói chuyện với mình, sửng sốt một lát mới đáp lại, “À, nếu mà nói chung, thì ngươi nói cũng đúng.” “Cái gì gọi là nói chung?” Thiên Hận nhíu mày. Du Tiểu Mặc chậc lưỡi, lơ đễnh nói: “Tình huống ngươi nói chỉ đúng với đa số, nhưng không phải ai cũng thích hợp, có một số người phải đối đãi đặc biệt.” Thiên Hận mỉm cười: “Chẳng lẽ ý ngươi là nam nhân của ngươi cần được đối đãi đặc biệt?” Du Tiểu Mặc nghe y nói ‘nam nhân của ngươi’, không khỏi xấu hổ, chợt nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, không phải mọi người đều giống ngươi, chỉ cần được đối đãi bình thường là xong.” Sắc mặt Thiên Hận lạnh lẽo: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Uy áp cường giả bộc phát theo cơn giận của y. Du Tiểu Mặc bình tĩnh, đừng quên hắn đã là đan sư thải cấp nhất phẩm rồi, tuy còn kém tên này một chút. “Thiên Hận, đừng làm quá.” Thiên Đao thờ ơ lên tiếng. Thiên Hận hừ một tiếng. Du Tiểu Mặc nở nụ cười thắng lợi, dám nói xấu Lăng Tiêu trước mặt hắn, nếu không làm ngươi cứng họng thì ta không tên là Du Tiểu Mặc nữa, mà hắn cũng đâu nói sai, bởi vì một người có tu vi Thánh cảnh ba sao đánh bại đối thủ là Thánh cảnh một sao đâu phải là bản lĩnh thật sự. “Ngươi là kẻ trộm vài cây linh thảo trong phòng ta phải không?” Thiên Tu vốn đạm mạc đột nhiên mở miệng nói chuyện, cặp mặt sâu thẳm như đầm lầy u tối bình tĩnh nhìn hắn, khuôn mặt vẫn vô cảm, hoàn toàn không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. “Ô, hóa ra là tên trộm.” Rốt cuộc Thiên Hận cũng tìm được cơ hội trả đũa, vừa nghe xong liền trào phóng không chút khách khí. Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt ngây thơ liếc y, sau đó mới giải thích với Thiên Tu: “Ta đâu có trộm, ta có dùng linh thảo đổi rồi mà, dùng linh thảo thượng phẩm đổi linh thảo trung phẩm, ngươi tuyệt đối không thiệt.” Thiên Hận đắc ý đế vào: “Không hỏi mà lấy chính là trộm” Du Tiểu Mặc thản nhiên: “Ta không tin ngươi chưa từng làm trộm!” Thiên Hận cứng họng, đúng là thế, thành viên Thiên Cẩu đều thích làm theo ý mình, số lầ làm trộm hả, nói thật, chỉ nhiều chứ không có ít. Thiên Minh ngồi cạnh suýt phá ra cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thiên Hận cứng họng như vậy, cả hai lần đều không nói lại được người ta. “Chuyện đổi linh thảo ta sẽ không truy cứu, nhưng các ngươi phá cấm chế của ta, lại động vào sách của ta…” Thiên Tu không đồng tình với Thiên Hận, hắn chỉ quan tâm đến Tự Tại các. Du Tiểu Mặc nói: “Sao ta biết cấm chế kia dễ phá đến vậy, ngươi đừng trách chúng ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách cấm chế không đủ chắc chắn.” “Cũng biết cưỡng từ đoạt lý đấy.” Thiên Nguyên bật cười. “Không vậy thì sao có thể nói cho Thiên Hận á khẩu.” Thiên Minh cười ha ha, cuối cùng vẫn không nhịn nổi. Thiên Hận hung ác trợn mắt nhìn hắn. Thiên Tu không giận, chỉ dùng giọng điệu đều đều nói: “Nếu ta đoán không sai, thứ cắn nát cấm chế ở Tự Tại các là Kim Sí trùng đúng không?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn hắn, chỉ dựa vào một lỗ thủng mà có thể đoán ra Kim Sí trùng hả? Thiên Tu nhìn nét mặt của hắn liền biến mình đoán đúng, “Chỉ cần xem xét là biết, trên đời này nếu có thứ cắn nát được cấm chế mà không ai phát giác được, cũng chỉ có Kim Sí trùng trong truyền thuyết.” Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Du Tiểu Mặc. Số lượng Kim Sí trùng cực kì ít ỏi, dù ở Tây Cảnh cũng ít khi gặp được, mấy thứ này phải trở lại viễn cổ mới thể ngẫu nhiên chứng kiến. Du Tiểu Mặc thấy Thiên Tu khẳng định như vậy liền không giấu diếm nữa, vạt áo hắn bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, sau đó hai con Kim Sí trùng bay ra khỏi vạt áo, xoay quanh một hồi mới đậu lên đầu hắn, như đang khoe khoang giúp chủ nhân của chúng vậy đó. “Thậm chí còn có tới hai con Kim Sí trùng.” Thiên Minh kinh hô một tiếng, hắn cứ tưởng chỉ có một con, dù sao có được một con đã rất hiếm hoi rồi. Du Tiểu Mặc cười đắc ý, “Chúng là khế ước thú của ta, công tên là Tiểu Binh, mẫu là Tiểu Bàng.” Nói xong liền đặt hai con Kim Sí trùng xuống, để chúng lên bàn, Thiên Môn và Thiên Dương ngồi gần Du Tiểu Mặc nhất rướn cổ ngó nghiêng hai con Kim Sí trùng còn nhỏ hơn ngón cái của họ, tiểu yêu thú thế này chỉ có thể gặp trong sách vở, không ngờ còn được tận mắt chứng kiến. “Quả nhiên là Kim Sí trùng, hơn nữa màu sắc rất thuần khiết.” Thiên Môn thốt lên, hắn đã từng gặp tài liệu miêu tả về Kim Sí trùng, bề ngoài của chúng có màu vàng, nhưng có một số Kim Sí trùng không mang màu vàng thuần khiết mà còn trộn lẫn chút tạp sắc, tuy loại Kim Sí trùng này cũng có thể sản xuất tơ vàng, có thể cắn nát cấm chế, nhưng không nghịch thiên như trong truyền thuyết. Bởi vì năng lực của Kim Sí trùng mang tạp sắc có hạn chế, ví dụ như tơ vàng chúng nhả ra không cứng cỏi vô định như trong truyền thuyết, thời gian sử dụng cũng có hạn, nói cách khác là chẳng biết khi nào nó sẽ mất đi công hiệu. Về phần cấm chế, cũng chỉ có thể cắn chút ít cấm chế yếu kém. Dù là thế, vẫn có người nuôi Kim Sí trùng mang tạp sắc, sau đó mang tơ vàng chúng nhả ra bán với giá cao. Càng như vậy, càng làm nổi bật sự quý giá của Kim Sí trùng thuần sắc. “Chúng nhả tơ vàng chưa?” Thiên Tu hỏi. Du Tiểu Mặc nhướn mày, “Vẫn chưa, có vấn đề gì không?” Thiên Hận đột nhiên văng tục, “Mẹ nó, nhặt được bảo rồi.” Du Tiểu Mặc phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn như gặp phải bảo bối thực sự ấy, còn kèm theo cả một đống tia laser nóng bỏng. Thiên Tu giải thích: “Thế nhân chỉ biết Kim Sí trùng có thể nhả ra tơ vàng, nhưng lại không biết, hai con Kim Sí trùng một công một mẫu cùng sản xuất tơ vàng sẽ cứng và dẻo hơn gấp mười lần, mà cũng khó trách, dù ở viễn cổ, Kim Sí trùng cũng rất hi hữu, đừng nói là một công một mẫu, có được một con Kim Sí trùng đã may mắn lắm rồi.” Ánh mắt Du Tiểu Mặc tỏa sáng như sao, hắn thật sự không biết, nhưng mà… “Việc này liên quan gì tới việc chưa nhả tơ vàng?” “Đương nhiên là có.” Thiên Hận lão đại khó chịu xen vào: “Chỉ có Kim Sí trùng chưa bao giờ nhả tơ vàng mới xản xuất được loại tơ vàng đặc biệt kia, hơn nữa còn phải là một công một mẫu.” Bảo sao y lại nói hắn nhặt được bảo, Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi: “Thế phải làm gì thì Kim Sí trùng của ta mới sản xuất được tơ vàng đặc biệt?” “Giao phối.” Thiên Minh chậm rãi nhổ ra hai chữ. Thiên Hận trợn mắt nhìn hắn, như đang lên án hắn cướp lời của mình. Thiên Minh thong thả đong đưa cây quạt. Du Tiểu Mặc hồ đồ luôn, hắn chỉ nghe nói động vật *** sinh ra đời sau, không ngờ *** còn sinh ra tơ vàng, chẳng lẽ sợi tơ sẽ có tính mạng hả. “Thế, Kim Sí trùng *** xong có thể sinh ra tơ hả, vậy đời sau của chúng sinh kiểu gì?” Du Tiểu Mặc không nhịn được hỏi. Thiên Hận châm chọc, “Ngươi thật là tham.” Thiên Minh cười nhạo: “Ngươi không có tư cách nói người khác, làm như lúc trước ngươi không hỏi như vậy ấy.” Thiên Hận vỗ bàn, chế giễu lại: “Ngươi đừng có vu bừa cho ta, lúc đó là ngươi dụ ta đi hỏi, nếu muốn tính toán, ngươi cũng phải bao gồm trong đó.” “Đúng là năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay còn nhiều nữa chứ!” Thiên Nguyên đột nhiên cười rộ lên, “Đây là lần đầu tiên ta thấy một người nóng lòng thừa nhận mình đần đó.” Thiên Hận và Thiên Minh cùng im lặng, hai người mang nụ cười ẩn ý nhìn về phía Thiên Nguyên. Thiên Nguyên câm nín. “Kim Sí trùng không có đời sau, chúng đều do Thất Tinh Ẩn Hương trùng tiến hóa mà thành, một khi đã chết, số lượng sẽ giảm bớt.” Thiên Tu dùng khuôn mặt không cảm xúc nói tiếp, tuy hắn và Thiên Đao cùng mang khuôn mặt tê liệt, nhưng tính cách rất khác nhau, hắn quen làm mặt lạnh, đối với cái gì cũng chỉ có một thái độ đạm mạc không hứng thú, còn Thiên Đao là vì trầm ổn, quen không biểu hiện suy nghĩ của mình, cho nên Thiên Đao cũng là quân sư của Thiên Cẩu. “Ta còn có một vấn đề nữa.” Du Tiểu Mặc nói. Bầu không khí còn đang căng thẳng lại biến mất. Thiên Tu: “Nói.” Du Tiểu Mặc khụ một tiếng: “Ta muốn hỏi là, sau khi Kim Sí trùng của ta *** xong, có thể nhả ra tơ vàng luôn, hay cũng như mang thai, không biết lúc nào mới trúng số? Nếu là cách thứ hai, làm sao để biết Tiểu Bàng mang thai?” Không khí trầm mặc hai giây. Thiên Tu bình tĩnh nói: “Không liên quan đến mang thai, Kim Sí trùng *** một lần có thể nhả ra một sợi tơ vàng, nhưng căn cứ vào số liệu thì Kim Sí trùng không có thời kì động dục, cho nên ai biết mà chúng có hứng *** lúc nào.” Du Tiểu Mặc giơ tay lên: “Câu hỏi cuối cùng.” Thiên Tu ra hiệu bảo hắn nói tiếp. Du Tiểu Mặc vuốt vuốt mũi, nói: “Kim Sí trùng nhả tơ từ hoa cúc ra hả?” Thiên Tu im lặng, những người khác cũng im lặng rồi lại lặng yên, hai phút sau, Thiên Hận không nhịn được mà hỏi: “… Hoa cúc là thứ gì?” Du Tiểu Mặc khiếp sợ: “Các ngươi không biết sao?” Thiên Hận hỏi lại: “Chúng ta phải biết sao?” Du Tiểu Mặc vô thức thốt lên: “Chính là huyệt khẩu của các ngươi đó!” —— Ầm! Đáp lại hắn là Thiên Hận chật vật té ngã khỏi ghế, phát ra tiếng vang thật lớn, ngoại trừ biểu lộ cứng đờ của Thiên Đao và Thiên Tu, những người khác đều bày ra vẻ mặt như bị sét đánh, trợn tròn mắt nhìn Du Tiểu Mặc, khó mà tin nổi. Có thể lý giải là, thời điểm Du Tiểu Mặc thốt ra câu này, chắc chắn hoa cúc của mọi người đã xiết chặt. Đúng lúc này, nam nhân và Lăng Tiêu nói chuyện xong đã trở về, vừa bước vào đã gặp phải cảnh tượng này, nam nhân kinh ngạc, Lăng Tiêu lại nhìn Du Tiểu Mặc như có cảm giác, căn cứ vào kinh nghiệm của y, tình hình hiện này tuyệt đối có liên quan ngàn lần vạn lần tới phu nhân của y. “Các ngươi làm sao thế?” Nam nhân kinh ngạc hỏi. “Không có việc gì!” Mọi người trăm miệng một lời. Nam nhân không tin, xem xét là biết có vấn đề, nhìn về phía người có biểu lộ bình thường duy nhất – Du Tiểu Mặc, “Có thể nói một câu, chuyện gì đang xảy ra được không?” “Dạ dạ!” Du Tiểu Mặc gật đầu sảng khoái, “Chuyện là thế này…” Thiên Hận lóp ngóp đứng dậy đột nhiên kêu lên, lúc tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người y, Thiên Hận vội vàng xông ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Ta đột nhiên nhớ ra ta còn có việc, đi trước!” Thiên Minh lập tức phụ họa, cũng chạy ra ngoài. Có người khởi điểm, mấy người khác cũng không ở lại cho thêm mất mặt, rối rít kiếm cớ lẻn đi. Cuối cùng chỉ còn lại Thiên Đao và Thiên Tu, hai đồng chí mặt liệt này coi như bình tĩnh, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì. Họ càng như vậy, nam nhân càng thấy có vấn đề, nhìn Du Tiểu Mặc, ý bảo hắn nói tiếp. Du Tiểu Mặc thấy bọn họ phản ứng quá lố, hoa cúc tương đương với huyệt khẩu là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa hoa cúc văn nhã hơn nhiều nhiều luôn. Hắn không biết, mấu chốt không phải ở hoa cúc hay là huyệt khẩu, mà là năm chữ “huyệt khẩu của các ngươi”, thêm ba chữ phía sau, ý nghĩa thay đổi nhiều lắm. Nhưng Du Tiểu Mặc cũng bội phục Thiên Đao và Thiên Tu không bỏ chạy, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của hai người, hắn nghĩ nghĩ, cười nói: “Thực ra cũng không có gì đâu ạ, con chỉ thỉnh giáo họ một vài vấn đề có liên quan tới Kim Sí trùng thôi.” Sau đó, hình như hắn thấy Thiên Đao và Thiên Tu âm thầm thở phào.