Truyền kì phong vô ảnh

Chương 2 : Nhắc lại chuyện xưa

Khách sạn Vân Lai chính là một trong những khách sạn tốt và nổi danh nhất Đông Đô thời bấy giờ. Sở dĩ khách sạn Vân Lai có thể đạt được thành công như vậy là nhờ một tay ông chủ Lê Đạt tạo thành. Lê Đạt là một người trung niên năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, thân hình của y vừa lùn vừa béo mập trông như một cái thùng phi. Đôi mắt Lê Đạt lại càng mờ đục, thần thái có vẻ lờ đờ, thiếu ngủ cộng thêm nước da trắng nhợt nhạt làm cho người ta liên tưởng tới một kẻ quanh năm bệnh hoạn. Sở dĩ Lê Đạt có hình dáng như vậy là do quanh năm suốt tháng lão đều phải lao tâm khổ lực, tính toán trăm phương ngàn kế để kinh doanh. Khách sạn Vân Lai của lão quả là độc nhất vô nhị, có một không hai ở nơi Đông Đô này. Bởi vì khách sạn của lão không chỉ là nơi cho khách cư ngụ, mà còn là nơi để mọi giai cấp trong thành tiếp xúc, giao lưu lẫn nhau. Ở tầng trệt chính là quán rượu, nơi nhộn nhịp, đông đúc nhất của khách sạn. Lê Đạt rất thành công trong việc dung hoà toàn bộ các giai cấp, hạng người khác nhau vào trong một tầng trệt này. Nhà giàu có, quí tộc có, quan lại có, nhân sĩ giang hồ, phường đầu trộm đuôi cướp cũng có, nói chung không trừ bất cứ hạng người nào. Giá uống rượu nơi đây rất rẻ, nhưng cũng có loại rất mắc, thích hợp cho bất kì ai vào uống. Có lẽ vì sự bình đẳng như vậy mà khách sạn Vân Lai bao giờ cũng đông khách, không ngớt người ra vào. Họ đến khách sạn Vân Lai có thể là vì cần một chỗ để giao dịch làm ăn, hoặc cũng có thể là giao lưu kết bạn. Có người còn nói khách sạn Vân lai này là nơi xảy ra nhiều cuộc giao dịch lớn nhất của Đại Việt, có cả giao dịch về tiền bạc, địa vị, gái đẹp, thậm chí ngay cả những giao dịch mua bán sinh mạng con người cũng có. Nhưng làm sao Lê Đạt có thể ổn định, dung hoà nhiều mối quan hệ phức tạp đến vậy trong cùng một nơi. Chẳng lẽ lão không sợ có người quấy rối hay phá đám sao? Không đâu. Lê Đạt rất thông minh. Với lão có tiền là có tất cả, cho nên lão đã vung tiền ra mà thuê ngay một đội ngũ nhân sĩ giang hồ có tiếng tăm làm bảo kê cho mình. Hãy nhìn tám người lực lưỡng đứng khoanh tay trước cửa kia mà xem. Họ ở giang hồ được mệnh danh là Quảng Oai Bát Hùng, nổi danh nhờ phép đấu vật cực kì lợi hại của trấn Quảng Oai. Còn bốn người áo đỏ đeo kiếm canh gác trên cầu thang dẫn lên lầu hai. Họ đều là đệ tử của Vạn Kiếm môn nơi Kiến Xương, võ công cũng không hề dưới Quảng oai Bát Hùng. Còn nhiều, còn rất nhiều cao thủ ẩn dật tại đây nhằm mục đích duy trì trật tự của khách sạn Vân Lai, đồng thời bảo vệ ông chủ Lê Đạt. Lê Đạt nhìn cục diện do mình tạo ra thì nở một nụ cười mãn nguyện. Lão rút cuốn sổ tiền cùng một cái bàn tính ra, bắt đầu kiểm kể lại việc buôn bán trong ngày. Nhưng chỉ vừa lật tới trang thứ hai thì lão đã phải ngừng hẳn lại mà ngước mắt lên nhìn. Có ẩu đả diễn ra ở tầng trệt. Một đoàn chừng mười người đàn ông bận võ phục đang tiến vào khách sạn Vân Lai. Sau lưng mỗi người đều đeo một thanh đao lớn, to bản nhìn rất uy mãnh. Không nghi ngờ gì nữa, họ chính là môn nhân của Cự Đao môn, một môn phái mới nổi ở ngoài Đông Đô. Mười người này không thèm để ý bất kì ai, đi tới đâu là xô đổ bàn ghế tới đấy, xem bộ là đang muốn gây sự. Một thanh niên mình mặc áo gấm, tay cầm quạt hoa phe phẩy, có vẻ như là vương tôn công tử của một thế gia nào đó đi theo sau mười người này. Y vừa đi vừa hếch miệng lên, nhìn những người xung quanh với ánh mắt khinh thường làm cho ai nấy đều nổi giận. - Hắn là ai? Quảng Oai Bát Hùng sao lại để cho chúng vào đây náo loạn? - Còn ai nữa, hắn là Nguyễn Phi Thiên, công tử Nguyễn gia. Cha hắn chính là Nguyễn Chỉnh, một vị đại tướng quân nắm quyền cực cao trong triều đình hiện giờ. Có ai mà dám đụng đến hắn chứ. - Mười người kia hình như là môn nhân của Cự Đao môn, môn phái mới nổi gần đây trong chốn giang hồ. Võ công nghe nói cũng đặc sắc lắm. Hàng loạt tiếng tâng bốc, bàn luận của mọi người làm Nguyễn Phi Thiên càng thêm thoả mãn. Hắn phe phẩy cái quạt hoa của mình, hất hàm ra hiệu cho mười tên thuộc hạ tiến đến cái bàn lớn giữa tầng trệt. Có bốn người đang ngồi tại cái bàn đó lúc này. Một người trung niên thân hình cao lớn mặc áo đen, mãi tóc xoăn xoã dài gần như che hết khuôn mặt, tay chân y cơ bắp cuồn cuộn, y chính là Tô Khắc, biệt hiệu Bạch Diệp Phi Ưng. Người nữ thứ hai tuổi chỉ chừng hai lăm hai sáu, khuôn mặt cực kì nết na kiều mị, thân thể lại đầy đặn, từng đường cong nhấp nhô vô cùng quyến rũ lòng người. Nhưng không có bất kì một nam nhân nào dám nhìn ngắm cơ thể của nàng. Những nam nhân đã từng nhìn ngắm cơ thể của nàng đa phần đều đã chết, chỉ có hai người thoát được, nhưng cặp mắt của họ cũng đã mù loà. Nàng là ai mà ghê gớm đến vậy? Nàng chính là ác nữ nổi tiếng, thanh danh vang dội trong chốn giang hồ, Miêu nữ Lý Ngọc Vân. Người thứ ba chỉ là một thằng nhóc con chừng mười ba mười bốn tuổi. Cặp mắt của nó vô cùng linh hoạt, tinh anh, liên tục đảo lui đảo tới. Hai tay nó đeo bốn cái vòng sắt mạ vàng, trông vô cùng óng ánh. Tuy nó có hình dáng như vậy nhưng trên giang hồ không có bất kì ai dám xem nó trẻ con cả. Nó thực ra đã hơn ba mươi tuổi rồi, Hồng Hài Nhi Tiểu Vũ thanh danh cũng vang dội không kém Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc cùng Miêu Nữ Lý Ngọc Vân. Người thứ tư thì không thấy rõ tướng mạo. Bởi vì gã đang gục mặt xuống dưới bàn, xem chừng là đã rất say rồi. Có điều y phục người này vô cùng dơ bẩn, rách rưới như ăn mày, bên hông gã có đeo một gậy trúc thon dài. Gã là ai, mọi người không thể nào phán đoán ra được, nhưng ai cũng biết, người có thể ngồi chung bàn với Tô Khắc, Lý Ngọc Vân, Tiểu Vũ thì đều không phải hạng tầm thường. Nguyễn Phi Thiên sao lại tiến đến chỗ bọn họ. Chẳng lẽ hắn muốn gây sự sao? Mười người Cự Đao môn đi trước, hàng lối rất ngay thẳng, bước chân cũng vô cùng đều đặn, rõ ràng là đã được huấn luyện vô cùng kĩ càng. Nguyễn Phi Thiên ung dung đi sau, tay phe phẩy quạt, nhìn Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc cười rộ nói: - Bạch Diệp Phi Ưng, hôm qua ngươi dám đắc tội với bổn thiếu gia. Ta đã nói hôm nay ngươi sẽ phải hối hận. Thiếu gia ta là người vô cùng giữ lời phải không nào? Nhưng Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc lại như không nghe thấy lời Nguyễn Phi Thiên nói, vẫn tiếp tục lạnh lùng nâng vò rượu lên, rót ra một chén, tiếp theo đưa lên miệng uống. Khuôn mặt kia vẫn bị che phủ dưới mái tóc dài xoăn, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được một sự lạnh lùng đến cực độ. Miêu nữ Lý Ngọc Vân thấy vậy mỉm cười, nhìn Nguyễn Phi Thiên hỏi: - Hôm nay ngươi tới đây là muốn báo thù à? Nguyễn Phi Thiên nhìn thấy cơ thể đầy đặn tròn trịa của Lý Ngọc Vân, tà tâm không tránh khỏi nổi lên, hắn nuốt nước miếng ừng ực, nhưng lại thấy mình hình như hơi quá lố nên vội vàng chỉnh đốn bộ dạng, ra vẻ cao sang đáp: - Đúng vậy! Oan có đầu, nợ có chủ. Hôm qua tên Tô Khắc này dám phá huỷ chuyện tốt của ta, hôm nay bổn thiếu gia phải báo thù. Cô nương đừng nên xen vào, nếu không… Ngừng lại một chút, Nguyễn Phi Thiên tiếp tục gằn từng chữ: - Hậu quả khó lường! Nguyễn Phi Thiên tuy ngạo mạn, nhưng lý nào lại không nhận ra Miêu Nữ ác danh vang dội đang ngồi đó. Những lời đồn về sự trừng phạt của nàng đối với những người đàn ông dám dùng ánh mắt thô tục nhìn trên người mình Nguyễn Phi Thiên nhớ rất rõ. Hắn sợ chết, hắn cũng sợ hai mắt mình bị Lý Ngọc Vân móc ra. Tuy vậy hắn tin tưởng rằng Lý Ngọc Vân cũng sẽ không dám tuỳ tiện đối đầu với mình. Lý Ngọc Vân cười nhạt nói: - Ngươi chẳng lẽ lại không biết trước giờ ai đụng tới Bạch Diệp Phi Ưng đều phải chết sao? Hôm qua hắn tha chết cho ngươi đã là một ngoại lệ rồi đó. Hồng Hài Nhi Tiểu Vũ ngún nguẩy nói: - Hè hè, lâu rồi mới có người dám tới khiêu chiến với Tô Khắc đại ca. Ngọc Vân, chị không cần cản hắn, hắn muốn tìm chết thì cứ việc. Tiểu Hắc tuy lớn tuổi hơn Lý Ngọc Vân nhưng lại chịu gọi nàng là chị, rõ ràng là một điều hết sức kì lạ. Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc chợt lạnh nhạt nói: - Cút! Nếu không tất cả phải chết! Câu nói của Tô Khắc tuy rất bình thường, rất từ tốn nhưng lại tràn ngập sát khí, khiến cho mọi người ở trong tầng trệt lúc này cũng có chút hít thở không thông. Ai cũng biết là sắp sửa có đổ máu xảy ra. Nhưng Nguyễn Phi Thiên vẫn cứ cười rộ: - Ha ha, các ngươi đã xem thường mười người này của ta rồi. Ai chết về tay ai vẫn còn chưa khẳng định được. Mười gã môn nhân Cự Đao môn quả thật rất kì lạ. Bọn họ im lặng, và bất động đến mức không thể bất động hơn. Chỉ khi Nguyễn Phi Thiên ra hiệu lệnh là phá bàn hay bước đi gì đó thì họ mới nghe theo. Chính vì sự bất động và bình tĩnh đến cực độ này khiến cho nhiều người cũng đánh giá họ không đơn giản. Xem ra Bạch Diệp Phi Ưng sắp một phen mệt nhọc rồi. Ánh mắt đờ đẫn của Lê Đạt chú mục vào mười người Cự Đao môn, lão quắc tay gọi Quảng Oai Bát Hùng lại, thăm hỏi gì đó. Tiếp theo Quảng Oai Bát hùng chậm rãi bước tới chắn trước mặt mười người Cự Đao môn này, cười nói: - Các vị đã say quá rồi. Mong hãy trở về cho, nếu không thì có thể lên trên tầng trên. Ở đó đang có phòng nghỉ sẵn sàng chờ các vị. Nguyễn Phi Thiên nghe vậy thì hừ lạnh, chỉ thốt ra một từ: - Giết! Lời chưa dứt ánh đao đã loé lên. Tám cái đầu của Quảng Oai Bát Hùng cũng ngay lập tức rơi xuống đất. Thấy cảnh tượng này toàn trường đều sửng sờ. Quảng Oai Bát Hùng võ công không hề kém cỏi, thậm chí còn thuộc hạng thượng đẳng trong giang hồ. Thế mà lại không chống nổi một chiêu của mười gã môn đệ Cự Đao môn kia. Có điều mười người này xuất thủ cũng quá nhanh, quá đồng loạt đều đặn. Đao vừa chém ra đã ngay lập tức tra lại vào vỏ sau lưng. Tám cái xác không đầu cũng ngay lập tức đổ rạp xuống, máu me chảy lênh láng. Mọi người xung quanh bây giờ mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống hiện tại, ai nấy đều vội vàng tản ra, tránh bị vạ lây. Tô Khắc cũng vô cùng bất ngờ bởi tốc độ của mười gã đệ tử Cự Đao môn này. Y lần đầu tiên ngẩng mặt lên, nhìn sang họ. Tô Khắc chỉ thấy khuôn mặt của mười người này trơ trơ như gỗ đá, đôi mắt thì xám xịt giống như người chết, vô hồn vô cảm, tuy vậy sát khí ẩn ẩn hiện hiện trên người họ vẫn cứ đều đặn toả ra làm cho Tô Khắc không khỏi kinh ngạc. Lần này y quả thật đã gặp phiền phức lớn rồi. Lý Ngọc Vân và Tiểu Vũ đều nhíu mày trầm tư. Nguyễn Phi Thiên thấy thế thì cười đắc ý: - Sao, thế nào? Sợ rồi phải không? Ta đã nói sẽ khiến ngươi phải vĩnh viễn hối hận vì đã đắc tội với ta! Tiểu Vũ nhìn sang Tô Khắc, âm trầm nói: - Đại ca, làm sao bây giờ? Lý Ngọc Vân lướt mắt nhìn qua mười người Cự Đao môn một lượt, rồi cũng tiếp lời Tiểu Vũ: - Võ công của mười tên này rất cao. Đường đao nhanh như vậy tuyệt đối thuộc hàng thượng đẳng trên giang hồ. Cho dù một đánh một chúng ta cũng chưa chắc đã thắng chúng. Huống hồ… Lý Ngọc Vân vẻ mặt hết sức lo lắng. Một đánh một còn chưa xong, nếu như mười đánh ba thì chẳng phải là chết chắc sao? Nhưng Tô Khắc không trả lời. Y chỉ im lặng nhìn Lê Đạt đang đứng ở quầy tính tiền ở gần cửa ra vào. Lê Đạt thấy Tô Khắc nhìn mình thì liền mỉm cười thân thiện. Lão phất tay một cái. Lập tức từ lầu hai có ba người sử dụng khinh công nhảy xuống dưới tầng trệt. Đứng chắn ngay trước mặt Nguyễn Phi Thiên. Khinh công của ba người này quả thật rất cao cường. Người đầu tiên sử dụng một sợi dây roi dài một thước rưỡi. Người thứ hai dáng vẻ thư sinh, tay sử dụng song kiếm một đen một trắng. Người thứ ba là một thiếu niên trẻ tuổi, tay cầm một cây trường thương màu bạc, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ cây trường thương đủ khiến mọi người trong quán dựng tóc gáy. Người cầm roi chính là Thiết Tiên Ông Trần Chính Phong. Người thứ hai Âm Dương Song Kiếm Lữ Phụng Tiên. Hai người Trần Chính Phong và Lữ Phụng Tiên đều vô cùng nổi danh. Họ võ công trác tuyệt, còn cao hơn Quảng Oai Bát Hùng một bậc. Nhưng người cầm cây ngân thương lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm kia mới là người khiến tất cả chú ý nhiều nhất. Người này mặc áo trắng, mang giầy trắng, tóc cũng bạc trắng. Tất cả mọi thứ trên người của y trừ hai con ngươi màu đen ra thì dường như tất cả đều là màu trắng. Một màu trắng lạnh lẽo, băng hàn đến cực điểm. Khi y vừa xuất hiện thì không khí trong khách sạn Vân Lai giống như đã đóng băng lại. Sự lạnh giá còn lan đến cả tinh thần như người đứng xem xung quanh. Sát khí của Tô Khắc ban đầu thì rất mạnh mẽ, nhưng sau khi hàn khí của thiếu niên này xuất hiện thì cũng như muốn đóng băng. Y là ai mà ghê gớm đến vậy? Y có rất nhiều ngoại hiệu. Có người gọi y là Ngân Thương công tử, cũng có người gọi y Bách Lý Băng Phong, Bạch Phát Ngân Thương thậm chí còn có người phong cho y là Vô Địch Ngân Thương… Ngoại hiệu nhiều như thế nhưng tên của y vốn chỉ có một. Y tên là Tiểu Hàn. Không biết đây có phải là tên giả không như y đã tự giới thiệu mình như thế. Trước giờ chỉ có một cái tên là Tiểu Hàn. Bách Lý Băng Phong Tiểu Hàn, Vô Địch Ngân Thương Tiểu Hàn, Ngân Thương công tử Tiểu Hàn. Cây ngân thương lạnh lão trong tay Tiểu Hàn lợi hại như thế nào trong giang hồ không có ai không biết. Bởi vì nó từng trong một đêm đã giết hết mười tám cao thủ thuộc hàng nhất đẳng trong võ lâm. Mười tám người này thuộc về tổ chức sát thủ trứ danh nhất, bất kì ai trong số họ cũng vô cùng am hiểu về thuật ám sát. Khi ra tay với Tiểu hàn cũng vậy, họ không hề đấu trực diện mà tiến hành tập kích trong bóng đêm. Nhưng qua cái đêm Tiểu Hàn bị tổ chức này truy sát. Người ta đã thấy được trên con đường Tiểu hàn đi xuất hiện mười tám cái xác chết. Mà mười tám cái xác chết này đều chết chung một kiểu, đều chết bởi một chiêu duy nhất. Một mũi thương đâm thẳng vào yết hầu. Tên tuổi Tiểu Hàn từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng, đã được xếp hạng chung với nhưng cao thủ đệ nhất như Thần Lực vương Võ Thiên Nam, Đao đế Nguyễn Duy Võ… Nhưng Tiểu Hàn còn rất trẻ. Mọi người tin rằng sớm muộn gì Tiểu Hàn cũng trở thành thiên hạ vô địch. Nhưng một cao thủ thuộc hàng vô địch như thế giờ đây sao lại đầu quân cho Lê Đạt. Điều này không ai giải thích nổi. Tô Khắc nhìn Tiểu Hàn, y có vẻ e dè người thiếu niên trẻ tuổi này. Tô Khắc tin rằng cho dù có một trăm Bạch Diệp Phi Ưng như mình thì cũng sẽ chết dưới tay cậu ta. Vì trên người cậu ta không những có sát khí nồng đậm, mà ngay cả hàn khí cũng lạnh lẽo đến cực điểm. Sát khí tượng trưng cho sự chết chóc, tàn nhẫn. Hàn khí tượng trưng cho sự lạnh lẽo vô tình. Một người vừa tàn nhẫn vừa vô tình thì có ai mà không sợ. Nhưng dường như sự xuất hiện của ba người Trần Chính Phong, Lữ Phụng Tiên, Tiểu Hàn đều không làm mười người của Cự Đao môn kia hoảng sợ. Mười người bọn họ cứ trơ trơ như gỗ đá, chẳng hề biểu hiện tí cảm xúc nào. Bọn họ giống như người đã chết. Ai có mặt trong khách sạn Vân Lai lúc này đều sẽ nghĩ vậy. Nhưng ý nghĩ đó được bọn họ mau chóng gạt ra khỏi đầu. Bởi vì xác chết tất nhiên không biết cầm đao, lại càng không biết giết người. Nguyễn Phi Thiên bị hàn khí của Tiểu Hàn làm cho khiếp sợ, tuy vậy hắn vẫn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng người hướng về ông chủ Lê Đạt nói: - Chẳng lẽ ông muốn chống đối với ta sao? Đừng quên khách sạn này có thể duy trì cũng là do cha ta đứng sau lưng ông! Lời nói của Nguyễn Phi Thiên rất kinh người. Lời nói này cũng làm cho Lê Đạt khó xử mà cúi gầm mặt xuống. Chuyện hôm nay nếu như Lê Đạt không xử lý Nguyễn Phi Thiên thì sẽ đắc tội với tất cả những người khách của khách sạn Vân Lai, sẽ làm cho Lê Đạt không còn thể diện cùng uy tín để làm ăn nữa. Nhưng nếu không xử lý thì sẽ đắc tội với Nguyễn Chỉnh. Đắc tội với một vị đại tướng quân nắm binh quyền cả quốc gia trong tay thì cũng chẳng hay ho gì. Vậy Lê Đạt nên xử lý thế nào đây? Nhìn Nguyễn Phi Thiên hành động như vậy thì có vẻ mục đích thực sự của hắn chính là chống đối với Lê Đạt, nhưng Nguyễn Phi Thiên vốn là một kẻ bất tài vô dụng, làm sao đủ bản lĩnh để làm ra những chuyện này. Còn cả mười người đao khách siêu hạng của Cự Đao môn nữa, nếu không phải nhân vật quyền lực thu xếp thì ai có thể làm được? Trong lòng Lê Đạt đã có suy đoán, và đương nhiên là cũng đã có giải pháp. Lão từ tốn đi lên tầng hai, tới giữa lang cang, là nơi có thể khiến toàn bộ mọi người trông thấy lão. Từ Đạt chậm rãi nhìn Nguyễn Phi Thiên hỏi: - Nguyễn công tử phải chăng là đã say? Nếu như đã say thì tôi sẽ đưa cậu trở về quí phủ, để cho cậu nghỉ ngơi, chuyện hôm nay xem như không có. Câu nói này đã toàn rõ ý nghĩ của Lê Đạt. Nguyễn Phi Thiên tuy ngu ngốc nhưng đương nhiên cũng hiểu dụng ý trong đó. Hắn cười rộ: - Ha ha, nếu như ta không về thì sao? Nói cho lão già ngươi biết, Nguyễn Phi Thiên ta vốn không say mà còn rất tỉnh táo. Đoạn nhìn sang bàn của Tô Khắc, Lý Ngọc Vân, Tiểu Vũ, không biết hắn vô tình hay hữu ý mà cũng liếc sang người ăn xin đang gục đầu trên bàn kia, rồi gằn lên từng chữ: - Hôm nay Nguyễn Phi Thiên ta nhất định không về! Lê Đạt âm trầm nói: - Từ bao giờ lá gan cậu trở nên lớn như vậy? Nguyễn Phi Thiên nheo mắt hỏi lại: - Ông nói vậy là ám chỉ điều gì? Lê Đạt không trả lời. Lão giơ tay lên ôm quyền, đưa một vòng từ trái sang phải, hướng tất cả mọi người trong khách sạn Vân Lai mà nói: - Các vị hôm nay hãy làm chứng cho tại hạ. Là Nguyễn Phi Thiên công tử hôm nay muốn gây sự với khách sạn Vân Lai, là muốn gây sự với toàn bộ chư vị bằng hữu. Cho dù Lê Đạt ta có đắc tội với công tử thì cũng chỉ là bắt buộc phải làm thế thôi. Mọi người nghe vậy thì ai nấy đều cúi mặt. Câu nói của Lê Đạt rất độc. Câu nói của lão không những lôi kéo toàn bộ mọi người đứng về phía lão, mà dường như còn công khai tuyên chiến với người đứng sau vụ việc này. Nguyễn Phi Thiên hừ lạnh: - Rắc rối, dài dòng. Muốn thì lên đi. Ta vẫn muốn thử xem mười người của ta có đánh thắng nổi Thiết Tiên Ông, Âm Dương Song Kiếm, cùng Vô Địch Ngân Thương Tiểu Hàn không? Dường như Nguyễn Phi Thiên rất tự tin với năng lực của mười tên đàn ông đang đứng trước mặt hắn. Nhưng sự tự tin này là thông minh hay ngu ngốc đây? Chỉ nghe Thiết Tiên Ông Trần Chính Phong cười lớn: - Hà hà, chỉ một cái môn phái nhỏ nhoi mới nổi lên mà cũng ngông cuồng đến vậy. Không cần Lữ huynh và Hàn huynh lên thủ, để ta. Lời vừa dứt lão đã tung người đến trước mặt mười người Cự Đao môn, tay cầm cây roi đánh ra. Cây roi này nãy giờ vốn được cuộn tròn lại trong tay lão, nhưng bây giờ khi quét ngang qua lại dài mà thẳng tắp giống như cây thiết bổng. Nhiêu đó đủ hiểu về trình độ sử dụng tiên pháp của Trần Chính Phong. Nhưng mười người kia vẫn chẳng biểu tình gì. Gương mặt họ lạnh lẽo không có chút cảm xúc, giống như một đoàn âm binh mới đi từ dưới địa ngục lên. Cây roi rất dài vut tới. Sở dĩ Trần Chính Phong có thể tự tin một mình xông trận như vậy là do lão nhìn thấy cây đao của mười người này ngắn hơn cây Thiết Tiên dài một thước rưỡi của lão. Thế nên chỉ cần duy trì khoảng cách thì chắc chắn lão không thể nào trúng chiêu được. Người đầu tiên bị cây roi quét tới là người thứ tám. Bởi vì cây roi quét thẳng ra thì giống như một hình tròn, một hình vòng cung cho nên người trúng chiêu sẽ không phải là người thứ nhất hay thứ mười. Chỉ thấy người thứ tám này đưa tay lên chộp lấy ngọn roi. Một cú chộp cực kì đơn giản nhưng cũng cực kì chuẩn xác. Roi đã nằm chặt trong tay người thứ tám, cho dù Trần Chính phong có dù lực đạo mạnh cỡ nào cũng không thể rút về được. Trần Chính Phong vừa sợ vừa giận, chưa bao giờ lão có thể tin rằng cây Thiết Tiên trong tay lão lại dễ dàng bị người ta chụp lại đến vậy. Nhưng sự khủng khiếp vẫn còn chưa chấm dứt. Người thứ tám này khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc, tay đang cầm roi của y kéo mạnh một cái. Lập tức Trần Chính Phong bị kéo nhào người tới. Người thứ bảy khẽ động. Y đưa tay ra sau lưng, một động tác cùng chiêu thức vô cùng đơn giản. Ánh đao loé lên liền lập tức được tra lại vào vỏ. Đầu của Thiết Tiên Ông đã rơi xuống. Hai mắt lão trước khi chết vẫn mở trừng trừng, không thể tin nổi mình có thể chết một cách dễ dàng đến vậy. Mọi người trong khách sạn lúc này đều câm lặng, không biết nói gì hơn. Trong lòng bọn họ lúc này đều có chung một suy nghĩ: - Cự Đao môn mới sáng lập này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Chỉ mười môn nhân mà đã ghê gớm đến vậy thì chưởng môn của họ còn kinh khủng ra sao? Và bọn họ rốt cuộc đến đây với mục đích gì? Có phải là chỉ để lấy mạng Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc thôi hay không? Lê Đạt thì sửng sốt không thôi. Cơ bắp bên mép trái lão giật giật. Thiết Tiên Ông Trần Chính Phong là một trong ba thủ hạ lợi hại nhất của lão, vậy mà giờ đây lại chết một cách vô cùng dễ dàng. Âm Dương Song Kiếm Lữ Phụng Tiên tuy võ công cao hơn Trần Chính Phong một chút nhưng chắc chắn cũng không phải là đối thủ. Hiện tại chỉ còn duy nhất Tiểu Hàn. Chàng thiếu niên tóc bạc tay cầm cây ngân thương này được xếp trong tốp đệ nhất cao thủ võ lâm hiện giờ, có lẽ chỉ có chàng thì Lê Đạt mới tin tưởng được. Lữ Phụng Tiên nét mặt âm trầm, trong lòng y đã có chút hoảng sợ. Nhưng Tiểu Hàn thì vẫn lạnh lùng băng giá như mọi khi. Nét mặt của chàng rất giống với mười người kia, nhưng chàng lại khác chúng ở một điểm. Ánh mắt chàng chưa chết. Ánh mắt chàng tuy lạnh lẽo nhưng không vô hồn, tràn đầy sát khí nhưng người ta cũng thấy trong đó một ngọn lửa rực cháy. Lữ Phụng Tiên chợt thấy ánh mắt của Lê Đạt chuyển về phía mình, rõ ràng lão ra hiệu cho y ra tay. Nhưng Lữ Phụng Tiên không đi. Hai chân y chợt trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Con người ta mỗi khi đối diện với cái chết thì cơ thể cũng sẽ trở nên nặng nề và chậm chạp như vậy. Thân thể Lữ Phụng Tiên run lên bần bật, cuối cùng y không chịu nổi nữa mà hét lớn lên: - Không, ta không muốn chết! Giao ước giữa ta và ông đến đây chấm dứt. Số tiền kia ta sẽ trả cho ông. Ta đi đây. Lời vừa dứt thì Lữ Phụng Tiên cũng tung mình nhảy về phía cửa. Không một ai cản trở y, vì tất cả đều không dám động đậy. Dường như hơi thở chết chóc từ mười người Cự Đao môn cùng hàn khí từ người Tiểu Hàn phả ra khiến cho không ai dám động đậy. Lê Đạt im lặng một lúc rồi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đáng sợ này: - Nguyễn Phi Thiên, đã tới nước này tôi cho cậu một cơ hội. Ân oán của cậu cùng Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc cả hai cứ tự giải quyết, nhưng giải quyết xong thì phải mau chóng rời khỏi đây. Lê Đạt đã xuống nước. Rõ ràng lão cũng không nắm chắc Băng Phong Bách Lý Tiểu Hàn có phải là đối thủ của mười người thần bí kia hay không? Xưa nay lão rất ít khi làm việc mà mình không nắm chắc. Thà chịu thiệt thòi một chút còn hơn là trắng tay mất mạng. Tiểu Hàn vẫn im lặng. Chàng dường như rất nghe lời Lê Đạt. Nguyễn Phi Thiên cười har: - Cuối cùng thì Ngân Thương Vô Địch Tiểu Hàn cũng không dám thử. Hà hà, được! Ngày chết của Tô Khắc ngươi tới rồi! Giết chúng cho ta! Để lại người đang ngủ ở trên bàn! Mệnh lệnh của Nguyễn Phi Thiên vừa đưa ra đã lập tức được mười người Cự Đao môn thực thi. Nhưng ngay lúc bọn họ vừa bước đi tới được ba bước thì đã nghe Lý Ngọc Vân kêu lớn: - Hãy khoan! Nguyễn Phi Thiên nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười hạ lệnh cho thuộc hạ dừng lại. Hắn nói: - Miêu nữ nàng chẳng lẽ đã đổi ý rồi sao? Nếu nàng không muốn chết chung với bọn chúng thì mau qua đây, đi theo ta. Người nào đi theo ta thì không những có tiền, có quyền, mà tất cả mọi thứ ta có người đó cũng có thể có. Nguyễn Phi Thiên không ngờ lại có thể thốt lên lời nói đầy thông minh và ma lực như thế này. Lê Đạt lắc đầu than thở: - Người đứng sau lưng chỉ dạy hắn hành động quả thật vô cùng đáng sợ. Có thể chỉ dạy cho một tên ngốc thốt ra được những lời như thế này thì quả không dễ đối phó. Đám người đang có mặt trong khách sạn Vân Lai khi nghe câu nói này thì lập tức rơi vào trầm tư. Điều kiện Nguyễn Phi Thiên đưa ra quả thật quá hấp dẫn. Chưa gì đã có năm sáu người chạy tới quỳ trước mặt hắn, thề thốt: - Từ nay về sau chúng thuộc hạ nguyện vì công tử mà lên núi đao, xuống biển lửa. Nguyễn Phi Thiên chỉ cười lớn. Hắn vô cùng mãn nguyện. Tiền, quyền, cùng gái đẹp quả thật là có thể mua cả sinh mạng và tôn nghiêm của người ta. Chỉ trong chốc lát mà đã có hơn nửa số người ở đây đứng về phía hắn. Thế cục dường như đã định sẵn. Lý Ngọc Vân mặt hơi tái đi một chút, nhưng nàng vẫn lên tiếng: - Các vị bằng hữu! Không biết các vị có tò mò về lý do thật sự của Nguyễn công tử khi tới đây hôm nay là như thế nào không? Có người hỏi lại: - Chẳng lẽ không phải vì muốn giết Tô Khắc sao? Đám người sau lưng Nguyễn Phi Thiên cũng nhao nhao cả lên: - Hừm. Chết đến nơi rồi mà còn cố mồm miệng à? - Các ngươi đã đắc tội với công tử nhà ta thì bây giờ chỉ còn một con đường chết! Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc đến lúc này mới chợt lên tiếng: - Không! Các ngươi đều nhầm rồi! Y dời ánh mắt của mình sang người đàn ông ăn mặt rách rưới đang nằm gục trên mặt bàn, nói tiếp; - Hắn đến là vì muốn từ tay chúng ta bắt lấy người này! Đám thuộc hạ của Nguyễn Phi Thiên nghe vậy đều cười rộ: - Chỉ là một tên ăn mày. Chẳng lẽ Nguyễn công tử nhiều tiền quá sài không hết nên mới tìm một tên ăn mày về nhờ hắn sài dùm tiền ư? Tô Khắc vẫn điềm tĩnh đáp: - Không! Rồi Tô Khắc đứng dậy, ánh mắt đầy đau khổ nhìn người ăn mày nói: - Y nắm giữ một bí mật rất quan trọng của võ lâm. Nguyễn Phi Thiên chính vì muốn biết được bí mật này cho nên mới muốn giết bọn ta. Nguyễn Phi Thiên nghe vậy liền cười lạnh: - Các ngươi đóng kịch cũng giỏi lắm. Muốn gây chia rẻ nội bộ chúng ta à. Nếu như có bí mật gì đó rất đặc biệt thì sao bây giờ lại dám công khai ra thế này? Lý Ngọc Vân đáp: - Nếu không nói ra thì chúng ta sẽ bị ngươi giết. Thà bây giờ nói ra luôn cho mọi người trong thiên hạ đều rõ, còn hơn là để bí mật này rơi vào tay ngươi. Tiểu Vũ nhìn Lý Ngọc Vân cùng Tô Khắc, hai mắt rưng rưng nói: - Hai người định nói chuyện này ra thật sao? Nhưng chúng ta đã hứa… Lý Ngọc Vân cắt lời: - Chuyện đã đến nước này. Bí mật đó không thể để nó rơi vào tay hạng người như Nguyễn Phi Thiên được. Tô Khắc im lặng một chút rồi lớn tiếng nói: - Chắc mọi người đều nhớ tới đôi vợ chồng đại hiệp lừng danh năm xưa Lý Thiết Hoành cùng Tuệ Vân Nhi. Mọi người khi nghe đến hai cái tên này thì đều trầm trồ ra vẻ nghĩ ngợi. Chợt nghe Tô Khắc nói tiếp: - Lý Thiết Hoành tiền bối võ công trác tuyệt, có thể nói là thiên hạ vô địch thủ. Tuệ Vân Nhi tiền bối thì khác, bà chỉ là một vị thần y chứ không hề học chút võ công nào. Hai người họ sinh thời có một người bạn rất thân, người này theo lời của Lý Thiết Hoành tiền bối nói mới chân chính là thiên hạ vô địch. Không biết các vị có đoán được đây là ai không? Không để mọi người phải thắc mắc lâu, Tô Khắc liền kể tiếp: - Đó chính là đại hiệp Bạch Vô Thiên, một vị đại hiệp có mái tóc trắng, tương tự như vị huynh đệ Tiểu Hàn đây vậy. Tiểu Hàn khi nghe Tô Khắc nhắc tới tên mình thì mặt mày vẫn lạnh lùng, không chút biểu cảm. - Bạch Vô Thiên tiền bối mới là thiên hạ vô địch. Đáng tiếc ông trời ghen ghét người tài, Bạch Vô Thiên tiền bối đã qua đời khi chỉ mới tròn bốn mươi tuổi. Đến đây ai nấy đều thở dài ra một hơi, ra vẻ vô cùng luyến tiếc. Một vị kì tài tuyệt thế, võ công thiên hạ vô địch như vậy mà ra đi khi chỉ mới bốn mươi, đây quả thật là điều bất hạnh của võ lâm mà. Tô Khắc mỉm cười, nói tiếp: - Nhưng trước khi lâm chung Bạch Vô Thiên đại hiệp cũng đã trao lại cho vị huynh đệ thân thiết nhất của mình là Lý Thiết Hoành tiền bối một pho võ công, ghi lại môn thần công giúp ông ấy trở thành thiên hạ vô địch. Có người vừa nghe liền không nhịn được, buột miệng hỏi: - Môn thần công ấy là gì? Lý Ngọc Vân cười đáp; - Môn thần công ấy gọi lại Thiên Thượng Thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn công. Trên trời dưới đất, mình ta độc tôn. Riêng cái tên đã thể hiện một sự bá đạo đến khôn cùng. Bạch Vô Thiên luyện được nó thảo nào trở thành thiên hạ vô địch. Chẳng lẽ người ăn xin đang gục đầu nằm trên bàn có liên quan đến công pháp này sao? Nghĩ đến đây mọi người ai nấy đều hít thở không thông? Ánh mắt bọn họ nhìn về phía gã ăn mày càng lúc càng trở nên tham lam, giống như một con chó sói đang nhìn một con cừu non mà chảy nước miếng vậy! Nhưng con cừu non kia vẫn đang ngủ say. Cừu non vốn yếu ớt, khi đã ngủ say thì nó lại càng dễ bị tổn thương hơn nữa. Nguyễn Phi Thiên không nói gì, cũng không xen vào câu chuyện này. Hắn chỉ lẳng lặng đứng nghe. Tô Khắc nói tiếp, nhưng giọng nói của y lúc này có phần nghẹn ngào như sắp khóc. Một người lạnh lùng như y mà có thể chảy nước mắt sao? - Chính vì bộ công pháp này mà mười tám năm trước Lý Thiết Hoành tiền bối cùng Tuệ Vân Nhi tiền bối bị khắp võ lâm truy sát, vu oan giá hoạ khắp nơi. Gần đây mới được minh oan. Lý Ngọc Vân cũng đau khổ nói: - Nhưng minh oan thì sao? Hai người họ đều đã chết từ mười tám năm trước rồi. Lòng tất cả mọi người đều trầm xuống. Đây là một vết nhơ không thể nào gột rửa của võ lâm. Chỉ vì một bộ thần công mà tất cả mười tám năm trước đã không từ thủ đoạn hại Lý Thiết Hoành cùng Tuệ Vân Nhi. Giết sạch cả gia đình bốn mạng người của họ. Một đôi vợ chồng và một con trai, một con gái. Trong lúc tất cả đều trầm mặc thì ngoài cửa lúc này có một người đang rơi nước mắt. Phong Vô Ảnh! Chàng đã đứng đó từ bao giờ. Mọi người đều không phát hiện ra chàng đã vào từ lúc nào. Duy chỉ có một người. Tiểu Hàn. ………………. Cả hai nhìn sau chòng chọc. Ánh mắt Phong Vô Ảnh vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ. Ánh mắt của Tiểu Hàn lại tràn ngập sát khí và sự vô tình. Từ một góc độ nào đó có thể thấy cả hai rất giống nhau, nhưng họ cũng khác nhau một trời một vực. Vì một người là Phong Vô Ảnh, một người là Tiểu Hàn. Một người cầm kiếm, một người cầm thương. Không có bất kì ai trên đời này có thể ghán ghép họ với nhau được.