Truyền kì phong vô ảnh

Chương 12 : Chạy trốn

Bị câm sao? Cả đời Tiểu Hàn sợ nhất là khi nghe được những chữ này. Nhưng Tiểu Hàn quả thật là một người câm, chàng bị câm bẩm sinh. Trong kí ức của chàng, năm chàng bảy tuổi, sau khi tỉnh dậy từ một bãi tha ma thì bản thân đã bị câm, lúc ấy đầu Tiểu Hàn đau như búa bổ, chàng chẳng còn nhớ được bất cứ thứ gì về quá khứ nữa. Kể từ đó Tiểu Hàn bắt đầu lưu lạc chốn giang hồ, nếm trải biết bao nhiêu cay đắng của cuộc đời. Vào năm Tiểu Hàn mười tuổi thì chàng đã gặp Mộng Điệp. Nàng ta khi ấy nhỏ hơn Tiểu Hàn rất nhiều. Mộng Điệp là một cô bé yếu đuối hay khóc, thường xuyên bị đám ăn mày trong miếu bắt nạt, Tiểu Hàn thương hại nàng ta lắm, nhưng vì mặc cảm bản thân bị câm cho nên cũng ngại tiếp xúc với nàng. Nhưng rồi cũng có một hôm Tiểu Hàn không nhịn nổi nữa, chàng xông ra đánh trả lại bọn bắt nạt Mộng Điệp. Sau lần ấy Mộng Điệp luôn tìm cách tiếp cận chàng, nhưng Tiểu Hàn cứ mãi trốn tránh. Cho đến một hôm… Buổi chiều hôm ấy bầu trời u ám, từng cơn mưa nặng hạt rơi lóc tóc trên mái hiên của cái miếu nhỏ. Từng tiếng sấm sét trên trời cao cũng đập xuống ầm ầm khiến cho bọn trẻ ăn mày sợ hãi mà quây quần lại bên nhau. Chỉ riêng có Tiểu Hàn là ngồi thu lu một góc, bên cạnh chàng là Mộng Điệp. Mộng Điệp dường như rất sợ sét đánh, nàng ngồi không ngừng khóc, hai mắt đỏ au lên khiến cho Tiểu Hàn không thể không động lòng. Tiểu Hàn khi ấy lần đầu tiên chủ động tiến lại, ôm lấy nàng ta, trong thâm tâm của chàng, Mộng Điệp thật sự giống như một đứa em gái ruột thịt bé bỏng của mình vậy. Mộng Điệp sau khi được Tiểu Hàn ôm vào lòng thì xúc động đến oà khóc, nhưng đúng lúc này, cánh cửa miếu chợt mở tung ra làm đám trẻ con giật mình kinh hoảng. Có một đám người áo đen bước vào, bọn chúng nhìn dáo dác xung quanh và cuối cùng lôi một số đứa trẻ đi. Tiểu Hàn nhớ mãi khoảnh khắc đó. Khi tên áo đen cầm đầu nhìn thấy Mộng Điệp thì hai mắt y sáng rực lên giống như là vừa tìm thấy châu báu vậy. Y tách Mộng Điệp cùng Tiểu Hàn ra, sau đó thì đem Mộng Điệp đi. Mộng Điệp khi đó khóc thét lên: - Không, tôi không muốn đi, đừng tách tôi ra khỏi anh tôi. Nhưng tên áo đen chỉ lạnh lùng quát: - Ngu xuẩn, ngươi thiên tư hơn người. Còn hắn chỉ là một thằng nhóc bị câm, làm sao xứng để ngươi gọi bằng anh chứ. Đi! Kể từ lúc đó Mộng Điệp mới biết Tiểu Hàn bị câm. Và tuy đến mười mấy năm sau mới gặp lại, nhưng tình cảm của hai người vẫn như xưa, trong thâm tâm của Mộng Điệp vẫn luôn xem Tiểu Hàn như anh, và Tiểu Hàn cũng vậy. Nhưng trước mặt mọi người thì Mộng Điệp không thể thổ lộ tình cảm của mình được, bởi vì khắp nơi đều là tai mắt của Thiên Sát. Nếu nàng không kìm chế cảm xúc của mình, thì sẽ đem tai hoạ đến cho Tiểu Hàn. Mộng Điệp nhìn Tiểu Hàn u sầu nói: - Sau đêm hôm ấy tôi đã bị Thiên Sát bắt đi, chúng huấn luyện tôi thành một công cụ giết người đắc lực của chúng. Tiểu Hàn chỉ khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu. Nỗi khổ của Mộng Điệp chàng hiểu. Mộng Điệp nói tiếp: - Tôi biết mấy năm nay anh luôn tìm cách đột nhập vào các tổng đàn của Thiên Sát, hòng cứu tôi thoát ra khỏi đó. Tôi còn biết anh đại chiến với đàn chủ A Tứ một lần cũng vì hắn dám cản anh gặp tôi. Đúng vậy, cách đây khoảng hơn một năm, sau khi thăm dò được nơi ở của Mộng Điệp, Tiểu Hàn đã từng một người một thương đột nhập thẳng vào tổng đàn Thiên Sát. Lần ấy chàng đại phát cuồng uy, giết chết không biết bao nhiêu sát thủ Thiên Sát, nhưng đến giây phút cuối cùng, lúc sắp sửa xông vào gặp được Mộng Điệp thì chàng đã bị A Tứ cản lại. Thiết Sa chưởng Thuỷ Thượng Phi A Tứ, một con người truyền thuyết. Trong Thiên Sát, kể từ đàn chủ thứ bảy, Thất Tuyệt kiếm A Thất trở lên thì không ai không là tuyệt đỉnh cao thủ. Tuy A Thất và A Bát chỉ cách nhau một bậc nhưng võ công lại khác nhau một trời một vực. A Thất có thể so sánh với Hồ Thanh, thậm chí còn nhỉnh hơn y một chút. Vậy thì võ công A Tứ phải cao cỡ nào? Tiểu Hàn vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. Cái khoảnh khắc A Tứ vung bàn tay phải to bè của mình lên, rồi chụp gọn mũi thương của chàng, trong mắt A Tứ thậm chí còn có vẻ giễu cợt. Nhưng lần đó y không giết Tiểu Hàn, chỉ huỷ hoại niềm tin của chàng, sau đó đuổi chàng đi. Nhưng A Tứ đã lầm. Hắn càng làm vậy thì càng khiến cho ý chí của Tiểu Hàn bùng cháy mạnh hơn. Trong một năm nay võ công của Tiểu Hàn đã tăng tiến mạnh, chàng chỉ chờ một ngày được gặp lại để so tài với y. Mộng Điệp chợt cúi đầu, tay vân vê bím tóc: - Nhưng bây giờ khi đã gặp được tôi, sao anh lại vẫn như xưa, vẫn luôn tìm cách né tránh? Tôi không bao giờ có ý xem thường anh bởi vì anh bị câm đâu. Tiểu Hàn lắc đầu, chân đã bắt đầu nhấc lên. Sự ám ảnh vì cơ thể bị khuyết tật đã luôn ám ảnh chàng suốt mười mấy năm, làm sao nói quên là quên. - Tiểu Hàn! Anh vẫn còn muốn trốn tránh nữa sao? Lần này Tiểu Hàn không để ý nữa, chàng đã thấy Mộng Điệp, đã biết nàng vẫn còn bình yên, vậy là đủ rồi. Rồi Tiểu Hàn chợt nghe tiếng Mộng Điệp oà khóc: - Anh chẳng lẽ không còn muốn cứu tôi khỏi Thiên Sát sao? Tôi vẫn tưởng rằng trên đời vẫn còn anh quan tâm tôi, không ngờ anh lại thế này? Tiểu Hàn đã đứng lại, khẽ thở dài. Chàng quay đầu nhìn Mộng Điệp, trong cái nhìn giống như muốn hỏi nàng phải làm thế nào. Mộng Điệp thấy Tiểu Hàn quay lại thì mừng rỡ, chạy lại ôm chồm lấy chàng. Cả hai cứ đứng yên như thế được một lúc, sau đó Mộng Điệp mới lấy trong tay áo ra một mảnh giấy nhỏ, ánh mắt buồn buồn nói: - Đây là nhiệm vụ cuối cùng mà A Nhất giao cho tôi. Chỉ cần làm xong nó thì tôi sẽ được tự do. Đây là một tờ giấy cũ kĩ bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì đặc biệt cả. Nhưng khi Tiểu Hàn mở nó ra thì khuôn mặt lạnh lùng vô cảm bấy lâu nay của chàng cũng phải biến sắc. Trong tờ giấy điền ba chữ màu đỏ sậm. Chúng là được viết bằng máu. Tiểu Hàn còn chưa định thần lại thì đã nghe giọng Mộng Điệp ngọt ngào như gió thoảng bên tai: - Chỉ là giết một người cuối cùng. Giết xong người này em sẽ được A Nhất giải thoát, lúc ấy em sẽ trở về bên cạnh anh, chúng ta… Tiếp theo là những lời đường mật rót vào tim Tiểu Hàn, khiến cho chàng không suy nghĩ được gì thêm nữa. Mộng Điệp đã đi. Nhưng Tiểu Hàn thì vẫn đứng yên ở đó, trong tay vẫn nắm chặt mẩu giấy kia. Trong đầu Tiểu Hàn lúc này chợt nhớ tới người mà mẩu giấy kia nhắc tới. ………………………… Trong phòng Tô Khắc lúc này tràn ngập những tiếng rên rỉ hoan lạc. Đến khi tiếng da thịt đập vào nhau chấm dứt thì Tô Khắc mới ngã lăn ra giường, giọng nói có phần mệt mỏi: - Nàng thật là mạnh bạo quá mà! Cô gái loã lồ nằm bên cạnh Tô Khắc không ai khác ngoài Triệu Phi Yến. Đối với một dâm nữ như nàng ta thì thiếu đàn ông một ngày cũng không được. Hôm nay Triệu Phi Yến quyết định tới phòng Tô Khắc, không phải vì Tô Khắc có điểm gì đặc biệt hơn người, mà là vì nàng ta đang cao hứng. Chỉ cần Triệu Phi Yến cao hứng thì cho dù có bắt nàng ngủ với heo, với ngựa nàng cũng chịu. Triệu Phi Yến lăn sang ôm lấy tấm lưng nở nang của Tô Khắc, lấy ngón tay vẽ vòng vòng lên đó: - Không ngờ ngươi cũng rất biết hầu hạ đàn bà. Vừa nãy tên Trần Khoái kia cũng không thể dẻo dai bằng ngươi. Tô Khắc nghe vậy cũng không quan tâm. Y làm với Triệu Phi Yến chỉ là để giải quyết sinh lý trong người, chẳng cần biết trước đó nàng ta đã ngủ với ai. Triệu Phi Yến nói tiếp: - Nhưng bây giờ vui vẻ xong rồi thì thiếp lại muốn giết chàng! Tô Khắc chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm thấy năm đầu móng tay của Triệu Phi Yến đang cắm thẳng vào vị trí lồng ngực bên trái, như muốn móc tim mình ra. Nhưng đầu ngón tay của Triệu Phi Yến chỉ khẽ ấn xuống một chút, sau đó liền rút tay lại, tuy vậy cũng khiến cho vị trí đó trên lưng Tô Khắc máu rỉ ra không ngừng. Tô Khắc vừa được giải thoát thì vội xoay người lại, mặt mũi tái mét, quát lớn: - Cô điên à? - Chỉ là đùa một chút thôi mà! Nói rồi Triệu Phi Yến lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ chui vào lòng Tô Khắc, đưa tay xuống hạ bộ của y, tiếp tục làm những động tác dâm đãng. Cơn lửa giận của Tô Khắc lúc này cũng bất giác hạ xuống. Đàn bà quả thật là thứ động vật trời sinh để quyến rũ đàn ông, cho dù đàn ông có giận dỗi thế nào đi nữa thì chỉ cần cô gái đó ngoan ngoãn, và biết hầu hạ thì họ sẵn sàng tha thứ tất cả. Được một lúc thì Tô Khắc lại đẩy Triệu Phi Yến ra, đứng dậy, mặc y phục vào. Triệu Phi Yến hỏi: - Sao? Đêm khuya như thế này rồi mà chàng định đi đâu? Tô Khắc đáp: - Vừa có tin từ chưởng môn Vạn Kiếm môn. Ta phải nhanh chóng tới đó trước, cùng ông ta phối hợp quét bay ổ mai phục của Thiên Sát cùng Chính Nghĩa quán. - Ngay bây giờ sao? - Đúng vậy, sáng mai mong cô gửi lời lại cho bọn Hồ Thanh, Trần Khoái. Triệu Phi Yến mỉm cười, lắc đầu: - Cần gì sáng mai. Bây giờ thiếp sẽ tới phòng Hồ Thanh ngay. Chợt Triệu Phi Yến thấy sắc mặt Tô Khắc có vẻ trầm xuống. Nàng ta như được thể liền cười khúc khích: - Đêm nay mới chỉ hai người thôi, thêm Hồ Thanh nữa là vừa đủ. Ngươi yên tâm đi, khi nào ngươi về chúng ta lại tiếp tục làm. Tô Khắc không đáp, y mở cửa, sau đó đi thẳng một lèo ra ngoài, để mặc một mình Triệu Phi Yến khoả thân ở lại trong phòng. Triệu Phi Yến nằm trên giường, nhìn ra cửa, thần sắc biểu tình nghi hoặc: - Thật kì lạ! Tô Khắc không phản ứng chút nào? Chẳng lẽ phán đoán của hoàng thượng là sai, y quả thật không phải A Nhất? Lại là hoàng đế. Hết Tô Khắc làm việc cho hoàng đế, bây giờ đến ngay cả Triệu Phi Yến cũng vậy. Nhưng nếu mọi người biết Triệu Phi Yến chính là Triệu phi trong cung, thì sẽ còn kinh ngạc hơn nữa. Triệu Phi Yến vốn là một mỹ nữ ở Tây Vực được đưa sang kết hôn cùng hoàng đế đương thời. Nhưng nàng ta tính tình dâm đãng, võ công lại cao cường, giống như một con ngựa bất kham, ở trong hoàng cung thường xuyên tác oai tác quái. Hoàng đế tuy đau đầu vô cùng nhưng vẫn nhìn ra được điểm tốt của nàng ta, vì vậy y lợi dụng Triệu Phi Yến, bắt nàng làm tay sai cho mình ở chốn võ lâm, nhưng bù lại, y sẽ để cho Triệu Phi Yến tự do, thoải mái làm những chuyện mà nàng ta muốn. Nhiệm vụ lần này của Triệu Phi Yến chính là trà trộn vào quần hùng, sau đó tìm cách vạch trần, nếu có thể thì ám sát A Nhất. Trước khi rời đi, đối tượng mà hoàng đế đề cập tới nhiều nhất cũng chính là Tô Khắc. Tô Khắc này đa mưu túc trí, lòng dạ khó lường. Sau khi Lý Thiết Hoành chết đi thì Tô Khắc cũng đầu quân cho hoàng đế, hòng chiếm được những lợi ích về mình. Tuy nhiên, hoàng đế lại nghi ngờ Tô Khắc làm vậy là chỉ muốn che dấu thân phận thật sự của mình, qua mắt hoàng đế. Nhưng hiện tại thì Triệu Phi Yến đã thử, và rõ ràng Tô Khắc võ công cũng chỉ bình thường, đâu phải hạng xuất quỷ nhập thần như A Nhất chứ? Chợt phía bên ngoài lại có tiếng bước chân lộp cộp vang lên. …………………………….. Lý Ngọc Vân bước vào. Khi nàng vừa vào thì đã thấy Triệu Phi Yến nằm loã lồ trên giường của Tô Khắc. Trong phòng thậm chí còn thoang thoảng một mùi dâm uế của nam nữ sau khi vừa hoan lạc xong. Triệu Phi Yến trông thấy bộ dáng thất thần của Lý Ngọc Vân thì cười đùa: - Cô em, đêm khuya khoắt thế này tới phòng Tô đại ca làm gì? Chẳng lẽ muốn chơi trò ba người à? Đáng tiếc Tô đại ca sau khi làm xong thì đã đi từ lâu rồi? Lý Ngọc Vân im lặng. Trong cổ họng nàng chợt nỗi lên một cảm giác nghẹn đắng. - Sao vậy? Nếu không có Tô đại ca, thì hai chị em chúng ta chơi với nhau thôi cũng được mà? Lời vừa dứt, Triệu Phi Yến đã đứng dậy. Thân thể loã lồ của nàng ta bước tới trước mặt Lý Ngọc Vân. Nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ mồn một nơi bầu ngực của Triệu Phi Yến còn dấu hơi bầm tím, rõ ràng đã bị người ta nhào nặn một cách thô bạo. Lý Ngọc Vân bật khóc, ôm mặt chạy ra ngoài. Nàng không thể tin tưởng được Tô đại ca hiền lành thế kia mà lại có thể ăn nằm với ả dâm nữ đó. Phải. Lý Ngọc Vân thật ra là có tình cảm với Tô Khắc. Từ lúc nàng đặt chân ra giang hồ thì cũng chính là Tô Khắc đã dẫn dắt nàng, cũng chịu bao hoạn nạn cay đắng với nàng, thậm chí y còn cố sức giúp đỡ phục thù cho cha nàng, những chuyện mà Tô Khắc đã làm cho nàng rất nhiều. Làm sao mà nàng không thể thích y chứ? Nhưng Tô Khắc có thích Lý Ngọc Vân không? Điều này chỉ có mình Tô Khắc trả lời được. Y lúc này thật ra vẫn chưa đi mà là đang đứng trên nóc nhà, hai tay khoanh sau lưng mà nhìn Lý Ngọc Vân. Đến khi nàng ta khuất bóng thì khoé miệng y liền nở một nụ cười nhạt, đôi mắt biểu lộ thần thái điên cuồng tới cực điểm. …………………….. Đêm có dài bao nhiêu thì cũng tới lúc phải kết thúc. Trời đã sáng, từng ánh nắng ban mai chiếu xuống nơi thảo nguyên bát ngát xanh tươi. Nhưng khung cảnh đẹp đẽ này lại đang bị một hình ảnh chết chóc phá hỏng. Một con bạch mã đang phi nước đại, hai người đàn ông đang ngồi trên nó, một thần sắc điên cuồng, một mặt mày tím tái, hơi thở đứt đoạn giống như một kẻ sắp chết. Hai người này đương nhiên là Phong Vô Ảnh cùng Đại Hoả. Đại Hoả miệng gầm gừ, thúc ngựa chạy như điên. Hiện giờ y chính là đang chạy đua với bản thân mình đồng thời chạy đua với thời gian. Đã qua một ngày. Sinh cơ của Phong Vô Ảnh cũng giảm xuống hơn một phần ba. Tuy bây giờ Phong Vô Ảnh yếu lắm nhưng trong tay chàng vẫn nắm chặt kiếm. Đến giờ phút sinh tử lâm đầu như thế này chàng mới cảm thấy yêu kiếm, quí kiếm biết chừng nào. Chàng thật sợ cái chết, sau khi chết rồi thì bản thân sẽ không còn được sử dụng kiếm nữa. - Người kiếm hợp nhất, kiếm chính là người, người chính là kiếm. Trong tay có kiếm, bát phương vân động, thử hỏi quần hùng ai dám tranh phong! - Trong tâm có kiếm, tay không kiếm, vạn vật hoá kiếm, chân đạp cỏ xanh, tiếu ngạo giang hồ! - Tâm kiếm hợp nhất, ý biến thành kiếm. Thân tử tâm bất tử, nhất niệm thắng thiên! Ba cảnh giới cao nhất của kiếm thì Phong Vô Ảnh mới chỉ chạm đến một. Chàng quả thật không đành lòng chết! Hơn thế nữa chàng có nhiều tâm nguyện phải làm! Tay Phong Vô Ảnh bất giác siết chặt chuôi kiếm, giờ phút này chàng với kiếm mới như chính thức hợp nhất. Đem chấp niệm của mình hoà vào kiếm, kiếm đem sự ngay thẳng, rắn rỏi truyền vào trong linh hồn chàng. Giờ phút này, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Đại Hoả cũng cảm nhận được sự thay đổi về khí chất của Phong Vô Ảnh, lòng không khỏi cảm phục tài năng của vị thiếu gia trẻ tuổi này. Gã biết lần này nếu Phong Vô Ảnh không chết, thì sẽ trở về uy chấn quần hùng, võ công vượt qua cả Tiểu Hàn, Mộng Điệp, Hồ Thanh! Nhưng chỉ ba ngày liệu có đủ không? - Đủ! Chắc chắn đủ! Đại Hoả ta tin chắc nhân định thắng thiên! Thiếu gia ý chí sắt đá thì ngay cả trời cũng không diệt được! Con bà nó, Thất Tuyệt độc thì sao chứ? Năm xưa Lý chủ nhân còn một mình chống chọi với sáu loại, nếu không phải có quần hùng ép bức thì làm sao Thất Tuyệt độc giết chết được ông chứ! ………………. Ngựa chạy mãi đến trưa cũng bắt đầu mỏi rã rời. Một phần vì Đại Hoả cùng Phong Vô Ảnh khá nặng, hai là vì đường xa, Đại Hoả lại bắt nó chạy mãi, xem chừng chỉ tới tối là nó sẽ gục xuống mà chết. Đại Hoả trong lòng lo lắng không thôi, nhưng ai ngờ chỉ chạy thêm vài dặm nữa thì phía trước mặt liền có một đoàn người ngựa xuất hiện, có vẻ như là một thương đoàn buôn bán. Đám người không đông lắm, chỉ có mười mười một người, ba nữ, tám nam. Bọn họ nhìn thấy Đại Hoả thần sắc dữ tợn chạy ngựa như điên tới thì hình như hoảng sợ. Gã đàn ông lớn tuổi nhất mặc áo màu vàng, mặt vuông, miệng để hai hàng ria mép được cắt tỉa gọn gàng nhảy xuống, đưa tay trấn an mọi người. Y cầm một thanh đại long đao to đùng chỉ về phía Đại Hoả, lớn giọng quát: - Mã tặc nơi nào? Chẳng lẽ không biết đây là thương đoàn của Chính Nghĩa quán sao? Nhưng Đại Hoả làm như không nghe thấy, khi chỉ còn cách người áo vàng mấy bước thì gã vung tay chém xuống cổ con bạch mã, làm nó chúi đầu xuống đất chết ngay tại chỗ. Tiếp theo Đại Hoả ôm Phong Vô Ảnh chân chạy như bay đến chỗ con ngựa gần nhất của một cô gái áo trắng, kéo tay quẳng cô ta xuống dưới đất, bộ dáng vô cùng bạo lực. Cả thương đoàn không ai kịp phản ứng. Người áo vàng mặt mày đỏ gay, chỉ Đại Hoả nói: - Ngươi… Ngươi! Nhưng Đại Hoả vẫn không quan tâm. Gã lúc này không muốn phí chút sức lực hay thời gian nào. Hai chân thúc vào bụng ngựa, Đại Hoả điên cuồng chạy tiếp. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng tích tắc. Mọi người trong thương đoàn vội chạy đến đỡ thiếu nữ áo trắng dậy, nhưng nàng xua tay, ra dấu không cần. Thiếu nữ đứng dậy, đôi mắt đăm chiêu nhìn về bóng lưng Đại Hoả, không biết đang suy nghĩ gì. Người áo vàng bước tới gần, bực dọc hỏi: - Bạch cô nương không sao chứ? Vừa rồi gã đàn ông kia thật là lỗ mãng! Mấy tên thanh niên xung quanh thấy người đẹp bị ném xuống đất một cách thô bạo như thế thì đã nổi xung từ lâu, bọn họ nhao nhao vung binh khí trong tay lên: - Đuổi theo! Chúng ta phải trả thù cho Bạch cô nương! Nhưng vị “Bạch cô nương” thì chỉ khẽ lắc đầu, nói: - Không sao? Xem bộ dạng hắn hình như là đang vội vàng lắm, có lẽ cũng có nỗi khổ riêng. Bạch Linh quả thật không sao. Ban nãy khi bị Đại Hoả nắm tay ném xuống đất thì nàng đã té ngã đúng cách, cho nên không ảnh hưởng gì lắm. Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là nàng đối với chàng trai đang nằm gục trên lưng ngựa kia, dường như có chút quen thuộc. Sự quen thuộc này không rõ ràng lắm. Không hẳn là cả hai đã từng gặp nhau, nhưng có một cái cảm giác rất lạ mà Bạch Linh không thể diễn tả thành lời. - Bạch cô nương, chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Tiêu quán chủ đang chờ Bạch cô nương tới. Bạch Linh nhìn theo bóng ngựa của Đại Hoả thêm chốc lát rồi lại tiếp tục leo lên lưng một con ngựa khác, nhưng lần này là đi cùng với một thanh niên trẻ tuổi. Gã thanh niên trẻ tuổi này tên là Trần Lực, kiếm thủ lợi hại nhất trong đám người ở đây. Trần Lực là một gã cao to, mình mặc áo xanh, mắt sao mày kiếm, anh tuấn hơn người. Nơi thắt lưng y còn đeo một thanh Càn Khôn kiếm, từ kiếm toả ra khí thế bức người. Bạch Linh leo lên ngựa, Trần Lực giơ tay ra kéo nàng lên. Cầm được bàn tay trắng nõn nà của mỹ nhân, trong lòng Trần Lực không khỏi rộn ràng. Nhưng y vẫn tỏ ra bình tĩnh, giống như không chút động tâm. Từ nhỏ Trần Lực đã được huấn luyện là con người như vậy, mọi thứ đều được y dấu kĩ trong lòng, không được phép phơi bày ra ngoài cho người khác thấy. Tiêu Trọng Nghĩa, Tiêu quán chủ kì vọng rất nhiều vào Trần Lực, bởi vì y chính là con át chủ bài lớn nhất của Chính Nghĩa quán, lại sắp làm con rể ông. Tiêu Trọng Nghĩa muốn huấn luyện Trần Lực thành một hình mẫu giống như mình, một hình mẫu hoàn mĩ, lý tưởng nhất trong mắt mọi người. Trần Lực đột nhiên mở miệng: - Bạch cô nương, vừa rồi tại hạ đứng ở quá xa cho nên không kịp cứu cô. Mong cô thứ lỗi cho ta. Bạch Linh gật đầu: - Không sao! Ta võ công tuy thấp, nhưng cũng biết vài thứ chiêu thức phòng thân, vả lại, gã tráng hán kia cũng không hề muốn đả thương ta. Điều này Trần Lực hiểu. Vừa nãy y cũng nhìn ra Đại Hoả không có ác ý, chỉ là quá vội vàng cho nên y mới không muốn đuổi theo. Dù sao gặp người bị hoạn nạn thì cũng không nên chấp nhất cho lắm, đó mới là tác phong của Chính Nghĩa quán. Người áo vàng cầm đại đao cũng leo lên ngưa, lớn giọng: - Tiếp tục đi. Trong vòng vài ngày nữa phải tới được tổng đài của Hắc Long bang. ………………….. Đại Hoả vẫn cứ cắm đầu chạy. Mặt trời đã xuống núi, ban ngày nhường chỗ cho ban đêm, nơi Đại Hoả đi tới lại là một vùng hoang mạc rộng mênh mông không thấy bờ bến, nhiệt độ xung quanh dường như cũng bắt đầu giảm dần, cái giá lạnh bắt đầu bao phủ. Nhưng Đại Hoả không quan tâm, đôi mắt y vẫn luôn hướng về phía trước mặt, đến ngay cả chớp mắt gã cũng không dám chớp, vì gã sợ khi gã chớp mắt thì sẽ ngã gục. Gã cũng đã quá mệt mỏi rồi. - Đại Hoả, ngươi nên dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, đừng nên cố quá. Nhưng Đại Hoả không trả lời, gã chỉ lặng lẽ đút tay vào ngực áo, lấy một viên Hồi Dương đan ra nhét vào miệng Phong Vô Ảnh. Vài canh giờ sau, khi nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống cực điểm, toàn thân Phong Vô Ảnh run lên cầm cập, xem chừng chàng sẽ chịu không nổi. Đúng lúc này Đại Hoả liền cởi phăng áo ra, khẽ khoác lên mình chàng, còn bản thân thì để mình trần chạy đi như bay trong cái đêm tối giá lạnh thấu xương. Đôi mắt gã vẫn hướng về phía trước, dường như không có bất cứ thứ gì lúc này có thể ngăn cản gã. Chợt trong đêm tối xuất hiện một đốm lửa nhỏ. Đốm lửa này giống như ma trơi đang bay nhảy, liên tục di chuyển tới gần Đại Hoả. Đây thật sự là ma trơi sao? Không. Thế gian này làm gì có ma, nhưng nếu không phải là ma thì chẳng lẽ là người sao? Nhưng nếu là người thì làm cách nào mà nhanh đến vậy? Sắc mặt Đại Hoả tuy vẫn không đổi, tốc độ con ngựa cũng không hề giảm, nhưng trong lòng gã lại đang dậy sóng. Làm sao bây giờ? Nếu gặp phải cao thủ cỡ này cản đường thì gã và Phong Vô Ảnh làm sao đây? Chợt nghe đốm lửa kia phát ra tiếng cười hắc hắc, tiếng cười như dung nhập vào trong tiếng gió và cái rét lạnh ban đêm khiến cho người ta phải rợn tóc gáy. - Muốn thoát khỏi tay ta chư gì? Cũng dễ dàng thôi. Đốm lửa chỉ còn cách Đại Hoả chừng ba trượng, đúng lúc này y hiện rõ thân hình là một tên áo đen trùm kín toàn thân, chỉ để lộ ra cặp mắt sáng quắc, giống như một loài thú dữ ban đêm. Người áo đen dừng lại. Đại Hoả cũng đành ghim ngựa dừng lại, gã không thể mạo hiểm nữa. Đại Hoả sắc mặt hơi trầm xuống: - Biên Bức vương A Lục. Người áo đen cười hắc hắc: - Tên đần nhà ngươi xem ra cũng có chút nhãn quang. Đại Hoả lạnh lùng nói: - Ngươi thực ra là muốn gì? A Lục cười cười, tay y cầm cây đuốc, chân thì đi vòng vòng xung quanh Đại Hoả, sau đó mắt nhìn chòng chọc vào Phong Vô Ảnh: - Đương nhiên là muốn hắn rồi. Chỉ cần ngươi đặt hắn xuống đây, ta cam đoan để cho nhà ngươi rời khỏi đây toàn vẹn. Đại Hoả sắc mặt càng thêm âm trầm: - Nếu không? - Nếu không thì chết! Gió lạnh cắt qua thân thể Đại Hoả, nhưng gã dường như không cảm thấy lạnh nữa. Nắm đấm gã run lên bần bật, gã run lên vì sợ. Đúng lúc này Phong Vô Ảnh chợt nói: - Yên tâm đi. Kẻ chết phải là hắn. “Hắn” mà Phong Vô Ảnh nhắc đến ở đây đương nhiên là Biên Bức vương A Lục. Y dường như không tin vào tai mình, mà hỏi lại: - Oắt con, ngươi mới nói cái gì? Phong Vô Ảnh chậm chậm nhắc lại, giọng tuy có phần yếu ớt nhưng vẫn thể hiện sát khí trong đó: - Ta nói, chỉ cần ngươi đến gần đây thêm ba bước nữa, thì ngươi sẽ chết ngay lập tức! - Đùa à? Ha ha! A Lục cười lạnh, chân bước tới gần con ngựa của Đại Hoả một bước. Ánh mắt y dán chặt vào người Phong Vô Ảnh đang nằm bẹp dí trên lưng ngựa. Đại Hoả vẫn yên lặng. Vì gã cảm nhận được Phong Vô Ảnh muốn gã làm thế. - Thiếu gia làm việc chắc chắn có lý do của thiếu gia! Thiếu gia chắc chắn có cách đối phó A Lục. Hai bước. A Lục vẫn chậm rãi bước tới. Sát khí trong người y bắt đầu nổi lên khiến Đại Hoả lạnh toát xương sống. - Nếu xảy ra tình huống bất lợi! Ta sẽ đồng quy vu tận cùng A Lục, sau đó thúc ngựa để thiếu gia chạy một mình. - Không! Ta phải đặt niềm tin vào thiếu gia. Nhưng Đại Hoả nào biết rằng A Lục lúc này cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Mắt y nãy giờ vẫn dán chặt vào Phong Vô Ảnh, quan sát chàng đến từng đường tơ kẽ tóc. - Tay của hắn trắng bệch, khí sắc yếu ớt, cho dù có xuất kiếm ra thì cũng thiếu lực. A Lục nhìn vào cánh tay đang cầm kiếm của Phong Vô Ảnh, trong lòng nghĩ thầm. - Có gì đáng sợ đâu chứ! Là do ta lo lắng quá thôi! A Lục chậm rãi nhấc chân lên, bước tới thêm bước nữa. Bên đây Đại Hoả hai tay siết chặt, gân guốc toàn thân nổi lên. Con ngựa dường như cũng cảm nhận được sát khí đáng sợ của A Lục, nó cứ đứng chôn chân một chỗ mà không hề dám chạy. Phong Vô Ảnh thì đang nhắm nghiền mắt, hơi thở tuy phần yếu ớt nhưng tay chàng vẫn luôn nắm chặt chuôi kiếm. Chân của A Lục cuối cùng đã chạm xuống đất. Y nhoẻn miệng cười đắc ý. Nhưng nụ cười của y chợt đông cứng lại, vì không biết từ khi nào dưới cổ y đã xuất hiện một mũi kiếm. Mũi kiếm này đâm sâu vào năm phân, không sâu lắm nhưng đủ khiến máu vọt ra và khiến cho A Lục mất mạng. Phong Vô Ảnh mở mắt ra, lạnh giọng: - Ta đã nói, chỉ cần ngươi tiến lại đây thêm ba bước, thì sẽ chết ngay lập tức mà! Chàng thu kiếm lại, thân hình A Lục đổ gục xuống. Phong Vô Ảnh lại ho sù sụ, khoé miệng rỉ máu đen. Một kiếm vừa rồi đã lấy đi sinh mạng của A Lục, nhưng dường như cũng lấy đi cả sinh mạng của chàng. - Thiếu gia, ngài không sao chứ? Đại Hoả vội vàng quay lại lo lắng hỏi Phong Vô Ảnh. Phong Vô Ảnh chỉ cười đáp: - Không sao! Tiếp tục lên đường. Đại Hoả gật đầu, hai mắt dường như đã rướm lệ, nhưng gã quay phắt lại, tiếp tục nhìn về phía trước mặt, chân thúc vào bụng ngựa mà chạy tiếp. ……………………………. Gió vẫn thổi mạnh, tiết trời vẫn lạnh lẽo đến thấu xương. Tô Khắc đứng nhìn theo bóng lưng Đại Hoả cùng Phong Vô Ảnh, ánh mắt trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.