Truyện hôn là nghiện
Chương 93
CHƯƠNG 94: CHÀO CẬU NGHÊ, CHÀO CẬU TƯ
Sáu giờ chiều.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen vững vàng đậu trước cửa nhà họ Tống.
Trần Tín xuống xe, sau đó nhấn chuông cửa trước, Phương Tề nghe tiếng đi ra xem thử, thấy người đến lập tức mở cánh cửa lớn Ou Yi màu đen ra, lễ độ đứng bên cạnh bày ra tư thế đón tiếp.
Trần An không khách sáo lái xe thẳng vào trong sân, dừng ngay vị trí xe của chủ nhà.
Trong xe, Lăng Ngạo nhìn chằm chằm xích đu trên bãi cỏ đối diện, con ngươi sâu thẳm, trí nhớ của anh hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh xắn nào đó dưới bầu trời nắng, đá anh một cái, anh bất giác cong khóe môi lạnh lùng lên, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.
Người làm vào nhà thông báo.
Phương Tề mở cửa xe sau, cung kính nhìn Nghê Chiến ở bên cạnh nói: “Cậu Nghê, chào mừng cậu!”
Dù sao Lăng Ngạo cũng đã tới một lần, vì thế Phương Tề nhận ra được.
Cho dù Lăng Ngạo chưa từng tới, nhưng tấm bảng quảng cáo dựng cả ngày trong tiểu khu kia nhìn từ sáng tới tối, cho dù có lạ mấy cũng thành quen.
Nghê Chiến cũng không kiểu cách, ngược lại từ nhỏ tới lớn đều được người ta chiều quen rồi, anh ta lặng lẽ bước từ trên xe xuống, nhưng không đi vào nhà ngay mà là đi đến ghế sau, nhìn Trần Tín tự tay mở xe lăn ra, sau đó còn mở bánh xe đã gấp ra, để bên cạnh chỗ ngồi ở cửa sau.
Sau khi Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng nhận được tin, hai người mặt mày rạng rỡ ra đón.
Tề Phương vội vã bước lên phía trước báo lại: “Vị này chính là cậu Nghê!”
Nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy vầng sáng như gấm trùm lên vóc người thon dài, cao lớn của người đàn ông, Nghê Chiến có khuôn mặt đẹp trai đến độ người và thần đều căm hận, sự cao quý toát ra qua từng cử chỉ của anh cũng thành công giành được sự chú ý kèm kinh ngạc của tất cả mọi người.
Đời này Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng đều chưa gặp qua nhân vật lớn nào lại trẻ tuổi như vậy.
“Chào cậu Nghê! Cậu có thể đến làm khách, đúng là vinh dự cho nhà họ Tống chúng tôi!”
“Cậu Nghê, ngưỡng mộ đã lâu! Tôi không nghĩ cậu Nghê lại nổi bật, phong thái đĩnh đạc hơn cả lời đồn đến thế!”
Hai người nịnh nọt bước đến giơ tay ra muốn bắt tay với Nghê Chiến.
Vì khoảnh khắc nắm tay này, bọn họ vừa rồi đã rửa tay tám lần, cắt sạch móng tay và xịt qua dung dịch khử trùng tay rồi.
Nhưng mà tiếp theo đó Nghê Chiến chỉ hờ hừng đi lướt qua họ, chỉ bỏ lại một câu: “Làm phiền tránh ra một bên!”
Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nghê Chiến đi vòng qua nửa xe, đích thân cúi người dìu người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau xuống.
Mà Lăng Ngạo đúng là đặt tay lên cổ tay cổ tay của Nghê Chiến, sức nặng cơ thể dần dần chuyển lên người anh ta, để mặc cho Nghê Chiến dùng hết sức cẩn thận đỡ anh.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ra như phỗng thì Trần Tín đã bước lên giúp.
Khi Lăng Ngạo đã ngồi vững lên xe lăn rồi thì Trần Tín lặng lẽ lùi ra sau, để Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn một mình, thấp hơn người khác một bậc.
Mà Lăng Ngạo lại hoàn toàn không để ý, trong con ngươi đen như mực lộ ra ánh sáng khác thường, dường như tượng trưng cho sự tự tin khi dày công tính kế.
Mạnh Dật Lãng nóng ruột lập tức lại giơ tay ra muốn bắt tay với Nghê Chiến: “Cậu Nghê, ha ha, tôi họ Mạnh, tên là Mạnh Dật Lãng, ở ngay ngoại ô Thanh Thành.”
Nghê Chiến chẳng thèm liếc nhìn ông ta, đi thẳng tới sau lưng Lăng Ngạo, đôi bàn tay thon dài trắng nõn giống hệt bàn tay của nghệ sĩ chơi dương cầm nắm chặt tay cầm xe lăn của Lăng Ngạo đẩy anh chậm rãi tiến về phía trước: “Ừ! Vào trong rồi nói!”
Mặt trời rực rỡ mùa hè đã ngả về Tây nhưng bầu không khí vẫn oi bức vô cùng.
Bọn họ lại mới bước từ trong xe có điều hòa xuống, đột nhiên bước xuống xe, sự thay đổi nhiệt độ và không khí lưu thông bên ngoài khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu.
Tống Quốc Cường cũng liên tục gật đầu: “Xin mời cậu Nghê, xin mời cậu Tư!”
Lúc mọi người vào nhà mới phát hiện Trần Tín ban nãy đã lui ra giờ phút này hai tay anh ta đang nâng theo một hộp gỗ màu xanh ngọc, đi theo vào.
Lưu Lan và Tống Vĩnh Nhi đang đứng đợi trong phòng khách, bởi vì là nữ quyến nên không thể mạo muội đi ra sân tiếp khách được.
Khoảnh khắc khi Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy Lăng Ngạo bước vào, trong lòng cô lâng lâng, cả người căng cứng đến độ ước gì có thể chạy thẳng về phía anh.
Lưu Lan cảm nhận được sự căng thẳng của cô, bà càng thêm chắc chắn ý nghĩ cô thích Nghê Chiến.
Chớp mắt trong lòng Lưu Lan đã có quyết định, nếu Tống Vĩnh Nhi có thể gả cho Nghê Chiến biết đâu sau này con bé có thể làm mẫu nghi thiên hạ thì sao!
Sau khi trải qua chuyện của Mạnh Tiểu Long, Lưu Lan không thể không thừa nhận con gà tức nhau tiếng gáy. Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, hai bên hắc bạch lại không có người giúp, hoàn toàn không biết gì hết, đúng là dồn người ta đến chân tường!
Lưu Lan nghĩ thế nên ánh mắt nhìn Nghê Chiến càng thêm thân thiết.
Con gái bà có sắc lại có tài, sao không thể vừa mắt Nghê Chiến cho được? Nghê Chiến cũng rất trẻ mới hai mươi hai tuổi, lớn hơn Tống Vĩnh Nhi bốn tuổi, hai người rất xứng đôi.
Lăng Ngạo đi vào, ánh mắt như xuyên qua đám người nhìn đến Tống Vĩnh Nhi, anh cứ nhìn cô chăm chú.
Vẻ mặt anh cực kỳ hờ hững, nhưng một mực Tống Vĩnh Nhi lại có thể nhìn ra được sự ấm áp từ ánh mắt lạnh lùng kia.
Biết Lăng Ngạo không thích ở cùng người lạ, vì thế từ sáng sớm Tống Quốc Cường đã dặn dò tất cả người làm trong nhà đều lui xuống, không có chuyện thì không được phép đi ra ngoài. Lưu Lan lại dẫn theo Tống Vĩnh Nhi đi đến phòng bếp, rất nhanh đã bưng hai cái khay đi ra.
Bầu không khí dần dần thấm đượm mùi rượu trong veo, giống như những cánh hoa tường vi lãng mạn tỏa ra hơi thở ngọt ngào.
Tống Quốc Cường mời Nghê Chiến ngồi trên ghế sô-pha trước mặt nhưng Nghê Chiến lại chọn ghế sô pha đơn ung dung ngồi xuống.
Anh ta liếc nhìn xuống tấm thảm dưới bàn trà, rèm cửa trước cửa sổ, cùng với chậu bonsai bên cạnh, còn có đĩa thủy tinh đựng bát trái cây, tất cả đều đã được thay mới.
Xe lăn của Lăng Ngạo dừng ngay bên cạnh Nghê Chiến, hai người có thể nói là kề vai sát cánh.
Lưu Lan vừa bước tới, đã cười ha ha nói: “Nghe Vĩnh Nhi nhà tôi nói, mấy ngày trước lúc con bé ở thành phố được hưởng phước của cậu Tư, còn được nếm thử bánh trôi rượu gạo do chính tay bà Nghê làm. Vừa vặn hôm nay trong nhà cũng chuẩn bị một ít, tuy không so được với tay nghề ủ rượu của bà Nghê, nhưng chắc hẳn cũng không tệ lắm đâu.”
Lưu Lan đặt cái khay lên bàn trà, tự tay bà bưng bốn cái bát để ra ngoài, trong bát còn có thìa nhỏ.
Tiếp theo đó Tống Vĩnh Nhi lại bưng cái khay đi lên, cô vừa muốn bước tới thì không biết Trần An từ đâu đi ra, nhận lấy cái khay trong tay cô nói: “Cô Tống, để tôi!”
Lưu Lan lấy ra bốn phần nhưng không ai đụng tới.
Trần An nhận cái khay trong tay Tống Vĩnh Nhi, anh ta lấy ra bốn phần, Nghê Chiến đưa tay tới, Lăng Ngạo cũng đưa tay tới, lúc Trần An đứng lên cũng cầm theo một bát, nhưng anh ta lại xoay người đặt bát vào tay Tống Vĩnh Nhi nói: “Cô Tống, xin mời dùng.”
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười nhận lấy, sau đó bắt đầu đứng sau lưng Tống Quốc Cường ăn.
Trần An lại nói: “Ông Tống, bà Tống, ông Mạnh xin mời dùng.”
Vợ chồng Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng ai nấy vội vàng bưng bát lên, nếm thử.
Thời gian còn lại trong phòng khách im lặng như tờ, mọi người thoạt nhìn như đang đắm chìm trong hương rượu mê người nhưng thực chất có rất nhiều người đã thấp thỏm không yên, ví dụ như bàn tay cầm thìa của Mạnh Dật Lãng đang run cầm cập.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương