Truyện hôn là nghiện
Chương 55
CHƯƠNG 55: HÓA RA EM MUỐN GẢ CHO TÔI ĐẾN VẬY
Thấy cô không nói gì, Lăng Ngạo nhẹ nhàng di ngón tay trỏ vào lòng bàn tay hồng hào của cô.
Cảm giác tê tê dại đại cùng ánh mắt đong đầy vẻ dịu dàng của anh lặng lẽ đi vào lòng cô, quyến rũ vô cùng.
Tống Vĩnh Nhi mím môi, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh nữa, lúc toan mở miệng nó gì đó, người đàn ông bên cạnh chợt cất tiếng: “Nghĩ kỹ đi rồi hẵng trả lời, cô có muốn đi không?”
Anh hỏi lại thêm một lần nữa, ý nhắc nhở được nhấn mạnh, cô hiểu ngay trong tức khắc.
Nếu anh không muốn cho cô đi theo chắc chắn sẽ bảo Trần An chở cô về khách sạn, nếu anh đã cất tiếng hỏi cô, vậy là đã đặt quyền lựa chọn vào tay cô.
Thậm chí anh còn đang nhắc nhở cô, ý nghĩa đặc biệt của việc đi ăn một bữa cơm.
Trông anh có vẻ như muốn tôn trọng, không can thiệp vào quyết định của cô đấy, nhưng thực chất lại dè dặt trông chờ, đến tận bây giờ an vẫn không muốn buông tay cô ra.
Tống Vĩnh Nhi đột nhiên muốn cười, bởi vì cô thấy thật vui.
Trước đây anh thường trói buộc cô bên cạnh bản thân anh, cô muốn chạy, hiện giờ anh cho cô cơ hội lựa chọn cô lại hy vọng anh ngang ngược giữ cô lại.
Lỗ tai cô bị ánh mắt nóng bỏng của anh hun đến đỏ ửng, đôi mắt cô sáng long lanh, e thẹn như con gái mới biết yêu, khe khẽ hỏi: “Đi, đi tay không như vậy có được không? Nghe nói một năm anh mới về nhà một lần, chúng ta mua chút quà mang về nhé?”
Giọng nói của cô mỗi lúc một nhỏ dần, nhưng khóe môi của người đàn ông bên cạnh mỗi lúc một cong lên.
Bàn tay siết chặt lai, tựa như mọi hạnh phúc và ánh sáng trên thế giới này đều được anh gìn giữ trong tay.
“Được! Muốn mua cái gì? Đều nghe em hết!”
Lăng Ngạo vừa dứt lời, Trần An bèn vô thức nhìn xuống đồng hồ, 10 giờ 15 phút, vào nội thành đồ vẫn đến kịp.
Trần Tín cười ngốc đằng trước, nhưng càng cười càng cánh mũi chua xót, bỗng dưng lại muốn khóc.
Trần An nhận ra em trai mình lạ lùng mới trợn mắt: Không làm nên trò trống gì!
Trần Tín trừng mắt ngược lại, ánh mắt đó dường như đang tố cáo trong im lặng: Em không nên trò trổng gì đấy thì sao hả? Xem như cậu tư có một người đáng tin tưởng bầu bạn rồi! Còn là người cậu tư yêu thích!
Ngón tay nhỏ trong lòng bàn tay to lớn chợt rút đi!
Lăng Ngạo đột ngột quay đầu sang nhìn cô, đến đồng tử cũng co rút lại!
Mà cô gái ấy chỉ móc điện thoại ra, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm tin tức.
Anh híp mắt, bèn nhìn thấy đầu ngón tay cô nhanh nhẹn gõ một dòng chữ: Lần đầu tiên đến nhà chồng nên mua quà gì?
Có thể tại quá tập trung vào kết quả tìm kiếm được, đến nỗi cô quên không nghiêng điện thoại đi, chỉ lừa mình dối người mà nghiêng đầu, tự nhủ rằng Lăng Ngạo không thấy mặt mình thì cũng sẽ không nhìn thấy nội dung trong điện thoại.
Nhưng giọng nói ấy vẫn nhẹ nhàng cất lên: “Hóa ra em muốn gả cho tôi như thế, sớm biết có ngày hôm nay thì hồi đấy em còn cự nự cái gì chứ? Không phải tự dày vò chính mình sao?“
Cô hừ khẽ, không để ý đến anh.
Anh lại nói tiếp: “Em đấy, cho dù là con khỉ muốn lật đổ trời cao thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ đâu. Thích tôi là cứ nói thẳng ra thôi, anh cũng không phải là người khó gần.”
Cuối cùng Tống Vĩnh Nhi mới nghiến răng kèn kẹt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Này này!
“Ai bảo tôi thích anh vậy? Ai nói tôi muốn gả cho anh? Ai tự dày vò mình? Anh nói ai đấy!”
“Em đừng ngại, bây giờ là thời đại gì rồi chứ, con gái tỏ tình với con trai cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Ha, tôi tỏ tình với anh à? Tôi tỏ tình với anh lúc nào?” Gương mặt Tống Vĩnh Nhi đỏ ửng, cô nắm chặt điện thoại trong tay, rồi lại nói tiếp: “Anh ơi, tôi thấy anh còn trẻ lắm mà sao bắt đầu lẫn tai rồi? Anh có muốn đi bệnh viện khám không?”
“Ngại ngùng quá nên giận rồi à? Rõ ràng thích tôi mà lại còn mạnh miệng.”
“Anh đấy! Rốt cuộc ai thích ai thì trong lòng mọi người đều hiểu cả!”
“Trông em thô lỗ chưa kìa, đời này ngoài tôi ra thì còn ai muốn cưới em nữa?”
Hai người nói tới nói lui một hồi, giọng nói của Lăng Ngạo vẫn bình tĩnh như mọi khi, trong nét ung dung lại có vẻ thiếu đánh, âm điệu của Tống Vĩnh Nhi lại mỗi lúc một cao, lửa giận càng lúc càng bùng lên dữ đội.
Sau một hồi cãi nhau, Tống Vĩnh Nhi cũng không muốn để ý đến anh nữa, người đàn ông này quá mức tự cao tự đại, cô chỉ nhìn anh trân trân rồi rống lên: “Đàn ông yêu Tống Vĩnh Nhi tôi nhiều không đếm hết! Người đàn ông muốn cưới tôi đây có thể xếp hàng từ Ninh Quốc đến Trung Quốc đấy! Anh tưởng trên đời này chỉ có mỗi mình anh à? Không nói xa thì nói gần vậy, anh Tiểu Long vẫn đang đợi tôi ở nhà kia kìa!”
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Bầu không khí trong xe chợt lặng ngắt như tờ.
Lăng Ngạo bẻ khớp ngón tay, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Vĩnh Nhi cũng không buồn quan tâm đến anh, cô chợt cảm thấy thiện cảm dành cho anh ta trước đây đều sai hết!
Cô bực bội hét lên với Trần An: “Dừng xe! Tôi muốn xuống!”
Lăng Ngạo quay đầu nhìn cô, rồi kéo chặt cánh tay cô lại: “Giận thật à?”
Một giây trước cô còn giận dữ, nhưng bây giờ lại không còn giận một chút nào nữa.
Cô dở khóc dở cười nhìn anh chăm anh: “Xuống xe đi mua quà! Để Trần Tín theo tôi là được rồi!”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt cô, anh nhận ra được sự nghiêm túc trong ánh mắt Tống Vĩnh Nhi, mới chậm rãi buông tay, còn không quên dặn dò: “Hy, nhớ để ý bảo vệ cô ấy chu đáo, đi sớm về sớm.”
Trần An kiếm chỗ đậu xe, Trần Tín theo Tống Vĩnh Nhi đi mua quà.
Trần An vòng ra sau xe, nhanh chóng cầm theo ly latte nóng trở về, đưa cho Lăng Ngạo.
Cửa xe đóng lại, tự hình thành một thế giới riêng.
Tiếc là lần này ra ngoài làm việc, còn phải đi trên đường cao tốc, chứ bằng không sẽ lái chiếc Bentley dài ở nhà đi, trong xe có sẵn quầy bar, muốn ăn muốn uống gì cũng tiện hơn nhiều.
“Cậu tư.” Trần An chợt lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh trong xe, anh ta nhìn Lăng Ngạo qua kính chiếu hậu: “Người ta nói người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, cậu không phát hiện ra mỗi lần cậu với cô Tống vừa vui vẻ với nhau được một chút thì cậu sẽ làm bầu không khí chùng xuống ngay ư?”
Lăng Ngạo: “Làm gì có? Rõ ràng tại cô ấy!”
Trần An cười khẽ, rồi lại nói: “Thực ra, mỗi lần tình cảm của hai cô cậu khó khăn lắm mới có tiến triển tốt, chúng tôi nhìn mà cũng vui vẻ thay cô cậu, chỉ cần…”
“Chỉ cần cái gì?”
“Chỉ cần đến lúc vui vẻ thì cậu ít nói một câu đi, hoặc là im hẳn luôn cũng được, có thể thì niềm vui mới có thể kéo dài mãi.”
Lăng Ngạo: “…”
“Thật ra cậu tư cũng không cần phải cố gắng để ý đến chuyện gì đâu, trước mặt người ngoài cậu là kẻ câm, dù sao cũng không nói chuyện được. Bởi thế, chỉ cần lúc cậu với cô Tống ở bên nhau, cậu cũng cố gắng đừng nói chuyện, tôi tin rằng không tới ba ngày chắc chắn cô Tống sẽ yêu cậu lắm.”
Lăng Ngạo: “…”
Trần An chân thành góp ý cho anh.
Nhưng đổi lại bằng cơn hờn dỗi của người đàn ông nào đó: “Ý của cậu là tôi nên làm một kẻ câm đích thật, im lặng từ đầu đến cuối à?”
“Không, không phải đâu.” Vầng trán Trần An bắt đầu lấm tấm mồ hôi, muốn giải thích rồi lại phát hiện không giải thích rõ được, bèn triệt để im lặng.
Uống xong một ly cà phê, lại lặng lẽ đợi thêm một lúc, rốt cuộc Lăng Ngạo cũng nhìn thấy bóng dáng người thương thông qua lớp kính thủy tinh sẫm màu.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương