CHƯƠNG 458: TRỞ VỀ Sau khi Lặng Ngạo rời đi, Tống Vĩnh Nhi nằm trên giường cả ngày. Cô không xem TV, không nghịch điện thoại, cũng không chạm vào máy tính, trông cô không giống một người đang sống chút nào. Mỗi ngày cô chỉ nghiêng người, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài hết sáng rồi tối, hết tối lại sáng. Lo lắng cho tâm trạng và cơ thể của cô, Nghê Tịch Nguyệt mang công việc may trang phục đến phòng ngủ của Tống Vĩnh Nhi, một bên may lễ phục cho Lạc Kiệt Hy, một bên ở bên cạnh cô. Vì sự ra đi của Lăng Ngạo, đảo Nguyệt Nha dường như đã trở lại trạng thái lãnh đạm và yên bình trước đây, tuy có vẻ mềm mại nhưng thực sự thiếu đi sự tươi mới và sức sống. Kiều Thế Phương sau khi thỉnh an Lạc Kiệt Hy liền dẫn một đội đặc nhiệm âm thầm đến Hoa Kỳ Quốc. Vì những người lính này đã từng đến Hoa Kỳ Quốc và cung điện Hoa Kỳ, nên tương đối có kinh nghiệm. Tuy nhiên, theo báo cáo hàng ngày của Kiều Thế Phương, mọi thứ ở Hoa Kỳ Quốc vẫn như cũ, và Kiều Thế Phương vẫn chưa tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lăng Ngạo. Một người đàn ông cao lớn, 1 mét 92, vừa đẹp trai vừa khí phách, một khi xuất hiện thì không thể không thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ là, Lăng Ngạo giống như một cây kim dưới đáy biển, Kiều Thế Phương làm thế nào cũng không thể tìm thấy. Lạc Kiệt Hy trong lòng khó chịu, không dám nói cho Nghê Tịch Nguyệt biết tin tức, ông chỉ nói rằng Kiều Thế Phương đã an bài ở đó để bà không lo lắng. Nhìn thấy con dâu mặt mày ủ dột, nằm trên giường cả ngày, Lạc Kiệt Hy bảo Nghê Tịch Nguyệt thỉnh thoảng bảo Tống Vĩnh Nhi ra ngoài tắm nắng, điều này sẽ tốt cho sức khỏe của cô, nhưng hết lần này đến lần khác Nghê Tịch Nguyệt không tài nào mở miệng nói được. Vì Tống Vĩnh Nhi đã không nói chuyện. Cô dường như ngăn cách mình với thế giới, đôi mắt rõ ràng mở nhưng luôn trống rỗng và đờ đẫn. Thế giới của cô chìm vào bóng tối, bất kể thứ gì lóe lên trước mắt, cô đều không thể nhìn rõ, giống như một người mù. Nghê Tịch Nguyệt đau lòng vỗ vai cô, mỗi lần ăn cơm đều hỏi: “Bé ngoan, tới ăn chút gì không?” Chỉ khi gọi cô là bé ngoan, tròng mắt của cô mới hơi chậm chạp chuyển động. Cô ngây ngốc nhìn Nghê Tịch Nguyệt, cuối cùng cũng ngồi dậy, ăn từng miếng một. Nghê Tịch Nguyệt biết da mặt cô mỏng nên giúp cô lấy thau nước nóng, đỡ cô vào trong, sau đó lẳng lặng đứng đợi ngoài cửa phòng tắm, sau khi cô đi ra liền giúp cô lau khô tóc. bảo bối của con trai, vì con trai bảo bối, nên cũng phải bảo bối nâng niu. Thời gian trôi qua, ngày và tối luân phiên thay đổi, chỉ trong nháy mắt đã là bảy ngày kể từ khi Lăng Ngạo rời đi. Vào ngày này, buổi sáng vẫn chẳng có động tĩnh gì, chẳng những Hoa Kỳ Quốc không có động tĩnh, mà ngay cả Tống Vĩnh Nhi cũng không động. Vào buổi trưa, Kiều Thế Phương gửi một tin khẩn tới Đại Đế Kiệt Hy. Anh ta nói rằng những điệp viên mà anh ta cử đến ẩn náu trong cung điện Hoa Kỳ Quốc đã phát hiện ra một tin tức chấn động: Lam Tư Pháp đã biến mất ba ngày trước! Hoàng hậu Hạ Kỳ Lộ liên tục nói rằng Lam Tư Pháp bị bệnh để che giấu người khác! Đánh giá từ thông tin mà Kiều Thế Phương nghe được, sự mất tích của Lam Tư Pháp không phải là do Hạ Kỳ Lộ gây nên, vì Hạ Kỳ Lộ cũng vô cùng sốc và sợ hãi, bà ta còn cử người đi tìm kiếm khắp nơi. Quyền lực quân đội nằm trong tay Lam Tư Pháp, tuy một nửa số cận thần trên triều đình có vẻ thân thiết với Hạ Kỳ Lộ, nhưng thực chất họ có động cơ thầm kín. Mặc dù họ tỏ ra có thiện ý với Hoa Kỳ Quốc nhưng vẫn luôn chú ý mọi nhất cử nhất động, Cố Âm vẫn chưa thực sự kết hôn với Bạch Ly Mạt, quan hệ thông gia trong thời điểm hiện tại cũng không phải sự thật. Vì vậy, một khi sự biến mất của Lam Tư Pháp bị truyền ra, chỉ sợ Hạ Kỳ Lộ chưa kịp lên làm nữ hoàng, Hoa Kỳ Quốc đã bị chia năm xẻ bảy. Hạ Kỳ Lộ lo lắng đến mức muốn đập đầu vào tường! Nhưng mà Lam Tư Pháp lại vô duyên vô cớ biến mất trong cung điện Hoa Kỳ Quốc, làm thế nào cũng không tìm thấy! Vài lần Cố Âm đến thỉnh an Lam Tư Pháp, nhưng đều bị Hạ Kỳ Lộ cản lại, không biết Cố Âm có phát hiện ra không. Sau khi những tin tức này truyền đến tai Đại Đế Kiệt Hy, ông thấy cả người đều không tốt. Ông không biết việc này có phải do Lăng Ngạo làm hay không! Ông muốn cho Kiều Thế Phương đến tiếp ứng, nhưng không biết con trai đang ở đâu! Vào buổi tối ngày thứ bảy, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn vợ chồng Nghê Tử Dương, ngoan ngoãn chào ông ngoại bà ngoại, rồi si ngốc đứng ở bờ hồ Nguyệt Nha, đôi mắt nhìn xuyên qua làn nước mùa thu, nhìn thẳng vào con đường trong rừng rậm. Đó là con đường duy nhất đến đảo Nguyệt Nha. Cô không nói gì, chỉ đứng đó một mình, không để ý đến bất cứ ai. Thân hình nhỏ nhắn rõ ràng đã nằm trên giường nhiều ngày, so với trước đây trông gầy đi rất nhiều, đặc biệt là dưới ánh tịch dương, càng có cảm giác nhỏ bé. Vợ chồng Nghê Tịch Dương thấy mà đau lòng. Nghê Tịch Nguyệt cũng đau lòng, ra lệnh cho người làm trong cung điện sắp xếp một cái kệ trên một sân nhỏ bên hồ, làm tiệc nướng. Bà nhớ Lưu Lan đã nói với bà rằng Tống Vĩnh Nhi thích nhất là cá tuyết nướng, vì vậy bà đã bảo mọi người nhanh chóng chuẩn bị. Lúc Lạc Kiệt Hy trở lại, vừa bước xuống xe, ông vội vàng đi đến bên hồ nước, đặt tay lên vai Tống Vĩnh Nhi, dường như bị doạ sợ không nhẹ: “Con ngoan, con sao thế? Sao lại đứng ở đây?” Mấy ngày liên tiếp, cô không ra khỏi phòng, lúc ra ngoài hai mắt cô trống rỗng, người như khúc gỗ đứng thẳng. Có khác gì cái xác biết đi không cơ chứ? Lạc Kiệt Hy thấy con dâu bây giờ khiến ông có cảm giác như vậy! Lúc còn trên xe, ông đã thấy cô đứng ngây ngốc ở đó, nếu không phải bên cạnh có người đang bận bịu chuẩn bị bữa tối ngoài trời, ông thật sự đã bị doạ sợ. Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn ông, chỉ nói: “Bệ hạ, có tin tức gì không ạ?” Lạc Kiệt Hy nhìn cô, một đôi mắt trong veo vô tội, trong nháy mắt có thể nhìn thấy đáy, nhưng không thể đoán được cô đang nghĩ gì. Ông nghiến răng, gật đầu: “Thế Phương đã tìm thấy nó ở Hoa Kỳ Quốc, hơn nữa…” “Ngài đừng nói đùa!” Tống Vĩnh Nhi ngắt lời ông, bốn chữ, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh, đâm thẳng vào trái tim của Lạc Kiệt Hy! Con bé này, sao lại nhạy bén thế! Hai tay Lạc Kiệt Hy chậm rãi hạ xuống, nhìn chiếc cằm nhọn của cô, lại thấy thương tâm: “Con ngoan, con muốn ăn cái gì, cứ nói với mẫu hậu con.” Nghê Tịch Nguyệt ở phía sau gật đầu liên tục: “Ta đã bảo người chuẩn bị cá tuyết nướng, sắp xong rồi đây.” Tống Vĩnh Nhi không nói gì thêm. Lạc Kiệt Hy vội vã bước đến chỗ Nghê Tịch Nguyệt, đưa bà vào trong, định kể cho bà nghe về chuyện mất tích của quốc vương Hoa Kỳ Quốc. Đúng lúc này, một chiếc xe van màu bạc không có biển số chậm rãi chạy tới. Tất cả các lực lượng quân sự triển khai xung quanh đảo Nguyệt Nha đều cảnh giác, những tay súng bắn tỉa trong rừng rậm đã giương súng và luôn sẵn sàng bảo vệ sự an toàn của Đại Đế Kiệt Hy và những người khác. Nhưng họ chỉ thấy, chiếc xe đã dừng cách Tống Vĩnh Nhi ba mét. Người lái xe mở cửa, anh cao lớn, vừa cởi khẩu trang ra, khuôn mặt tuấn tú đã khiến vợ chồng Lạc Kiệt Hy mừng rỡ không thôi! Anh nhìn Tống Vĩnh Nhi cười nhẹ: “Bé ngoan, anh đã trở lại.” Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Lăng Ngạo gần như tan vỡ thành bột, ngày nào cô cũng đợi anh thế này sao?