CHƯƠNG 451: KHÔNG GẢ Lăng Ngạo không cho Lam Tư Pháp cơ hội tiếp tục mở miệng mà trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó kéo số điện thoại của Lam Tư Pháp vào danh sách đen trong điện thoại của Bé Ngoan! Lúc Trần An vừa nhận lấy điện thoại đã nghe thấy Lăng Ngạo khẽ nói: “Chuyện này đừng nói cho Bé Ngoan biết, để cô ấy yên tâm dưỡng thai.” Trần An: “Vâng.” Cha con nhà họ Kiều ở đối diện trên bàn ăn càng nhíu chặt lông mày. Vừa rồi trong điện thoại, Lam Tư Pháp nói là Cố Âm sẽ trở thành hoàng hậu tương lai của Mạc Ly Quốc? Tin tức này truyền tới từ đâu? Là quốc vương Mạc Ly Quốc hứa hẹn với Lam Tư Pháp sao? Chẳng lẽ Bạch Ly Thu đã bị cho ra rìa? Thế cục hiện tại của Mạc Ly Quốc là thời khắc nhà họ Kiều phải đề phòng cảnh giác. Kiều Thế Phương nhìn Kiều Âu cha mình, sau đó lại giảng giải cho Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ, sau khi chị gái của vi thần làm hoàng hậu của Mạc Ly Quốc, nếu trong tương lai giang sơn thật sự bị chiếm lấy, chị ấy và Bạch Ly Thu nhất định sẽ vô cùng thê thảm! Về công về tư, nhà họ Kiều nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đoạt lấy Hoa Kì Quốc, tiêu diệt Bạch Ly Mạt, vì chị ấy và cũng vì Ninh Quốc diệt trừ mầm họa lớn này!” Lạc Kiệt Hy chăm chú gật đầu: “Ta không nghi ngờ về lòng trung thành của nhà họ Kiều. Phương án cụ thể sau bữa ăn chúng ta lên thư phòng trên lầu bàn lại! Tiểu Ngạo cũng đi theo đi!” Tất cả mọi người đều giữ im lặng, cảnh tượng náo nhiệt uống rượu tán gẫu vốn có cũng bị cuộc điện thoại của Lam Tư Pháp dội một gáo nước lạnh! Cuối cùng Tống Quốc Cường không nhịn được lên tiếng nói: “Bệ hạ, tôi không hiểu chuyện đánh trận, nhưng tôi hiểu tính cách của Vĩnh Nhi. Mặc dù đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nếu như…” Tống Quốc Cường dừng lại một chút, tất cả mọi người tò mò chờ ông ta nói tiếp. Tống Quốc Cường lại nhắm mắt nói: “Nếu vợ chồng Lam Tư Pháp sẽ chết thật, thì chỉ sợ Vĩnh Nhi sẽ đau buồn. Tục ngữ nói, chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu, cho dù họ không làm tròn trách nhiệm của một người cha người mẹ, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ của Vĩnh Nhi.” Ánh mắt Lạc kiệt Hy hơi nheo lại, trầm tĩnh nhìn cha con Kiều Âu: “Nếu có thể không đánh mà thắng, hạ gục Hoa Kì mà không uổng phí một binh một tốt, thì nên làm như thế nào đây?” Kiều Âu im lặng một lúc, ông ấy cũng là loại người lương thiện chính nghĩa thương dân, nói: “Đánh trận thì không thể không có người chết, này gọi là: Thịnh vượng thì dân khổ; Suy tàn thì dân cũng khổ.” Kiều Thế Phương cũng nói: “Thu phục Hoa Kì là chuyện bắt buộc phải làm, hiện giờ Mạc Ly Quốc lòng lang dạ thú đã hiện rõ rành rành. Hạ Kì Lộ cấu kết với người Mạc Ly làm chuyện xấu, bà ta thông đồng với Mạc Ly diễn kịch trước mặt Lam Tư Pháp, hợp tác trong ngoài lừa gạt Lam Tư Pháp, hết lần này tới lần khác Lam Tư Pháp vẫn là một người không có chính kiến lại còn cổ hủ, ngu ngốc bị mắc lừa! Tuổi còn nhỏ, quân quyền từ Gia Luật Sở Hi và Bạch Ly Mạt một đảng chuyên chính, không có cơ hội để Thu tham gia, cục diện chính trị cũng do quốc vương Mạc Ly nắm giữ, nếu bây giờ Bạch Ly Mạt lấy Cố Âm, muốn nhân dân Mạc Ly Quốc chấp nhận một hoàng hậu như Cố Âm, Mạc Ly Quốc chiếm đoạt Hoa Kì chính là chuyện danh chính ngôn thuận! Cho nên, nhất định chúng ta phải ra tay nhanh hơn Mạc Ly!” Lăng Ngạo lấy giấy ăn lau lau khóe miệng. Sau đó tao nhã thả giấy ăn xuống, chậm rãi mở miệng: “Thật ra, chiến thắng Hoa Kỳ mà không tốn một binh một tốt cũng không phải là chuyện không thể.” Đám người nghe vậy khẽ giật mình! Lăng Ngạo lại nói: “Biện pháp luôn luôn có, đều do con người nghĩ ra. Bây giờ chúng ta không nghĩ ra, chỉ có thể là do chúng ta còn chưa đủ mạnh.” Lăng Ngạo khẽ nhếch lông mày, nhìn Lạc Kiệt Hy: “Lam Tư Pháp lớn hơn ông rất nhiều đúng không? Hạ Kì Lộ dường như có thể làm con gái của ông ta, chuyên sủng nữ nhân này nhiều năm như vậy, dòng dõi hoàng thất lẫn lộn, tội chém đầu đều được tha thứ, tôi cảm thấy Lam Tư Pháp không ngu, mà bị kém thông minh. Có thể nào trí thông minh của ông ta đã bị nhân tố nào đó ảnh hưởng không?” Nghê Tử Dương ở một bên lại nhấp môi dưới, hơi xúc động mở miệng nói: “Lúc trước anh trai của tôi Nghê Tử Ý vì tranh đoạt gia sản, đã từng đối bỏ thuốc cha tôi, bỏ thuốc độc vào trong nước trà của ông ấy, làm hư tổn thần kinh não của cha tôi, lúc chúng tôi phát hiện ra thì cha tôi đã vô cùng ngốc nghếch, trí nhớ cũng suy yếu đi rất nhiều.” Cho nên, suy đoán của Lăng Ngạo không phải là không có căn cứ, khi người ta vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn, người bên gối thường dễ dàng thành công nhất. Lăng Ngạo gật gật đầu: “Nếu như sự thật đúng là như vậy thì Lam Tư Pháp cũng thật đáng thương. Tiến đánh ông ta, không bằng giải cứu ông ta.” Kiều Âu cười: “Tiểu Ngạo, bây giờ ông ta đã không còn thuốc nào cứu được.” Không có thuốc nào cứu được? Lăng Ngạo chậm rãi suy nghĩ về mấy chữ này, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên! “Ông nội đã điều chế thảo dược khống chế khối u trong đầu cho ông ta, mà Lam Tư Pháp từng nói ông ta đã điều trị bằng thuốc Tây nhiều năm như vậy, sau khi uống thử thảo dược thì phát hiện hiệu quả rất rõ ràng. Mọi người nói xem, sao ông nội lại biết trong đầu Lam Tư Pháp có khối u? Làm sao biết được đơn thuốc Lam Tư Pháp cần có? Tại sao muốn cứu Lam Tư Pháp?” “Đi, đi lên lầu! Để ta gọi điện cho lão hồ ly kia!” Lạc Kiệt Hy không còn tâm trạng ăn uống, đứng lên đi lên thư phòng ở trên lầu, cha con nhà họ Kiều và Lăng Ngạo đều theo sát phía sau. Lam Tư Pháp cầm lấy điện thoại không ngừng gọi cho Tống Vĩnh Nhi, thế nhưng lần nào cũng không gọi được. Như là một đứa trẻ đáng thương, mây đen đầy mặt, tràn đầy lo lắng! Hạ Kì Lộ và Cố Âm ăn tối cùng nhau, tình cảm của hai người rất tốt, giống như chưa hề thất lạc nhau trong nhiều năm như vậy, bà ta tự bóc vỏ tôm cho Cố Âm, làm cho Cố Âm cảm nhận được sự ấm áp chưa bao giờ có. “Con gái ngoan, thật ra đàn ông đều như vậy, nhất là người như Bạch Ly Mạt, cậu ta là Đại hoàng tử của Mạc Ly, người đẹp trong tẩm cung như mây, để cậu ta chủ động đi yêu thương một người con gái là không có khả năng. Con phải dùng kế để mê hoặc cậu ta và làm cho cậu ta chỉ chú ý đến mình con, hiểu không?” Cố Âm hơi thấp thỏm nhìn mẹ của mình. Trên người cô ta đã thay trang phục màu đỏ chỉ có công chúa mới có thể mặc, làm bằng gấm hoa nam kinh nhập khẩu từ Trung Quốc, tuy đắt nhưng đẹp, được 10 thợ may cao cấp của Tô Châu làm suốt đêm, trên trang phục còn đính thêm trân châu, cũng chính là trân châu nguyên chất do Hoa Kì sản xuất, trắng muốt tròn trịa, đầy đặn trong suốt. Trang phục này Lam Tư Pháp đã đặc biệt kêu người chuẩn bị cho Tống Vĩnh Nhi, để cô mặc nó trong buổi lễ kế vị. Thế nhưng sau khi Hạ Kì Lộ nhìn thấy bộ quần áo thì trực tiếp lấy tới cho Cố Âm mặc. “Mẫu hậu, hôm nay lúc con đến bệnh viện đã bị Bạch Ly Mạt đuổi ra ngoài, anh ta quá dọa người, trong tâm trí tất cả đều là chị gái, trước giờ con không dám đi. Con nói cho anh ta biết chị gái đang mang thai, để anh ta chết tâm, thế nhưng anh ta thế mà còn mắng con thấp hèn, nói cho dù chị gái mang thai cũng cao quý hơn con nhiều.” Cố Âm chu môi, tròng mắt đen lúng liếng chuyển động, làm nũng nói: “Mẫu hậu, chị gái đã phát biểu tuyên bố, nếu vậy con sẽ không lấy chồng. Con ở lại kế thừa Hoa Kì, không phải rất tốt sao, bên người ngài và phụ hoàng lại không có ai nữa.”