Truyện hôn là nghiện
Chương 45
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 45: DANH TIẾNG CỦA EM BỊ TÔI HỦY RỒI
“Tôi không cần!”
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy Lăng Ngạo đi ra, trái tim cô chợt nhói đau!
Tất cả những ký ức đau lòng ùa về với khí thế dời non lấp bể ép cho cô thở hổn hển không ra hơi: “Tôi không cần! Những thứ mà anh đã chạm qua tôi đều không cần! Không cần chứng minh thư! Ví cũng không cần! Cái gì cũng không cần!”
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của anh cô đều cảm thấy đau đớn, nghĩ tới câu “nữ trên nam dưới” của Điền Thi Thi là cô liền có một loại cảm giác sống không bằng chết!
Sau khi điên cuồng hét lên với Lăng Ngạo, cô nghiến răng nói: “Tôi không muốn gả cho anh! Tôi ghét anh! Anh rất bẩn!”
Lăng Ngạo đột nhiên mở miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ giận giữ của Tống Vĩnh Nhi, nét mặt hờ hững: “Bất cứ thứ gì bị tôi chạm qua em đều không cần, bao gồm cả chính em sao?”
“Cái gì?”
Tống Vĩnh Nhi sững người, anh ta rốt cuộc đang nói gì?
Lăng Ngạo di chuyển xe lăn đến trước mặt cô thì dừng lại, chậm rãi nói: “Tôi đã chạm qua em, không phải sao?”
Mọi người ngã nhào!
Trần An lộ vẻ mặt không thể tin được nhìn Điền Thi Thi, Điền Thi Thi cũng kinh ngạc lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết gì!
Trần Tín cũng đỏ mặt vô ý nói: “Vậy cuộc hôn nhân này không thể dừng lại được nữa! Chưa biết chừng trong bụng cô Tống đã có cậu chủ nhỏ rồi!”
Đùng!
Não Tống Vĩnh Nhi như bị nổ cháy khét!
Cô hung dữ nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, anh ta có thể đừng nói mấy lời ẩn ý như vậy có được không?
Lăng Ngạo nhìn Trần Tín với vẻ trách móc, quay lại nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Tống Vĩnh Nhi thì hai tai nhẹ ửng đỏ: “Chỉ là, không có đến mức độ đó.”
“Anh câm miệng!” Tống Vĩnh Nhi muốn phát điên: “Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Lăng Ngạo lắc đầu không đồng ý: “Nhưng mà danh tiếng của em đã bị tôi hủy rồi, tôi phải chịu trách nhiệm.”
“Đủ rồi!”
“Tối qua không có giúp em mặc đồ lót, sau đó, chúng ta cùng nằm trên giường.”
“Im miệng!”
“Em rất thơm, rất mềm, nốt ruồi màu đỏ trên ngực trái rất nhỏ, có điều rất tinh tế cũng rất đẹp mắt.”
“A!”
“Tôi nói không đúng sao?”
“Lăng Ngạo! Tôi muốn giết anh!”
Tống Vĩnh Nhi nổi điên lao tới chỗ Lăng Ngạo, hai tay chụp lấy cổ mà dồn sức bóp chặt, Điền Thi Thi ra sức gỡ tay cô ra! Trần Tín cũng cố sức kéo xe lăn của Lăng Ngạo về phía sau! Tất cả mọi người đều đang dùng toàn lực để tách được đôi oan gia này ra!
“Cô Tống! Bình tĩnh đã!”
“Cô Tống! Đừng kích động, đây chẳng phải chỉ là đùa vui thôi sao!”
“Cô Tống! Việc này nhất định có hiểu lầm bên trong, có gì chúng ta từ từ nói!”
Thế nhưng người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn tiếp tục chọc tức cô: “Em nghĩ Mạnh Tiểu Long tốt sao, hoặc cảm thấy anh trai đêm hôm qua ôm em từ quán bar trở về tốt, hay là nghĩ tất cả đàn ông trên thế giới này đều tốt hơn tôi, cũng đều không có ý nghĩa gì.”
Tống Vĩnh Nhi: “Buông tôi ra! Cho dù hôm nay tôi không bóp chết anh! Thì cũng phải cắn chết anh!”
Lăng Ngạo: “Đời này ngoài tôi ra, không có ai dám cần em nữa đâu.”
Tống Vĩnh Nhi: “Lăng Ngạo, anh đi chết đi! Đi chết đi!”
Trần Tín: “Cậu tư, đừng nói nữa!”
Lăng Ngạo: “Ai dám cần em, tôi sẽ đem chuyện nốt ruồi màu đỏ này nói cho người đó biết!”
Điền Thi Thi: “Cậu tư, đừng nói nữa! Đủ rồi đó!”
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh….
Hồi lâu sau, vẫn là Tống Vĩnh Nhi lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nhìn Điền Thi Thi: “Thi Thi, cô là tuyệt nhất!”
Điền Thi Thi bất lực nhún vai.
Đáp lại những ánh mắt sắc bén, cô bất lực nói: “Tôi, tôi chỉ không hi vọng hai người tiếp tục cãi vã, hơn nữa, cậu tư, theo tôi thấy, cậu như vậy với một cô gái nhỏ thật quá mất phong độ! Trong mắt cậu thì cô Tống là một người phụ nữ, nhưng trong mắt rất nhiều người ở đây cô ấy chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ thôi.”
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm Điền Thi Thi, hai mắt nheo lại nói: “Sau này công việc của cô sẽ do Trang Tuyết phụ trách.”
Điền Thi Thi kinh ngạc không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhìn Lăng Ngạo : “Cậu tư!”
Cô không cố ý tranh cãi với anh ta, chỉ là thấy Tống Vĩnh Nhi vẫn còn nhỏ, còn gặp phải những điều này trong một thời gian ngắn như vậy, trong lòng nhất định khó tránh khỏi có chút tủi thân, bên cạnh không có bạn bè, không có ai có thể tâm sự chuyện trong lòng, lại càng đáng thương hơn.
Nhớ lại đêm qua dưới ánh đèn đường, Lưu Lan chạy đến đưa cho Tống Vĩnh Nhi cái túi, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của người mẹ nhìn Tống Vĩnh Nhi khiến cho Điền Thi Thi rất cảm động.
Trần An nhíu mày, nắm lấy tay vợ nhìn Lăng Ngạo: “Cậu tư, Thi Thi sai rồi, tôi thay cô ấy chịu phạt là được phải không?”
Trần Tín nhìn anh trai chị dâu như vậy, cũng không thể không có nghĩa khí trốn ở một bên, nhưng vừa định mở miệng thì lại bị ánh mắt kiên quyết của anh trai ngăn lại!
Lúc này, càng nhiều người cầu xin, càng khiến cho tâm tình cậu tư trở nên không tốt, càng liên lụy nhiều người hơn.
Tống Vĩnh Nhi nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt, không phải là cô và Lăng Ngạo đang cãi nhau sao, sao lại biến thành tình cảnh này?
Cô khẽ ghé vào tai Trần Tín hỏi: “Trang Tuyết là ai vậy?”
Trần Tín nhìn cô nhỏ giọng giải thích: “Là một người phụ nữ rất si mê anh trai tôi, đã theo đuổi nhiều năm rồi.”
Nghe xong, Tống Vĩnh Nhi cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của Lăng Ngạo.
Cô hoài nghi nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, nét mặt thất vọng nói: “Anh thật đồ vô liêm sỉ! Anh có phải thấy vợ chồng nhà người ta tình cảm tốt thì không vừa mắt phải không? Gọi đến một người thứ ba, ở cùng một chỗ với Trần An, anh có nghĩ qua cảm nhận của chị Thi Thi không? Nghe nói bọn họ đã có con, anh làm như vậy, căn bản chính là làm trái lại tình yêu, trái lại đạo đức! Còn cái gì mà từ nhỏ cùng anh lớn lên chứ, tôi thấy anh căn bản không hiểu tình yêu là cái gì!”
Tống Vĩnh Nhi lườm anh ta, tức không thở nổi gầm lên.
Lăng Ngạo chăm anh nhìn cô: “Vậy theo em, thế nào mới gọi là tình yêu?”
“Tình yêu chính là phải toàn tâm toàn ý, từ đầu đến cuối tin tưởng lẫn nhau, chung thủy lẩn nhau!” Tống Vĩnh Nhi siết chặt nắm đấm buột miệng nói: “Dù sao thì, một người như anh sao có thể hiểu được thế nào là tình yêu? Nói chuyện với anh, cũng chỉ như là đàn gẩy tai trâu mà thôi!”
Lăng Ngạo bất ngờ cười, ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô, giọng nói dịu dàng giống như một giáo viên kiên nhẫn giảng giải từng bước một: “Em chưa từng cùng tôi yêu đương, làm sao biết tôi là trâu hay là người.”
“Anh đương nhiên là người rồi! Là người mới có thể tùy tiện cũng một phụ nữ lăn lộn trên giường chứ!”
“Em tận mắt nhìn thấy sao?”
“Không có! Nhưng chính tai tôi nghe thấy!”
“Nghe thấy? Tai nghe thấy cũng có thể là sai, em nghe thấy chứng cứ gì sao?”
“Tôi..” Tống Vĩnh Nhi sững sờ, thực khiến người ta tức chết mà, cô lao đến chỗ Điền Thi Thi, lấy ra điện thoại trong túi của cô ấy, xem lại lịch sử cuộc gọi nói: “Người thì sống, nhưng vật thì lại là vật chết, tôi sẽ cho anh biết rõ, cái gì gọi là khiến vật chết mở miệng nói chuyện!”
Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống tìm đi tìm lại cả nửa ngày.
“Hả?”
Trong nhật ký cuộc gọi ngày hôm qua chỉ có một cuộc gọi cho người tên là “Hà”, sau đó là dịch vụ khách hàng của hãng hàng không. Không có cuộc điện thoại nào cho Lăng Ngạo hoặc Trần An cả. Tống Vĩnh Nhi có chút lờ mờ: “Bản ghi âm cuộc gọi cũng có thể xóa đi một hai cái đúng không?”
Lăng Ngạo lắc đầu cười khổ, gần như vô lực nhìn Điền Thi Thi: “Cho cô thời gian 5 phút, nếu không giải thích được chuyện này, thì hãy để Trang Tuyết tiếp quản công việc của cô!”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương