Truyện hôn là nghiện
Chương 442
CHƯƠNG 443: NHẪN NHỊN
Nghê Tịch Nguyệt nói: “Vĩnh Nhi, con đừng cản, nhóc này dám ăn hiếp con, ta đương nhiên phải giúp con dạy dỗ nó nghiêm khắc!”
“Không! Không được đánh!”
Tống Vĩnh Nhi hoảng sợ đến mức từ ghế sô pha chạy đến bên cạnh Lăng Ngạo, dùng đôi bàn tay trắng nõn của mình che mông Lăng Ngạo, thay anh che chắn rồi nói: “Chân của chú vừa làm phẫu thuật, nhỡ đâu đánh bị thương thì sao?”
“Bé ngoan ~!”
Lăng Ngạo có thể cảm giác được hai tay cô đang run run trên mông, trong lòng ấm áp hết sức, nghiêm túc nói: “Thật sự không có lần sau!”
Trước kia anh tính kế là vì muốn cô sống chung với anh, tiếp đó lại tính kế để lấy được cô về, còn nay anh tính kế là để sớm có được kết tinh tình yêu của họ.
Còn hiện tại, Lăng Ngạo không có yêu cầu gì nữa, với sự tồn tại của ba đứa bé, cho dù bé ngoan không thèm để ý đến anh cũng sẽ không bỏ ba đứa bé, gia đình họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.
Có thể một số người cho rằng anh là người tâm tư kín đáo và hơi đáng sợ.
Nhưng đại đa số các cô gái trên thế giới này đều mong gặp được một người như Lăng Ngạo, bá đạo cường thế, nếu có tâm tư thì cũng đều đặt hết lên người phụ nữ mình yêu, không bao giờ tách khỏi người ấy.
Tống Vĩnh Nhi lau nước mắt, do dự một chút rồi nhìn chằm chằm một vòng: “Con, con tha thứ cho anh ấy, con tin anh ấy sẽ không nói dối con nữa, mọi người đừng đánh anh ấy được không?”
Cô vừa hỏi xong, mọi người trong phòng đều im lặng.
Không phải đang suy nghĩ về việc có nên tiếp tục đánh Lăng Ngạo hay không, mà đang nghĩ trái tim của cô thực sự rất đẹp và đáng quý.
“Lam Tư Pháp kia, thật sự là coi mắt cá thành trân châu!” Lạc Kiệt Hy thở dài lắc đầu, sau đó cười nhẹ, có chút đắc ý nói: “Cũng may là ông trời có mắt, trân châu thật sự đã thuộc về nhà họ Lạc chúng ta!”
Phú Nhất và Trần An cười nhẹ rồi cầm gậy đi xuống.
Nghê Tịch Nguyệt vội vàng đỡ Tống Vĩnh Nhi đứng lên: “Được rồi, không cần che, chúng ta không đánh nó nữa. Nhưng mà nói trước, nếu thật sự có lần nữa, chúng ta sẽ không tha cho nó! Dám bắt nạt Vĩnh Nhi của chúng ta!”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu: “Vâng, để lần sau rồi đánh.”
Mọi người hơi sửng sốt rồi bật cười.
Lăng Ngạo nhanh chóng leo xuống bàn trà, lau nước mắt cho cô, ấm áp nói: “Cảm ơn bà xã đã nương tay.”
Vợ chồng Tống Quốc Cường nhìn thấy mà trong lòng nảy sinh vô vàn cảm xúc, đứa bé mà họ nuôi nấng giờ không cần phải lo lắng gì nữa, mọi thứ đang diễn ra vô cùng thuận lợi, gia đình nhà họ Lạc đối xử với con bé rất tốt, gặp được mẹ chồng là Nghê Tịch Nguyệt cũng rất tốt, thật mong rằng con bé sẽ bình an trải qua đời này.
Tống Vĩnh Nhi trợn mắt nhìn Lăng Ngạo, tuy rằng ngoài mặt đã tha thứ cho anh, nhưng vẫn có chút sợ hãi: “Nhưng hiện tại trong bụng em có những ba đứa, phải làm sao đây! Bụng em có nổ tung không? Có phải sẽ khó sinh không? Có phải không?”
“Không đâu!” Lăng Ngạo lập tức đưa tay lên che cái miệng nhỏ nhắn của cô, kiên quyết nói: “Em nhất định có thể sinh em bé an toàn, sau đó trở thành người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này! Em phải có lòng tin vào chính mình biết không?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh không nói lời nào.
Một thiếu nữ mới mười mấy tuổi lần đầu tiên mang thai ba, không sợ mới là lạ!
Trước tiên bác sĩ đem máu của Tống Vĩnh Nhi chia máu vào mấy dụng cụ nhỏ, sau khi làm một số xét nghiệm, anh ta đứng lên, nói: “Thưa bệ hạ, phu nhân, thái tử, dữ liệu xét nghiệm máu của công chúa đã có. Công chúa hiện đang bị lượng đường trong máu thấp và thiếu kẽm. Chỉ cần ăn thêm chuối và trái cây.”
“Thứ này thật lợi hại.” Tống Vĩnh Nhi nhìn máy xét nghiệm, chợt thấy không rõ.
Bác sĩ trả lời: “Chỉ cần tất cả dữ liệu liên quan đến máu, không phân biệt đối tượng, nó đều có thể làm được.”
Đối tượng phục vụ của họ là hoàng đế, vua của một quốc gia, trang thiết bị y tế mà họ sử dụng đương nhiên là đồ tạo tác hàng đầu, các dịch vụ bên ngoài cũng đủ để phục vụ công chúng, không cần thiết phải phổ biến những thứ đắt tiền như vậy.
Nhìn ra Tống Vĩnh Nhi đang căng thẳng, nữ bác sĩ nhẹ nhàng trấn an: “Công chúa không cần lo lắng. Nói chung sinh ba đều bằng phương pháp sinh mổ. Tôi có thể ước lượng trước thời gian thích hợp để sinh mổ, đến ngày dự sinh, chờ bệ hạ chọn ngày lành tháng tốt, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho người. Người hãy còn trẻ, cơ thể sẽ nhanh chóng hồi phục. Chúng tôi sẽ tiêm thuốc mê trong quá trình sinh mổ, vì vậy người sẽ không cảm thấy đau.”
Trái tim của Tống Vĩnh Nhi đã yên tâm một nửa, nhưng bây giờ, cho đến khi nhìn thấy những đứa trẻ được sinh ra một cách an toàn, cô vẫn nặng trĩu tâm tư, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nữ bác sĩ lại nói với Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ, thần sẽ dâng lên danh sách thực phẩm cấm kỵ. Công chúa không được ăn hay đụng vào những thứ này khi mang thai. Thần sẽ chuẩn bị thuốc an thai rồi tự mình mang tới. Miễn là công chúa không ra máu, sẽ không có gì đáng ngại. Hàng tuần thần sẽ đích thân đến kiểm tra cho công chúa.”
Lạc Kiệt Hy gật đầu: “Được rồi, đi đi! Nhanh chân lên! Phàm là thuốc bổ tốt cho phụ nữ có thai, cách ăn và cách chế biến ra sao, đều đưa hết lên đây!”
“Vâng.”
Các bác sĩ cung đình đều đã rời đi.
Buổi sáng ở đảo Nguyệt Nha, mọi người đều đắm chìm trong sự vui sướng vì sự xuất hiện của những sinh mạng mới, Tống Vĩnh Nhi luôn là đối tượng được bảo vệ trọng yếu, nhưng giờ còn được nâng cấp hơn trước kia.
Cô đi đến đâu cũng có Lăng Ngạo bên cạnh, còn có một đám người đi theo.
Nghê Tịch Nguyệt thậm chí còn giáo dục Lăng Ngạo một cách nghiêm túc: “Ba tháng đầu là quan trọng nhất, bây giờ còn là mang thai ba, toàn bộ thai kỳ rất quan trọng! Vĩnh Nhi đã hơn một tháng, vì vậy phải sinh mổ, con nhẫn nhịn nửa năm là được. Nếu không nhịn được thì cùng chia phòng ngủ với Vĩnh Nhi đi! Đừng làm tổn thương các bé cưng! ”
Lăng Ngạo ban đầu không hiểu, khi nghe đến câu cuối thì bị mẹ làm cho đỏ hết cả mặt.
Muốn anh chia phòng với bé ngoan, không phải muốn đòi mạng anh sao?
Anh lúng túng trừng lớn mắt, thành thật gật đầu: “Con có thể, con nhịn được.”
Nghê Tịch Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, sau đó nói: “Sinh mệnh đáng quý, con nhất định phải chú ý!”
Tống Vĩnh Nhi ở một bên mặt cũng đỏ bừng, không ngờ mẹ chồng lại thoải mái nói ra chuyện phòng the của cô với ông chú như vậy, thì thào nói: “Người yên tâm, cho dù ông chú muốn, con cũng không đồng ý, sẽ không làm gì được đâu.”
Nói xong cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, quá xấu hổ rồi.
Hết lần này đến lần khác Lưu Lan từ phía sau chen vào một câu: “Con làm như vậy là đúng! Nó có muốn, con cũng đừng đồng ý! Con không thể đồng ý!”
Vợ chồng Lăng Ngạo: “…”
Khi trời gần trưa, Lạc Kiệt Hy quay trở lại cung điện để giải quyết công việc nhà nước.
Tống Quốc Cường đánh cờ với Nghê Tử Dương, hai người cùng thưởng trà, nói chuyện phiếm, ánh nắng nhàn nhã lướt qua.
Nghê phu nhân lại nấu rượu gạo, vì Lăng Ngạo rất thích ăn cơm rượu nếp, lần này bà gọi Nghê Tịch Nguyệt và Lưu Lan đến rồi dạy họ: “Hai con, một là mẹ của Ngạo, một là mẹ vợ của nó, phương pháp nấu rượu này, ta sẽ làm một lần rồi nói chi tiết cho hai con, nhớ chăm chỉ học đó. Từ nay về sau, khi không có ta bên cạnh, bất cứ lúc nào Tiểu Ngạo cũng có thể nếm hương vị mà nó yêu thích.”
Nghê Tịch Nguyệt và Lưu Lan dĩ nhiên rất nhiệt tình và sẵn sàng học hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
31 chương
42 chương
99 chương
78 chương
138 chương