CHƯƠNG 433: HỔ THẸN. Nghê Tịch Nguyệt xiết chặt nắm tay, trên người bà không có vũ khí, không có gì để bảo vệ bản thân, cuộc trò chuyện này rốt cuộc phải kéo dài trong bao lâu? Con mẹ nó rất muốn chửi thề mà! Lăng Vân nói: “Bọn họ thấy tôi hạnh phúc, mới có thể yên nghỉ sao?” Nói xong, Lăng Vân lại bước lên một bước, Nghê Tịch Nguyệt sợ tới mức hét to: “Cút mau! Mẹ ông vì ngăn cản ông cưỡng hiếp tôi nên mới bị ông lỡ tay giết chết, chẳng lẽ ông quên rồi sao? Là do ông giết chết mẹ ông! Là ông giết chết bà ấy!” “Tôi không có!” “Ông có! Là do ông!” “Tôi không có! Tôi chỉ dùng chút nội lực lên người bà ấy, tôi không có giết chết bà ấy!” Lăng Vân giơ tay lên bóp lấy cổ Nghê Tịch Nguyệt, con mắt đỏ ngầu nói: “em không nên nói bậy!” “Mẹ ông hộc máu ngã trên mặt đất, còn cầu xin ông buông tha tôi, ông không chịu, còn nói thiên hạ này là do ông chiếm đoạt được, ông bức vua thoái vị thành công! Ông kích thích bà ấy như vậy, bà ấy cảm thấy không còn mặt mũi để gặp mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc nên mới đâm đầu vào tường chết đi! Tất cả đều do ông hại bà ấy!” Lúc này Nghê Tịch Nguyệt vẫn nói chuyện rất rõ ràng rành mạch, bởi vì Lăng Vân chỉ bóp cổ bà nhưng không hề dùng chút sức lực nào! Trong cuộc đời nhân sinh của Lăng Vân, Nghê Tịch Nguyệt bà chính là giấc mộng say đắm duy nhất của ông, sao ông có thể tự tay bóp nát giấc mộng của chính ông ta được chứ? “Khi bà ấy còn sống còn xin ông đừng đụng tới tôi! Nếu không phải đổi bằng tính mạng của bà ấy thì sao tôi có thể giữ được trong sạch của mình chứ?” “Bà ấy không phải do tôi giết, là bà ấy tự sát!” “So với chuyện ông giết bà ấy thì có gì khác nhau!” “em câm miệng!” “Tôi không im đó rồi sao! ba ông biết ông đoạt cung nhất định sẽ thất bại nên mới chạy tới khuyên bảo ông buông tay, nhưng ông ấy lại tận mắt chứng kiến ông giết chết mẹ mình, ba ông bi thương tuyệt vọng, trong lòng biết được nếu rơi vào tay ông thì sẽ không tránh khỏi cái chết nên mới để lại huyết thư tự sát, ý đồ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng cho ông! Vậy mà ông không biết hối cải! Khụ khụ…Ông mau buông tay, ba mẹ ông ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không thể yên nghỉ đâu! Ông giết chết ba mẹ ông! Là ông tự tay giết chết ba mẹ ông!” “Không phải tôi! ba tôi rõ ràng là do em giết!” “Ông đủ rồi đó Lăng Vân à!” “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi muốn em gả cho tôi nhưng em không chịu, tôi muốn em theo tôi nhưng em cũng không chịu, tôi bảo em thề độc kiếp này không được lấy Lạc Kiệt Hy nhưng em lại không thuận theo, cả đời này tôi không cho em gặp đứa trẻ kia, em lại không thuận theo!” “Sao thiên hạ này lại có người điên như ông vậy chứ, trơ mắt nhìn ba mình chảy cạn máu huyết cũng không chịu cứu!” “Tôi nói rồi, chỉ cần em chịu thề độc thì tôi sẽ cứu mạng ông ta! Là em! Là em không chịu đồng ý! Là em vẫn không chịu đồng ý! Đợi tới khi em khóc lóc nhận lời thì đã quá muộn rồi! Quá muộn rồi! Là em đồng ý quá muộn! Nên ông ta mới chết! Là em hại chết ông ta!” “Hu hu ~ Không phải tôi! Hu hu ~ Ông đừng nói nữa, khụ khụ ~” “Là như vậy! Không phải vì em cảm thấy trong lòng mang nhiều tội lỗi hay sao? Cho nên đã nhiều năm như vậy lời thề vẫn còn ứng nghiệm đó sao? Nếu như em đồng ý với tôi sớm hơn thì tôi đã cứu ông ta từ lâu rồi, ông ta sẽ không phải chết, chẳng lẽ không đúng sao? Là bởi vì em hổ thẹn! em hổ thẹn! em nợ ba tôi một mạng! Nợ mẹ tôi một mạng! Mẹ tôi vì bảo vệ sự trong sạch của em nên mới chết!” “A~! Ông đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” “Nếu không phải vì em đang hổ thẹn, sao nhiều năm như vậy vẫn còn trừng phạt mình không chịu lấy Lạc Kiệt Hy, không gặp đứa trẻ? Là em tự ngược bản thân! em đang chuộc tội cho lỗi lầm của mình! Chẳng lẽ không đúng sao?” “Khụ khụ, câm miệng! Lăng Vân, tôi hận ông! Khụ khụ khụ ~ Ông câm miệng đi!” “Ha ha, tôi nói trúng tim đen của em chứ gì, có phải không hả? Bao gồm cả cậu hai, các người đều có tội! Em giao huyết thư cho cậu hai nên ông ta mới tha cho tôi một mạng, sau đó thì thoái vị, nếu ông ta không áy náy thì thối lui làm cái gì chứ? Nhà của tôi có ơn với nhà họ Lạc, tôi chỉ muốn em mà ông ta cũng không hạ chỉ ban hôn, nếu ông ta ban hôn thì ba mẹ tôi cũng đã không chết! Sao ông ta không chịu ban hôn chứ! Bởi vì ông ta ích kỷ, ông ta biết rất rõ con ông ta cũng yêu em thương em!” “Khụ khụ, khụ khụ khụ ~” Sức lực trên tay Lăng Vân tăng lên một ít, Nghê Tịch Nguyệt phải ngẩng đầu hô hấp! Vợ chồng Nghê Tử Dương chịu không nổi nữa, lúc này Nghê Tử Dương muốn ra ngoài, lại bị Lạc Thiên Lăng ngăn lại! Ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào ông: “Tử Dương! Anh với cậu làm huynh đệ nhiều năm như vậy, Nguyệt Nha còn là con gái của anh nên cậu hãy tin ta đi!” Hai mắt Nghê Tử Dương đỏ ngầu, nắm chặt hai nắm tay, kiên cường chịu đựng ngồi trở về! Trong lòng Lạc Kiệt Hy biết không thoát ra được, nơi này đều nằm trong tầm kiểm soát của Lạc Thiên Lăng, chỉ có thể nhắm mắt lại, kiên quyết buông một câu: “Nếu Nguyệt Nha xảy ra chuyện gì thì Lạc Thiên Lăng, ba đừng trách tôi thí quân giết phụ!” Lạc Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng: “Vậy cũng phải xem con có cơ hội này hay không!” Phía bên kia— Lăng Vân ngập tràn đau lòng nói: “Sao em không chịu tiếp nhận tôi chứ? Kiệt Hy đợi em nhiều năm như vậy, thời gian tôi đợi em có ngắn hơn tên đó không! Đến tột cùng là tôi kém tên đó chỗ nào chứ?” “Ông buông ra! Khụ khụ ~!” “Bởi vì Kiệt Hy mà lòng em áy này nhiều năm như vậy, vì đứa trẻ cũng đã đợi em nhiều năm như vậy nên mới phai nhạt dần, có phải hay không? Tôi khắc cốt yêu thương em nhiều năm như vậy em nói tôi nên làm cái gì đây hả? Tôi bỏ cả thiên hạ này, từ bỏ cả ba mẹ mình chỉ để yêu em! Tôi phải làm sao đây? Trơ mắt nhìn em kết hôn với cái tên Kiệt Hy đó sao? Các người đừng mơ mộng hảo huyền nữa!” “Khụ khụ, ông buông…Khụ khụ ~” Lăng Vân không nói thêm nữa, không biết từ lúc nào mà ông ta lấy ra một viên thuốc sau đó mở miệng Nghê Tịch Nguyệt rồi trực tiếp nhét viên thuốc vào! Nghê Tịch Nguyệt lo lắng giơ chân đá ông ta! Bà muốn nhổ ra nhưng không cách nào nhổ ra được! Ông ta dùng lực giam cầm bà, không để bà thực hiện được! “Lần trước em nôn ra một vong tình đan, hôm nay tôi nhất định sẽ không cho em nôn ra nữa!” “Hu hu~ ông, đê tiện, huhu~” “Nguyệt Nha à, ngay cả khi tôi không chiếm được em thì cũng không để cho Kiệt Hy chiếm lấy tình yêu của em đâu! Mạng của nó là do tôi cứu, mẹ của tên đó cũng là do tôi cứu, mạng của em cũng là do tôi cứu! Là các người nợ tôi!” Người trong nhà ăn ai nấy đều nhảy dựng lên, Lạc Thiên Lăng vung tay, Yến Bắc gõ cửa ba lần, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra! Lạc Kiệt Hy là người thứ nhất lao ra ngoài! Lăng Ngạo, Nghê Tử Dương, bà Nghê đều xông ra ngoài! Mọi người đều tề tựu ở cửa Phong Nhã Các, Lạc Kiệt Hy đẩy cung nhân ở ngoài cửa ra, giơ chân lên đạp hai ba cái thì đá văng cánh cửa! Mà lúc này, Lăng Vân vẫn như cũ bóp cổ Nghê Tịch Nguyệt! Lạc Thiên Lăng lao vào rồi đánh vào đầu Lăng Vân một cú! Thân thể Nghê Tịch Nguyệt từ trên vách tường trượt xuống, Lăng Ngạo bước tới cẩn thận ôm lấy Nghê Tịch Nguyệt: “Mẹ!” Nghê Tử Dương đến thăm con gái ông, nhẹ nhàng vỗ lưng Nghê Tịch Nguyệt, quan tâm nói: “Tiểu Nguyệt à, con sao rồi?” Nghê Tịch Nguyệt không thể nói được, cơ thể bà theo bản năng thở dốc liên tục, bà nằm dựa vào ngực Lăng Ngạo, nửa ngồi trên mặt đất, nước mắt lả chả tuôn rơi. Đợi tới khi bà bình ổn trở lại, lúc này bà lập tức chạy về phía bồn hoa cách đó không xa! Ngón tay trắng nõn vói vào miệng, cố gắng nôn khan! Nhưng mà bà không thể nôn ra được thứ gì cả! Tiếng nghẹn ngào đầy tuyệt vọng kia cùng với tiếng khóc nức nở nôn khan, xen lẫn vào nhau tựa như một bản nhạc bi thương, buồn bã phiêu đãng trong căn phòng, khiến cho động tác đánh người của Lạc Kiệt Hy cũng theo đó mà dịu đi rất nhiều!