Truyện hôn là nghiện
Chương 42
CHƯƠNG 42: NGHĨ CHỈ SỐ THÔNG MINH CỦA TÔI LÀ ÂM SAO?
Nhìn dáng vẻ Tống Vĩnh Nhi như là đau lòng muốn chết, Trần Tín sợ tới mức có chút hoảng hốt.
Nhiều năm đi theo Lăng Ngạo như vậy, dựa theo phản ứng của anh ất, anh sao không thể biết được mức độ quan trọng của Tống Vĩnh Nhi trong lòng Lăng Ngạo?
Cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Lăng Ngạo lại thấy được khuôn mặt Lăng Ngạo trầm xuống, hai cánh môi mỏng mím chặt vạch ra một đường cứng ngắc, đôi mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Vĩnh Nhi, hận không thể đem cô chọc thủng.
Trần Tín vội vàng tìm kiếm nguyên nhân của vụ việc, nhẹ nhàng dỗ Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, nếu có chuyện gì thì nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô giải quyết hiểu nhầm, cô đừng có khóc, cô mà khóc là mọi người trên thế giới này đều phải khóc đó!”
Lời này cũng không phải nói quá, Lăng Ngạo không vui thì đừng ai nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày vui vẻ.
Ngược lại lúc này, Lăng Ngạo dường như là càng muốn tìm rõ được nguyên nhân khiến cô đau lòng: “Em vừa hỏi quần áo tôi đâu rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tống Vĩnh Nhi hít sâu một hơi, không nói lời nào, cũng không hề quay lại.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như một con ngốc, rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra, vậy mà còn muốn ngồi một chuyến máy bay đi đến nơi xa xôi này tìm ngược.
Hiện tại thì tốt rồi! Tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trước mặt mình diễn trò, tận mắt nhìn thấy anh vừa tắm rửa xong liền đi ra và tất cả bằng chứng đều biến mất.
Cô đây là đang làm cái gì?
Chỉ cần trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, hoặc là một cái tin nhắn nói: Anh, anh không xứng với cháu, cháu sẽ không lấy anh.
Anh ta sao có thể sẽ bị che mắt bởi cái tuổi thơ đáng thương chứ?
Làm sao cô có thể biến một con sói thành một con dê chứ?
Ngốc! Thật sự là quá ngốc.
Đôi chân Tống Vĩnh Nhi nặng trĩu, nhưng vẫn cố gắng nâng một chân hướng lối ra chuẩn bị đi.
Ở lại, bọn họ sẽ không phải là người xấu hổ, mà là cô.
Không hỏi, không nói, cũng không có phát điên.
Nhàm chán!
Một nhóm người cùng nhau lừa đảo, cô cũng không phải là một con hề, tại sao cô phải hợp tác tham gia với họ chứ?
Điền Thi Thi nhìn bộ dạng của Tống Vĩnh Nhi lúc này cũng bị dọa cho khiếp sợ. Cô lập tức tiến vào, nhìn Tống Vĩnh Nhi đầy vẻ hối hận nói: “Cô Tống, cô hãy nghe tôi nói. Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu. Cô nghe tôi giải thích được không?”
Lời vừa nói ra, Điền Thi Thi có thể cảm nhận được một ánh nhìn thẳng tắp hướng về phía cô.
Trần An rất muốn bảo vệ vợ mình nhưng anh cũng biết là nếu chuyện có liên quan đến Tống Vĩnh Nhi, Lăng Ngạo tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Trần Tín nhìn thấy ánh mắt Lăng Ngạo nhìn về phía chị dâu mình sắc lẹm như dao, sợ tới mức liền mở miệng: “Chị dâu, chị không phải lại bày trò nghịch ngợm gì chứ?”
Nói xong, anh đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Nhi, mang theo vẻ mặt tươi cười, ngăn cô lại, lấy lòng: “Cô Tống, cô không biết đâu, chị dâu tôi rất nghịch ngợm. Bình thường ở Tử Vi luôn thích trêu chọc mọi người. Thực sự, cô có phải lại nghe cô ấy nói gì đó rồi không? Có lẽ là cô ấy lừa cô thôi, cô nói cho chúng tôi nghe xem, biết đâu chúng tôi có thể giải thích cho cô?”
Tống Vĩnh Nhi mở miệng, hít một hơi thật sâu, sau lại kép miệng lại.
Rõ ràng là cô không có ý định nói chuyện với Trần Tín.
Cô từ từ ngước mắt lên, nhìn Điền Thi Thi nói: “Thi Thi, có phải cô muốn nói lúc đó cô cố ý nhờ một người bạn gái của cô nghe điện thoại không?”
Điền Thi Thi: “…”
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Còn lúc cô gọi điện thoại cho Trần An, có phải là cô muốn nói cô căn bản là không có gọi, là một mình cô tự biên tự diễn?”
Điền Thi Thi: “…”
Tống Vĩnh Nhi nở nụ cười, nửa khóc nửa cười, không màng đến vẻ đáng thương của mình: “Cô không phải là muốn nói tất cả đều là trò đùa của cô đấy chứ?”
Điền Thi Thi có chút hối hận, cũng có chút lo lắng.
Cô thật muốn đem hết tất cả những trò đùa mà cô tự cho là thông minh vào chạng vạng tối qua xóa bỏ hết, cái gì gọi là tự làm bậy tìm đến cái chết? Chính là cô lúc này đây!
Cô thật sự là không cố ý. Cô chỉ là muốn biết trong lòng Tống Vĩnh Nhi rốt cuộc có Lăng Ngạo hay không mà thôi.
Bị cảm giác tội lỗi thôi thúc, cùng với áp lực cùa nhiều ánh mắt đang dồn về phía mình, cô nhìn Tống Vĩnh Nhi cẩn thận nói: “Cô Tống, cô nói đúng, tất cả đều là nói dối.”
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?” Tống Vĩnh Nhi có chút khóc không ra tiếng: “Tôi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không phải là con ngốc, sự thật xảy ra trước mắt tôi, cô lại nói đấy đều là nói dối. Cô nghĩ chỉ số thông minh của tôi là âm sao?”
Một giọng nói dịu dàng một cách lạ thường phát ra từ giường bên cạnh: “Vĩnh Nhi, đừng khóc, đừng buồn. Em nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra, được không?”
Tống Vĩnh Nhi đứng yên, nhắm chặt hai mắt.
Một lúc sau cô mở mắt ra liền nhanh như thỏ hướng khoảng trống giữa Điền Thi Thi và hai anh em nhà họ Trần chạy ra ngoài.
Mọi người đều không ngờ được cô lại chạy nhanh như vậy.
Lúc Điền Thi Thi cùng Trần Tín muốn đuổi theo, Trần An liền chạy nhanh ngăn lại nói: “Hi ở lại bảo vệ cậu tư, Thi Thi em trước tiên hãy ở lại giải thích rõ ràng với cậu tư đi, tôi sẽ đi tìm cô Tống.”
Giây tiếp theo, Trần An liền hướng phía Tống Vĩnh Nhi chạy mà đuổi theo.
Trần Tín ở bên này nhịn không được, lôi kéo cánh tay Điền Thi Thi nói không ngừng: “Chị dâu, người đừng có đùa như vậy. Chuyện liên quan đến cô Tống không thể tùy tiện đùa. Cô ấy không có nhiều kinh nghiệm xã hội. Hai ngày ở trong Tử Vi người cô ấy tin tưởng nhất chính là chị. Nếu chị muốn trêu đùa cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không đấu lại chị.”
Điền Thi Thi không dám nhìn Lăng Ngạo!
Cô có thể cảm thấy rõ được độ ấm trong phòng đang ngày càng giảm xuống như đang ở Bắc Cực vậy.
Cô ngại ngùng cúi đầu, tự trách bản thân. Cô biết là mình đã chơi đùa quá đáng, cô chỉ có thể giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên, sau khi cô nói rõ, Trần An cũng chưa đưa Tống Vĩnh Nhi trở về.
Trên giường, người đàn ông nhẹ nhàng nhắm hai mắt, không biểu hiện cảm xúc gì, biểu cảm vẫn như cũ.
Trần Tín cũng có chút đoán không ra tâm trạng của cậu tư, nhưng ít nhất anh có thể khẳng định rằng nếu cô Tống buồn, cậu tư cũng sẽ không dễ chịu gì.
Thế nhưng, đôi mắt Trần Tín bỗng sáng lên, bất ngờ nói: “Cô Tống vừa nãy rất thương tâm, có phải cô ấy ghen rồi không?”
Điền Thi Thi như bị rắn cắn một lần, lúc này không dám bất cẩn, chỉ có thể cẩn thận trả lời: “Không biết nữa.”
Lúc này, Trần An cuối cùng cũng quay trở lại. Nhìn vào mắt vợ mình, sau mới nói với Lăng Ngạo: “Cậu tư, đã mất dấu cô Tống rồi!”
Lăng Ngạo không nói lời nào.
Giống như chỉ cần Tống Vĩnh Nhi không ở bên cạnh, anh ta sẽ trở nên câm điếc.
Cầm lấy giấy bút trên đầu giường, anh viết xuống một chữ: “Tìm.”
Trần An thấy vậy liền nói: “Cậu tư, đây là tỉnh ngoài, chúng ta nhân lực có hạn, hay là vận dụng các mối quan hệ tìm xem.”
Lăng Ngạo như đang nghĩ gì đó, cuối cùng viết lên giấy một chữ: “Nghê.”
Thành phố H là thiên hạ của nhà họ Nghê, cũng là nhà mẹ đẻ của bà Nguyệt Nha.
Trần An hiểu ý, liền lập tức đi thực hiện.
Điền Thi Thi còn muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng còn chưa kịp nói, Lăng Ngạo đã ra hiệu cho cô và Trần Tín ra ngoài.
“Cậu tư, tôi xin lỗi.”
Điền Thi Thi cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng Lăng Ngạo không nhìn cô.
Trần Tín thở dài, nhanh chóng kéo Điền Thi Thi ra khỏi phòng của Lăng Ngạo.
Chưa nói sẽ xử phạt như thế nào là do nể tình cùng nhau lớn lên, nếu không, ai dám đùa giỡn khiến Tống Vĩnh Nhi biến mất sẽ tuyệt đối không đơn giản như này.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương