CHƯƠNG 418: TUYỆT VỌNG CHƯƠNG 418: TUYỆT VỌNG Thành kính mà quan sát, linh hồn dịu dàng khiêm tốn, xinh đẹp, không lo lắng, cũng không sợ hãi. Khi bộ dáng hiền như khúc gỗ của Tống Vĩnh Nhi bị Lăng Ngạo nhất thời phát hiện, trong lòng khẽ thở dài: Cô gái bé nhỏ này của anh đúng là quá lương thiện rồi, may mà có anh đi cùng. Một tay quàng vai cô, Lăng Ngạo dẫn cô bước vào phòng. Cánh cửa đóng chặt, chỉ còn lại gia đình bốn người loạn cào cào. Hạ Kỳ Lộ sải bước chạy về phía Lam Tư Pháp, nắm lấy bàn tay to lớn của ông ta, tức tối nói: “Bệ hạ, ông không biết xem chút nữa tôi bị người đàn ông này hại chết rồi! Lúc ở trên hòn đảo nhỏ, cậu ta còn muốn cưỡng ép tôi!” Lăng Ngạo: “…” Lam Tư Pháp khẽ nhướng mày, Hạ Kỳ Lộ lại nói: “Cậu ta có thù oán với tôi, tôi chĩa súng vào cậu ta chỉ là muốn tự vệ thôi! Bệ hạ, cậu ta chắc chắn đã có mưu tính từ trước muốn chia rẽ vợ chồng chúng ta, ông tuyệt đối đừng bị cậu ta che mắt! Tôi là vợ kết tóc với ông, cùng ông cùng giường chung gối hai mươi năm nay! Cô gái này nhất định là do cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, sửa đổi dung mạo rồi đưa tới đây!” Sau khi Hạ Kỳ Lộ nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt phức tạp của người khác, liền xông tới trước mặt Tống Vĩnh Nhi! “Có phải cô đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi không? Sao có thể giống tôi như thế chứ? Hai người ở cùng nhau rõ ràng là cùng một giuộc! Cô tưởng bệ hạ của chúng tôi ngốc à? Chúng tôi mới không để bị cô lừa đâu!” Khuôn mặt xinh đẹp kia còn chứa hàm vị hơn cả gương mặt nhỏ bé ngây ngô của Tống Vĩnh Nhi, cũng khó trách tại sao Lam Tư Pháp lại sủng bà ta nhiều năm như vậy. Dung mạo tuyệt sắc như vậy, trên thế giới này đúng thật là rất hiếm thấy. Chỉ là những câu mà bà ta thốt ra, từng câu từng chữ như đánh vào tim tất cả mọi người, cây chờ kết trái, kết quả chỉ còn sự thất vọng. Những thứ quá nặng sẽ không chịu nổi, còn lại là bi thương. Tống Vĩnh Nhi không muốn nhìn nữa. Cô đột ngột quay người lại, đối mặt với cửa phòng, muốn rời đi, nhưng cuối cùng lại không cam lòng! Cô nắm chặt tay, có Lăng Ngạo và Lam Tư Pháp cùng ở đây, cô gần như run rẩy hỏi: “Mười tám năm qua, mỗi mùa xuân hạ thu đông, mỗi buổi hoàng hôn bình minh, đối mặt với phồn hoa và cô đơn, đối diện với đám đông, đối diện với chiếc gương, bà có từng giây từng phút nào nghĩ đến tôi không?” Tống Vĩnh Nhi cảm thấy khóe mũi hơi cay. Trong lòng vô cùng đau đớn! Lam Tư Pháp dường như không kìm chế được như muốn rơi lệ, ông ta nợ con gái quá nhiều, nhưng lại nén chịu không thể hiện ra. Trong căn phòng rất là yên tĩnh, mỗi một lần thời gian nhẹ nhàng trôi qua đều giống như đang xuyên thấu vào tim, vô cùng căng thẳng. Hạ Kỳ Lộ tái mặt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái trẻ này, bà ta cũng coi như là từng gặp qua rất nhiều người, nhưng cô gái này lại hoàn toàn tự nhiên, khiến bà ta không tìm được bất kỳ dấu vết cố tình nào! Kinh hãi! Lẽ nào cô gái này thật sự chính là con gái của bà ta sao? Hạ Kỳ Lộ siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng nhanh chóng phán đoán tình hình của mình. Lam Tư Pháp có thể nói ra thai chết lưu năm đó chỉ là một màn kịch lừa dối, có nghĩa chuyện về công chúa thật sự lưu lạc đã không còn là một bí mật nữa, bà ta có giấu diếm cũng không có ích gì. Bà ta nhướng mày, có chút yếu đuối nhìn Lam Tư Pháp: “Bệ hạ, năm đó tôi bị ma xui quỷ khiến, một lòng muốn hỏi ông sinh cho ông một hoàng tử, nhưng công chúa thì không thể giúp tôi trở thành mẫu nghi thiên hạ được!” Bà ta không biết cô gái trước mắt mình là thật hay là giả. Nhưng! Bà ta biết rõ Lam Tư Pháp đang đứng trước mặt là thật, sự sống chết của bà ta, đều chỉ chờ một câu nói của Lam Tưu Pháp! “Bệ hạ, tôi để người ở nhà mẹ giúp việc chăm sóc cho công chúa, ai ngờ bọn họ lại để công chúa bị thất lạc, bởi vì tôi hồ đồ phạm phải sai lầm, bọn họ không dám báo cảnh sát, cho nên nhiều năm nay, dù trong lòng tôi rất nhớ nhung nhưng lại không thể làm gì được!” Đôi mắt bà ta ngấn lệ, sau đó khóc không thành tiếng. Tống Vĩnh Nhi nhắm mắt lại, móng tay hơi chút cắm vào lòng bàn tay! Lam Tư Pháp nhìn chằm chằm hoàng hậu, giữa hai lông mày có chút nhẫn nhịn, thấy hoàng hậu nhào vào lòng mình, nghẹn ngào tha thiết: “Hu hu, công chúa là cốt nhục tôi mang thai mười tháng sinh ra! Sao tôi có thể không nhớ chứ. Hu hu, tôi biết sai rồi, không dám nói, nhớ công chúa, chỉ có thể một mình giữ ở trong lòng, hu hu hu, tôi khổ quá mà, bệ hạ! Ông đã tha thứ việc tôi tráo đổi hoàng tử, tại sao không tha thứ lần này của tôi?” Lam Tư Pháp hít một hơi thật sâu, đưa tay lên giúp bà ta lau nước mắt. Lăng Ngạo thì ở một bến trố mắt đứng nhìn! Tha thứ cho bà ta tráo đổi hoàng tử? Thật… không nói nên lời! Lam Tư Pháp dường như có chút không nỡ nhẫn tâm, nhìn Hạ Kỳ Lộ, kìm không được, nói: “Bà có thể giữ công chúa lại, rồi sinh thêm một hoàng tử! Cho đi rồi sinh thêm một đứa, với giữ lại một sinh thêm một đứa, thì có gì khác biệt?” “Bệ hạ!” Hạ Kỳ Lộ đột nhiên tránh ra khỏi vòng tay của Lam Tư Pháp, che miệng lại, cảm thấy vô cùng đau lòng! Bà ta rơm rớm nước mắt: “Trước tôi đã có hai hoàng phi sinh tiểu công chúa rồi! Tôi mang thai mười tháng, giờ phút nào cũng cảm thấy sợ hãi! Nếu như tôi lại sinh một tiểu công chúa, đối với ông mà nói chẳng qua cũng giống như phi tử kia mà thôi, ông sẽ yêu thương những cô công chúa đó, ông sẽ giành thời gian đi thăm bọn chúng, ông thấy bọn chúng giống như nhìn thấy mẫu phi của chúng vậy! Nếu như tôi có nỗi đau mất con, thế thì không giống nữa, ông sẽ đến thăm tôi, ông sẽ vì sợ hãi tôi đau lòng buồn bã mà thương xót tôi, ông sẽ sợ tôi gục ngã, ông sẽ chủ động lạnh nhạt với mấy cô công chúa mới sinh của bọn họ, cũng lạnh nhạt với mẫu phi của chúng, chuyên tâm ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, cỗ vũ tôi, sủng ái tôi!.” Tống Vĩnh Nhi đều nghe hiểu tất cả. Một cái thai chết lưu, có thể khiến một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ lúc họ tuyệt vọng nhất, cũng may cái thai này còn sống, không thể mang lại lợi ích cho bà ta, còn khiến bà ta trầm luân giống như những người phụ nữ khác, từ đầu đã bắt đầu tranh giành. Thai đầu không sinh được con trai cũng không sao, ít ra, bà ta mất đi một đứa con, trong mắt bệ hạ, bà ta càng khiến người đau lòng lo lắng hơn so với những người phụ nữ sinh ra công chúa kia! Tống Vĩnh Nhi nước mắt như mưa, cô cảm thấy mình sắp không thể chống đỡ được nữa. Từ lúc gặp mặt đến giờ, người mẹ sinh ra cô này luôn đầy dối trá, giả bộ nhu nhược, lật lọng đúng sai! Bà ta thậm chí còn nói ông chú muốn cường bạo bà ta ở trên đảo nữa! Tống Vĩnh Nhi cảm thấy đầu mình giống như bị úng nước rồi nên mới đồng ý vào cung một chuyến! Có người mẹ ruột như vậy, đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Cánh cửa trước mặt, cửa sổ trước mặt, mọi thứ trước mắt đều lộn xộn, phảng phất đọng lại trong ánh mắt. Cô rất buồn. Thật sự rất buồn. Cơ thể của Tống Vĩnh Nhi khẽ rung lên, đôi môi run rẩy chỉ có thể phát ra một âm thanh rất nhẹ. “Ông… ông chú, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa!” “Được!” Nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, Lăng Ngạo đau lòng ôm cô đứng lên, sải bước đi mà không quay đầu nhìn lại! Lam Tư Pháp lập tức đuổi theo phía sau! Lăng Ngạo cảm thấy có ai đó đang tiến lại phía sau mình, nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết người đó là ai. Nhưng anh không dừng lại, ngược lại còn dửng dưng bỏ lại một câu: “Ông không thích hợp làm hoàng đế chút nào!” Nhu nhược do dự, quá hèn nhát, không có dũng khí! Một vị hoàng đế làm vua mấy chục năm như vậy mà Hoa Kỳ vẫn chưa suy tàn tan rã, phải nói là một kỳ tích! Lam Tư Pháp sững người tại chỗ, bị lời nói vô tình của con rể đánh thẳng vào tim!