CHƯƠNG 404: LẬP CÔNG Tiếng nói của cô vô cùng dịu dàng, êm ái. Cô sẽ không nói cho Lăng Ngạo nghe, trong khoảng thời gian anh rời đi, cô gần như không ngủ chút nào cả. Nỗi sợ tra tấn cô từng phút giây, cả người như muốn nổ tung, song cô vẫn cắn răng muốn nói gì cũng cố chịu, cô muốn thấy anh bình an trở về. Nhưng trước mắt, cô lại đau khổ muốn chết. Lăng Ngạo thấy dáng vẻ cô mệt mỏi như vậy, càng đau lòng, ôm cô vào lòng từ sau lưng: “Bé ngoan, em hỏi đi!” Động tác tay của cô không hề dừng lại, nhìn như không sợ, thật ra là phập phồng lo lắng. “Em, có phải con gái của Lăng Vân không?” “Không phải!” Lăng Ngạo hoảng sợ! Sợ cô miên man suy nghĩ, gần như không ngừng giây nào đã trả lời cô, chỉ vì có thể để cô yên tâm. Thấy vết hằn giữa mi mắt cô mất rồi lại hiện ra, Lăng Ngạo không nhịn được giơ tay lên, xoa xoa, muốn dùng ngón tay xoa bằng nơi đó. Tống Vĩnh Nhi cũng nghẹn lại nước mắt, lắc đầu, đẩy ngón tay anh ra, quay đầu nhìn anh: “Hu hu …Anh có phải sợ em không chấp nhận được nên mới lừa em, em và Cố Âm, có phải chị em sinh đôi không?” “Không phải!” Ánh mắt Lăng Ngạo tối đi, liền nắm lấy cằm cô cúi đầu hôn lên! Nụ hôn sâu tiêu chuẩn dài lâu chen vào mọi góc phá hủy toàn bộ lý trí của cô, lúc cô hỗn loạn, giọng nói từ tính của anh gần như dụ dỗ cô: “Bé ngoan, em đã nói là hỏi anh ba chuyện, anh đã trả lời hai chuyện rồi mà, cho nên bây giờ, chỉ còn lại một câu hỏi thôi!” Nét mặt cô rối rắm, cánh môi mềm mại bị cô cắn đến đỏ au lên. Anh hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt không nhìn, cố gắng làm dịu dục hỏa bị khơi lên, nhắc nhở nói: “Ông nội đói bụng, còn chờ ở ngoài đâu.” Lúc này Tống Vĩnh Nhi mới hoàn hồn, quay người tiếp tục chuẩn bị đồ ăn kèm với mì. Chỉ còn lại câu hỏi cuối cùng đâu. Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết tâm nhỏ tiếng hỏi: “Em và anh, mãi mãi sẽ không rời xa, có phải không?” Lăng Ngạo giật mình. Anh cho rằng cô sẽ hỏi: Em và Cố Âm, có phải chị em cùng mẹ khác cha không. Anh tin lấy chỉ số thông minh của cô nghĩ vậy cũng không có gì lạ, lại không nghĩ câu hỏi cuối cùng cô vậy mà dừng ở chuyện này. Thì ra, ở trong lòng cô, ba mẹ là ai không phải quan trọng nhất, mà là cô và anh có thể mãi mãi ở bên nhau hay không. Suy nghĩ của thiếu nữ, vừa trẻ con lại đơn thuần, nhưng lại khiến trái tim Lăng Ngạo ấm áp, linh hồn anh cũng bị cô thắp sáng lên. Anh tình nguyện cùng cô gái đơn thuần như vậy, cô gái trong lòng chỉ toàn là anh, trải qua hoạn nạn, cùng tận hưởng niềm vui. “Đúng vậy, anh và bé ngoan sẽ mãi ở bên nhau, bên nhau mãi mãi!” Câu trả lời khẳng định của anh, làm mắt cô sáng lên. Những lo lắng vốn văng kín ánh mắt, giống như bị lời nói dịu dàng của anh thổi bay vậy, xua mây đi gặp mặt trời. Tống Vĩnh Nhi nhìn anh đắm say, nhếch miệng cười: “Vậy em không lo gì rồi.” Ngay từ đầu cô hỏi Lăng Vân có phải cha cô không, cũng là lo cô và anh không thể ở bên nhau. “Chú, chỉ cần anh có thể vẫn luôn ở cạnh em, chỉ cần chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, em không có gì để sợ cả. Bởi vì dù chuyện có khó khăn đến mấy, đều có anh ở cạnh em, chỉ cần có anh, em sẽ không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng.” Cô cực kỳ kiên định nói từng chữ một, rõ ràng hùng hồn. Mấy chữ đó, như một câu thần chú kì diệu, gõ vào lòng Lăng Ngạo, xâm nhập vào tận xương tủy! Đêm hôm đó, Lăng Ngạo tổng cộng làm sáu dĩa cá lớn. Lạc Thiên Lăng, Kiều Thế Phương, anh và bé ngoan, bốn người cùng ngồi trên bàn cơm ăn một dĩa cá. Yến Bắc, Trần An và Trần Tín, dẫn theo Hạ Thanh Ninh đem một dĩa vào bệnh viện, cùng ăn với Nghê Chiến, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình Cố Duyên tiến triển như thế nào . Bốn dĩa còn lại, chia cho mấy anh em vào sinh ra tử với Lăng Ngạo mấy ngày nay. Món cá Nghê Tử Dương tự nghĩ ra, được Lăng Ngạo kế thừa, cứ như vậy được mọi người tấm tắc khen cả buổi tối, Tống Vĩnh Nhi thấy mọi người ăn cá cũng đủ rồi, lúc này mới bắt nước sôi luộc mì. Ngày hôm nay, Lạc Thiên Lăng thật thỏa mãn, uống trà cháu dâu dâng, nếm thử mì cháu dâu luộc, còn ăn món cá cháu trai làm. Trước lúc ăn tối, Lăng Vân đã tỉnh rồi, ông ta vừa mở mắt, thấy Lạc Thiên Lăng, kêu một tiếng cậu Hai. Nhưng, Lạc Thiên Lăng nhắm mắt không nhìn ông ta, chỉ là vung tay lên, sai đám người Kiều Thế Phương đưa Lăng Vân đi giam lỏng. Lúc bọn họ ăn cơm, Kiều Thế Phương đưa cho Lăng Vân nửa chén thịt bò, một chén mì. Lúc này, bóng đêm dần buông xuống, mặt biển yên lặng sâu thẳm. Phiên Vân, Phúc Vũ đều tự chơi rất vui, cá sấu nhỏ còn đợi trong cái chén kia, Trần An thấy nó mới sinh, quá đáng thương, vào nhà bếp cắt chút thịt tươi vụn để vào trong chén, rất nhanh đã bị nó ăn sạch. Lăng Ngạo nói, lần này Cố Duyên có công, Nghê Chiến cũng trưởng thành, con cá sấu nhỏ này sẽ đưa cho hai người họ làm thú cưng. Mà trứng cá sấu kia, Lăng Ngạo cũng rất xem trọng đem về phòng cất đi. Lúc Lạc Thiên Lăng nhìn thấy, mỉm cười: “Phụ hoàng con lúc nhỏ, liền thích mấy loại thú cưng khác thường này, ngay cả máy ấp trứng nhà chúng ta cũng có, còn là chuyên môn lấy từ viện nông nghiệp.” Lăng Ngạo nghe vậy, dung nhan đẹp như tranh vẽ nháy mắt cũng nhăn lại: “Khụ khụ, con chính là đem về cho ông ấy.” Lúc ấy, Phiên Vân đem về cho anh rất nhiều trứng, anh vừa ăn vừa nghĩ tới Lạc Kiệt Hy, biết lúc nhỏ cha thích trộm trứng chim, ấp trứng rắn…, anh liền nghĩ giữ lại hai quả đem về cho Lạc Kiệt Hy. Lại không ngờ, có một trứng đã nở ra thành cá sấu nhỏ. Khóe miệng Lạc Thiên Lăng giương lên nụ cười hiền lành, gật đầu, không quên nói cho Lăng Ngạo: “Lúc ông tới, thật ra cha mẹ con đã tới sân bay trước cả ông, chỉ là ông ngăn lại, không cho họ đến. Lúc ông lên máy bay, phụ hoàng con ghen tị với ông, còn mắng ông là đồ trứng thúi đâu, ba mẹ con đều rất lo cho con.” Vẻ mặt Lăng Ngạo vui vẻ, cười ngại ngùng như trẻ nhỏ: “Ha ha, phải không?” “Phải!” Lạc Thiên Lăng lại nói: “Nó nói, con vẫn luôn không để ý nó, khó lắm mới có cơ hội đến cứu con, biểu hiện một chút tình thương của cha, lại bị ông đoạt công. Ha ha.” Lăng Ngạo nở nụ cười. Đêm nay, mới đầu Tống Vĩnh Nhi vẫn trò chuyện với họ, chỉ là sau đó ngủ lúc nào không hay. Lăng Ngạo ẵm cô về phòng, lúc đắp chăn cho cô xong mới trở lại, tiếp tục trò chuyện với Lạc Thiên Lăng. Lạc Thiên Lăng kể cho anh nghe chuyện trước đây của tổ tiên, Lăng Ngạo nghe cực kỳ chăm chú. Hơn ba giờ sáng, đám Trần An lái xe trở về. Yến Bắc vừa mới vào trong đại sảnh, đã cằn nhằn Lạc Thiên Lăng còn chưa nghỉ ngơi, vội vàng: “Thưa ngài, ngài không thể mệt nhọc, mau ngủ đi!” Lăng Ngạo nhìn giờ, lúc này mới kinh ngạc thời gian trôi thật nhanh, cũng không dám nói chuyện nữa, cùng Yến Bắc đỡ ông ta vào phòng ngủ. Khi anh vừa mới nói xong ngủ ngon, phía sau lại truyền đến tiếng Lạc Thiên Lăng nói nhỏ: “Lần này cháu ngoan lập công lớn, có khen thưởng nào đặc biệt muốn không?”