CHƯƠNG 402: CHÁU NGOAN Lăng Ngạo lặng người. Anh thực sự không nghĩ đến! Sau khi bị Lăng Vân bắt đi, anh đã đoán rằng có thể Nghê Tịch Nguyệt sẽ tới, bởi vì Lăng Vân có thể sẽ dùng anh để áp chế Nghê Tịch Nguyệt. Nhưng ông ngoại lại tới? Chính là Lạc Thiên Lăng thiên cổ nhất đế người người kính ngưỡng đó ư? Lăng Ngạo kích động đến mức có chút bối rối. Tống Vĩnh Nhi cười khúc khích, vòng qua sau lưng đẩy anh đi vào trong, vừa đi vừa cổ vũ anh nói: “Người ta đều là con dâu xấu gặp cha mẹ chồng mới thấy căng thẳng, ông chú của em đẹp trai anh minh thần vũ thế này, phải hùng dũng khí phách hiên ngang bước tới trước mặt ông chứ, phải kiêu ngạo nói: Ông ơi, cháu là cháu ông đây!” Trong lúc nói, Lăng Ngạo đã bị cô đẩy đến đại sảnh. Thấy bóng lưng mặc đồ chỉnh tề vững như chuông đồng, trái tim anh bỗng đập thình thịch! Yến Bắc đứng dậy, nhìn Lăng Ngạo ngoài cửa, chỉ một cái liếc mắt mà nước mắt đã lưng tròng: “Tiểu.. điện hạ!” Ba chữ này thốt ra, vô cùng đau đớn! Tiểu hoàng tôn một lòng tâm niệm, thoáng chốc đã đội trời đạp đất như thế này, cao lớn hơn bất cứ tổ tiên nào nhà họ Lạc. Lúc Lăng Ngạo chậm rãi bước tới, Trần An và Trần Tín đã khiêng Lăng Vân vào phòng, quăng xuống salon. Người này nên xử trí thế nào vẫn phải chờ ý kiến của Thái thượng hoàng và cậu Tư! Lạc Thiên Lăng vẫn ngồi vững như bàn thạch, nhìn thấy dáng vẻ kích động của Yến Bắc, cái gáy thoáng run lên. Ông ta không kìm được chậm rãi quay lại, mái tóc rơi vào trong tầm mắt Lăng Ngạo vốn phải đen nhánh, bên thái dương đã lộ ra dấu thời gian, hóa thành màu bạc lấm tấm! Gương mặt quá đỗi giống mình khiến Lăng Ngạo chấn động vì sự mạnh mẽ của gen. Lạc Thiên Lăng nhìn thấy anh thì đứng yên một lúc lâu, giống như hóa thành một bức tượng! Lăng Ngạo bước lại gần, tầm mắt của Lạc Thiên Lăng đối diện với ánh nhìn của cháu mình, theo mỗi bước chân anh chuyển động. Chờ đến lúc Lăng Ngạo dừng lại trước mặt mình, cúi người xuống, ông đã hoàn toàn ngây ngẩn nhìn chằm chằm cháu mình, ánh mắt đau đáu. Ông đã quên mất cảm xúc, quên mất sống mũi cay cay, quên mất rơi lệ. Ông chỉ tham lam nhìn chăm chú vào dung nhan của Lăng Ngạo, không ngừng nhắc nhở chính mình: Đây là mầm mống duy nhất của nhà họ Lạc bọn họ! Lăng Ngạo thân mật đặt hai tay lên đầu gối Lạc Thiên Lăng, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn chằm chằm gương mặt của Lạc Thiên Lăng, đến giờ anh mới hoàn toàn tỉnh mộng. Chậm rãi giơ tay lên, cũng chỉ vươn một đầu ngón tay, anh chậm rãi chạm lên gò má Lạc Thiên Lăng. Động tác này, cực kỳ giống những gì trẻ con làm. Cố tình lại khiến Lạc Thiên Lăng yêu thích vô cùng! Lạc Thiên Lăng phì cười, giơ tay xoa đầu Lăng Ngạo, càng nhìn càng vui. Bàn tay to chạm lên lông mi của Lăng Ngạo, lại nhéo mũi anh, giống như bù đắp lại những gì ông không thể làm với Lăng Ngạo khi còn nhỏ. Lăng Ngạo cuối cùng cũng bật khóc, nghẹn ngào run rẩy: “Người, sao người lại tới? Cháu có tài đức gì… Người…” “Thằng bé này, ông nội nhớ cháu, còn cần lý do ư?” Lạc Thiên Lăng lau nước mắt cho anh, ôm chầm lấy anh vào trong lòng. Chỉ trong chớp mắt, Lăng Ngạo đột nhiên quỳ xuống, hai tay ôm chầm lấy người Lạc Thiên Lăng, nằm trong lòng ông nội nghẹn ngào không thôi. Những người có mặt đều rơi lệ. Tống Vĩnh Nhi che miệng, không dám khóc thành tiếng, rất sợ quấy rầy đến cảnh tượng đẹp đẽ hiếm hoi này. Bỗng nhiên! Lăng Ngạo bỗng từ trong lòng Lạc Thiên Lăng ngẩng đầu lên. Trong sự kinh ngạc của mọi người, sắc mặt anh mang theo sự sợ hãi nói: “Chúng ta phải đi mau! Bách Lý Mạt tới rồi, hắn và quân đội riêng của Gia Luật Sở Hy kỳ thực đang ở trên hòn đảo của Lăng Vân! Chúng ta vẫn không tìm được hòn đảo này trên bản đồ là bởi vì hòn đảo đó do con người tạo nên! Cho dù là hồ nước hay đảo đều là nhân tạo!” “Ông chú! Anh đã gặp Bách Lý Mạt?” Tống Vĩnh Nhi căng thẳng, giờ mới thấy trán của Lăng Ngạo bị trầy da! Vốn anh bị chảy máu nhẹ, trên đường về, Kiều Thế Phương đã giúp anh lau sạch. Lăng Ngạo nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng: “Hắn và Lăng Vân cùng với một người phụ nữ hoàng thất nước Hoa Kỳ là quan hệ hợp tác, bọn họ đã có hiệp nghị hỗ trợ! Thế lực của người phụ nữ kia nhất định có thể nhanh chóng tìm đến đây!” Đám Trần An đồng loại quay về phòng, đầu tiên giúp Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi thu dọn đồ đạc trước. Lạc Thiên Lăng thì nhíu mày, bưng ly trà đã được chuẩn bị đưa cho Lăng Ngạo, cưng chiều nói: “Cháu ngoan, uống trà đi, cứ từ từ nói, nói cho ông nội, người phụ nữ kia là ai cháu có biết không?” Lăng Ngạo nhận lấy ly trà, uống một ngụm hết sạch sau đó đặt ly xuống nói: “Là mẹ của Cố Âm!” “Ha ha ~~” Lạc Thiên Lăng nở nụ cười, cười đến cực kỳ thoải mái. Mọi người đều thấy lạ, tâm trạng vốn đang căng thẳng của mọi người cứ thế bị tiếng cười như cây đón gió xuân của ông trấn an. Mọi người dường như không còn căng thẳng nữa. Lạc Thiên Lăng lại thở dài một tiếng, nhìn Kiều Thế Phương: “Lúc đến đây, trên trực thăng ta đã dặn gì, cháu còn nhớ không?” Kiều Thế Phương bây giờ mới gật đầu: “Cậu hai cứ yên tâm, cháu sẽ đi làm luôn!” Kiều Thế Phương chỉ dẫn theo hai chiến sĩ đi cùng mình rồi bước ra cửa. Lăng Ngạo khó hiểu đứng đó, lại nhìn Lạc Thiên Lăng: “Ông đã biết từ trước?” “Ông không biết trước nhiều như vậy, ông tin cháu có thể giải quyết được, nhưng không ngờ cháu lại quay về nhanh như thế.” Lạc Thiên Lăng mỉm cười, hai tay chống lên sô pha chậm rãi đứng dậy. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía người cháu cao hơn mình một cái đầu, trong ánh mắt ông tràn ngập sự vui mừng: “Người làm vua, mọi chuyện không cần thiết phải tự mình làm, bọn họ ăn lộc vua thì phải phân ưu với vua, chúng ta động não, bọn họ động thủ, đây mới là đạo lý. Chữ lâm trong Quân lâm thiên hạ, từ trước đến giờ không hề có nghĩa cháu phải đứng trước mặt bách tính, mà là cho dù cháu ở trong cung, bọn họ vẫn cảm nhận được ân trạch của cháu, nhớ kỹ cuộc sống tốt đẹp này là do cháu ban cho bọn họ.” Lăng Ngạo đã hiểu, anh bước lên đỡ Lạc Thiên Lăng: “Cũng giống như trước kia, bao nhiêu năm như vậy, dù ông và mẹ không ở bên cạnh cháu, cháu vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của hai người.” Lạc Thiên Lăng khựng lại, ngước mắt nhìn anh một cái, gật đầu: “Không sai biệt lắm, chính là ý này.” Tống Vĩnh Nhi cũng căng thẳng, sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Nhưng mà ông chú, Cố Âm không phải là con gái của Lăng Vân ư, chẳng phải là do một tay ông nội nuôi lớn hay sao, sao lại thành con gái của người phụ nữ trong hoàng thất Hoa Kỳ rồi?” Lăng Ngạo nhìn cô một cái. Trong lòng có loại dự cảm xấu, vốn chỉ là dự cảm, nhưng hiện giờ đã suy nghĩ rõ ràng, là chắc chắn. Nhưng anh không dám nói, anh sợ bé ngoan sẽ đau lòng. Ánh mắt né tránh và vẻ mặt kỳ lạ khiến Tống Vĩnh Nhi băn khoăn vô cùng. Nếu chuyện này không liên quan gì đến cô, tại sao ông chú lại im lặng? Trong đầu bỗng nảy ra một tia sáng, Tống Vĩnh Nhi nhớ đến chuyện mình được cha mẹ đưa từ Hoa Kỳ về, lại nhớ đến việc Cố Âm có vài phần giống mình, cô sợ đến mức lùi lại phía sau một bước, che miệng không dám thốt nên lời!