CHƯƠNG 395: TỈNH LẠI Những người lính tăng cường canh gác xung quanh biệt thự. Mùi hương của hoa tử vi trong trẻo cùng với gió biển mặn mặn hòa quyện lại với nhau, khí tức thoải mái sảng khoái hiếm có thấm vào trong ruột gan. Lạc Thiên Lăng yên tĩnh ở trên ghế sofa, Kiều Thế Phương và Tống Vĩnh Nhi một trái một phải ở bên cạnh của ông, Án Bắc thì ngồi ở trên chiếc ghế mềm ở góc ghế sofa, Thanh Ninh đầy câu nệ ở bên cạnh của ông. Trần Tín nhìn ra được sự bối rối của Thanh Ninh, lúc nãy nhận nhau với ông nội ở trong phòng, trò chuyện với nhau một hồi lâu cũng không thấy ông nội di chuyển chủ đề lên trên người anh với Thanh Ninh, trong lòng của anh ta cũng thấp thỏm. Có điều là đàn ông nên bảo vệ đúng lúc cho người phụ nữ của mình. Đây là những gì mà Trần Tín và Trần An đã học được từ cậu tư. Bởi vậy anh ta cũng không ở chỗ nào hết, im lặng đứng ở đằng sau chỗ ngồi của Thanh Ninh, bảo vệ y như là cấm vệ quân. Trần An đứng trước mặt của mọi người, đang kể lại cho mọi người nghe đủ loại hình ảnh sau khi bước vào trong mộ cổ. Khí độc màu xanh, cát chảy, tranh sơn dầu bột lưu huỳnh, xác chết trôi sông, tên bắn, tế đàn, nước mắt đèn dầu người cá, quan tài đôi bằng gỗ thần côn luân,… Mặc dù là Án Bắc vào nam ra bắc cả đời với Lạc Thiên Lăng, nhưng mà cũng chưa từng xuống mộ cổ. Lúc nghe thấy Lăng Ngạo dùng máu của Cố Âm mở cánh cửa nhỏ ra, Án Bắc vô thức nhìn về phía Lạc Thiên Lăng, dù sao thì đứa bé đó cũng lớn lên dưới sự nuông chiều của hai vợ chồng Lạc Thiên Lăng. Nhưng mà nhìn thấy biểu cảm của Lạc Thiên Lăng vô cùng nhạt nhẽo, Án Bắc đã quen rồi. Mà bọn người Trần Tín thì đều giật mình, không chỉ là cậu tư với thái thượng hoàng có vóc dáng giống nhau mà biểu cảm và suy nghĩ cũng cực kỳ tương tự nhau. Lúc Lăng Ngạo tỉnh dậy, bầu trời đã trong xanh. Ở bên ngoài cửa cũng không yên tĩnh, có âm thanh huấn luyện binh lính hùng hậu lướt qua bên tai, hoàn cảnh của căn phòng mà anh ngủ vô cùng xa hoa, ga giường màu đỏ đô bọc trên tấm đệm to lớn vuông vức, trên người đắp một cái chăn tơ tằm cùng một bộ. Sợ anh bị cảm nắng, ở trong phòng còn mở điều hòa. Có một chiếc đèn trần hình hoa trà đơn giản và trang nhã ở trên đầu, đủ để thắp sáng căn phòng như ban ngày Trên tủ đầu giường đặt bộ quần áo để anh thay, anh nhướng mày liếc nhìn, đó là bộ quần áo màu vàng nhạt được mặc ở nhà, cả một bộ. Dẫm lên trên đôi dép lê đứng dậy, anh ung dung cầm lấy quần áo đi vào trong nhà vệ sinh. Khoảng chừng mười phút sau thì đi ra, lại nhìn thấy trước bàn đọc sách ở bên cạnh cửa sổ có thức ăn được đưa tới, có vẻ rất phong phú. Lăng Ngạo híp híp mắt lại, thịt nướng hun khói, sò điệp nướng ngan ngỗng, cá tuyết nướng, xà lách trộn, cơm chiên, mì ống, tôm hùm sốt kem, súp lươn, súp đậu phụ dưa cải, một khay đựng trái cây, ba ly nước trái cây với màu sắc khác nhau, một ly sữa bò, một ly sữa chua, một ly trái cây yến mạch, một bình cà phê giữ ấm. Một mình anh không thể ăn được nhiều như vậy. Bất tri bất giác nhớ đến lúc Tống Vĩnh Nhi bị nhốt ở trong Mạc Ly hoàng cung, Bạch Ly Mạt đối xử với cô vô cùng tốt, lại lặng lẽ thôi miên cho quên đi quá khứ. Anh nhớ đến Lăng Vân lòng dạ gian trá, cùng với những chi tiết trong mộ mà nhà khoa học không thể nào giải thích được, anh vô thức cảm thấy rằng mình nên ăn ít những đồ ăn tinh tế như thế này lại. Đói bụng sôi ùng ục, làm sao bây giờ đây? Bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh lại lười biếng đến gần cửa sổ, mở cửa sổ ra, hồ nước vô biên trước mặt làm cho anh vui vẻ cong lên khóe miệng. Cuối cùng anh đã hiểu nơi này chính là tổng bộ Lăng Vân mà Cố Duyên đã từng nói. Lúc này đại não của Lăng Ngạo nhanh chóng phân tích ra một sự thật, cái hồ này cũng không phải là được tồn tại ở trên bản đồ, mà là hồ nhân tạo sau khi đào bới, dùng để che mắt người khác và xây dựng quân đội riêng cho Bạch Ly Mạt. Cố Duyên cũng đã từng nghe thấy âm thanh luyện binh lính trên hòn đảo này, cho nên mới nhắc nhở anh, nói là Lăng Vân hư hư thực thực có lực lượng quân đội trợ giúp. Lăng Ngạo đối mặt với hồ nước, đưa tay lên ưu nhã huýt sáo. Âm thanh uyển chuyển vang lên, không bao lâu sau đã nhìn thấy chim diều hâu hung tàn từ sau đám lau sậy. Anh vươn cánh tay ra, chim diều hâu khéo léo đậu ở trên cánh tay của anh, anh sờ sờ lên đầu của chim diều hâu, giật mình phát hiện khóe miệng của chim diều hâu vẫn còn một đoạn đuôi của con rắn động đậy. Lăng Ngạo sửng sốt một hồi, nhịn không được mà tán thưởng: “Cũng biết tự mình kiếm ăn rồi à?” Chim diều hâu khinh thường nhìn anh một cái, ánh mắt đó dường như là muốn nói: “Cậu chủ không giúp tôi, tôi không tự mình tìm, chẳng lẽ là phải chết đói?” Lăng Ngạo khẽ mỉm cười, chỉ một bàn đồ ăn rồi chỉ vào trong miệng của anh, nhỏ giọng nói: “Tao đói rồi, đi tìm chút gì cho tao ăn đi.” Chim diều hâu nâng cánh lên bay đi, xoay một vòng bên cạnh đồ ăn của anh, cuối cùng lôi một sợi mì dính bột từ trên đĩa mì ý rồi giật nó ra từ cửa sổ. Sắc trời ở bên ngoài quả thật rất nóng. Anh chịu đựng cơn đói lặng lẽ quan sát ở bên giường, cá sấu quả là một loài động vật gian xảo, cả người của nó chôn vùi ở trong nước, chỉ lộ ra hai con mắt mơ hồ, nhìn giống như là dị vật đang trôi ở trên mặt nước. Xoay người sang chỗ khác, lại quan sát hoàn cảnh nơi này. Căn phòng này của anh ở rìa của hòn đảo. Lăng Vân cho anh có tự do được mở cửa sổ, nhưng chính anh không có đủ can đảm nhảy từ cửa sổ vào trong hồ nước. Không bao lâu, chim diều hâu liền trở về. Nó đập cánh hai lần, bay lượn về phía cửa sổ phòng của Lăng Ngạo, lúc Lăng Ngạo nhìn thấy rõ vật đang ở trong ngực của nó thì thấy buồn cười. Nó bay thẳng lên trên giường, dùng móng vuốt kẹp chặt quả trứng cá sấu rồi lại bay đi, cứ làm như vậy hai ba lần nó cũng không than phiền, chỉ một chốc lát sau ở trên giường của Lăng Ngạo liền có bảy tám cái trứng cá sấu to bằng trứng ngỗng. Cái này có dinh dưỡng cao và giàu protein! Cuối cùng chim diều hâu xoay một vòng ở trước mặt của Lăng Ngạo, một mặt kiêu ngạo nhìn anh, dường như là đang đòi khen ngợi. Lăng Ngạo giơ một ngón tay cái lên với nó, bước lên đóng cửa sổ lại. Hình như là chim diều hâu đã mệt mỏi rồi, tự mình bay đến bên gối của Lăng Ngạo tìm một chỗ dễ chịu mà ngủ. Vóc người cao một mét chín mươi hai chậm rãi đi đến bên cạnh giường nhìn chòng chọc mấy cái trứng cá sấu này, anh gặp rắc rối mất rồi! Căn phòng ở phía trên của Lăng Ngạo. Trong căn phòng to lớn, mọi hành động của Lăng Ngạo cùng với chim diều hâu không thể thoát khỏi cặp mắt của người đang ngồi ở trên ghế sofa. Hai mắt của Lăng Vân hung ác nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ lông xù nằm ở bên gối: “Cái này không phải là đời sau của lưu quang đó chứ?” Nhớ đến con chim ưng đến từ ngọn núi phủ đầy tuyết ở tây tạng, Lăng Vân muốn lập tức giết chết nó. Mặc dù là nó đã qua đời nhiều năm rồi. “Ha ha, con chim diều hâu đó thật là thú vị, bàn toàn là món ngon, vậy mà nó chỉ kéo cộng mì được rắc bột thuốc vong tình lên.” Một giọng nữ uyển chuyển vang lên từ sau lưng của Lăng Vân. Không nhận được câu trả lời của Lăng Vân, bà ta lại nói: “Thuốc vong tình này thật sự có tác dụng không? Sẽ không phải là cái đồ gì để gạt người đó chứ?” Lăng Vân không thèm để ý đến bà ta, chỉ nói: “Máy bay trực thăng đã sắp xếp xong xuôi rồi, bà có thể đi rồi đó.” “Đại điện hạ đã nói để tôi mang theo Lăng Ngạo cùng nhau rời khỏi nơi này.” Hiển nhiên là người phụ nữ không đồng ý với lời đề nghị của Lăng Vân, đi vòng qua ghế sofa, trong giây phút chuẩn bị ngồi xuống ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng trước mắt. Chỉ nhìn thấy Lăng Ngạo lại mở cửa sổ ra một lần nữa, ngón tay trắng nõn sờ lên trên bệ cửa sổ thử nhiệt độ một chút, xoay người cầm một cái trứng cá sấu đi tới, đập nát nó, trực tiếp đặt ở trên bệ cửa sổ. Không qua một lát sau, trứng rán được làm từ thiên nhiên đã hoàn thành.