Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 388: ĐIỆN HẠ “Sao vậy?” Lăng Vân không hiểu: “Không phải muốn ra ngoài sao?” “Đưa Cố Âm cho Trần An, tôi với ông cùng xuống trước!” Ánh mắt trầm tĩnh của Lăng Ngạo quyết ý cùng đồng hành đến cùng, thấy Lăng Vân hơi lay động tâm thần. Ôm chặt con gái trong lòng, ông ta không nỡ giao cô ta cho người của Lăng Ngạo nữa. Hơn nữa, ông ta cuối cùng cũng biết tên của con gái. Cố Âm? Trần An lại bước lên một bước, đưa tay ra: “Ông yên tâm, ra đến bên ngoài, tôi sẽ trả cô ta nguyên vẹn không hao tổn gì cho ông.” Lăng Vân do dự. Nghê Chiến nói: “Còn lề mề nữa, máu của cô ta sẽ chảy hết.” Thật ra mọi người đều nhìn ra, cổ tay của Cố Âm đã không chảy máu nữa, chắc là hiệu quả cho việc băng bó đè lại, bây giờ quá suy nhược, cần kịp thời đưa đến bệnh viện mới được. Lăng Vân cụp mắt, ông ta còn chưa nhìn kỹ gương mặt của con gái, nhưng ông ta lại nhớ rõ đôi mắt của con gái. Yết hầu chuyển động lên xuống, ông ta cẩn thận đem con gái trong tay giao cho Trần An. Lăng Ngạo đã làm xong chuẩn bị, muốn cùng Lăng Vân đi vào trước, anh nắm cánh tay của Lăng Vân, nói cái gì cũng không buông ra! Cũng vào lúc này, đội trưởng đội đặc chiến bỗng quỳ xuống, cầu xin: “Điện hạ xin hãy suy nghĩ lại! Thần nguyện thay điện hạ đi xuống trước!” Mười chín chiến sĩ còn lại đều quỳ xuống, giọng nói hùng hồn: “Điện hạ xin hãy suy nghĩ lại!” Lăng Ngạo không quen cách xưng hô này, lại hiểu trách nhiệm trong cách xưng hô này. Đôi mắt đen như mức lộ ra ánh sáng bất định, nhưng lại nhìn chằm chằm Lăng Vân: “Xem chúng tôi đi xuống thế nào, các người bám sát!” Lăng Vân mỉm cười, cùng Lăng Ngạo nhảy vào trong quan tài, hai người khi nằm cạnh nhau, mười ngón tay của Lăng Vân với Lăng Ngạo đan vào nhau, trông khá ân ái. Miệng quan tài vây kín người. Mọi người cẩn thận nhìn, Trần An ôm Cố Âm, nói: “Sao đó thì sao? Cơ quan ra ngoài ở đâu? Ông không muốn chơi tâm cơ chứ!” Lăng Vân nhìn Trần An, mỉm cười tà ác: “Nếu như con gái tôi có bất kỳ mất mát gì, tôi khiến thằng nhóc Lăng Ngạo thối tha này đền mạng!” Dứt lời, mọi người chưa kịp phản ứng, vách quan tài bỗng xuất hiện một tấm ván gỗ, giống như cái nắp để che đậy cơ thể của Lăng Vân và Lăng Ngạo, Nghê Chiến sợ hãi đưa tay ra túm lấy, Cố Duyên cũng túm theo, vô số đôi tay gõ vào tấm gỗ, mãi đến khi tấm gỗ bị bọn họ đập ra, nhìn lại, dưới quan tài trống rỗng, cái gì cũng không có! “Anh!” “Cậu tư!” “Điện hạ!” Trái tim của vô số người đều loạn lên theo! Đây là chuyện gì vậy? Bỗng dưng mất rồi? “Đừng hoảng!” Nghê Chiến bỗng tức giận quát lên một tiếng, nhìn một đám người hoảng loạn, cắn răng quát: “Tất cả nghe tôi nói! Nghe tôi nói!” Sự hoảng loạn dần trở nên yên tĩnh lại, từng đôi mắt, hoặc ẩn chứa nước mắt, hoặc sự sợ hãi, hoặc sự tự trách lo lắng, hoặc mơ màng bất định, toàn bộ đều nhìn sang Nghê Chiến. Anh ta lập tức nhảy vào trong quan tài, sắc mặt ngưng trọng chỉ vào cô gái trong tay của Trần An, nói: “Đây là con gái của Lăng Vân, con gái ruột! Có đúng không?” Mọi người gật đầu. Nghê Chiến lại nói: “Lăng Vân nói rồi, nếu như con gái của ông ta có chuyện gì, lấy mạng của anh tôi ra đổi, có phải không?” Mọi người lại gật đầu. Nghê Chiến thở phào, nói: “Điều này tức là nói, chúng ta có thể ra ngoài, có thể ở bên ngoài liên hệ được với Lăng Vân! Bởi vì ông ta muốn con gái của ông ta còn sống, muốn chúng ta chăm sóc tốt cho con gái của ông ta, chỉ là chúng ta bây giờ, không rõ quan tài dưới chân tôi thông đến đâu ở bên ngoài, có phải không?” Mọi người suy nghĩ một lát, căn cứ theo năng lực lý giải mạnh yếu của mỗi người, thì đã gật đầu. Nghê Chiến đưa tay về phía Cố Duyên. Cố Duyên nhìn anh ta, có loại cảm động cùng người đàn ông mình yêu cùng vào sinh ra tử, đưa tay nắm lấy tay của anh. Tuy ngón tay cách một lớp quần áo bảo hộ, nhưng không cản được sự giao lưu trong trái tim và tinh thần của bọn họ. Khi Cố Duyên bước vào, mọi người đều trầm mặc, Nghê Chiến với Cố Duyên nằm sát nhau trong quan tài, trái tim lúc này đều đập thình thịch. Nghê Chiến nói: “Sau khi chúng tôi rời khỏi, các anh cũng hai người nằm như vậy, đi theo, biết chưa?” Mọi người ở miệng quan tài đều khẽ gật đầu. Nghê Chiến dài thở hài lòng: “Được rồi, chúng tôi phải biến mất rồi!” Nói xong, anh ta ấn vào chỗ nào đó lồi ra ở bên vách. Một giây, năm giây, mười giây… Anh ta có hơi ngại ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, lần này là thật rồi, chúng tôi phải biến mất đây!” Một giây, năm giây, mười giây… Anh ta có hơi ngại nằm ở trong quan tài, sờ chỗ này, gõ chỗ kia. Một binh sĩ không nhịn được nói: “Cậu Nghê, cậu có phải không biết cơ quan ở đâu không?” Cố Duyên bật cười thành tiếng. Cô ta trước giờ không biết, cũng không dám tưởng tượng, ở một nơi u ám đáng sợ như này sẽ xảy ra chuyện cười này! Nghê Chiến tức đến giậm chân, giẫm vào vật gì đó ở cuối quan tài, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa đằng sau bỗng hạ xuống, anh ta với Cố Duyên dùng tốc độ tia điện biến mất ở trước mặt mọi người! Trần An nhìn rõ rồi, nói: “Cơ quan ở bước chân, vừa rồi nhìn rõ rồi chứ?” “Nhìn rõ rồi!” Sau một tiếng hét thấu trời xanh, Trần An gật đầu, ôm Cố Âm nhảy vào, giẫm vào cơ quan, mang theo Cố Âm rơi xuống! Các chiến sĩ hai người thành một đội, toàn bộ an toàn rời khỏi đây. Bọn họ trượt dọc theo con dốc dưới đáy quan tài mãi, khi lăn ra khỏi cửa động mới phát hiện, cửa động của mộ huyệt này vậy mà ở dưới chân núi. Sau khi trầy trật trong huyệt mộ mãi, lúc này sắc trời trong xanh hiện ra trước mắt, mặt trời sắp lên cao rồi. Nghê Chiến với Cố Duyên đã tháo mặt nạ phòng độc ra, lo lắng ở xung quanh gọi Lăng Ngạo, tìm kiếm Lăng Ngạo. Các chiến sĩ biết rõ thân phận của Lăng Ngạo, sau khi phát hiện không thấy Lăng Ngạo đâu, toàn bộ đều khẩn trương đến mức nhảy dựng lên, tản ra đi tìm kiếm. Rất nhanh, Trần An kéo Nghê Chiến, rất nghiêm túc nói: “Cậu Nghê, Lăng Vân chắc sớm đã biết sự huyền bí của cơ quan, để cho người chuyển bảo vật đi trước, lại để thủ hạ của ông ta ở đây tiếp ứng trước! Cậu nhìn chỗ này, có vết bánh xe rất mới!” “Đuổi theo!” Sắc mặt của Nghê Chiến trắng bệch! Vừa rồi mọi người nói phải giết Lăng Vân, ngộ nhỡ Lăng Ngạo có có chuyện gì, cô anh phải sống thế nào. Mọi người dưới sự dẫn dắt của Nghê Chiến, toàn bộ đều lên chiếc xe việt dã giấu sẵn, trở lại gần cửa động, lần theo dấu bánh xe rời đi của Lăng Vân, chuẩn bị đuổi theo! Tuy nhiên, ước mơ mãi mãi phong phú, thực tại lại luôn tàn khốc. Khi bọn họ đuổi theo dấu bánh xe đến đường lớn thì lại kinh ngạc phát hiện, trên con đường lớn đã không có bất kỳ dấu vết nào nữa! Đối diện với con đường thuận tiện thông với các hướng, Trần An bỗng nhắm mắt lại! Nghê Chiến mắt đỏ ngầu, sau khi một lúc lâu, cố gắng động viên chính mình, cũng động viên người khác: “Không sợ, trong tay chúng ta còn có Cố Âm, Lăng Vân sẽ không thể không quản cô ta. Chúng ta sẽ có cách tìm anh tôi trở về!”