Truyện hôn là nghiện
Chương 385
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 386: ĐI CHẾT
Lăng Vân nói xong thì khẽ thở dài một tiếng.
Khóe miệng gian ác nhếch lên, tiếc nuối mở miệng: “Nếu như là mẹ của cậu, cũng có thể như cậu, lúc nào cũng đặt ta trong lòng, vậy thì tốt biết mấy?”
“Hừ!”
Lăng Ngạo nâng cằm lên, không tiếp tục nhìn chằm chằm cái cầu thang đó.
Anh rốt cuộc đã tính sai rồi, anh định hôm nay có thể ở trong mộ huyệt giải quyết Lăng Vân, nhưng thế nào cũng không nghĩ thông Lăng Vân tại sao lại mang dòng máu của hậu duệ nhà Nam Cung!
Cánh cửa nhỏ như vậy, Lăng Vân sao có thể tự mình đi vào?
“Lăng Vân, nhờ phước của ông, từ khi sinh ra đến bây giờ, tôi bị vứt bỏ, hãm hại, tàn phế, lang thang, chín chín tám mươi mốt nạn, tôi lại từng năm từng năm vượt qua, 26 năm tuổi xuân, tôi đi trên con đường mà người khác cả đời cũng chưa chắc đi hết, lẽ nào tôi không nên đặt ông trong lòng như thế?”
Lăng Ngạo nói rồi, từng bước từng bước từ trong đám người đi ra.
Khi anh bước đến trước mặt Cố Âm, nhìn chằm chằm cô ta, không nhúc nhích.
Trong lòng Cố Âm căng lên, không hiểu Lăng Ngạo tại sao nhìn cô ta như thế.
Lăng Vân dưới lầu cười nhạt một tiếng: “Cậu nên đặt tôi trong lòng, nếu không phải tôi thì sao có cậu của ngày hôm nay? Hiện nay thứ tôi nên lấy đã lấy được rồi, điều nên biết cũng biết rồi, vốn dĩ nghĩ cậu vì tiền tài mà đến, nếu như Cố Duyên thật sự là con gái của tôi, máu của nó không sợ mọi thứ ở đây, tự có đường sống, hiện nay, một tia niệm tưởng này cũng mất rồi, các cậu… cùng nhau đi chết đi!”
Lăng Vân coi như đã nghe ra rồi, trước kia còn nghĩ giết Lăng Ngạo Nguyệt Nha sẽ hận ông ta, sẽ đau lòng buồn bã.
Nhưng bây giờ, ở trong mộ thật như này, cách Ninh Quốc mười vạn tám nghìn dặm, ông ta cho dù nhốt chết Lăng Ngạo ở đây, Nguyệt Nha có chứng cứ gì chứng minh con trai của bà là do ông ta hại chết?
Hơn nữa, ông ta từng có ý muốn hòa giải với Lăng Ngạo, nghe thử khẩu khí của Lăng Ngạo, ông ta đã biết không thể nào!
Lăng Ngạo muốn ông ta chết!
Lăng Ngạo hận không thể bóp chết ông ta!
Dưới loại tình cảnh này, ông ta đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, tự nhiên sẽ có sự tàn ác và can đảm!
“Được, lúc này còn muốn diễn kịch sao? Ông là hậu duệ của nhà Nam Cung? Ông sao không nói ông từ 1000 năm trước xuyên đến chứ?”
Lăng Ngạo tức giận rồi!
Coi anh là đứa trẻ lên ba hay sao?
Anh túm chặt cánh tay của Cố Âm, cầm phi đao sắc bén trên tay của Trần An, dùng sức cứa vào cổ tay của Cố Âm!
Tất cả động tác làm ra thông thuận như nước chảy!
Một kích đẹp, ưu nhã, hoàn mỹ không chê vào đâu được!
“Á~! Anh Tiểu Ngạo, hu hu~ Đau quá~! Á!”
Cố Âm hoàn toàn không có ngờ tới!
Máu tươi lập tức bắn ra, giống như hoa lửa cháy rực rỡ!
“Lăng Vân, vậy chúng ta thử xem, xem thử máu của con gái ông có thể mở cánh cửa nhỏ của mộ thất này hay không!”
Vừa dứt lời, sửng sốt không chỉ có Cố Âm, còn là Lăng Vân ở trong mộ thất bên dưới!
Cố Duyên chỉ vào bức tường hẹp giữa Lưu Ly Đỉnh và thang Huyền Hồn chỉ chứa được một người, nói: “Các sư phụ từng nói, cánh cửa nhỏ thông thường được giấu giữa hai cơ quan lợi hại nhất!”
Lăng Ngạo túm cổ tay của Cố Âm nhắm thẳng vào mặt tường đó, bắn vào!
Không phải nói máu của người nhà Nam Cung mở được cơ quan, cánh cửa nhỏ tự động hiện ra hay sao?
Lăng Ngạo tìm không được cơ quan, nhưng mặt tường nhỏ này không lớn, cùng lắm anh dùng máu của con gái Lăng Vân thấm vào toàn bộ mặt tường này đi!
Không khí tràn ra mùi máu tanh, mặt của bức tường hẹp đó lại thật sự rúng động, mở từ dưới lên trên một động phủ, nhíu mày nhìn vào, đó là một cầu thang bằng phẳng lát bằng đá xanh kỳ lạ, dẫn thẳng đến tầng mà Lăng Vân ở, vách tường như mới, nhìn không thấy bất kỳ công tắc nào!
Khi cánh cửa nhỏ bỗng hiện ra trong tầm mắt của mọi người, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ kinh ngạc không phải Cố Âm vậy mà thật sự là con gái của Lăng Vân, mà kinh ngạc tại sao máu của Cố Âm lại có thể mở được cánh cửa nhỏ của nơi này?
Lăng Vân rõ ràng không phải người của nhà Nam Cung!
Trong lúc mọi người sững sờ, một đạo áo choàng màu trắng bỗng vụt qua, Lăng Ngạo thân thể suy nhược chịu sự kinh ngạc trong nháy mắt bị một đạo kình phong cuốn đi!
Nhìn kỹ lại thì thấy một người đàn ông ôn nhuận như ngọc đứng trước mắt.
Ông ta chính là Lăng Vân.
Ông ta dùng sức bóp cổ tay đang không ngừng chảy máu của Cố Âm, dùng khăn tay sạch sẽ giúp cô ta băng bó lại, sau đó ngước đôi mắt phượng yêu mị, nhìn chằm chằm Lăng Ngạo.
Chỉ một ánh mắt đó, bản thân ông ta cũng bị dọa giật mình: “Cậu hai?”
“Tôi không phải Lạc Thiên Lăng.” Lăng Ngạo bước lên một bước, trong tay còn có phi đao dính máu của Cố Âm: “Tôi là con trai của Nghê Tịch Nguyệt!”
Thật hối hận khi không có giết Cố Âm.
Lúc này ba con bọn họ nhận nhau, giữ Cố Ấm lại chính là một tai họa, hận như thế, oan oan tương báo đến khi nào nữa?
Đồng tử không có chút tình cảm nhìn cô gái trong lòng Lăng Vân, chỉ thấy dưới lớp kính, hai mắt cô ta nhắm chặt lại, đã ngất đi rồi.
Lăng Vân hiện nay hiện thân, thân phận của Cố Âm cũng xác nhận rồi, đối với Lăng Ngạo mà nói, đã không có lý do gì để ba con bọn họ thoát được nữa.
“Dẫn theo cô ta, ông không đi được đâu.”
Lăng Ngạo từng bước ép sát: “Trừ phi ông bằng lòng dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của cô ta!”
Lăng Vân nhíu mày, bóp chặt vết thương của Cố Âm: “Đổi như nào?”
Ông ta cẩn thận quan sát, máu ở vết thương không có chảy tự do như trước mà vẫn lặng lẽ rỉ ra, tốc độ tuy chậm, nhưng máu trong cơ thể con người có hạn, còn tiếp tục chảy nữa, cô ta chắc chắn không cứu được.
Tất cả mọi người ở đằng sau Lăng Ngạo đồng loại tiến lên trước một bước!
Binh sĩ rút súng ra, đồng loạt nhắm vào đầu của Lăng Vân!
Lăng Ngạo giống như một vương giả, từ trên cao nhìn đôi ba con này, nói: “Ông biết tôi bất luận như thế nào sẽ không để ông sống rời khỏi đây đâu. Ân tình của tổ tiên tôi mãi ghi nhớ trong lòng, trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã báo thù hết rồi, cũng bị sự vô sỉ sau này của ông ta mà hết rồi! Ông nội tôi nuôi lớn con gái của ông, vì ông giữ lại một tia huyết mạch! Lăng Vân, nhà họ Lạc chúng tôi không nợ gì ông cả!”
Từ từ nâng chiếc phi đao nhỏ có dính máu của Cố Âm, Lăng Ngạo phóng đi, nhắm vào giữa nhân tâm của Lăng Vân!
“Tôi cho ông thời gian 30 giây suy nghĩ, nói cho tôi biết, ông năm đó rốt cuộc lấy cái gì uy hiếp mẹ của tôi! Ông nói rõ ràng, tôi cứu sống cô ta!”
Không nói, các người cùng nhau chết đi!
Lăng Ngạo giao nhiệm vụ tính giờ cho Trần An: “30 giây sau ông ta nếu như không có phản ứng, phi đao của tôi, súng của các cậu, đều có thể bắn ra!”
Trần An: “Vâng!”
Sắc mặt của Lăng Vân thay đổi!
Thời gian từ từ trôi qua, các chiến sĩ giơ súng đồng loạt nhắm chuẩn vào Lăng Vân!
Nhất là khi nghe Lăng Ngạo nói đến mẹ của anh là Nghê Tịch Nguyệt, lại nghe thấy Lăng Ngạo nói Nghê Tịch Nguyệt bị Lăng Vân uy hiếp, các chiến sĩ càng vô cùng tức giận mà không thể trút ra được!
Chẳng trách người như Bệ hạ suốt đời không lấy vợ, chẳng trách người như Nguyệt Nha phu nhân cả đời không gả đi, chẳng trách cậu tư trước mắt cả người toát ra bá khí vương giả áp đảo chúng sinh!
Trần An bỗng lên tiếng: “Tám, bảy, sáu, năm, bốn…”
“Đợi đã, tôi nói!”
Lăng Vân cắt ngang lời của Trần An, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện hơi thở của Cố Âm càng lúc càng yếu!
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
31 chương
42 chương
99 chương
78 chương
138 chương