Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 382: THIÊU ĐỐT Trong lòng Cố Duyên biết bên cạnh đã có một nửa là người của Lăng Ngạo rồi. Vì cô đã trao đổi với anh trước, tất cả người của anh đều sẽ đeo một sợi ruy băng màu cà phê trên cánh tay. Mọi người đeo mặt nạ phòng độc lên hết rồi thì càng không nhìn rõ ai là ai. Cũng chính vào lúc này, mười binh sĩ của Lăng Ngạo mở đèn trên đầu mình, hơn mười ánh đèn bao trùm hang động, tầm nhìn lập tức rõ như ban ngày. Cố Duyên nhìn họ, hất cằm lớn tiếng nói với Lăng Ngạo ngoài động: “Chuẩn bị mở mộ rồi! Vào rồi thì phải theo sát, không được tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì bên trong, nhớ rõ!” Đám người Lăng Ngạo nghe rõ, nhìn đám người Nghê Chiến, Trần An. Cố Duyên lùi ra, hỏi một sư phụ: “Dùng thuốc nổ sao?” “Tìm chết à? Bên trong có khí phát cháy, hoặc là có khí độc gì đó, đều không biết được, chỉ có thể đục tay một lỗ nhỏ, đợi bên trong từ từ có tác dụng oxi hóa, đợi tất cả khôi phục lại bình tĩnh, thứ nên cháy đã cháy hết, khí độc cũng tản đi thì chúng ta mới phá nó vào!” Cố Duyên bĩu môi, ra hiệu với người phía sau đồng loạt lùi lại. Ban đầu cô muốn nói đổi hết toàn bộ thuộc hạ của Lăng Vân lúc ở cửa động, nhưng Lăng Ngạo không tán thành. Ý của anh là bên trong hung hiểm vạn phần, làm không tốt thì sẽ chết người. Người của anh anh thế nào cũng không nỡ, giữ lại vài người của Lăng Vân làm đệm lưng, không có gì thì thử cơ quan cũng được Cố Duyên cực kỳ phục tùng dặn dò của anh, cô cũng biết Nghê Chiến lúc này đang ở ngoài động, nhưng cô phân rõ nặng nhẹ. Lặng lẽ đợi khoảng bảy tám phút, cửa huyệt mộ bị bốn sư phụ hợp sức đục một lỗ. Thoáng chốc, tia sáng xanh u ám như sợi tơ bay ra, đẹp đến kinh tâm động phách, lại vô cùng kinh hãi. Cố Duyên sợ hãi lùi lại một bước, nghiêng người tránh đi, nhưng thấy làn sương khói màu xanh ngày càng nhiều, cưỡi làn gió đêm phiêu đãng về phía trên cửa động. Đám người Lăng Ngạo ở ngoài, cũng đã đeo mặt nạ phòng độc, bỗng cảm nhận được từng tia dị thường tràn ngập, mọi người ùn ùn tản ra, kịp thời né tránh. Mọi người yên lặng chờ đợi, một lúc sau, sương khí màu xanh đó nhạt dần, gần như không còn nữa, bốn sư phụ mới trao đổi ánh mắt, vứt một khúc củi vào. Bên trong tối hù, không có ánh lửa sáng lên. Bốn người thở phào một hơi, hợp sức dùng những công cụ Cố Duyên chưa từng nhìn thấy cạy mở phá hoại cổng lớn mộ huyệt! Cố Duyên nhìn nửa bên cổng mộ huyệt, không đành lòng: “Đây cũng xem như văn vật đi, có cần cẩn thận một chút không? Làm xong lắp lại cho họ, đây cũng là cổng lớn nhà họ mà.” Một sư phụ khẽ cười, nói: “Thứ này không đáng giá, bên trong mới đáng giá, lão gia đã dặn dò chúng tôi rồi, thứ bình thường không cần lấy, muốn lấy thì lấy thứ đáng giá!” “Người cũng đã chết rồi, quan tài chính là nhà, nào còn cần cửa gì chứ?” Trang Tuyết bỗng lên tiếng, phì cười, cô ta luôn đứng trong số mười tám người tới, lúc xuống cũng ở phía trước, cho nên Lăng Ngạo ra tay đổi người không đổi tới cô ta. Đợi cổng lớn mộ huyệt bị mở ra hết, mọi người đồng loạt chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu vào huyệt thất! Đường hầm thật dài, tối đen không thấy đáy! Đặc biệt là ánh đèn trên đỉnh đầu họ có thể nhìn thấy tới 60 mét! Ngoài 60 mét vẫn là một mảnh đen kịt, mộ táng này sâu bao nhiêu, thực sự khó nói! Cố Duyên nhìn đường hầm, bỗng nhớ tới đôi mắt Lăng Ngạo, cũng có cảm giác sâu không thể lường như vậy. Mọi người bỗng nhiên không lên tiếng, trái tim run rẩy, Cố Âm bước nhanh tới trước, giữ chặt tay Cố Duyên. Trực giác Cố Duyên là lãnh đạo, nếu xảy ra nguy hiểm mọi người phải bảo vệ cô, cho nên Cố Âm nghĩ, theo cô nhất định rất an toàn. Cố Duyên kinh ngạc nhìn cô ta, lúc muốn giằng ra thì phát hiện cánh tay cô ta thắt ruy băng, ngước mắt lại thấy đôi mắt dưới cặp kính thủy tinh chỗ mặt nạ phòng độc, đôi mắt đó là Tống Vĩnh Nhi? Trong lòng Cố Duyên nhảy dựng! Chuyện nguy hiểm như vậy, mợ chủ sao lại tới? Cô vội lặng lẽ thả Cố Âm ra, chỉ trầm giọng nói: “Theo sát tôi!” Người ở đây, Trang Tuyết đều biết, nếu cô bỗng nhiên kéo một người cùng đi thì nhất định sẽ bị cô ta phát hiện! Cố Âm bị cô trầm giọng nói, nghe lời gật đầu. Trong động mơ hồ có thể nhìn thấy tia sáng màu xanh nhạt nhạt phiêu đãng, còn cho rằng hoàn cảnh bên trong ẩm ướt, lại không nghĩ tới khô ráo tới khó tin. Nhìn con đường dưới chân, một sư phụ lấy quả cầu lò xo trong túi ra, vứt vào cửa động. Quả cầu bật nảy hưng phấn tiến về phía trước trong ánh mắt mọi người. Một quả đi tới, bên trong không có phản ứng gì. Cố Duyên thở phào: “Không có chuyện gì rồi đi?” Sư phụ không đáp, lại lấy một quả vứt ra theo góc độ khác, quả cầu lần này nảy khoảng hai mét, lúc đột nhiên chạm tới mặt đất, đỉnh đường hầm bỗng ập xuống tầng tầng lớp lớp cát bụi. Tốc độ quá nhanh, số lượng quá nhiều! Nếu lúc này bên trong có người thì xoay người chạy trốn cũng không kịp! Hình ảnh trước mắt khiến người ta kinh ngạc biến sắc! “Đất cát giấu trên đỉnh, thường đều thiết kế trên vị trí cửa mộ, một là cảnh cáo kẻ trộm mộ, cơ quan trong mộ này trùng trùng điệp điệp, khuyên chúng ta biết khó mà lui, hai là cũng có ý muốn chôn sống người trộm mộ.” Một vị sư phụ chậm rãi nói, giọng không chút sợ hãi, đủ thấy kinh nghiệm ông ta phong phú. Đợi đất cát ập xuống hết, cửa huyệt mộ bị cồn cát chiếm cứ một nửa vị trí, Cố Duyên cố gắng bình tĩnh, lại thấy bốn sư phụ đã xếp thành đội, bò lên từ trên đất cát ở cửa mộ huyệt, sau khi đạp lên đống cát thì đứng dậy, nói với họ: “Không gian rất lớn, ập xuống nhiều đất đá như vậy, dẫm lên vẫn có thể thẳng lưng đi.” Cố Duyên nhìn Cố Âm, lại nói: “Đều xếp thành đội, bò lên cồn cát, dẫm lên tiến về phía trước!” Tay chân Cố Duyên vô cùng lưu loát, thoáng chốc đã bò lên, cô vươn tay đón Cố Âm, lại tốn chút sức lực mới kéo cô ta lên, tiếp đó là Trang Tuyết, sau đó là thuộc hạ và chiến sĩ. Lăng Ngạo lúc này cuối cùng cong môi, đứng dậy khỏi nền cỏ, ưu nhã nhảy vào trong động, dưới sự tiếp ứng của các chiến sĩ bò lên cồn cát ở cửa huyệt mộ, một hàng người nối đuôi nhau vào, mở đèn tiến về phía trước. Trong toàn bộ đường hầm, người của Lăng Ngạo chiếm hơn một nửa. Mọi người yên lặng đi tới, lính đặc chủng được huấn luyện bài bản đương nhiên lấy chuyện phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, chỉ quan tâm đi đường, không màng tới gì khác. Mà Cố Âm theo Cố Duyên đi ở phía trước, bỗng kích động nhìn bức bích họa đẹp tuyệt vời xuất hiện trên tường bên phải, dài tới mấy mét, sắc thái diễm lệ! Trên bích họa tường thuật rất nhiều chuyện, như ghi chép một đoạn lịch sử nào đó. Cố Âm kinh thán kỹ nghệ mỹ thuật của người cổ đại ngàn năm xưa, không nhịn được giơ tay khẽ vuốt ve bức họa. Chính vào lúc này, nơi bị cô ta vuốt ve bỗng nổi lên đốm lửa, hung mãnh lan rộng bốn phương tám hướng, lửa hừng hực mang theo nhiệt độ khó có thể chịu đựng, thiêu đốt mỗi người trong đường hầm!