Truyện hôn là nghiện
Chương 370
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 371: LÒNG BÀN TAY
Màn đêm hỗn loạn, mây đen che khuất ánh trăng.
Cuối cùng nhóm người Lăng Ngạo đã chạy đến căn nhà mới thuê, chỉ thấy dưới ánh trăng vắng vẻ, Tống Vĩnh Nhi và Trần Tín không ngừng đi qua đi lại, lo lắng không yên.
Đến cổng sân, Lăng Ngạo đẩy hàng rào gỗ trắng sang một bên, gió biển mang theo vị mặn phả vào khiến đầu óc trở nên minh mẫn hơn.
“Bé ngoan!”
Anh sải bước lớn về phía cô, nhìn thấy cô bất an đợi anh như vậy, trong lòng anh càng thêm tự trách!
“Ông chú!”
Cô kìm lòng không được mà bật khóc, nhìn thấy bóng dáng thon dài của anh trong tầm mắt, nước mắt cô tự dưng rơi xuống!
Cô không quan tâm gì hết nữa, nhào vào lồng ngực anh, sau gáy còn lưu lại hậu quả của việc anh ra tay tàn nhẫn với mình, lúc cô quanh quẩn ở đây không biết đã mắng anh bao nhiêu lần, cũng không biết cầu nguyện cho anh bao nhiêu lần, mà bây giờ cô chỉ cần ôm anh một cách chân thật, từ tốn và chặt chẽ như vậy thôi!
Tống Vĩnh Nhi chỉ muốn anh sống sót, có hơi ấm và thực sự tồn tại!
Lăng Ngạo đau lòng ôm cô vào lòng, anh biết bây giờ đã hai giờ sáng rồi, hại cô lo lắng cả đêm, là lỗi của anh.
“Tôi xin lỗi, bé ngoan, tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau!”
Anh nhỏ giọng xin lỗi hết lần này đến lần khác, lời nói của anh phảng phất triền miên như gió biển, đầy quyến rũ.
Tống Vĩnh Nhi nghiến răng, đột ngột đẩy anh về phía sau, dưới ánh đèn đường cô ngang ngược hất cằm, trợn mắt nhìn anh!
Trong lòng Lăng Ngạo liền căng thẳng!
Cô đưa tay lên, lau mạnh hai hàng nước mắt, xoay người nhanh chóng lao về biệt thự như một con gió lốc!
“Bé ngoan!”
Lăng Ngạo sải bước đuổi theo, bọn người Trần An cũng theo lo lắng đi theo, đến sân anh ta nói với Trần Tín hai câu rồi nhanh chóng dẫn lính đặc công vào nhà.
Biệt thự có hai tầng, bài trí rất đẹp mắt, hầu như phòng nào cũng có cửa sổ để nhìn ra biển cách đó không xa.
Bãi cát mềm mịn càng trở nên óng ánh dưới sự vuốt ve của sóng biển, những chú tôm cua dễ thương vẫn đang nô đùa đuổi bắt nhau, vài lính đặc công đang cầm ống nhòm lặng lẽ quan sát, tất cả đều mỉm cười nhìn phong cảnh xinh đẹp này, lẳng lặng tận hưởng thời khắc đẹp đẽ này.
Dáng người Lăng Ngạo cao lớn, bước chân rất lớn, anh đi theo sau Tống Vĩnh Nhi lên lầu hai, mắt thấy sắp bắt được cô rồi thì cô đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh khiến anh đứng im không dám nhúc nhích!
Cô hung dữ nhìn anh, anh mỉm cười dè dặt: “Bé ngoan! Tôi nhớ em!”
Cô nghiến răng, nhanh như chớp xoay người chạy như bay vào phòng, khi Lăng Ngạo sải bước đuổi đến thì cửa phòng vừa lúc đóng lại!
Anh vội vàng vặn nắm cửa, nhưng đã chậm một bước, cô đã khóa cửa phòng thành công!
Lăng Ngạo bất lực đập cửa: “Bé ngoan!”
Bên trong không để ý đến.
Anh có chút mệt mỏi dựa vào cánh cửa, đưa tay lên nhìn lòng bàn tay phải của mình.
Hôm nay anh đã dùng bàn tay này để đánh người phụ nữ mình yêu, đánh cô ngất xỉu.
Lăng Ngạo hung hăng trừng mắt nhìn, lấy tay trái đánh tay phải, vừa đánh vừa mắng: “Dám ăn hiếp bé ngoan của tao, xem tao đánh mày này!”
Đúng lúc này, từ cửa phòng đối diện vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Lăng Ngạo nhìn sang thì thấy Cố Âm đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa phòng, nghiêng đầu, nháy mắt với Lăng Ngạo: “Anh tiểu Ngạo, anh thật đáng yêu!”
Lăng Ngạo đỏ tai, xoay lưng lại.
Cố Âm lại nói: “Anh tiểu Ngạo, chị dâu không quan tâm anh nữa rồi, có cần em giúp gì không?”
Lăng Ngạo không lên tiếng.
Ở hành lang bên kia, giọng nói của Thanh Ninh đột ngột truyền đến: “Vợ chồng người ta giận dỗi nhau là chuyện bình thường, không liên quan gì đến cô. Nếu cô thực sự muốn giúp đỡ thì bịt tai không nghe rồi tiếp tục đi ngủ đi! Còn nếu cô muốn giúp thêm rối thì đến đây, giúp anh họ tôi gõ cửa đi, đợi Vĩnh Nhi ra đây thật thì cô ấy lại cãi nhau với anh họ nữa, tất cả đều là công lao của cô đó!”
Thanh Ninh vừa nói xong, Cố Âm có chút sợ hãi, lè lưỡi nói: “Xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy, chúc ngủ ngon!”
Cô ta đóng cửa phòng lại, cũng không đi ra nữa.
Thanh Ninh trừng mắt nhìn Lăng Ngạo, chậm rãi đi tới, đẩy Lăng Ngạo ra rồi nói: “Cố Âm có ý với anh, anh bị mù à? Anh lại còn nói chuyện với cô ta!”
Lăng Ngạo ù ù cạc cạc: “Anh nói chuyện với cô ta khi nào?”
Hơn nữa còn nói Cố Âm có ý với anh? Đây là ai nói vậy?
Thanh Ninh nháy mắt với Lăng Ngạo, sau đó nói rất khẽ: “Phụ nữ sẽ ghen đó, chỉ có như vậy, bé ngoan nhà anh mới mở cửa cho anh vào! Đồ ngốc!”
Lăng Ngạo liền hiểu ra.
Anh có chút khó xử nhìn chằm chằm cánh cửa, nói: “Thực ra, Cố Âm và bé ngoan có một số điểm giống nhau, cô ấy…”
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa trước mặt anh đã mở ra.
Thanh Ninh cười trộm, nhìn Tống Vĩnh Nhi đang tức giận, lại nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Lăng Ngạo, cô ta xua tay: “Được rồi! Hai người nói chuyện đi!”
Thanh Ninh thong thả rời đi, trước khi rời đi không chút dấu vết liếc nhìn cửa phòng Cố Âm một cái.
Khoảnh khắc này, lầu hai rất yên tĩnh.
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, ánh mắt càng ngày càng hung tợn, không chỉ vậy, khuôn ngực nhỏ nhắn đầy đặn của cô cũng phập phồng lên xuống: “Nói đi! Cố Âm có vài phần giống với em, cô ta còn gì nữa?”
Hai mắt Lăng Ngạo sáng lên, anh nhanh chóng siết chặt vai cô, nửa ôm cô vào lòng, xác nhận rằng cô không thể thoát ra được, sau đó mới vào phòng đóng cửa lại.
Tống Vĩnh Nhi giãy ra, anh lại ôm chặt.
Gắt gao ôm chặt, chết cũng buông tay!
“Cố Âm gì chứ! Ở trong mắt tôi, cô ta cũng không sánh được một sợi tóc của em! Cho dù có vài phần giống em thì chẳng qua cũng chỉ là bắt chướt theo mà thôi, cô ta không đẹp bằng một phần của em nữa! Cuộc đời này tôi không phải thua trên bàn tay nhỏ bé của em sao? Nếu em thực sự không mở cửa cho tôi thì tôi sẽ đứng ở cửa đợi, cho dù có biến thành pho tượng cũng phải đợi em. Tôi mới không bị oanh oanh yến yến gì đó tùy tiện bắt mất đâu. Người ta giống như phiên vân phúc vũ vậy, một khi nhận định chủ nhân thì sẽ trung thành đến chết .”
Con sói đen tối nào đó nói hai ba câu liền đánh trúng chổ hiểm của cô, làm cho cơn tức giận của Tống Vĩnh Nhi dịu lại. Con ngươi đen nhánh của Lăng Ngạo nhìn thấy khóa miệng Tống Vĩnh Nhi thì hơi nhếch lên vui vẻ thì ôm cô vào lòng, dỗ dành cô. Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lặp đi lặp lại: “Để tôi nghiên cứu xem, bàn tay trắng nõn mềm mại này có bí mật gì mà khiến trái tim tôi đều nằm hết trên cái tay này vậy.”
Tống Vĩnh Nhi cười khúc khích.
Quay người lại, muốn cùng anh nghiêm túc thảo luận về việc bị anh đánh ngất xỉu, nhưng anh lại cúi đầu như cún con xoa xoa gáy cô, cưng chiều: “Bé ngoan! Tôi biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa! Xin em tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội nhé!”
Vừa nói, anh vừa ôm cả người cô vào lòng, giở trò đồi bại: “Nếu em không đồng ý tha thứ cho tôi thì tôi sẽ dùng cách của mình để xin em tha thứ, em đừng có hối hận đó!”
Bàn tay to nóng bỏng dọc theo eo cô di chuyển lên trên, dọa Tống Vĩnh Nhi liên tiếp lui về phía sau!
Vừa xấu hổ vừa bực mình, cuối cùng cô cũng biết thế nào gọi là đàn ông không xấu, đàn bà không yêu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương