Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 361: RẤT GIỐNG Giọng của Lăng Vân rất nhẹ nhàng, nói một cách rất nghiêm túc. Cố Duyên thấy vậy, đôi mắt đảo nửa vòng, nói: “Không phải trong nhà của chú có ba người con trai sao?” Cô chỉ cảm thấy tò mò, con trai của Lăng Nguyễn đều là cháu trai ruột của Lăng Vân, nhà họ Lăng của ông ta cũng được xem như là con cháu đầy nhà, vậy tại sao lưu lạc đến mức phải tìm người khác mang thai hộ, làm thụ tinh ống nghiệm? “Haha” Lăng Vân lại bật cười, đưa tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duyên, nhìn cô giống như một bảo bối: “Những anh em họ kia của cháu đều là những kẻ bất tài, sao có thể so sánh với con chứ?” Cố Duyên trầm mặc. Lăng Vân lại nói: “Không phải ta không cho bọn họ cơ hội, điều ta muốn từ trước đến bây giờ chỉ có một mình Nguyệt Nha mà thôi. Mà sự thực mấy năm nay đã chứng minh, ba đứa con trai kia, bao gồm cả Lăng Nguyễn đều không được. Ta muốn có được một đứa trẻ kế thừa tất cả những thứ của ta, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần đứa trẻ này thanh khiết, thông minh, mang trong mình dòng máu của nhà họ Lăng, và có thể thừa hưởng tất cả những gì tốt nhất của nhà họ Lăng, ví dụ như con.” Cố Duyên nghiêng đầu, dáng vẻ hiểu mà cũng không hiểu nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, biểu cảm vô cùng tập trung. Mà dáng vẻ không có dã tâm này của cô khiến Lăng Vân rất hài lòng. Ông ta nhìn chằm chằm vào vết thương bị cô cắn đến mức chảy máu ở trên cánh tay, cười nói: “Đây là món quà gặp mặt mà con tặng cho ba của mình sao. Vết sẹo này sẽ lưu lại cả đời.” Cuối cùng cô cũng không lựa chọn uống thuốc tránh thai. Sau khi trở về phòng, cô đóng cửa lại sau đó tự mình thử, cho dù là hoa tai bằng ngọc trai hay là vòng tay bằng đá mặt trăng đều đã thoát khỏi mọi tín hiệu, trở thành những đồ trang trí thực sự. Xem ra, trên hòn đảo này, những thiết bị có tín hiệu được che đậy, giống như lần trước lúc cô đi thi nữ quan của cung đình, toàn bộ tín hiệu của phòng thi được che đậy, ngay cả điện thoại cũng không dùng được. Trong tình huống này, Lăng Vân nên hoàn toàn tin tưởng cô. Chỉ là, cô phải làm thế nào để truyền những tin tức mà cô biết được ra ngoài một cách an toàn? Mở cửa sổ ra, cô dựa vào tường nhìn cảnh tượng bên ngoài, phòng của cô vẫn có thể ngắm cảnh, nhìn thẳng ra hồ, phong cảnh vô cùng đẹp. Nếu như có thể có một con thiên nga xinh đẹp, còn có một đàn cò trắng thuần chủng thì cái hồ này sẽ trở nên sống động. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bên ngoài của sổ dâng lên một thứ gì đó màu xanh, cô thò đầu ra nhìn, chỉ nhìn thấy một con cá sấu to, dài khoảng 2m, đã bò lên trên mặt hồ, ở góc tường của cô đang há miệng rất to! Những chiếc răng trắng tinh, xinh đẹp kia giống như cơn ác mộng đâm vào mắt của Cố Duyên! Cô dám chắc nếu như cửa sổ thấp hơn nửa mét, con cá sấu kia chắc chắn sẽ bò vào, dễ dàng nhai cơ thể nhỏ bé của mình nát thành tương! Cô che miệng, kiềm chế để không hét lên, vội vàng đóng chặt cửa sổ lại! Thật đáng sợ, thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này! Ban đêm im ắng, ánh trăng mờ ảo bên vành cửa sổ. Những cánh hoa tử vi xinh đẹp giống như bóng ma dưới ánh trăng. Một tiểu đội tác chiến của Hộ quốc quân đã lặng lẽ đột nhập vào chốn thơ mộng thần tiên này. Lúc chuông cửa vang lên, Trần An và những người khác đang vây quanh màn hình LCD để quan sát. Đã có chuyện giả đại tá lần trước nên lần này không ai dám xem nhẹ. Khúc Thi Văn cau mày nói: “Sau lần đó, không phải cung Tử Vi đã bố trí một tiểu đội tác chiếc âm thầm bảo vệ sao, những người này có thể đến gần có lẽ đã vượt qua được một tầng bảo vệ.” Trần An đang do dự, Nghê Chiến đã xuất hiện trong màn hình LCD, bước nhanh về phía trước, mở cửa biệt thự. Lúc Nghê Chiến đích thân dẫn một vị trưởng bối đi vào, Khúc Thi Văn ngạc nhiên, gần như thốt lên: “Tướng quân Kiều Âu!” Trần An không dám sơ ý, vội vàng ấn chuông, thông báo cho vợ chồng Lăng Ngạo có khách quý đến. Lúc vợ chồng Lăng Ngạo đi xuống tầng để tiếp khách, đã nhìn thấy Khúc Thi Văn đang rót trà cho mấy người ngồi ở trên sofa. Thực ra Lăng Ngạo không muốn gặp vị khách này. Anh cảm thấy chuyện nhận người thân là một chuyện rất phiền phức. Sau khi cự tuyệt, không muốn đi xuống tầng, Tống Vĩnh Nhi vẫn ở bên cạnh cười anh: “Không phải anh nói bên kia không có một chút động tĩnh gì sao? Bây giờ có động tĩnh rồi, sao anh không bắt đầu đi?” Lăng Ngạo không nói gì. Nhưng, Tống Vĩnh Nhi đã ở cùng với anh trong một khoảng thời gian dài, cũng nhìn ra được sự đắc ý sâu trong mắt của Lăng Ngạo. Cô cố ý chọc cười anh, nói: “Quan hệ thân thiết như vậy, anh thật sự không muốn nhận?” Lúc này, Nghê Chiến lại đích thân lên mời anh, còn nói: “Ông nội Kiều mang quà đến cho anh! Chỉ đích danh phải gặp anh! Ông ấy muốn lên tầng nhưng em đã ngăn lại, dù sao cũng là trưởng bối!” Lúc này trong lòng Nghê Chiến vô cùng kích động, nếu như sự xuất hiện của Kiều Âu có thể có lợi cho việc bí mật điều tra Hoa Kỳ Quốc của bọn họ, vậy thì việc cứu Cố Duyên như hổ mọc thêm cánh! Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nghê Chiến, Lăng Ngạo mới đưa tay lên đặt bên môi, khẽ ho một tiếng. Dáng vẻ bất đắc dĩ, anh ngồi trên xe lăn, còn kiêu ngạo muốn Tống Vĩnh Nhi đẩy anh xuống, ý tứ là: Không phải là anh tự mình đi xuống mà là anh bị đẩy xuổng. Nghê Chiến nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của con cáo già này, thật sự cảm thấy ngứa mắt! Tống Vĩnh Nhi cũng rất phối hợp, mỉm cười đẩy anh đi vào thang máy. Nghê Chiến cũng cùng đi vào thang máy, cửa thang máy vừa mới đóng lại, Tống Vĩnh Nhi đã bật cười nói: “Cái đồ chết cũng cần mặt mũi!” Lăng Ngạo không để ý, vui vẻ nhướng mày. Lúc cửa thang máy mở ra, Nghê Chiến đã lao ra: “Ông nội Kiều! Anh cháu đến rồi!” Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn một chỗ trong phòng khách, đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn chằm chằm về phía Lăng Ngạo! Ông ta nhìn thấy Lăng Ngạo, vô cùng ngạc nhiên, giống như một con hổ đói lao đến, hai tay run rẩy ôm lấy mặt Lăng Ngạo, cẩn thận nhìn anh từng chút từng chút một. “Giống, thật sự rất giống, quá giống!” Đôi mắt của Kiều Âu sáng rực lên, vô cùng kích động ôm Lăng Ngạo vào lòng: “Ngạo! Ta là ông nội ba của cháu!” Kiều Âu nói xong, vị tướng quân mình đồng da sắt lúc này vành mắt đỏ ửng, lông mi ươn ướt! Lăng Ngạo khẽ thở dài, anh biết mà, nhận người thân là một chuyện rất phiền phức. Tống Vĩnh Nhi cảm thấy vô cùng cảm động, cũng không quan tâm Lăng Ngạo có biểu hiện thái độ của mình không, ngược lại cô lại gọi trước: “Ông ba!” Kiều Âu sững sờ, sau đó nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi, khẽ cười: “Cháu là vợ của Ngạo?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi ửng đỏ, khẽ gật đầu. “Cố Âm ra mắt anh Ngạo, ra mắt chị dâu!” Lúc này, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến, mọi người quay đầu qua liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước sofa, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Đặc biệt là tròng mắt đen trắng rõ ràng, mang đến cảm giác hoạt bát, thông minh rất giống với Tống Vĩnh Nhi. Vợ chồng Lăng Ngạo vô cùng ngạc nhiên. Lúc Tống Vĩnh Nhi vẫn còn mơ hồ, Lăng Ngạo đã nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi, đặt lên môi hôn một cái. Cũng không quan tâm đến việc xung quanh có trưởng bối hay không, anh chỉ muốn xoa dịu cảm giác bất an của cô gái nhà anh: “Bé ngoan của chúng ta vừa thông minh, lại xinh đẹp, độc nhất vô nhị.”