Đại não hỗn loạn một mảnh, cả người Tống Vĩnh Nhi đều mơ màng. Trên môi có một cảm giác ấm nóng truyền đến, giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng mổ vào. Lý trí vừa muốn quay trở về, có một bàn tay từ từ đến gần khuôn mặt cô, sau đó khép đôi mắt của cô lại. Hương thơm lạnh nhạt của hoa Tử Vi, quanh quẩn ở chóp mũi, đó là từ trên người đàn ông tỏa ra. Cô hoảng hốt muốn đẩy cánh tay đi nhưng lại phát hiện thấy thân thể này so với Mạnh Tiểu Long còn cao lớn và khỏe mạnh hơn. Cô cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng bàn tay kia vững vàng khóa cô lại, khiến cô không thoát ra được. Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ lại nụ hôn nửa năm trước ở hồ chứa nước Thanh Thành. Nói là hôn, cũng không phải. Anh ta rõ ràng là đang hô hấp nhân tạo cho cô. Mãi cho đến khi có cơn đau đơn nhẹ ập tới lúc này cô mới dùng sức nghiêng đầu lại, lông mày nhíu chặt, miệng mở rộng giống như ăn phải một thứ đồ gì đó rất cay. Lăng Ngạo dùng ánh mắt yêu thương nhìn cô, ân cần nói: “Cắn em bị thương rồi sao?” Cô thẹn quá hóa giận đẩy anh ra, bản thân chạy đến trên ghế salon cách anh hai mét, tức giận nói: “Lưu manh! Sắc lang! Khốn kiếp!” Cô có lòng tốt dìu anh xuống ăn tối, anh lại thừa cơ lợi dụng cô! Người này nhất định là đang xấu hổ! Lăng Ngạo lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không thèm phản đối, ánh mắt yếu ớt nhìn đôi môi của cô, dường như vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn: “Nhưng vừa rồi không phải em rất hưởng thụ sao?” “Tôi.” Tống Vĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi quay người, sải bước rời đi. Còn một mình anh lẻ loi ngồi trong thư phòng, nhíu chặt lông mày suy nghĩ sâu xa, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang bị bóng đêm dần dần nuốt chửng, nhìn về phía ánh trăng xa xa ảm đạm, cuối cùng anh nhấc điện thoại di động lên, gửi cho Trần Tín một chữ. Dưới lầu… Điền Thi Thi đã đợi rất lâu nhưng cũng không đi lên làm phiền. Còn tưởng rằng thời gian kéo càng dài thì tình cảm của Cậu Tư và cô Tống sẽ càng sâu đậm, không ngờ cô Tống không những một mình đi xuống, mà sau khi xuống còn một ăn mình ăn cơm trước, cũng không đợi Cậu Tư, cô ăn như hổ đói. Tống Vĩnh Nhi bưng bát đũa lên, điên cuồng càn quét thức ăn. Cô còn nhớ rõ vừa rồi Lăng Ngạo nói rằng anh ta rất đói bụng. Cho nên, cô chính là cố ý, cố ý đem một bàn thức ăn tinh xảo dùng đũa chọc cho rối loạn, còn bản thân ăn một lượng lớn đồ ăn, một chút không không muốn để lại cho anh ta. Một chén canh vào trong bụng nhưng Tống Vĩnh Nhi vẫn cảm thấy khó chịu. Rõ ràng ăn nhiều đồ như vậy, chua ngọt mặn cay mùi vị gì cũng đều có nhưng lại không thể nào che giấu được mùi vị hương hoa Tử Vi trong miệng người đàn ông kia. Sờ chiếc bụng đã no căng tròn, một lúc lâu sau cô mệt mỏi nhìn Điền Thi Thi: “Chị Thi, cậu Tư bình thường thích uống trà hoa Tử Vi sao?” Điền Thi Thi sửng sốt một chút, cũng không hiểu: “Có chuyện gì vậy?” “Có phải không?” “Không có.” “Vậy bánh hoa Tử Vi thì sao?” “Không có.” “Tại sao có thể như vậy?” Nhận được câu trả lời như này, vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi trở nên mất mát, ủ rũ cụp đầu ngồi yên một chỗ giống như một quả bóng bị xì hơi. Điền Thi Thi cười cười, nói: “Toàn thân cây Tử Vi đều là bảo vật. Hoa Tử Vi sắc nước uống có thể thanh nhiệt giải độc, giảm đau tiêu sưng, lưu thông máu, cầm máu; rễ Tử Vi có thể trị đau nhức, giải độc; lá Tử Vi chữa bệnh kiết lỵ; hạt giống có thể làm thuốc trừ sâu tự nhiên, có thể đuổi côn trùng có hại. Có điều, Tử Vi có tác dụng lớn như vậy cậu Tư có cần hay không lại là chuyện khác.” Nói bóng nói gió, vẫn là Cậu Tư không sử dụng hoa Tử Vi để ngâm nước uống, là bởi vì không cần thiết. Tống Vĩnh Nhi không ngờ Điền Thi Thi hiểu biết nhiều như vậy, ánh mắt nhìn Điền Thi Thi có chút sùng bái, nhưng cũng nghi ngờ nhìn cô ta: “Vậy tại sao hương hoa Tử Vi lại xuất hiện trong miệng? Chẳng lẽ là hương thơm từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào khiến cho miệng lưỡi của anh ta đều có mùi hương?” Vừa dứt lời, khuôn mặt Điền Thi Thi liền trở nên kích động. Cô ta giống như thiếu nữ mới yêu gặp được người trong lòng của mình bấy lâu nay, chắp tay trước ngực đặt ở dưới cằm, hai mắt cô ta sáng lên nhỏ giọng nói: “Cô, cô, cô, cô và Cậu Tư Kiss???” Tống Vĩnh Nhi ngây ngốc nhìn cô ta, bỗng nhiên ý thức được mình vừa mới nói điều gì. Một chữ xấu hổ thật to rơi từ trên trời xuống! Trực tiếp rơi thẳng vào đầu Tống Vĩnh Nhi! “Tôi, tôi tôi tôi không có!” Cô đứng bật dậy, nhìn bộ dạng Điền Thi Thi như vậy, có chút sợ hãi lùi về sau hai bước” “sao lại kiss chứ? Anh ta ác miệng như vậy, không phải, không phải, không có!” Cô gái nhỏ liên tục khoát tay không ngừng lùi lại phía sau, trong lúc đó vô tình đụng phải thứ gì đó. Nghiêng người quan sát, thấy đôi mắt thâm sâu khó lường của Lăng Ngạo đang nhìn chằm chằm lên người cô! Đổ mồ hôi! Không đến mức xui xẻo như vậy chứ, anh ta đến đây từ lúc nào rồi? Trần Tín đẩy Lăng Ngạo về sau một bước, khẽ mỉm cười nói: “Cô Tống, có va vào đâu hay không?” Tống Vĩnh Nhi lắc đầu, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mang theo một chút không vui: “Thế nào? Hôn cùng tôi cảm thấy bẩn thỉu sao? Có cần phải phũ nhận sạch sẽ như vậy không?” Lôi thần ơi, đánh chết người đàn ông này đi! Tống Vĩnh Nhi có cảm giác muốn chui xuống đất, nhưng lại đau khổ vì không có năng lực làm điều đó! Tống Vĩnh Nhi vô thức lấy tay bịt miệng mình lại, sau đó lại buông ra, cô nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt hun dữ: “Anh nói không biết xấu hổ sao? Anh là đồ lưu manh! Đồ hỗn đản! Đồ hạ lưu! Vô sỉ!” “Miếng ngon dâng lên đến tận miệng, vùa thơm vừa mềm, tại sao tôi lại không ăn?” “Anh, anh anh anh…!” Anh nhíu mày, con mắt lóe sáng cực kỳ vô tội, bối rối nhìn cô nói: “Tôi chỉ tàn tật ở nửa dưới thôi, nửa trên lại không có vấn đề gì!” Oanh! Tam quan của Tống Vĩnh Nhi cứ như vậy bị anh nghiền nát! Cô siết chặt nắm đấm đi đi lại lại mấy vòng, ấm ức trong lòng thật lâu không có cách nào thoát ra được. Vũ trụ nhỏ dường như muốn nổ tung, cô vẫn không có cách nào trút giận được lên anh ta. Bởi vì, anh luôn luôn giả heo ăn thịt hổ như thế, chỉ cần hơi sơ ý một chút, cô liền trở thành kẻ đầu sò bắt nạt người tàn tật. Không thể chịu đựng được! Trần Tín có chút đồng cảm khi nhìn Tống Vĩnh Nhi phát điên như vậy, anh ta cúi đầu hướng Lăng Ngạo nói: “Cậu Tư, cô Tống có vẻ không được tốt!” Lăng Ngạo lại hơi nghiêng đầu, thưởng thức dáng vẻ phát điên của cô, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh: “Ừm!” Đợi đến khi Tống Vĩnh Nhi rốt cục cũng ổn định lại tâm trạng của mình, đang lúc không có ý định cùng anh so đo thì bên tai truyền đến một giọng nói ẩn ý: “Thật sự là đáng tiếc.” Tống Vĩnh Nhi phớt lờ anh, bước nhanh chân muốn đi lên lầu! Ở cùng một chỗ với anh ta thì không bằng lên lầu với Trân Trân! Ai ngờ, người đàn ông nào đó lại có chút vô sỉ mở miệng nói: “Lúc sáng ở nhà họ Tống ăn bát trứng luộc đường đỏ kia có lẽ là nên ăn cùng với em. Tôi ăn trứng gà, em uống nước đường đỏ, có lẽ như vậy triệu chứng hành kinh sẽ khá hơn một chút.” Tống Vĩnh Nhi đang bước trên bậc thang, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: “Thời gian hành kinh, triệu chứng? Tôi sao?” “Chẳng lẽ không phải?” Lăng Ngạo nhìn cô, nói tiếp: “Vừa rồi sau khi em rời đi, tôi lên mạng tra rất nhiều tài liệu mới khẳng định nguyên nhân dạo này em hay nóng nảy là bởi vì…đến kỳ kinh nguyệt!”