Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 335: CHỈ CẦN NGƯỜI NÀY SỐNG THÔI Một tiếng hét thảm vang lên, máu đỏ tươi theo lòng bàn tay Lăng Ngạo dần dính lên tay Tống Vĩnh Nhi. Lăng Ngạo nhíu mày, tay dùng sức đánh mạnh vào sau ót của Đại tá giả, hắn ta liền hôn mê đi! Thấy bầu không khí đại sảnh ngày càng khẩn trương hơn, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ cần người trong tay còn sống, những người còn lại, không cần giữ lại.” Nhánh phân đội này nguyện vượt qua biển lớn thay Bạch Ly Mạt làm loại chuyện này, chắc chắn là rất được anh ta tin cậy. Tương lai nếu hai nước khai chiến, chẳng lẽ còn phải giữ lại mạng của bọn họ, để họ đến giết hại người dân Ninh Quốc? Thiện lương, từ ngữ tốt đẹp đến dường nào. Nhưng chuyện làm mất lòng người kị nhất là bỏ dỡ giữa chừng! Đầu óc Tống Vĩnh Nhi choáng váng, không kịp phản ứng lại ý của Lăng Ngạo, nhưng Lăng Ngạo đã áp đầu cô vào lòng anh. Cô chỉ có thể thấy hoa văn chìm màu đen trên áo sơ mi màu bạc của anh, giống như là hình gân lá của hoa tường vi, tinh xảo ẩn giấu cao quý. Nhìn lên trên, chiếc cằm trắng của anh giống như điêu khắc, xúc cảm trơn bóng như ngọc, người đàn ông này, dù nhìn từ góc độ nào đều…Đẹp trai! “Nằm úp xuống!” “Cậu Nghê!” Cũng chính nháy mắt này, Trần An đá một cú vào gối của binh lính đang chỉ súng vào anh ta, đầu súng bị lệch đi, anh ta nhân cơ hội ôm Nghê Chiến ngồi xuống! Trần Tín trong giây phút này, túm được Hạ Thanh Ninh lôi cô ta lại! Tống Vĩnh Nhi chỉ nghe thấy vài tiếng pằng pằng, hơn mười tiếng, ngày càng nhiều tiếng gió gào thét! Lăng Ngạo vẫn luôn ôm cô vào lòng bảo vệ cô, cô muốn liếc nhìn một cái qua khuỷu tay anh, lại bị áp càng chặt vào lòng: “Ngoan! Rất nhanh thì ổn rồi.” Bên phía nhà bếp, Khúc Thi Văn bỗng nhiên mở cửa ra, Cố Duyên bị dọa sợ muốn cùng ra ngoài, Khúc Thi Văn quay đầu nói với cô ấy: “Đừng nhìn!” Chị ấy đóng cửa, cũng nhốt Cố Duyên ở bên trong! Nhanh nhẹn xông về phía trước giúp bọn Trần An đang không biết làm gì, bỗng cửa nhà bếp lại mở ra, Cố Duyên đứng ở cửa, nhìn cảnh máu me bên ngoài, khóc nhào về phía Nghê Chiến: “Cậu Nghê!” Nghê Chiến đang ngồi xổm dưới đất lật xác của những binh lính kia cùng Trần Tín, có hai người còn thở, bị Trần An trực tiếp dùng phi đao nhỏ đâm xuyên qua yết hầu! Trên sàn nhà, chỗ nào cũng có não vỡ tung, máu thịt bay tung tóe, còn có miệng sùi bọt mép, hình ảnh máu me, ghê tởm! Ngay cả Nghê Chiến cũng muốn ói, nhưng số người quá nhiều, anh ta không hỗ trợ bọn Trần An thì họ nhất định bận đến chết. Hậu cung thật ra có người xử lý chuyện này, nhưng những người đó, trước giờ không được phép vào tiền viện. Tống Vĩnh Nhi vẫn bị Lăng Ngạo che chở trong lòng, còn Cố Duyên đã không màng tất cả chui vào lòng Nghê Chiến! Bàn tay nhỏ trắng noãn ôm chặt anh ta, Cố Duyên nức nở khóc: “Hu hu làm em sợ muốn chết, anh có sao không? Có bị thương không?” Nghê Chiến ôm cô ấy: “Anh không sao.” Không muốn Cố Duyên thấy cảnh trước mặt, Nghê Chiến xoay người, để cô ấy nhìn về phía nhà ăn. Cung nỏ chỉ bắn tên ở phòng khách, phía nhà ăn không có. Cố Duyên ôm lấy khuỷu tay anh ta, thấy bên kia Lăng Ngạo vừa thâm tình, lại vừa cẩn thận che chở Tống Vĩnh Nhi! Cô ấy nhanh chóng sờ quần của Nghê Chiến! Bối rối, ngón tay dần theo lưng anh ta mò xuống dưới, nắm đến nỗi vải quần anh ta mặc đều giật cả! Nghê Chiến nhướng mày, bụng căng thẳng, không dám tin nhìn xuống, rồi lại dịu dàng nói: “Cố, cố, cố?” “Cho em!” Cô rất gấp, hơn nữa còn ở trong lòng anh giơ chân! “Nhanh cho em!” Lúc này, mấy người anh trai và chị dâu, Hạ Thanh Ninh đều bận rộn, không rảnh bận tâm chuyện giữa hai người bọn họ, Nghê Chiến chỉ thấy miệng nóng lưỡi khô: “Em… Em thật sự muốn?” Tưởng chỉ có đôi của Lăng Ngạo, đôi của Trần Tín, tiến triển nhanh như vậy, thì ra cô bé trong lòng anh cũng nóng vội sao? Ai chà, để con gái chủ động như vậy, Duyên Duyên trước giờ luôn ngượng, điều này làm cho Nghê Chiến không biết nói cái gì cho phải. Nếu cô thật sự muốn, vậy anh ta liền, anh ta liền, nghe theo cô đi! Đã nhận định muốn lấy cô gái này, những thứ khác không là vấn đề! Cố Duyên rất sốt ruột! Không thấy Lăng Ngạo bọn họ ôm nhau thắm thiết sao, điện thoại của cô ấy để trên kệ trong nhà bếp, lấy điện thoại anh ta ra, chụp lại, là có thể đổi tiền rồi! Anh Nghê hiện tại không phải rất thiếu tiền sao? Gì? Túi quần có hay không? Chẳng lẽ là bên trái? Tay nhỏ của Cố Duyên đành dần chuyển từ túi bên phải sang túi bên trái! Nghê Chiến nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, này quá tra tấn người a! Đặc biệt là lúc tay cô xẹt qua chỗ ở giữa, Nghê Chiến hít một hơi sâu, thiếu chút nữa đứng không vững! Trái tim đập nhanh chỉ muốn ôm lấy Cố Duyên, nghĩ thầm về phòng trước tính sau! Mặc kệ cô ấy muốn sờ hay là muốn xem, vẫn là cái gì khác, đều là chuyện phải đóng cửa lại mới có thể làm được, anh ta không muốn giống Lăng Ngạo, da mặt dày như vậy! Ai ngờ, anh ta hơi cúi đầu muốn bế cô ấy lên, cô bé trong lòng vui vẻ cầm lấy thứ trong túi quần bên kia của anh: “Tìm được rồi!” Anh ta sửng sốt, nghĩ mãi không hiểu nên buông cô ra. Nhưng thấy cô bé lấy điện thoại từ túi quần ra, đôi mắt không rành việc đời sáng chói như vậy, cầm điện thoại anh ta như dâng vật quý, ngọt ngào cười: “Mau chụp a! Ảnh chụp trước đây mất rồi, bây giờ nhanh chụp a!” Chỉ số thông minh của Nghê Chiến tuy rằng tạm thời không bằng Lăng Ngạo, nhưng vẫn cao hơn so với người bình thường rất nhiều, sau khi đã hiểu ý của cô ấy, anh ta xấu hổ vô cùng. Duyên Duyên nhà anh là cô gái đơn thuần, thuần khiết! Đầu óc dơ bẩn của anh đã suy nghĩ cái gì a! Khụ khụ… “A, được thôi.” Anh ta cầm lấy điện thoại, nhanh chóng tìm góc chụp vài tấm hình cận mặt vợ chồng Lăng Ngạo. Giây lát. Ánh đèn hoa đẹp đẽ và tình cảm của Lăng Ngạo cũng không thể khiến Tống Vĩnh Nhi thật sự bình tĩnh lại. Khứu giác của cô rất nhạy, cô ngửi thấy mùi máu trong không khí, nó ngày càng nồng. Nhưng, rất nhanh, mùi máu nhạt đi, những âm thanh lạch cạch, giống như có người đang bận rộn ở phía sau. Cô đẩy vài lần, Lăng Ngạo đều không cho cô nhúc nhích. Cuối cùng, anh dịu dàng buông cô ra. Vừa muốn nói, người đàn ông hôn mê trên bàn tỉnh lại, không đúng lúc đánh vỡ lãng mạn mà Lăng Ngạo tạo nên, Lăng Ngạo đánh một cái khiến hắn ta hôn mê tiếp, lúc này mới mất đi sự hung hăng, dịu dàng nhìn cô: “Được rồi.” Đôi mắt to tinh tường của Tống Vĩnh Nhi nghi ngờ. Chui ra khỏi lòng anh, anh cũng không ngăn lại, chạy thẳng một đường đến phòng khách, nhìn khắp phòng không giống với ngày thường. Căn nhà màu xanh dương, vẫn như cũ, mùi máu tươi nhạt đi thay bằng mùi hoa tươi mát, binh lính cầm súng hung ác cũng không còn. Nhớ tới lời nói lúc trước của Lăng Ngạo, cô đột ngột xoay người, nhìn anh: “Bọn họ… Chết rồi?”