Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 327: DỨT KHOÁT Có lẽ Lạc Kiệt Hy cũng nhận thấy đứa nhỏ Trần Tín này hơi sợ ông ta, vậy nên giọng điệu dịu lại, để anh ta từ từ nói hết một lượt thông tin về Mạc Ly Quốc. Chờ đến khi Trần Tín nói xong, lúc này ông ta mới nói: “Có chứng cứ bằng văn bản thì hãy trực tiếp gửi tới, cậu đã có số điện thoại của ba cậu, hãy gửi vào trong hộp thư của ba cậu đi!” “Vâng.” “Nếu điều tra việc này là thật, cái này chính là công lao của cậu!” “Cái này… Không dám, hồi bẩm bệ hạ, báo cáo công việc trách nhiệm của mỗi người dân Ninh Quốc!” Trần Tín thấp thỏm trong lòng, biết rõ là bị Lăng Ngạo tính kế nhưng cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Ánh mắt ai oán hung hăng liếc mắt nhìn về phía bàn làm việc, Trần Tín trừng mắt nhìn Trần An đang cười, nhưng lại không dám nhìn về phía Lăng Ngạo. “Được rồi, thôi đừng chém gió, Tiểu Ngạo để cậu gọi điện thoại tới, không phải muốn giành công cho cậu sao? Tính cách của chú Trạm Đông ta biết, ông ta hoàn toàn không có ý ghét bỏ cậu, chỉ là quá khứ của ông ta quá cực khổ, Thanh Ninh là đứa cháu gái duy nhất của ông ta, không muốn đời sau giẫm lên vết xe đổ mà thôi!” Lạc Kiệt Hy nói lời này, không chỉ an ủi riêng Trần Tín mà còn đang an ủi Phú Nhất bên cạnh ông ta. Ông ta lại nói: “Cậu và anh trai cậu đã nhiều năm trải qua gian khổ cùng Tiểu Ngạo, công danh lợi lộc của các cậu đều gắn liền trên người nó. Với nó mà nói, các cậu cũng giống như người nhà của nó vậy!” Nói đến đây, Lạc Kiệt Hy gần như căm hận nghiến răng cắn lợi! Đứa nhỏ Lăng Ngạo này, tương lai bản thân kế vị là có thể trực tiếp ban thưởng cho Trần Tín, vẫn còn muốn Trần Tín gọi điện thoại cho ông ta tranh công, đây không phải rõ ràng chẳng thèm ngó ngàng đến hoàng vị sao? Hay là, đứa nhỏ này cũng muốn truyền thông điệp với ông ta rằng mình hoàn toàn không muốn làm Hoàng đế? Trần Tín nghe thấy lời này của Lạc Kiệt Hy thì kinh sợ, vội vàng nói: “Bệ hạ nói quá lời, tôi và anh trai phụ tá cậu Tư là trách nhiệm của mình!” Lúc trước là cậu Tư, nên phải nói là “chăm sóc” hoặc “hầu hạ”, bây giờ cậu Tư đã trở thành hoàng tử, còn phải kế thừa ngôi vua, đương nhiên phải nói thành “phụ tá”. Lạc Kiệt Hy nghe thấy cách dùng từ của Trần Tín, tâm trạng cực kỳ phẫn nộ cũng được dịu lại, ông ta cười nói: “Ừm, cậu nói rất có lý. Gửi tài liệu tới, ta sẽ nhanh chóng xác minh. Còn nữa, nói với cậu chủ của cậu, tám giờ tối nay hãy xem tivi!” Không đợi Trần Tín kịp phản ứng, Lạc Kiệt Hy đã cúp điện thoại. Trần Tín sững sờ nhìn Lăng Ngạo: “Cậu Tư, biểu hiện vừa rồi của tôi… có được không?” Gương mặt như thơ như họa của Lăng Ngạo mang theo biểu cảm cực kỳ lãnh đạm nhưng lại lộ ra vẻ thanh cao, hơi nhướn mày, giống như có chút bất ngờ khi Lạc Kiệt Hy lại kết thúc cuộc nói chuyện như vậy. Vừa muốn mở miệng, điện thoại của Trần Tín lại vang lên lần nữa. Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng, sớm đã đoán được: “Nghe máy đi! Ông ta còn có chuyện muốn hỏi cậu!” Trần Tín bị dọa đến mức vội vàng nghe máy: “Alo!” Quả nhiên là giọng nói của Lạc Kiệt Hy, chỉ là so với trước đó lại càng thêm ngang ngược: “Cậu giải thích rõ ràng cho ta! Tiểu Ngạo đi nước Đức lúc nào! Mấy người đã có chuyện gì? Chuyện Bách Ly Mạt bị thương rốt cuộc có liên quan đến mấy người hay không?” Mồ hôi lạnh trên trán Trần Tín chảy ròng, anh ta chỉ cảm thấy mình sắp bị bệnh tim rồi! Nhưng Lăng Ngạo lại không thèm cho anh ta bất cứ biểu hiện gì. Ánh mắt khinh thường kia, giống như đang nói: Phiền phức do chính miệng cậu mà ra thì cậu tự đi mà giải quyết! Trần Tín nhìn Trần An với ánh mắt trông mong cầu khẩn, đầu dây bên kia lại nói: “Nói nhanh một chút! Nói tình hình thực tế! Cậu lề mà lề mề, muốn tội khi quân sao?” Lạc Kiệt Hy vừa mới gào thét xong thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Phú Nhất: “Trần Tín! Con mau nói nhanh một chút! Với bệ hạ không có gì không thể nói! Con đừng quên thân phận của cậu Tư, trên đời này người duy nhất không làm cậu Tư bị tổn thương chính là bệ hạ!” Trần An cúi đầu nhìn ngón chân của mình, Tống Vĩnh Nhi lại mang dáng vẻ như việc không liên quan đến mình và cầm lấy hợp đồng điện tử xem xét một cách cẩn thận. Trần Tín không có chỗ dựa, quân vương đang ép buộc anh ta, anh ta chỉ có thể đem đầu đuôi câu chuyện tất cả kể lại một lượt. Anh ta nói xong, đầu bên kia điện thoại đều im lặng! Áo sơ mi trên người Trần Tín ướt đẫm, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Anh ta biết mình và anh trai phạm vào tội không thể tha thứ, chạy đến nước khác gây hỗn loạn trong quan hệ quân sự, ngộ nhỡ bị người ta điều tra ra, sẽ khơi mào các vấn đề quốc tế chứ không phải đùa. Nhắm lại mắt, anh ta biết tất cả những công lao trước đó đều đã uổng phí, ngàn công cũng không chống đỡ được một tội này! Đến ngay cả Phú Nhất ở đầu dây bên kia cũng hoảng sợ mang theo tiếng khóc nức nở lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ ~! Đều là do thần không biết dạy con!” Trái tim Trần Tín thắt lại, vô cùng tự trách và bất lực! Lạc Kiệt Hy lại khẽ hỏi một câu: “Mấy người làm nên chuyện to gan bằng trời như vậy, có hối hận không?” Trần Tín siết chặt nắm đấm, không thèm đếm xỉa, nói: “Không hối hận!” Nếu như lại tới một lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm như vậy, Tống Vĩnh Nhi chính là mạng sống của cậu Tư, vì cậu Tư, liều chết thì thế nào? Lạc Kiệt Hy lại cười, dưới tâm trạng thấp thỏm của Phú Nhất và Trần Tín, nở nụ cười thoải mái, nói: “Tám giờ tối! Xem tivi!” Trần Tín sững sờ, Lạc Kiệt Hy lại cúp điện thoại. Anh ta kinh ngạc chạy tới trước bàn làm việc, sợ hãi hỏi: “Cậu Tư, ba tôi có thể bị liên lụy không?” “Sẽ không.” Lăng Ngạo cũng không thèm nhấc mí mắt, anh vung tay lên, hướng hai người bọn họ nói: “Điều tra dòng họ Hoàng tộc nhà Nam Cung một ngàn năm trước!” Vì vậy, cả một buồi chiều hôm nay, Trần An và Trần Tín đều bận rộn. Lúc chạng vạng tối, ánh mắt trời chói lọi nhiều màu sắc nhuộm chân trời, rơi vào trong mắt Lăng Ngạo lại kém hơn đôi mắt đẹp khiến anh hoa mắt mê mẩn của Tống Vĩnh Nhi. Tan tầm trở về phòng khách, anh vẫn ngồi trên xe lăn nhưng không thấy Nghê Chiến và Tống Vĩnh Nhi. Khúc Thi Văn mang đến cho Lăng Ngạo một ly nước trái cây tươi, mỉm cười giải thích: “Cậu Nghê và Duyên Duyên đi đến cửa hàng, nói buổi tối ăn ở bên ngoài không về, bảo cậu Tư không cần chờ bọn họ. Cô Thanh Ninh tiễn bác sĩ Hạ đến sân bay, bác sĩ Hạ muốn về thủ đô!” Lăng Ngạo hơi ngạc nhiên, Khúc Thi Văn lại giải thích kỹ hơn, nói: “Chiếc xe mà cậu Nghê đặt xe ở cửa hàng 4S đã được đưa đến vào buổi trưa, vậy nên cậu Nghê tự mình chở Duyên Duyên đi. Bác sĩ Hạ thuận tiện để cậu Nghê đưa ông ấy đến sân bay, Thanh Ninh liền đi theo.” “Nói cách khác, bây giờ Thanh Ninh đang ở bên cạnh cậu Nghê và mấy người khác?” Sau khi Trần Tín hỏi xong mới phát hiện mình đã vượt quá quy tắc. Cậu Tư vẫn chưa lên tiếng, anh ta có gì để nghi vấn? Trước đó thỉnh thoảng ở trước mặt cậu Tư không biết lớn nhỏ đã quen, bây giờ biết thân phận của cậu Tư, công thêm việc lần trước ba đã nhắc nhở, tác phong của anh ta phải càng nên nghiêm cẩn mới đúng. Lăng Ngạo lại không để ý đến, ánh mắt liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, đã sáu giờ rưỡi. “Người kia không nói là kênh nào sao?” Giọng nói sâu kín phát ra từ trong miệng anh, mang theo sự phàn nàn sâu sắc. Thật sự, là vua của một nước, chỉ biết nói anh xem tivi, cũng không nói là kênh nào! Chẳng lẽ lại để anh đến tám giờ đi tìm từng kênh một sao? Trần Tín không ngờ cậu Tư lại gọi bệ hạ là “người kia”, anh ta thu lại tâm trạng của mình lại, cẩn thận trả lời: “Vâng, bệ hạ chỉ nói thời gian!”