Truyện hôn là nghiện
Chương 322
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 323: HIỂU LẦM
Lưu Lan cũng rất mừng rỡ.
Lúc nghe thấy con gái nói ở trong điện thoại, trong lòng cũng đã đủ kích động rồi, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ như thế này là con rể của nhà mình, Lưu Lan thật sự cảm thấy mạnh tiểu long gì đó, hoàng kim long gì đó so sánh với Lăng Ngạo thì cũng chỉ là mây khói thôi.
“Tiểu Ngạo, Tiểu Ngạo, đẹp quá đi, đẹp quá đi thôi! Sao lại đẹp trai như vậy chứ, chậc chậc chậc.”
Lưu Lan mang theo vẻ mặt mê mẩn đi vòng một vòng xung quanh của Lăng Ngạo, giống như là đang quan sát gấu trúc lớn mà nhìn Lăng Ngạo từ đầu đến chân một cách tỉ mỉ.
Tống Quốc Cường ho nhẹ một tiếng, sợ là người ta cảm thấy vợ của mình không đủ lịch sự.
Ai ngờ là Lăng Ngạo lại hiểu chuyện mà cười với Tống Quốc Cường, nói: “Ba, chúng ta lên lầu hai ăn cơm đi, đi thôi, đều đi lên đó đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được rồi!” Tống Quốc Cường gật đầu.
Trước kia cảm thấy cái cậu tư này khó mà thân cận được, âm tình bất định.
Kết quả hiện tại thì như thế nào, Lăng Ngạo với vóc dáng cao lớn đứng ở nơi đây, mặc trên người một cái áo màu đen được làm bằng tơ tằm ngắn tay, bây giờ lại không cảm thấy lạnh lùng như lúc trước nữa.
Anh ấm áp như là ánh mặt trời, rất là lịch sự, kêu ba gọi mẹ với hai vợ chồng của Tống Quốc Cường như rất quen thuộc, khiến cho trong nháy mắt bọn họ có một loại cảm giác không phải là mình gả con gái đi, mà là có cảm giác như có nhiều thêm một đứa con trai!
Trần An và Trần Tín bước lên trên lầu trước với một cái khay ở trong tay, trên bàn ăn ngoại trừ sáu món ăn tinh tế và một món canh, còn có rượu sâm banh.
Lăng Ngạo đích thân mời mọi người ngồi xuống, sau khi rót rượu vang cho Tống Quốc Cường rồi lại tự rót cho mình một ly.
Sau khi cánh cửa của phòng ăn đóng lại, Trần An đứng ở trên hành lang ở bên ngoài canh chừng.
Lưu Lan có chút lo lắng nhìn cửa sổ sát đất ở bên cạnh cánh tay: “Tiểu Ngạo, cái màn cửa này kéo được một nửa…”
Có phải là hơi không an toàn hay không, giống như là bây giờ anh vẫn còn đang che giấu chuyện mình khỏe mạnh, lúc nãy xe lăn ở bên cạnh ghế sofa ở dưới lầu, vẫn còn đang được đặt ở chỗ đó mà.
Lăng Ngạo mỉm cười: “Mẹ, cái này là một mặt kính chống đạn đó, ở bên trong có thể nhìn thấy được ở bên ngoài, nhưng mà ở bên ngoài lại không nhìn thấy được bên trong, không cần phải lo lắng đâu.”
Lưu Lan cười lại hỏi: “Còn có loại cửa kính này nữa à, chắc chắn là rất đắt nhỉ.”
“Cũng tạm, ở chỗ của con đều là dùng loại cửa kính này, chủ yếu là trước kia thường xuyên xảy ra bất trắc, nhưng mà hai năm gần đây là tốt hơn nhiều rồi.” Lăng Ngạo không để ý chút nào mà nói đến chuyện quá khứ, nở một nụ cười rực rỡ với Lưu Lan: “Trong quá khứ, vừa mới chuyển ra ngoài thì mấy người anh trai của con sợ con có thể đứng lên, cho nên cũng có chỗ kiêng kỵ con. Có điều là sau khi bác sĩ nói với bọn họ là con chắc chắn không thể mở miệng được, sau này cũng không thể đứng lên, cuộc sống của con đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không còn có người nào đến tìm con gây phiền phức nữa.”
Ánh mắt của Tống Quốc Cường cũng hiện lên một tia đau xót.
Nếu như ông có một đứa con trai xuất sắc như vậy, từ nhỏ phải chịu nhiều đau khổ như vậy, chắc chắn là trái tim sẽ đau đến chết mất.
Liếc mắt nhìn vợ mình một cái, ý là đừng có nhắc đến chuyện không vui trong quá khứ nữa.
Kết quả là Lưu Lan lại không nhìn thấy, còn nhiệt tình hỏi: “Đúng vậy, Vĩnh Nhi nhà của mẹ là con gái một, cho nên cũng không phiền phức như là những gia đình khác. Con trai ở nhà họ Lăng nhiều như vậy, những bộ phim tranh đấu gia tộc ở trong tivi rất đáng sợ, đẫm máu, từ nhỏ con lại không có mẹ, cũng không dễ dàng gì.”
“Khụ khụ khụ!”
Tống Quốc Cường cầm lấy cái khăn, sau khi ho hai tiếng thì nhìn Lưu Lan: “Được rồi đó, con người phải đi về phía trước, những chuyện trong quá khứ, đừng có nói nữa.”
Lưu Lan xấu hổ cười một tiếng: “Haha, mẹ tương đối dài dòng. Tiểu Ngạo, con đừng để ý nha.”
Tống Vĩnh Nhi cũng có chút xấu hổ, liên tiếp gắp rất nhiều đồ ăn ở trong mâm cho Lưu Lan, ý là kêu bà ăn nhiều một chút, ít nói chuyện lại.
Nhưng mà Lăng Ngạo cũng không ghét bỏ sự dài dòng của Lưu Lan, chẳng những không ngại, ngược lại anh còn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ở bên cạnh có một người lớn như thế, quan tâm hỏi thăm quá khứ của anh có phải rất khó khăn hay không, lộ ra ánh mắt yêu thương đối với anh, đây là đơn thuần yêu thương anh, không phải là đồng cảm với anh, anh cảm thấy rất dễ chịu.
“Ba mẹ cạn ly!”
“Cạn ly!”
Ăn một chút đồ ăn, vợ chồng Tống Quốc Cường đều cảm thấy tay nghề của Khúc Thi Văn thật sự rất hiếm có, sau khi khen không dứt miệng, Lăng Ngạo cười nói: “Dù sao thì hai người cũng có một cô con gái là Vĩnh Nhi, đi cùng với cô ấy nhiều năm như vậy, chắc chắn là quen rồi. Bây giờ muốn tách ra cũng không dễ dàng gì, ngày bình thường chắc chắn là rất nhớ, ở chỗ của con cũng lớn, phòng cũng có nhiều, nếu không thì ba mẹ cứ dứt khoát chuyển đến đây ở cùng nhau luôn đi.”
Tống Vĩnh Nhi và hai vợ chồng Tống Quốc Cường đều sửng sờ.
Cũng không ngờ tới là Lăng Ngạo sẽ nói như vậy.
Cả người của Tống Vĩnh Nhi đều ngơ ngác, cảm động nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi ở giữa hai hàng lông mày của anh, cả người đều ngập tràn ánh nắng, khí chất toàn thân cũng đã thay đổi, giống như là đã trẻ ra thật nhiều thật nhiều.
Cô chỉ nhìn thấy sự thay đổi của anh, nhưng lại chưa từng được trải nghiệm nó, trong khoảng thời gian mà cô bị bắt cóc, anh đã dùng hết tất cả bi thương của cuộc đời.
Đến cuối cùng, cô cũng đã được trở lại trong cuộc sống của anh, mỗi một lỗ chân lông đều đang phát ra ánh sáng.
Đôi đồng tử đen láy tràn đầy nụ cười chân thành hiền hậu, ngay cả một chút giả vờ cũng không có, cứ im lặng mà nhìn hai vợ chồng Tống Quốc Cường như thế.
Lưu Lan vui đến độ không biết nói cái gì cho phải, nhưng mà vẫn nói: “Không, không cần đâu. Chúng ta ở trong cùng một thành phố mà, thường xuyên gặp nhau cũng không phải là chuyện khó khăn, hai đứa có cuộc sống của hai đứa, sau này… sau này ấy hả, con chính là người sẽ đi cùng với Vĩnh Nhi đến suốt cuộc đời. Bọn ta là người làm ba làm mẹ, dù thế nào thì cũng không thể đi cùng với con bé một đời được.”
Làm một người mẹ, đối với sự thật con gái gả ra ngoài, trong lòng thật sự vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy chua chát.
Tống Quốc Cường cũng gật đầu tán đồng nói: “Các con sống tốt thì ba mẹ cũng sẽ tốt thôi.”
Lăng Ngạo từ chối cho ý kiến, im lặng một lát, con ngươi đen sáng sủa che dấu chút gian xảo, lại tự mình rót rượu cho vợ chồng Tống Quốc Cường.
Sau khi vào bàn ăn, kéo vai của Tống Vĩnh Nhi qua, khẽ mỉm cười rồi nói: “Chủ yếu là bé ngoan sắp khai giảng rồi, công việc của con cũng tương đối bận rộn, bản thân của cô ấy thì vẫn còn con nít, con cũng không có kinh nghiệm mang thai. Ba mẹ cũng biết rồi đó, đúng là tuổi của con không còn nhỏ nữa, con nghe người ta nói chuyện sinh con này càng sớm càng tốt, nhất là đối với phụ nữ, sức khỏe khôi phục cũng nhanh hơn. Cho nên nếu như con và bé ngoan có bé con, ba mẹ đều ở đây, thỉnh thoảng giúp bọn con chăm sóc, người một nhà vui vẻ hòa thuận, cả ba đời ở cùng nhau, chẳng phải là gia đình vui vẻ hơn sao.”
Lời đó vừa thốt ra, đôi mắt của Lưu Lan liền sáng lên,
Mang theo ánh sáng nhìn về phía bụng của con gái nhà mình, bà cực kỳ vui vẻ mà nói: “Con, con, cục cưng, con, con…”
“Không có đâu!”
Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng khoát khoát tay lắc đầu: “Con không có mang thai, ảnh đang nói là sau này, là sau này đấy!”
Nói xong, gương mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ lên, đạp mạng Lăng Ngạo một đạp ở dưới bàn ăn.
Cái ông chú này, không có chuyện gì thì nói tào lao làm cái gì chứ, hại ba mẹ hiểu lầm cô.
Cô mới có mười tám tuổi thôi, sinh con cái gì chứ, không thể hiểu được mà.
Lăng Ngạo bị cô đá một đá, gật gật đầu, rất phối hợp mà thừa nhận, nói: “Đúng vậy, bây giờ vẫn còn chưa có ạ.”
Tống Vĩnh Nhi nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà sau đó lại nghe thấy anh nói: “Có điều là con sẽ cố gắng, tin tưởng rất nhanh sẽ có thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
31 chương
42 chương
99 chương
78 chương
138 chương