Truyện hôn là nghiện
Chương 295
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 296: ĐƯA ĐI
Bạch Ly Mạt mở tất cả các cục giấy trên mặt đất ra nhìn một hồi.
Tất cả những thứ này, không có cái nào không phải là của Tống Vĩnh Nhi viết cho anh ta.
“Mạt Mạt.”
“Bạch Ly Mạt.”
“Ông xã đại nhân, đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh.”
Cái nào cũng giống cái nào, hầu như đều đang băn khoăn không biết gọi bằng biệt hiệu nào, và sau đó bị bỏ dở.
Dáng vẻ này, giống như một thiếu nữ mới bắt đầu yêu háo hức bày tỏ tình cảm với người đàn ông mình yêu nhưng lại hồi hộp không thôi.
Bạch Ly Mạt sắp xếp tất cả các viên giấy cho ngay ngắn, ngồi chống bên phía bàn đối diện, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như màu máu của cô, giọng nói êm ái không thôi: “Chí Bảo, những thứ này đều là em viết cho anh, cho dù không hoàn chỉnh, chúng vẫn là thư mà. Sao lại có thể tùy tiện bỏ nó đi như thế này? ”
Tống Vĩnh Nhi cúi mặt xuống, trong lòng căng thẳng.
Không có lí do gì khác ngoài sợ anh có thể nhìn ra cô giấu một tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay.
Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Em, đấy đều là bản nháp, không tính.”
Nói xong, cô liền đứng dậy ném tờ giấy viết thư gấp hình trái tim mà cô gấp hồi sáng ra trước mặt anh ta, sau đó giả vờ ngại ngùng rồi lao thẳng vào phòng tắm!
“Hahaha!”
Bạch Ly Mạt ngồi trên ghế, tâm trạng sảng khoái đến mức bật cười, cô thế mà lại đóng chặt cửa phòng tắm, còn khoá trái cửa!
Trong phòng tắm, Tống Vĩnh Nhi như ngồi trên đống lửa.
Làm thế nào đây làm thế nào đây!
Phải giấu mảnh giấy gửi cho Bạch Ly Thu ở đâu đây?
Cô không ngờ rằng Bạch Ly Mạt buổi trưa sẽ về, cô nhìn mình bộ váy liền thân trên người, không có túi, cô không có chỗ nào để giấu .
Nếu giấu trong tủ nào đấy, hay ngóc ngách nào rồi được cung nữ tìm thấy, sau đó đưa cho Bạch Ly Mạt xem, thì quả thật là tiền mất tật mang mà!
Tống Vĩnh Nhi bất lực nhìn vào gương, cô bỗng nảy ra một ý!
Cô cúi đầu, nhét thẳng mẩu giấy vào quần lót!
Trời ạ, cô cũng không còn cách khác!
Lúc mở cửa đi ra ngoài, cô chỉ đẩy cửa bằng đúng một cái khe và cẩn thận nhìn lướt qua bên ngoài, dù sao bộ dạng của cô trong mắt Bạch Ly Mạt cũng như đang e thẹn.
Ai biết được, bên ngoài trống trơn, Bạch Ly Mạt không có trên ghế!
Chẳng lẽ là đột xuất có nhiệm vụ quân sự, cho nên anh ta lại đi rồi?
Tống Vĩnh Ngọc kinh ngạc bước ra ngoài, chưa kịp bước vài bước, phía sau có một lực đạo ùa đến ôm lấy cô vào lòng!
“Chí Bảo!”
Bạch Ly Mạt đặt cằm lên vai cô, cánh tay cứng rắn như sắt giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn thanh mảnh của cô, gò má áp vào cô rồi nhẹ nhàng cọ xát, vẻ quyến luyến si mê ấy không thể diễn tả thành lời!
Tống Vĩnh Nhi sợ hãi đến mức sắp khóc, sau một hồi nghiến răng nghiến lợi liền thả lỏng dựa vào vòng tay anh ta.
“Em … anh nói là đã cho em thời gian, vậy nên, chúng hãy cứ từ từ, được không?”
“Được!” anh ta không làm điều gì quá đáng với cô, như thể sự kiên nhẫn của anh với cô sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Cô như vậy bị anh ta yên lặng ôm bảy tám phút, cung nữ bưng bữa trưa vào phòng, bày lên bàn sơn hào hải vị rồi nhanh chóng lui xuống.
Da đầu Tống Vĩnh Ngọc tê dại: “Em đói, muốn ăn cơm”
“Được” anh ta buông cô ra, nắm tay cô đi về phía bàn ăn.
Sau khi ngồi vào chỗ, anh ta mỉm cười nhìn cô: “Sao em lại nghĩ đến chuyện viết thư cho anh?”
“Em, rảnh rỗi quá mà“
Thực ra cô chẳng viết gì cả, câu buồn nôn trong đó không gì khác chính là: “Quá khứ em không còn nhớ, nhưng không còn quan trọng. Em sẽ cố gắng vun đắp tình cảm với anh và đón chờ tương lai.”
Câu này là để xoa dịu anh ta.
Không có tương lai nào cho cô và anh ta!
Nhưng người đàn ông ở phía đối diện lại ngạc nhiên thích thú, thậm chí là ngất ngây!
Cô không biết mùi vị của những gì mình đã ăn trong bữa cơm này, nhưng cảm thấy rằng mình đang đi trên lớp băng mỏng và mỗi bước chân đều hết sức gian nan!
Nhưng anh ta lại giống như một đứa trẻ trước giờ chưa từng ăn kẹo, cười đến mức không khép miệng lại được, không ngừng gắp thức ăn cho cô, thái độ ân cần như thể muốn đem hết bảo bối quý giá trên thế gian đặt trước mặt cô chỉ để đổi lấy một nụ cười.
Tống Vĩnh Nhi không phải là một kẻ ngốc, nếu như trước kia cô chắc chắn rằng Bạch Ly Mạt với cô chỉ là sự mới mẻ nhất thời.
Thì bây giờ, cô có thể khẳng định rằng Bạch Ly Mạt thực sự thích mình.
Cô nên làm gì?
Tình yêu luôn là thứ khiến người ta điên rồ và ngang bướng. Nếu không phải là tình yêu đích thực thì còn dễ nói, muốn trốn chạy liền trốn chạy, nhưng một khi đã yêu thật lòng thì e rằng kể cả khi cô cùng ông chú rời đi cũng sẽ dây dứt không buông, khó mà giải quyết!
“Chí Bảo, Ngày thống nhất nước Đức sẽ tổ chức một cuộc duyệt binh lớn, vốn dĩ bên ta sẽ có một chuyến thăm quân sự với họ, bởi vì duyệt binh nên không thể không báo trước. Sáng hôm nay có cuộc họp, chúng đại thần nhiệt liệt đề cử anh đi.”
Vừa nghe anh ta nói vậy trong lòng Tống Vĩnh Nhi không khỏi mừng rơ: “Vậy thì tốt quá, anh mau đi, mau đi!”
Không ngờ, không đợi Tống Vĩnh Nhi biểu lộ được gì, Bạch Ly Mạt lại mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy tay cô: “Chiều nay anh sẽ đi, nhưng anh không nỡ bỏ em ở lại, nên anh quyết định dẫn em theo.”
“…” Sắc mặt Tống Vĩnh Nhi tái nhợt: “Anh, anh đi làm việc, nói chuyện quốc gia, mang theo em làm gì?”
Tối qua Bạch Ly Mạt đã giải thích với cô rằng anh ta là đại hoàng tử của đất nước Mạc Ly và cô là đại hoàng tử phi. anh ta cũng hứa rằng anh ta sẽ nhanh chóng tổ chức một buổi lễ sắc phong long trọng khác dành cho cô, để cô có thể một lần nữa trải nghiệm đám cưới của họ ba năm về trước.
Vì vậy, cô vẫn biết chức vụ của anh ta.
“Anh không yên tâm về em.”
Ngón tay cái của anh ta khẽ vuốt ve trên mu bàn tay mỏng manh cô khiến cô hết sức chịu đựng, trong lòng có một trận ớn lạnh, nhưng cô không rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta!
Nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, anh ta lại cười nhẹ: “Người ta nói nếu hai vợ chồng cùng nhau đi du lịch và hưởng tuần trăng mật thì tình cảm sẽ tăng lên. Vì vậy, anh muốn dẫn em đi cùng.”
Bất kể hôm nay Tống Vĩnh Nhi có nói gì, Bạch Ly Mạt vẫn nhất quyết đưa cô đi.
Trong triều cô vô danh tiểu tốt, mà đại hoàng tử phi nhiều năm nay vẫn luôn ghen tuông đố kỵ, chỉ cần có người phụ nữ nào được anh ta lâm hạnh nhiều ngày liền đều không thoát khỏi độc thủ của đại hoàng tử phi.
Anh đã từng xem cô ta như một người vợ bình thường, lại thêm việc không quan tâm đến những người phụ nữ đó nên anh cũng mặc kệ theo.
Nhưng hiện giờ.
Tống Vĩnh Nhi là báu vật quý giá nhất đối với anh ta, và anh ta không thể để cô một mình chịu đựng bất kỳ tổn thương nào.
Hơn nữa, với anh ta đây giống như tình đầu sơ khai, không thể nào rời xa cô được!
Tống Vĩnh Nhi như sắp phát điên, ông chú sắp đến, Bạch Ly Thu cũng đang chuẩn bị đón cô rời đi, sao cô có thể đến Đức vào lúc này?
“Mau ăn đi, ăn xong sẽ rời đi.” anh ta không cho cô có chỗ để suy nghĩ, cũng không để cho cô có cơ hội nói.
Tống Vĩnh Nhi ngơ ngác dùng xong bữa ăn, đôi mắt nhỏ cẩn thận liếc nhìn trên ghế quý phi.
Bên dưới vẫn còn giấu chiếc nhẫn kết hôn của cô và Lăng Ngạo. Nhỡ đâu lần đi này có cơ hội trốn thoát thì cũng tốt. Nhưng nếu chiếc nhẫn bị bỏ lại, e rằng sẽ không thể lấy lại được nữa đúng không?
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cưng chiều của Bạch Ly Mạt, nghiêm túc nói: “Hồi sáng em phơi nắng có chút mồ hôi, anh đi ra ngoài trước đi, em thay quần áo rồi đi tắm, sau đó sẽ đi cùng anh”
Dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhất định mang chiếc nhẫn đó đi.
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
31 chương
42 chương
99 chương
78 chương
138 chương