Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 222: CAN ĐẢM Đêm khuya tĩnh mịch, gió hiu hiu lạnh. Lúc vợ chồng Lăng Ngạo đang ôm nhau ngủ một cách ân ái, bao nhiêu chú cẩu độc thân trên đời này vẫn đau khổ bị ngược. Mùi hương của hoa tử vi thổi phả vào mặt, ánh mắt của Nghê Chiến lúc này sáng như sao. Không biết có phải nói là can đảm hay không nhưng anh ta đã đến rồi. Sau lưng còn có sự chú ý của Trần Tín. Cùng với căn phòng đối diện vừa mở cửa, lộ ra khuôn mặt tò mò của Trần An. Nghê Chiến cứ lặng lẽ đứng ở hành lang như vậy, trước mặt anh ta là một cánh cửa, bên trong cánh cửa là phòng của Cố Duyên. Cuối hành lang, Hạ Thanh Ninh sợ tới mức nắm chặt tay áo của Trần Tín, Trần Tín cau mày rút ra. Cô ta lại nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: ”Anh nói xem có phải Nghê Chiến muốn tỏ tình không?” Trần Tín kinh ngạc nhìn cô ta một cái: ”Bạn trai cô muốn đi tỏ tình, cô không ngăn còn ở đây hóng hớt?” ”Không phải anh cũng ở đây à?” ”Tôi không giống cô!” Trần Tín không để ý đến Hạ Thanh Ninh nữa, ánh mắt bình tĩnh không chút biểu tình nhìn về phía Nghê Chiến. Một lúc lâu sau, Trần An không nhịn được nói: ”Cậu Nghê này, cậu đã đứng đây hơn 10 phút rồi, nếu cậu cần gì không nhất định phải đến tìm Cố Duyên đâu, tìm chúng tôi cũng được.” Nghê Chiến không quay đầu lại, bị Trần An nhắc vậy anh ta mới biết thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi. Bàn tay của nghệ sĩ piano giơ lên một cách tao nhã, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Tiếng gõ cửa vang lên. Cố Duyên mở cửa rất nhanh, cô vẫn mặc chiếc váy màu hồng cánh sen đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông có chút trẻ con dưới mái tóc ngang vai màu hạt dẻ. Ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt của cô hơi căng thẳng, một tay đưa ra sau lưng, một tay nắm chặt cửa, lách mình đứng giữa khe hở của cửa, không thể nói rõ được là cô không để Nghê Chiến vào hay bản thân cô đang do dự không dám ra. Dáng người nhỏ nhắn, có sự ngượng ngùng và bối rối cùng căng thẳng của một cô gái nhỏ. ”Cậu chủ Nghê..” Cố Duyên cụp mắt hết mức có thể, nhìn chằm chằm vào đôi giày da đen bóng của anh ta. Ít nhất thì trên giày của anh ta không có đôi mắt nhìn cô nóng bỏng như vậy, cô còn chẳng có dũng khí mà đứng thẳng người. Không phải là chưa từng nghĩ tới nguyên nhân anh ta đến tìm mình, lúc Khúc Thi Văn gửi tin cho cô, nói: ”Cậu Nghê đang đứng trước cửa phòng em đấy! Từ lúc đó cô đã yên lặng nhìn xuyên qua mắt mèo ra bên ngoài. Anh quả thực đứng ở đó, còn không động đậy, giống như một giấc mộng hoàn mỹ mà cô muốn nhưng lại không thể thành. Trong lòng xẹt qua một loại khả năng: Anh đến bảo với mình cắt đứt ý niệm với anh đi. Nhưng lại nhớ lại điều Lăng Ngạo từng nói, Thanh Ninh chỉ là em gái. Trán Cố Duyên hơi đổ mồ hôi, không phải nóng mà là căng thẳng. Cô cũng không biết giờ khắc này bàn tay Nghê Chiến cũng khẩn trương đến đổ mồ hôi. Anh nhìn cô dè dặt như vậy, ánh mắt sáng lên: ”Duyên Duyên, tôi có lời muốn nói với em.” ”Ồ, anh…nói đi!” Cô gật đầu nhưng vẫn cúi đầu như cũ. Nghê Chiến nhìn phòng cô một cái, vẫn cảm thấy buổi tối không thích hợp vào phòng con gái như vậy, quay lại nhìn xong quanh, lại thấy phòng khách quá trống trải, không có bầu không khí để nói loại chuyện này. Chết tiệt! Anh ta chỉ nhớ muốn đến nói với cô, lại quên mất nói ở đâu! Thanh Ninh bỗng nhiên gọi lớn một tiếng: ”Đến gác xép nhỏ của anh đi! Hoặc phòng khách nhỏ trong phòng của đám Trần Tín! Hoặc là trên ban công, sân thượng, có thể đếm sao đó!” Nghê Chiến hung hắng trừng mắt cô ta một cái: ”Im miệng!” Thanh Ninh không phục kêu tiếp: ”Nghê Chiến! Anh đừng phụ lòng em! Đề xuất của em đều là đứng ở lập trường của một cô gái mà đưa ra đó, anh đừng phụ lòng tốt của em!” ”Trần Tín! Đem nó vào phòng cho mèo đi! Một tiếng sau hãy thả ra!” Nghê Chiến đã phân phó thì Trần Tín tất nhiên phải làm! Lại không yên tâm nhìn về phía Cố Duyên, lúc này Trần An vang lên: ”Cậu Nghê đã dặn thì em đi đi.” Ý là anh với Khúc Thi Văn vẫn ở đây trông. Mà Trần Tín không chịu nổi tính khí vô tội vạ của Thanh Ninh, lại hiểu trách nhiệm của mình, mặt không biểu tình nhìn Thanh Ninh: ”Cô Thanh Ninh, chúng ta lên tầng thôi!” Thanh Ninh nháy mắt tinh nghích với anh ta: ”Được thôi!” Sau khi hai người bọn họ rời đi, Nghê Chiến nhìn Cố Duyên nói: ”Tôi muốn nói chuyện với em, lời có chút dài, hai câu ba chữ không nói rõ được. Em có muốn đến chỗ nào không? Chúng ta uống gì đó.” Cố Duyên cắn môi, nhút nhát: ”Em, không có chỗ nào muốn đi cả, không biết cậu Nghê muốn nói gì?” ”Cậu Nghê nếu không chê thì đến phòng khách chỗ tôi đi.” Trần An khẽ cười nói: ”Trong phòng tôi còn một phòng bếp nhỏ, Thi Văn có thể tiện thêm nước cho hai người.” Nghê Chiến gật đầu: ”Được, Duyên Duyên?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duyên vô cùng nhợt nhạt: ”Ờ” Tạm biệt phong cách xanh mát của Địa Trung Hải, căn hộ của vợ chồng Trần An có một phòng khách và hai phòng ngủ, cách bài trí rất ổn và ấm áp, chủ đạo là phong cách Châu Âu với màu trắng sữa, màu be, màu cà phê và vàng nhạt. Đóng cửa lại thành một thế giới khác, Nghê Chiến dẫn Cố Duyên ngồi xuống chiếc sô pha bọc da màu be, Khúc Thi Văn nhanh chóng mang lên cho mỗi người một cốc cà phê. Vợ chồng Trần An liếc mắt nhìn bọn họ sau đó yên lặng trở về phòng. Tất nhiên là mọi việc trong phòng khách đều được phát trực tiếp trên TV của họ, lúc này cả biệt thự Tử Vi Cung ngoại trừ phòng ngủ của cậu Tư và một vài phòng tắm được thiết kế riêng tư ra thì khắp nơi đều không có bí mật. Nghê Chiến nâng cà phê lên nếm thử một ngụm, là caramel latte. Buông xuống, anh ta nhìn Cố Duyên ngồi ở sô pha đối diện mình, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ cách mình xa quá rồi. Sô pha hình chữ L, bọn họ lại ngồi ở hai đầu của hình chữ L đó. ”Duyên Duyên, trước khi tôi nói với em, có một chuyện muốn nói rõ.” Cũng may mà phòng khác nhỏ, lại chỉ có hai người bọn họ, cho nên bầu không khí cũng coi như không tồi. Cố Duyên giương mắt lên nhìn Nghê Chiến, trong đôi mắt to đen trắng hiện lên vẻ nghi hoặc và thấ p thỏm: ”Cậu Nghê, anh nói đi.” Nghê Chiến nhìn cô, nói: ”Thanh Ninh không phải là bạn gái của tôi, tính cách của nó trước nay vẫn càn quấy như vậy. Nó là cháu gái của bà nội họ tôi, cũng là em họ.” Cố Duyên hơi sửng sốt. Đây được coi như là giải thích không? Trời ơi! Nghê Chiến thấy cô ngây ngốc, khẽ cười, lại hỏi : ”Cho nên tôi muốn biết, hôm nay nó nói em ghen, có đúng không?” Cố Duyên: ”…” Nghê Chiến nhìn cô chăm chú: ”Nó nói em thích tôi, cũng là thật à?” Cố Duyên: ”…” Bỗng nhiên Nghê Chiến đứng dậy, đi từng bước về phía cô, mặc dù khoảng cách ngắn nhưng trong lòng nở ra một bông sen xinh đẹp. Anh đứng phía trước, rồi ngồi trước mặt cô. Không vì gì khác, chỉ vì để nói chuyện như vậy thôi, anh không muốn cô ngước lên nhìn mình. Anh ngước lên nhìn cô, mọi thứ rất tốt.