Truyện hôn là nghiện
Chương 20
CHƯƠNG 20: NỤ HÔN HẸN THỀ
Một câu nói, đã tỏ rõ lập trường.
Mạnh Tiểu Long nhìn Trần An chòng chọc, nghĩ đến chuyện người này chỉ là cấp dưới của Lăng Ngạo lại thấy giật mình, mỗi cấp dới thôi đã lạnh lùng như thế thì xem ra Lăng Ngạo đó cũng thuộc loại khó chơi.
Anh ôm bả vai Tống Vĩnh Nhi, kín đáo kéo cô ra sau lưng mình, nói: “Em đi làm thủ tục trả phòng đi.”
Tống Vĩnh Nhi hơi lo lắng nhìn Mạnh Tiểu Long, nhưng khi nhìn ánh mắt dạt dào tình yêu của anh, cô chợt thấy mình thật đáng trách.
Tại sao đã nhiều năm như vậy, cô chỉ biết oán hận mình không lọt nổi vào mắt xanh của anh nhưng lại không phát hiện ra thực chất anh đã để ý đến mình từ lâu.
Sau khi làm xong thủ tục trả phòng, cô quay trở lại.
Mạnh Tiểu Long nắm tay cô rồi mỉm cười: “Mình về nhà thôi!”
Tống Vĩnh Nhi mấp máy môi, cô liếc nhìn Trần An, khe khẽ nói: “Cùng ngồi xe cậu tư à?”
Mạnh Tiểu Long bực bội trừng mắt nhìn cô, rõ ràng anh đang nổi giận: “Nói linh tinh! Hiện giờ mở điện thoại lên là có thể đặt xe được rồi, anh mới gọi một chiếc, đậu trước cửa khách sạn đấy, chúng ta đi đi!”
Cô mỉm cười, rồi lại sợ Trần An gây khó dễ cho Mạnh Tiểu Long, thế là nghiêm túc nhìn Trần An nói: “Chúng tôi tự gọi xe về, anh không cần phải lo đâu. Còn cậu tư, anh về nói lại với anh ấy đợi tôi và ba mẹ bàn bạc xong, tôi sẽ đích thân đến giải thích chuyện hứa hôn với anh ấy.”
Chuyện hứa hôn đã là ván đóng thành thuyền rồi.
Còn phải giải thích, thì chỉ có thể giải thích tại sao lại từ hôn mà thôi.
Lời lẽ của cô uyển chuyển nhưng lại khiến cho người ta hiểu rõ.
Ánh mắt Mạnh Tiểu Long bừng sáng, anh ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi hôn lên trán Tống Vĩnh Nhi trước mặt Trần An.
Cô né tránh trong vô thức, tỏ vẻ hờn giận lườm anh.
Trong mắt người đang âm thầm quan sát mọi việc trong bóng tối, chỉ cảm thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau.
Lúc Mạnh Tiểu Long nắm tay Tống Vĩnh Nhi trở về nhà, Trần An lập tức đi theo, nhưng khi ấy tiếng nói của cậu em trai vang lên trong tai nghe màu xanh: “Anh ơi, cậu tư viết có bốn chữ [Để bọn họ đi].”
Bước chân Trần An khựng lại.
Có lẽ Trần Tín vẫn không hiểu tình yêu nam nữ lắm, nhưng người đã cưới vợ sinh con như Trần An chắc chắn phải biết tỏ tường, nếu không phải cậu tư đã yêu rồi, thì cớ sao lại quan tâm đến những chuyện liên quan đến cô Tống như thế?
Đừng thấy cậu tư nhà bọn họ làm việc độc đoán nhẫn tâm, thực ra trong chuyện tình cảm, anh ấy ngây thơ như những cậu học trò nhỏ vậy.
Năm 6 tuổi anh ấy không muốn mở miệng nói chuyện nữa, từ đó về sau lúc nào cũng cô đơn vô cùng, 17 tuổi phải ngồi xe lăn, sống cuộc đời cách biệt với thế giới. Trước giờ bên cạnh anh ấy chưa từng có bất kỳ người con gái nào, có thể nói rằng, trong vương quốc sự nghiệp, trong thiên hạ của anh ấy chưa từng có bóng dáng người con gái.
Chỉ sợ nụ hôn ở hồ chứa nước ở Thanh thành vào nửa năm trước, là tiếng sét nổ giữa đất bằng, thầm lặng gìn giữ tình yêu ở trong lòng.
Mà hôm nay vẻn vẹn một câu “Để bọn họ đi.” càng chứng tỏ được địa vị của cô ấy trong lòng Lăng Ngạo.
“Anh cả, anh ngây người ra đó làm gì đấy? Cậu tư chỉ kêu để bọn họ đi chứ có nói không quan tâm nữa đâu. Anh đuổi theo mau lên, xem xem có phải bọn họ về nhà họ Tống thật không.”
Nghe thấy tiếng em trai tiếp tục vang lên trong tai nghe xanh, Trần An bèn rảo bước đuổi theo hai người Tống Vĩnh Nhi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh sáng bạc nổi lên đằng chân trời, ánh nắng vàng óng ả rọi vào phòng thông qua cánh cửa sổ sát đất.
Mạnh Tiểu Long ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ ngắm nhìn dáng ngủ của Tống Vĩnh Nhi, có nhìn ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Hồi tối qua, sau khi về nhà mới thấy vẫn chưa chuẩn bị phòng cho khách, anh không muốn quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, bèn đề nghị ngủ tạm một đêm trên ghế sô pha.
Tống Vĩnh Nhi hào hứng, cô tựa vào lưng ghế, đòi trò chuyện với anh cho bằng được.
Hai người họ cầm ly nước ép táo tàu trên tay, hàn huyên về những chuyện lúc còn thơ bé đến khi trưởng thành ở Thanh thành, rồi cô dần ngáp ngắn ngáp dài, anh để ý thấy, bèn chiều chuộng nở nụ cười, bắt đầu kể cho cô nghe trải nghiệm của mình trong trường quân đội.
Anh kể luôn miệng, cô gục gặc ngả nghiêng đầu, cánh tay trắng trẻo không chống cằm nổi nữa, cuối cùng cơ thể đổ tới đổ lui, ngã về một bên.
Anh cười tủm tỉm.
Công chúa bé nhỏ trong lòng anh vẫn ngây thơ và đáng yêu như ngày nào.
Anh nhường chiếc ghế sô pha dài của mình cho cô, bản thân anh ngồi sang một bên, lặng lẽ ngắm nhìn cô không rời mắt.
Sáng sớm ngủ dậy nhận được tin tức, lúc Lưu Lan đi xuống lầu bèn nhín thấy Mạnh Tiểu Long ngồi cạnh con gái mình, si mê ngắm nhìn nó.
Bà hơi sững sờ, tất nhiên bà cũng biết tình cảm Mạnh Tiểu Long dành cho con gái mình.
Lưu Lan mỉm cười đến gần rồi nói: “Tiểu Long!”
Mạnh Tiểu Long ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lưu Lan, anh ta lúng túng đứng bật dậy, nở nụ cười như mọi khi: “Cháu chào dì Hân!”
“Qua đây cho dì Hân xem nào, cháu ốm rồi à?”
Lưu Lan kéo cánh tay anh ta, nhìn ngắm mấy lượt từ đầu đến chân, rồi từ chân trở ngược lên đầu, càng ngắm càng ưng ý, nói: “Ha ha ha, Tiểu Long của dì cao lên rồi, da không còn trắng trẻo như lúc còn nhỏ nữa, nhưng trông có vẻ cường tráng, khỏe mạnh hơn.”
“Ha ha, dì Hân, cháu vẫn luôn muốn được ăn sủi cảo hấp dì làm, nhưng từ khi lên đại học thì ít có cơ hội này rồi. Trường quân đội của cháu cũng có sủi cảo hấp, nhưng mùi vị không ngon được như dì nấu!”
Mạnh Tiểu Long vừa nịnh bợ, vừa nói tiếp: “Còn một tuần nữa trường của Tiểu Ngư mới cho nghỉ hè, con bé đã đặt vé về thành phố M rồi. Dì Hân ạ, nếu dì thấy không phiền, cháu muốn ở lại đây thêm một tuần nữa, đợi Tiểu Ngư đến thì bọn cháu sẽ cùng về Thanh thành.”
Thanh thành là một huyện nằm gần thành phố M, ngành công nghiệp chủ yếu là sản xuất, mấy năm gần ngành công nghiệp hóa chất bắt đầu phát triển ở đó.
Ba của Mạnh Tiểu Long là người đi đầu của ngành công nghiệp hóa chất trong Thanh thành, gia đình sung túc giàu có.
Mà thành phố M là tỉnh cách Thanh thành tương đối gần, trong Thanh thành không có sân bay, bởi vậy mỗi lần hai anh em Tiểu Long, Tiểu Ngư khai giảng hay nghỉ hè, đều sẽ lượn lờ ở thành phố M một thời gian rồi mới về nhà, hoặc là đi đến trường.
Lưu Lan nghe vậy càng cười vui vẻ hơn.
Bà kéo tay Mạnh Tiểu Long đi lên lầu, rồi nói: “Khi nãy dì đã kêu người dọn dẹp một căn phòng cho cháu rồi, đi nào, lên xem thử xem có vừa ý không nhé. Có thiếu gì thì cứ nói với dì, đừng nói là ở một tuần, có ở một đời dì Hân cũng thấy vui!”
Chỉ là, Mạnh Tiểu Long đi được mấy bước đã khựng lại.
Anh ta lại quay mặt nhìn dáng người bé bỏng trên ghế sô pha với ánh mắt nhớ nhung, trong lòng không thấy yên tâm nổi: “Dì Hân, lát nữa cháu lên sau a, Vĩnh Nhi vẫn còn chưa ngủ dậy.”
Lưu Lan lại nở nụ cười, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Vốn dĩ bà coi Mạnh Tiểu Long như con trai ruột trong nhà, nhà họ Mạnh cũng yêu thương con gái bà như con gái ruột. Nếu Mạnh Tiểu Long thật sự có ý với con bé, vậy mới đúng là chuyện mừng trong nhà.
Nhưng mà, bà nhớ đến hôn ước của Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo.
Nụ cười trên gương mặt Lưu Lan cứng đờ.
Bà nhìn Mạnh Tiểu Long với ánh mắt ý nhị, giọng nói đầy ẩn ý: “Tiểu Long này, con đến thành phố khác học trường quân sự, có vài chuyện ở thành phố M con còn chưa hiểu. Dì Hân thật lòng yêu thích con, cũng muốn con với Vĩnh Nhi thành đôi thành cặp, nhưng mà, dù sao hai đứa vẫn còn trẻ tuổi, có thể…”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương