Truyện hôn là nghiện
Chương 17
CHƯƠNG 17:CÓ NGƯỜI THEO ĐUÔI CHÚNG TA
Tiếng ve kêu râm ran trong đêm hè tĩnh lặng, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Áo trắng tinh như tuyết phối với quần jeans lửng xanh nhạt, mái tóc đen bóng cột đuôi ngựa kiêu ngạo ve vẩy sau gáy, chân đi sandanls da cừu trắng. Tống Vĩnh Nhi ăn bận tự nhiên như cô học trò, mong ngóng đứng đợi ở lan can ngoài cửa.
Thật ra, cô thích mặc váy nhất.
Nhưng cô biết con gái ra đường buổi đêm không an toàn nên mới lựa chọn chiếc quần này.
Cô dỏng tai nghe tiếng loa phát thanh báo chuyến tàu xuất phát, dừng lại, đến bến, lúc 1 giờ 15 phút, cuối cùng cô đã nhìn thấy dáng người cao ráo quen thuộc, đem lại cảm giác an toàn cho mình chầm chậm đến gần.
Cô vẫy cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo rồi nhảy bẫng lên: “Anh Tiểu Long.”
Trong biển người, Mạnh Tiểu Long vừa nhìn đã thấy cô ngay.
Cho dù không tính đến khí chất hơn người đó của cô, chỉ cần thấy cô nhảy bẫng lên, ríu rít gọi tên mình là anh đã có thể phân biệt cô với những người còn lại.
Mạnh Tiểu Long bất đắc dĩ mỉm cười, vừa đi được hai bước đã quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh.
Cô gái này có mái tóc ngắn, gương mặt xinh xắn, nước da màu lúa mạch nom rất khỏe khoắn, cô mặc chiếc váy lanh, bẽn lẽn nép bên người anh như chú chim nhỏ, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Tiểu Long.
Tống Vĩnh Nhi sững người, không thét, không gọi anh nữa.
Đến giờ cô mới nhìn thấy Mạnh Tiểu Long xách hai chiếc va ly trong tay, một chiếc đen, chiếc còn lại màu đỏ.
Cô nhớ lại chuyện anh dặn mình đặt phòng giúp, còn gọi điện bảo cô ở nhà ngủ, không cần đến đón anh, trong lòng hơi hụt hẫng.
Mặc dù anh ấy lớn hơn mình nhưng cũng mới 20 tuổi mà thôi, không sống chung với bạn gái sớm đến vậy đấy chứ?
Nhìn thấy thanh mai trúc mã dắt theo một cô gái đến trước mặt mình, Tống Vĩnh Nhi không diễn tả nổi cảm giác hiện giờ của mình nữa.
Dù sao trong lòng thấy thật trống rỗng.
Giống như chú heo mình nuôi từ lúc nhỏ chợt nói nó muốn đi thăm thú thế giới.
Ánh mắt của cô dán chặt trên người cô gái bên cạnh anh ta.
Mà Mạnh Tiểu Long lại nhìn cô chăm chú.
Nụ cười bất bất dĩ của anh cũng tắt ngúm sau khi nhìn thấy vẻ mất mát trên gương mặt cô, lúc đứng trước mặt Tống Vĩnh Nhi, anh nhíu mày: “Ai kêu em đi đón đấy?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn cô gái bên cạnh một lúc rồi quay mặt đi.
Vốn dĩ cô hồ hởi ra bến đón anh, kết quả lại được anh tặng cho “niềm vui bất ngờ” lớn đến nhường này, có bạn gái thì thôi đi, anh lại còn dạy dỗ cô trước mặt cô ấy nữa, sao cô chịu được kia chứ?
Tống Vĩnh Nhi ấm ức nhét thẻ phòng vào tay anh, cô siết chặt nắm tay rồi rầu rĩ nói: “Xin lỗi đã làm phiền hai người, em về đây, hai người tiếp tục đi!”
Thanh mai trúc mã nỗi gì chứ, đã lâu không gặp, vừa mặt đã dữ dằn với cô.
Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn!
Thấy người đẹp bèn quên mất đạo nghĩa!
Cô tức giận đùng đùng, xoay người muốn bỏ đi nhưng cánh tay lại bị giữ chặt!
Cô quay đầu, bĩu môi, gương mặt lộ vẻ tủi thân.
Vẻ mặt đáng yêu viết đầy những con chữ: Em giận rồi! Rất giận! Anh mau dỗ dành em đi!
Tiếc là bản thân cô lại không biết.
Mạnh Tiểu Long nhìn sâu vào mắt cô, lúc anh toan cất tiếng lại bị cô gái bên cạnh cướp lời.
“Em là em gái của đại đội trưởng Mạnh ư? Nghe nói anh ấy có một cô em gái tên Mạnh Tiểu Ngư, nhỏ hơn anh ấy một tuổi, chắc chắc là em rồi. Em đẹp quá, giống hệt với đại đội trưởng Mạnh của chúng ta, gen tốt thật!”
Tống Vĩnh Nhi không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ có điều nghe cô gái ấy nói vậy, trực giác cho cô biết cô đã đoán sai rồi.
Bọn họ không giống bồ bịch, mà giống như đồng đội hơn!
“Em ấy không phải em gái tôi.” Mạnh Tiểu Long vẫn giữ chặt tay Tống Vĩnh Nhi, thấy ánh mắt cô gái bên cạnh tỏ vẻ ngờ vực cũng không giải thích gì thêm mà chỉ nói như ra lệnh: “Bên đó có taxi, cô bắt xe về nhà đi!”
Thôi đừng nói, mặc dù Mạnh Tiểu Long còn trẻ, nhưng lúc anh trở nên lạnh lùng thì không khí xung quanh cũng hạ vài độ.
“Vâng, cảm ơn đại đội trưởng Mạnh!” Cô gái nhấc valy của mình lên rồi xoay người đi.
“Hở?”
Đến giờ Tống Vĩnh Nhi mới quay đầu nhìn lại, sững sờ hết hai giây, lại tò mò nhìn Mạnh Tiểu Long, cười nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh hả? Hai người không sống chung à?”
Hồi lên mầm non bọn họ rửa ráy chung một cái ao, cô vừa chu mông anh đã biết cô ị ra cớt gì!
Mạnh Tiểu Long trừng mắt nhìn cô, một tay nhấc valy, tay còn lại vẫn giữ chặt tay cô, chỉ là không còn nắm chặt như ban nãy nữa.
Hai người vừa đi, anh vừa nói: “Cô ấy là con gái của sư đoàn trưởng, tiện đường xách hành lý giùm cô ấy, hết rồi!”
“Ồ!”
“Đói không?”
“Không đói, anh ăn không, anh đói không?”
“Anh ăn rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc ra ngoài đường, tài xế nhận lấy hành lý từ tay Mạnh Tiểu Long rồi mỉm cười, nhiệt tình nói: “Chào cậu Tiểu Long, lâu rồi không gặp!”
Mạnh Tiểu Long khựng lại, thấy rõ tài xế này là người làm việc cho nhà họ Tống trước giờ mới nở nụ cười: “Ừm.”
Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom đen đậu cách bọn họ không xa.
Sau khi chiếc xe của nhà họ Tống lăn bánh, chiếc xe đen ấy cũng bám theo sau.
Sắc mặt Trần An rất khó coi.
Vẻ mặt Trần Tín cũng không tốt là bao nhưng anh ta vẫn mỉm cười an ủi Lăng Triệt: “Cậu tư, mặc dù bọn họ tay trong tay nhưng tôi thấy cô Tống lại cho tài xế riêng của nhà họ Tống đi đón, có thể anh ta là họ hàng của nhà họ Tống thì sao.”
“Nếu là họ hàng chẳng phải sẽ đến thẳng nhà à? Nhà họ Tống thiếu phòng cho khách hay sao!” Trần An thẳng thừng phủ nhận lời nói của em trai.
Trần Tín trừng mắt nhìn anh trai rồi nói: “Cậu tư, tôi thấy ánh mắt của cậu ta giống anh trai nhà hàng xóm lắm, không chừng cậu ta là anh trai nhà hàng xóm của cô Tống lúc còn ở Thanh thành thì sao!”
Trần An lại bồi thêm một câu: “Chỉ là hàng xóm mà thôi, có đáng để cô ấy tự mình đặt phòng, nửa đêm nửa hôm còn chạy đi đón không? Cô Tống quan tâm hàng xóm đến thế à?”
Một tờ giấy trắng ném lên trước.
Trần Tín toan cất tiếng, nhưng lại nhìn thấy ba chữ trên tờ giấy.
Im lặng đi.
Lần này, hai anh em lần lượt im bặt, ai cũng không dám quấy rầy sự yên tĩnh của cậu tư.
Chiếc xe trước mặt rẽ về hướng khách sạn Kỳ Tinh, Mạnh Tiểu Long cảnh giác liếc nhìn kính sau xe, nói: “Có người theo đuôi chúng ta!”
Tống Vĩnh Nhi cười: “Anh nghĩ nhiều quá! Không có đâu.”
Cô có gì đáng cho người khác theo đuôi?
Đừng đùa nữa!
Kết quả, tài xế quan sát kính chiếu hậu rồi cũng nói: “Có một chiếc xe sang màu đen theo đuôi chúng ta. Lúc còn ở trạm xe lửa tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng không để ý mấy. Bây giờ cậu Tiểu Long nói vậy tôi mới phát hiện ra, nó đã theo đuôi chúng ta mấy con đường rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
5 chương
12 chương
50 chương
2 chương
11 chương
47 chương